Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiền đề của việc thích cậu ấy là tôn trọng cậu ấy.

Từ tầng mười sáu phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ sát đất, đập vào mắt là những tòa nhà cao tầng lộng lẫy xa hoa, là ánh đèn của vạn nhà, trong ánh sáng và bóng tối, cả thành phố như chìm trong một đại dương mênh mông ánh sao.

Tỉnh Hàn và Phương Trì sóng vai nhau đứng trước cửa sổ, lắng nghe cái ồn ào náo nhiệt và sự cô độc của thành thị phồn hoa giữa đêm khuya, lặng thinh hồi lâu.

Mãi sau, Tỉnh Hàn vừa ngáp vừa vỗ vỗ bả vai Phương Trì, nói: “Thôi, tôi về ngủ, trước khi đi thì người anh em đây cho ông một lời khuyên nhé?”

Phương Trì: “Nói nghe coi.”

“Thật ra thì, đừng có chơi cái trò anh đi tìm thì em trốn nữa, nói rõ với người ta một câu, dù sao… đời này nó lạ lắm, chỉ có một người có thể khiến ông cười đến sung sướng thế thôi.”

Trong mắt Phương Trì phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, nghe vậy chỉ cười không đáp.

“Sư phụ Tiểu Lâm là một người ngây thơ, nào có nhiều kinh nghiệm như tay già đời là ông, bắt người tay nhảy vọt từ độ khó cấp newbie tới thẳng cấp địa ngục à, nên ông kiềm chế chút đi, đừng có ép người ta, không thì cái được chẳng bù nổi cái mất đâu.”

Phương Trì quay lại, dựa người vào cánh cửa thủy tinh, sau lưng hắn là biển vàng lửa bạc càng làm bóng dáng hắn như thăm thẳm, “Ông nghĩ cứ cứng đối cứng thế này tôi không khó chịu sao?”

Tỉnh Hàn giật mình, đang định mở miệng nói mình không có ý đó, Phương Trì lại thở dài, thẳng thắn nói: “Đéo mẹ nó tôi khó chịu muốn chết đi được.”

Mấy ngày nay, không biết đã bao nhiêu lần Phương Trì gần như không kiểm soát được mình.

Lâm Hiểu nói, cậu ấy muốn bản thân hắn suy nghĩ kỹ hơn và muốn có được một khoảng không gian yên tĩnh để tiêu hóa chuyện này.

Được, hắn cho cậu, hắn rút lui.

Nhưng có vô số khoảnh khắc, lúc nhìn thấy Lâm Hiểu xuống cầu thang, lúc nhìn thấy cậu lên cầu thang, nhìn thấy cậu ấy ra khỏi phòng, đơn độc bám vách tường mà đi, hắn gần như không thể khống chế được mình nữa, hắn muốn đá bay Tiểu Du bên cạnh Lâm Hiểu ra, một lần nữa nắm cổ tay cậu, mang cậu bên người, một tấc cũng không rời xa.

Và bản thân hắn cũng biết, nhất định Lâm Hiểu sẽ không từ chối mình.

Tỉnh Hàn không hiểu hắn đang làm gì, ngạc nhiên hỏi: “Vậy mà ông còn… khiến bản thân khó chịu tức mức này, lúc nãy ăn cơm mặt mày cũng tối sầm, đã không thoải mái như thế sao vẫn mặc?”

Phương Trì lắc đầu, nở một nụ cười ba phần đau khổ bảy phần đắng chát: “Cậu ấy ỷ vào tôi, cậu ấy biết, tôi cũng biết, nhưng… liệu cậu ấy có thích tôi hay không, cả hai chúng tôi đều không chắc chắn.”

“Nếu chỉ vì quá quen thuộc mà sinh lòng ỷ lại, vậy đổi một người khác, cho cậu ấy thêm một ít thời gian, cậu ấy cũng sẽ làm quen được, mà như vậy…”

Phương Trì bật cười, ngừng một nhịp, nói tiếp: “Vậy thì hai chúng tôi đều hiểu, trong lòng cậu ấy, tôi… thật ra chẳng là cái chó gì.”

“Đương nhiên tôi có thể làm như hồi trước, chăm sóc cậu ấy từng ly từng tí, chầm chậm bào mòn cậu ấy, quấn quýt cậu ấy, nước ấm nấu ếch, chờ tới khi cậu ấy bị lún càng sâu, chìm càng sâu, sau đó mở miệng yêu cầu một đáp án, nhưng… như vậy có công bằng với cậu ấy không?”

Tỉnh Hàn giật mình, nhíu mày ngẫm nghĩ, tựa hồ đã hiểu ý hắn: “Ý ông là…”

Phương Trì lặng nhìn ánh đèn phía xa xa, bật tiếng cười tự giễu: “Tôi không muốn cậu ấy vì quá ỷ lại, quá quen thuộc, quá biết ơn mới giao bản thân mình cho tôi.”

“Lâm Hiểu cậu ấy… cậu ấy xứng đáng có được một tình cảm chân thành thuần khiết nhất, cậu ấy đã chấp nhận ai, phải là cậu ấy thực sự thích, mà không phải bởi những yếu tố linh tinh vớ vẩn xung quanh, làm như vậy là coi thường cậu ấy.”

“Ông…” Tỉnh Hàn vẫn cảm thấy nước cờ này của hắn quá mạo hiểu, “Ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ ngỡ, cậu ấy… không hiểu được tới mức ấy, thì phải làm sao?”

“Cậu ấy hiểu.” Phương Trì nở một nụ cười thật lòng, mang theo một cảm giác kiêu ngạo khó nói thành lời, “Đừng coi thường cậu ấy, sư phụ Tiểu Lâm tinh tế và mạnh mẽ lắm, nếu cậu ấy không hiểu ý của tôi, vậy cậu ấy đề nghị