Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Thời gian lẳng lặng trôi qua… 

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu những tia nắng còn sót lại xuống mặt biển mênh mông vô tận, thắp sáng từng gợn sóng nhỏ bé vô danh, thủy triều cuốn đi những bọt sóng như tuyết trắng, gió từ ngoài khơi thổi vào bờ làm lay động góc áo người đi, tựa như đôi bàn tay đang dịu dàng vuốt ve an ủi.

Triều xuống, đường bờ biển tĩnh lặng xa xôi, Lâm Hiểu xách giày, chân trần đạp trên cát mịn, thành thị ồn ào bị bỏ lại phía sau, cả thế giới chỉ còn lại tiếng sóng biển lúc xa lúc gần, và một Phương Trì câu được câu chăng thủ thỉ bên tai.

Lâm Hiểu vô thức mỉm cười mà lòng chẳng hay, nghe Phương Trì miêu tả cảnh chiều tà trên biển, trái tim cậu như được lấp đầy bằng bình yên và dịu dàng.

Khoảnh khắc này thật tuyệt.

Cho dù không thể nhìn, nhưng thông qua lời kể của Phương Trì, cậu có thể nhận biết được rõ ràng thế giới xung quanh mình, khiến cậu tự phác họa một bức tranh trong đầu, cậu đang đi dưới một khung cảnh ra sao, dù triều xuống, dù biển khơi, bãi cát, chiều tà, tất cả không còn là phỏng đoán mơ hồ nữa, vì có Phương Trì ở đây, khiến vạn vật đều hiện lên thật sống động.

Dấu chân hai người lưu lại trên biển cát dài vô tận, đường bờ biển trước mặt cong cong thu hẹp lại, Phương Trì tự nhiên kéo Lâm Hiểu vào trong, để bản thân đi sang phía có sóng tới.

Chút chuyện không vui giữa trưa như một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, theo sóng nước xô vào bờ rồi biến mất. Hai người ngầm hiểu ý nhau, đều lảng tránh không nhắc tới.

Đi qua bãi đá, Phương Trì phóng tầm mắt, đoạn nói: “Đi bên này đi, thủy triều vừa rút, giờ trong khe đá và dưới cát có nhiều cua nhỏ với sò các thứ lắm, chúng ta được lời một mẻ to.”

Lâm Hiểu ngẫm nghĩ, bật cười: “Nhưng có ở trước mắt tôi cũng không bắt được đâu, không thấy gì mà.”

“Không sao.” Phương Trì bình tĩnh nói: “Có sự trợ giúp của tôi, cậu có thấy hay không cũng không liên quan.”

Một dấu chấm hỏi nhảy ra trong đầu Lâm Hiểu.

Những viên đá to nhỏ khác nhau nhưng đều có viền sắc, Phương Trì bảo Lâm Hiểu đi giày, đưa cho cậu một đôi găng tay bảo hộ rồi từ từ dẫn cậu tới bãi đá.

Lâm Hiểu chạm vào tảng đá còn ẩm ướt trước mặt, đi thêm hai bước thì thấy đây là một tảng đá lớn, phải leo lên, nhưng cậu hoàn toàn không biết phải làm gì lúc này.

“Đợi tôi chút.” Người bên cạnh hai ba bước nhảy lên tảng đá, đặt xô sắt nhỏ sang một bên rồi huýt sáo một cái, giọng nói của Phương Trì từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Đưa tay cho tôi.”

Lâm Hiểu ngẩng đầu, cảm nhận vị trí của Phương Trì mà hoang mang: “Anh muốn kéo tôi lên á? Tôi thấy không được đâu, tảng đá này cao quá…”

Phương Trì khẽ cười: “Kéo cậu thôi mà, có gì mà không được, đưa tay đây, không sao đâu.”

Kéo cậu? Lên kiểu gì?

Lâm Hiểu sầu não trong lòng, trong lúc đầu mình đang mải nghi ngờ thì bản năng lại chạy trước lý trí, cậu vươn hai tay về phía trước.

Cậu tưởng Phương Trì sẽ kéo cổ tay mình, ấy thế mà một giây sau, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ trực tiếp vòng qua người cậu, dồn lực kéo về phía trước, Lâm Hiểu phát hãi, vừa la thành tiếng thì hai chân đạp vào không khí, cả người bị kéo khỏi mặt đất, cơ thể cậu run lên, sau cú nhấc đó thì hai chân cậu đạp lên đá cứng.

Sau khi quay về đất mẹ, Lâm Hiểu vẫn nắm chặt vạt áo Phương Trì, hồn vía treo trên mây cả buổi.

Cơ thể cậu dựa vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi, tim cậu đập như trống dồn, trong lúc hoảng hốt mơ màng, cậu tưởng linh hồn và thân xác mình đã sụp đổ, nhất thời chẳng biết tiếng tim đập gấp gáp kia là từ quả tim trong lồng ngực mình hay thuộc về một người khác.

Lúc nãy Phương Trì… cứ thế ôm cậu lên không trung?

Động tác gì thế này… như một phép màu vậy, nhổ củ cải hả?

Lúc Phương Trì kéo Lâm Hiểu lên, tay còn lại của hắn nhanh chóng siết người vào lồng ngực, bấy giờ hắn rũ mắt, nhìn người trong lòng vì quá sợ hãi mà hai má ửng đỏ cả lên, vui vẻ lạ thường huýt sáo một cái.

“Sư phụ Tiểu Lâm, ôm đủ chưa?”

Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, ánh nhìn hướng về Phương Trì, lẩm bẩm nói: “Vừa nãy anh… anh bảo là kéo tay tôi mà…”

Ai mà ngờ được anh lại không nắm tay tôi?

Phương Trì bật cười, chủ động buông đôi tay vẫn vòng qua người cậu, lời nói ra nhẹ như gió: “Muốn kéo tay à? Tảng đá này không thấp đâu, ngộ nhớ kéo lên cổ tay bị làm sao thì sao, ôm cậu vẫn an toàn hơn.”

Lâm Hiểu: “…”

Nghe thuyết phục quá, không cãi được.

“Đi nào.” Phương Trì nhấc xô nhỏ dưới chân, như thể ngựa quen đường cũ kéo tay Lâm Hiểu, cẩn thận đi từng bước.

Lâm Hiểu còn tưởng rằng cái vụ bắt hải sản trong miệng Phương Trì chỉ đơn giản là một người nhặt hải sản, một người đứng cạnh chờ, dù sao cậu không nhìn được, mà công việc yêu cầu thị lực tốt thế này sẽ không tới lượt cậu. Nhưng hiển nhiên, đây không phải kế hoạch của Phương Trì.

Đã nói dắt Lâm Hiểu ra biển bắt hải sản thì tất nhiên phải là hai người cùng làm, hơn nữa nếu mình đã dẫn người ta ra đây, vậy hắn không chỉ muốn Lâm Hiểu cảm thấy mình đang tham gia, mà phải khiến cậu được trải nghiệm trực tiếp.

Vui vẻ, thích thú, kích động.

Hết thảy những cảm xúc ấy, hắn muốn dành tặng cho cậu.

Phương Trì và Lâm Hiểu cùng ngồi xổm ở sườn tảng đá, trong khe đá có mấy con cua nhỏ mai xanh đang quơ quơ cẳng chân dài, nỗ lực bò lên vách đá bóng loáng, thoát khỏi khe hở.

Phương Trì nắm bàn tay đang đeo găng tay của Lâm Hiểu, từ từ tiến lại gần bọn nó.

“Đúng rồi, từ từ thôi, dịch sang phải một tí, nó đứng im rồi… Nghe tôi nhá, một, hai, ba!”

Tật ở mắt nhanh ở tay, con cua nhỏ hoàn toàn không có đường lui.

Lâm Hiểu nắm chân con cua, mặc con cua điên cuồng kều ngón tay cậu, Phương Trì cầm một ngón tay khác của cậu chọc chọc vào mai cua hai lần, bị ngoại lực tác động vào càng làm con cua lên cơn hơn, nhưng sau một hồi chiến đấu quên mình, nó vẫn không thể thoát khỏi bàn tay vô tình của nhân loại.

Lâm Hiểu: “Ha ha ha ha…”

Cua: Tại seo.

(沃日 Mình nghĩ là nói lái á, mà nó chỉ là con cua thôi, kệ nóa đi.)

Phương Trì cầm xô nhỏ tới, để Lâm Hiểu thả con cua vào, sau đó đậy nắp sắt lại. Lần đầu tiên bắt con mồi thành công, hai mắt Lâm Hiểu tỏa sáng lấp lánh vì hưng phấn: “Tôi bắt được nó, đúng không đúng không?!”

“Tất nhiên.” Phương Trì nhìn đôi mắt trong trẻo như hắc diệu thạch của cậu, cười nói: “Sư phụ Tiểu Lâm đỉnh quá.”

Mùa lũ qua đi, sau khi triều xuống khắp nơi đều là báu vật. Trong suốt lúc đó, hai người họ một người thì phụ trách nhắm con mồi, một người thì được nắm tay, phụ trách việc hưởng thụ thành công khi bắt được mồi.

Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, trăng treo đầu sóng, xô nhỏ được lấp đầy.

Lâm Hiểu thầm tính trong lòng một lúc lâu, cười nói: “Hàu, sò biển, ốc biển, cua, tối nay có bữa phụ đúng không?”

Phương Trì vươn tay, lau đi chút rêu biển không biết dính trên trán Lâm Hiểu từ lúc nào, bình tĩnh đáp: “Tất nhiên, mà chỉ hai chúng ta ăn thôi, không thể để người khác chiếm lộc được.”

Lâm Hiểu: “Không hay lắm…”

Phương Trì: “Không thể để mấy người đó không làm mà đòi có ăn được.”

Lâm Hiểu: Đúng đúng!

Hai người đi tới một tảng đá tương đối bằng phẳng, Phương Trì nhìn mặt biển soi bóng ngàn sao, đề nghị: “Mệt không, nghỉ một lúc nhé?”

Mệt thì không, nhưng sư phụ Tiểu Lâm muốn nói, để cảm ơn tinh thần cùng sát cánh chiến đấu, cậu vô cùng sẵn lòng ngồi hưởng thụ biển khơi trên bãi đá cùng đội trưởng Phương.

Hai người để xô nhỏ sang một bên, song song nằm xuống tảng đá. Họ đều mặc áo phông hàng ngày, mặt đá cứng cộm, trên bề mặt còn đọng nước, xúc cảm man mát thấm qua vải vóc, nhưng hai người họ đều không để tâm.

Gió biển vẫn dịu nhẹ như trước, lén lút thổi vào từ khơi xa, lặng yên len vào góc áo. Mặt trời dần dần lặn xuống phía xa xa, ánh tà dương cuối cùng chìm vào mặt biển vô tận. Trời xuống trăng lên, thời khắc giao hòa như kéo dài vô tận, dòng thời gian trở nên nhẹ nhàng êm đềm, mặt biển lập lòe ánh sáng, tưởng như những tâm sự nhỏ nhặt, tầm thường nhất của thế gian, chìm trong quá khứ và quên đi ngày mai.

Phương Trì gối hai tay sau gáy, thả lỏng toàn thân, nhỏ giọng nói: “Tình huống này thích hợp hát một bài hát cũ.”

“Hử?” Lâm Hiểu nhắm mắt, giọng nói trong trẻo trước giờ nhuộm mùi lười biếng: “Hát gì cơ?”

Phương Trì cong khóe môi, nhẹ nhàng ngâm nga.

“Anh ngỡ ngàng nhận ra mình đã đến bờ biển từ khi nào

Nhìn thủy triều lên xuống

Thật vô ích khi muốn những con sóng kia trở thành hồi ức”

(Bài Biển lớn – Dương Bồi An)



Đúng là một bài hát cũ, còn là một bài Lâm Hiểu từng nghe, nhưng Phương Trì chỉ hát hai câu rồi im lặng, những câu từ sau đó như bị sóng biển cuốn đi, không nghe thấy nữa.

Lâm Hiểu mở mắt, thế giới trong mắt cậu vẫn luôn mơ hồ, cậu nhỏ giọng hỏi: “Sao không hát nữa?”

Phương Trì dời tầm nhìn từ mặt biển lên trời sao bao la, mãi sau hắn mới nhẹ cười.

“Quên lời.”

Lâm Hiểu im lặng.

Một bài hát kinh điển như vậy mà đội trưởng Phương còn quên lời à?

Dù sao thì cậu cũng biết lời hát phía sau.

Lâm Hiểu lại im lặng vài giây, đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng nghĩ đến một bài hát, tôi hát cho anh nghe nhé?”

Phương Trì ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn người bên cạnh: “Hát tôi nghe á?”

“Ừm.” Lâm Hiểu hắng giọng một cái tượng trưng, có hơi ngượng: “Mượn hoa dâng phật, coi như cảm ơn anh đã dẫn tôi ra biển bắt hải sản.”

Sau đó rất hào phóng mở miệng.

Phương Trì bỗng ngẩn ngơ.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe Lâm Hiểu hát.

Lại còn hát bài hát của hắn.

“Ngày ấy gió biển và ánh sao là chuyện thường tình

Giấc mộng thuở thiếu niên cuồng dại chẳng thể tan biến

Lá thư trên lưng ngựa, theo tà dương rời chốn yên bình

Đôi hàng tóc mai điểm bạc, chốn lữ khách lạnh căm”



Lâm Hiểu nhẹ giọng hát ca, giai điệu du dương qua đầu lưỡi, tựa như những câu mê man dưới trời sao bạt ngàn, nhẹ nhàng rơi vào đầu quả tim người bên cạnh.

Lâm Hiểu hát xong, đoạn ngừng vài giây, cười hỏi: “Thấy sao, không phá hỏng bài hát của anh chứ?”

Còn hơn cả thế.

Phương Trì chăm chú nhìn ánh sao phản chiếu trong mắt cậu, mãi chẳng thốt nên câu.

Bài hát này không thuộc về CALM, là một bài hát Phương Trì viết chơi trước khi ban nhạc được ra mắt. Ngày đó đội trưởng Phương cũng chỉ là một thiếu niên, ba mẹ cấm cản hắn, cảm thấy giấc mộng âm nhạc của mình không được người nhà thấu hiểu, lại đang trong giai đoạn cuối của hội chứng tuổi dậy thì, cả một bài hát nồng đậm cảm giác tiếc thương tuổi trẻ.

Hắn tự thu bài hát này, ngày đó Phương Trì vẫn chỉ là hạng vô danh, hắn gửi bản thu âm lên website tập trung các ca sĩ mạng, cũng vô cùng hài lòng đề thêm ba chữ “Tự sáng tác” ở thông tin bài hát, giờ nhớ lại mà nhục muốn tự đào hố chôn mình, thậm chí có thể đào được một mê cung dưới lòng đất.

Da mặt bê tông cốt thép Phương Trì luyện nhiều năm ở vòng giải trí trong nháy mắt bị gỡ ra, hắn lúng túng nói: “Bài này… Cậu nghe ở đâu vậy, lâu lắm rồi, chính tôi cũng quên mất.”

Lâm Hiểu nói đầy đắc ý: “Trên website ấy, cái web anh đăng bài này ấy, hai hôm trước ngồi không trong khách sạn tìm được.”

“Sao lại nhớ mà tìm bài này? Mà tôi nhớ lúc đăng bài lên mạng, tôi đâu có dùng tên thật đâu?”

Ý cười bên môi Lâm Hiểu lóe lên chút ranh ma: “Anh có nhớ nickname lúc gửi bài hát không?”

Nickname…

Phương Trì im lặng, bình tĩnh đáp: “Quên lâu rồi.” Một giây sau, hắn lại giấu đầu hở đuôi bổ sung: “Chuyện từ năm, sáu năm trước, làm gì có ai nhớ được chứ.”

Hơn nữa… cái loại nickname “Ngựa hoang nhỏ” này, ai mà muốn nhớ chứ!

Sư phụ Tiểu Lâm vô cùng nể nang không hề lật mặt hắn, cho đội trưởng Phương một chút thể diện, nhưng mà có nhịn cười thì hai vai vẫn vô thức run run.

Anh hùng sợ thấy địch cũ, nickname hồi trẻ trâu khi chưa ra mắt là nỗi đau không thể nói của đội trưởng Phương. Hắn bất lực than thở, tự giễu cười: “Mà thôi… Sao cậu lại nhớ ra mà tìm bài này?”

Lâm Hiểu đáp: “Đã bảo là rảnh quá mà.”

Thực tế là không, chỉ là thấy mấy nay anh vừa bận vừa mệt, cả người như một con quay vĩnh cửu điên cuồng làm việc, đột nhiên cảm thấy thật vô dụng, bất lực, xót xa, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn biết nhiều điều về anh hơn, muốn gần anh hơn, muốn biết ngoại trừ mát xa thì mình còn có thể làm gì khác cho anh không.

Ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Phương Trì nở nụ cười biếng nhác: “Hầy… May là sư phụ Tiểu Lâm hết mình cho nghề mát xa, chúng ta không thành đồng nghiệp.”

“Là sao?”

“Nếu không với chất giọng này của cậu, có thể CALM đã bắt gặp đối thủ tầm cỡ trong giới rồi.”

Lâm Hiểu phì cười, cố ý nói: “Anh đang khen tôi hát hay chứ gì?”

“Đâu chỉ vậy…” Phương Trì vươn tay, chạm nhẹ vào chóp mũi cậu, “Còn thông minh sáng suốt nữa.”

Hành động thân mật bất thình lình này chỉ là bản năng, Phương Trì thấy Lâm Hiểu đờ ra trong giây lát, sau đó chính hắn mới ngộ ra vừa nãy mình đã không kiềm chế được bản thân, dường như lại một lần nữa “vượt qua ranh giới”.

Phương Trì rụt tay về, gối lại sau đầu.

Lâm Hiểu mân mê khóe môi, mãi sau mới kêu một tiếng, “Anh Trì.”

Tim gan Phương Trì nhảy cái thịch, thấp giọng “ừ”.

Lâm Hiểu hỏi: “Có phải anh đang khá vui không?”

Phương Trì: “Rất vui.”

Lâm Hiểu: “Vậy… nhân dịp anh đang vui, anh có thể nói chuyện buổi trưa cho tôi nghe không?”

Phương Trì chưa đáp được hay không, lát sau, hắn khẽ cười: “Vừa khen cậu thông minh xong thì cậu lại vờ ngây ngô rồi, lúc người ta vui lại nhắc chuyện không vui, sư phụ Tiểu Lâm lạc đường rồi, không đi đúng lối gì cả.”

Lâm Hiểu nhíu mày, hiểu rồi, anh vẫn lảng tránh, không muốn nói chuyện.

Bàn tay đặt trên mặt đá dần siết chặt lại, Lâm Hiểu yên lặng ổn định tâm lý, đoạn bình tĩnh lên tiếng: “Anh Trì, tôi đã nói với anh rằng sư phụ, sư mẫu là cha mẹ nuôi của tôi chưa?”

Phương Trì ngạc nhiên quay đầu sang.

Nét mặt Lâm Hiểu vẫn thản nhiên như cũ, không nhìn ra chút dao động cảm xúc, dường như cậu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, kinh ngạc của người bên cạnh, cậu mỉm cười, tự nói: “Vậy giờ tôi kể anh nghe nhé.”

Lâm Hiểu tiếp tục: “Lúc tôi được mấy tháng tuổi, sư phụ sư mẫu… tôi được cha mẹ nhặt được trước cửa bệnh viện mắt, là một đứa trẻ bị bỏ rơi như mọi người hay nói, lý do thì chắc là bởi khiếm thị bẩm sinh, bằng đó năm trôi qua nhưng không một người hỏi tìm tôi, có khi cha mẹ ruột còn nghĩ tôi đã chết rồi…”

“Cậu…” Phương Trì bỗng nghẹn lời, hai cánh môi giật giật, lại chẳng biết nên nói gì, hay có thể nói gì.

Quả thực hắn đã từng tò mò suy đoán mối quan hệ của Lâm Hiểu với sư phụ, sư mẫu cậu, thế nhưng hắn lại không ngờ được sự thực lại thế này.

Gió thổi mây trôi, trùng hợp che đi vầng trăng sáng tỏ, ánh sáng trong mắt Phương Trì vụt tắt.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được rõ rệt cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy lòng.

Ngoại trừ đau xót thì không còn gì khác.

Mà Lâm Hiểu lại đột nhiên mỉm cười, cậu nói tiếp: “Nhưng trong gần hai mươi năm được sống trên đời này, tôi đã sống rất thoải mái, rất vui vẻ.”

“Cha mẹ thương tôi, coi tôi như con ruột, họ chưa bao giờ cưỡng ép tôi làm những chuyện mình không muốn, ngược lại, có những việc, dù cho đã vượt ra ngoài khả năng của họ, nhưng chỉ cần tôi muốn, họ thà rằng bị rơi vào thế khó chứ không ngăn cản tôi. Ừm… ví dụ như chuyện tiếp tục đi học, theo lý thuyết, tình huống gia đình tôi thế này thì tôi nên ở nhà chăm sóc cha mẹ, kinh doanh cửa hàng, mỗi ngày có thể sống thư thả hơn. Nhưng tôi lại muốn đi học, hai người họ không hề nhiều lời, chỉ bảo tôi, bất kể lúc nào, chỉ cần tôi còn muốn đi học, họ nhất định sẽ giơ tay tán thành.”

Lâm Hiểu dừng lại một chốc, cậu khẽ cười hỏi: “Anh có nghĩ rằng tôi rất may mắn không?”

Phương Trì loay hoay một chốc nhưng chẳng thể nào kiểm soát được xung động trong nội tâm, hắn không nhịn được nắm lấy bàn tay đang để bên người của Lâm Hiểu, “Cha mẹ cậu đều là người tốt, cho nên mới có thể dạy dỗ cậu tốt như vậy, bầu không khí trong nhà rất thoải mái, thậm chí so với nhiều gia đình bình thường khác còn yên bình hơn.”

Tay cậu bị Phương Trì nắm lấy, rất ấm, cõi lòng Lâm Hiểu khẽ rung rinh, không biết nghĩ gì lại chẳng muốn rụt tay lại, cậu để mặc hắn nắm, nói: “Phải, cha tôi tuy không nhìn thấy, nhưng trong lòng ông rất tỏ, ông ấy như một tấm gương sáng. Điều ông ấy nói nhiều nhất với tôi là, “Người sống ở đời, nhiều tiền hay không, nổi tiếng hay không, vui vẻ là quan trọng nhất”, hơn nữa cha mẹ tôi rất phóng khoáng, nên những ngày lớn khôn của tôi rất ít lúc không vui.”

Phương Trì than thở: “Cho dù phú quý hay bần cùng cũng phải vui vẻ, không cười là kẻ dại… Đúng là uyên bác.”

“Cho nên…” Tới giờ Lâm Hiểu mới rụt tay khỏi lòng bàn tay Phương Trì, một giây sau, cậu lật tay, áp lên mu bàn tay của hắn, vị trí nắm tay đột nhiên thay đổi, Phương Trì sửng sốt.

Mà Lâm Hiểu lại nhẹ nhàng nắm ngón tay hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Trì cũng phải vui vẻ lên.”

Phương Trì trố mắt, hắn vô thức phản bác: “Tôi không…”

“Tôi nói xong rồi, coi như tôi lấy bản thân ra để giảng giải cho người khác, dùng chính chuyện cũ của mình để đổi một lời thật lòng của anh, có được không?”

Phương Trì: “Cậu muốn nghe điều gì?”

Lâm Hiểu lúc này như mù quáng theo đuổi một chuyện, bướng bỉnh mà chân thành, mục đích chỉ có một: “Tôi muốn biết tại sao hôm nay anh lại không vui!”

Tìm tòi ngọn nguồn mọi chuyện, ngây thơ là cậu, chấp nhất cũng là cậu.

Phương Trì không trốn được nữa.

Hắn nhắm nghiền mắt, giờ đây hắn cuối cùng cũng không đánh cờ lùi nữa, hắn nói: “Bởi vì cậu.”

“Tôi?” Lâm Hiểu ngơ ra: “Là tại tôi gây ra rắc rối không đâu cho anh à, hay tại tôi mát xa cho anh Tiểu Du…”

“Không phải.” Phương Trì lạnh lùng nói: “Không liên quan tới chuyện đó.”

“Thế tại sao lại không vui vì tôi?”

Đáp án đặc sắc lắm, nhưng Phương Trì lại nói: “Đây là vấn đề khác rồi, nếu muốn biết thì cậu định dùng gì để đổi?”

Lâm Hiểu: “…”

Còn thế nữa à? Chơi sao lại trời!

Phương Trì chậm rồi ngồi dậy, xoa xoa bả vai và cổ tay, nói: “Đi thôi, về nào, đừng quên còn một bữa ăn phụ đang chờ chúng ta đấy.”

Vừa nhắc tới chuyện này là Lâm Hiểu bị hấp dẫn ngay: “Đúng đúng! Lâu thế này rồi, mấy con cua nhỏ gì gì kia sợ sẽ chết mất!”

Phương Trì: “Sao vậy, cậu muốn nuôi chúng à?”

Lâm Hiểu: “Nào có! Chết rồi ăn không ngon!”

Phương Trì: “…”

Thôi được rồi, xem ra thiết lập ngốc nghếch của sư phụ Tiểu Lâm cũng không cố định lắm, thỉnh thoảng lộ ra chút “tinh quái” này cũng là một đặc trưng riêng.

“Không đâu.” Phương Trì kéo cậu ngồi dậy, “Trong xô nhỏ có ít nước biển và cát, nắp xô là lưới thép, không chết nhanh thế đâu, chắc chắn cậu được ăn đồ tươi mà.”

Phương Trì nói xong, một tay xách xô, một tay đẩy một cái, bật người nhảy xuống tảng đá.

Lâm Hiểu đứng trên tảng đá cao, biết rõ chuyện vừa xảy ra, thế là cậu ngơ luôn: “Ơ… Anh nhảy xuống rồi còn tôi thì sao?”

Phương Trì đứng phía dưới, đắm mình trong ánh trăng sáng, đầy hứng thú ngẩng đầu: “Hay cậu cũng nhảy xuống đi?”

Lâm Hiểu đang cầm giày của mình, hơi do dự.

Đối với cậu, hành động này có độ khó và hệ số nguy hiểm quá cao.

Phương Trì nhìn cậu ngồi bối rối một hồi mà buồn cười, bấy giờ hắn đặt xô nhỏ xuống bãi cát, bước lên trước, cười nói: “Xuống đây đi, tôi không làm cậu ngã đâu.”

Lâm Hiểu: “Hả?”

Phương Trì đứng dưới chân tảng đá, giơ tay cao quá đầu, “Tôi đỡ cậu, cứ yên tâm mà nhảy.”

“Không… Không được đâu…” Hai má Lâm Hiểu đỏ bừng, hiện giờ cậu cực kỳ biết ơn đêm tối mù mịt, bằng không chút ngại ngùng này của cậu chắc chắn sẽ bị nhìn ra, “Dù sao tôi cũng là đàn ông con trai, hơn nữa từ chỗ này xuống mặt đất cũng cao lắm…”

Tuy Lâm Hiểu gầy thật nhưng dù gì cũng là thanh niên cao gần một mét tám, nhảy từ chỗ này xuống sẽ tạo ra lực kinh khủng lắm.

Mà hai vai của đội trưởng Phương lại chấn thương nhiều năm…

Lâm Hiểu dùng hành động thực tế để bày tỏ: Thậc óa, giây phút này, tin tưởng với yêu thích đều biến mất hết rồi.

“Chẹp…” Thấy Lâm Hiểu vẫn rề rà bất động, đội trưởng Phương bị ghét bỏ bất mãn nói: “Không tin tôi à? Cứ yên tâm nhảy đi, đã nói đỡ được cậu là đỡ được cậu mà, có bao giờ tôi hứa mà không làm được đâu?”

Có bao giờ hắn hứa mà không làm được không?

Không có, chưa từng có.

Chuyện anh Trì đó nói, hắn nhất định sẽ làm được.

Phương Trì vừa dứt lời thì bóng người trên cao khẽ nhúc nhích một chút, trong chớp mắt, Lâm Hiểu đột nhiên nhảy xuống!

Một câu “chuẩn bị bắt đầu” cũng không nói.

Mỗi bên tay còn xách một cái giày của mình.

Phương Trì: “…”

Đừng có bất ngờ như thế chứ.

Phải nói là phản ứng của Phương Trì đang ở chế độ vận tốc ánh sáng, hắn rướn người về phía trước, vững vàng ôm chặt sư phụ Tiểu Lâm như được ông trời giáng xuống, lực tác động lên người quá mạnh khiến hắn phải lùi ra sau hai bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Hai chân Lâm Hiểu chạm đất, được hắn ôm trong ngực.

Phương Trì thầm thở phào trong bóng tối, tư thế tiếp đất của hai người coi như hoàn hảo, anh Trì không có làm nhục sứ mệnh, bỏ chín làm mười coi như duy trì được thiết lập tính cách.

Tim cậu đập như muốn nhảy xổ ra ngoài, hai tay xách giày của Lâm Hiểu níu chặt vào cổ Phương Trì.

Ánh trăng như tấm lụa mỏng phủ xuống vạn vật, nhẹ nhàng rơi xuống hai bóng hình đang lặng yên ôm nhau trên bờ cát, xa xa, tiếng ca của sóng cũng trở nên thật nhẹ nhàng.

Trời trong trăng sáng, gió thổi dịu dàng, nhưng tâm Lâm Hiểu chẳng hề bình yên.

Vì lý do sức khỏe mà sau năm năm tuổi, cha mẹ không còn ôm cậu như vậy nữa.

Những người khác thì càng không.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, cậu mất gần mười lăm năm cuộc đời để chờ, rồi chờ được một cái ôm vững chãi, ấm áp.

Qua hồi lâu, giọng nói thấm đẫm ý cười của Phương Trì vang lên bên tai: “Đàn ông con trai à… đúng là coi thường cậu rồi, trông gầy vậy mà cũng nặng phết nhỉ?”

Lâm Hiểu buông tiếng thở dài nhẹ nhõm, hai má nóng bỏng áp vào bả vai Phương Trì.

Mãi lâu sau mới nhỏ giọng “ừ”.
Bình Luận (0)
Comment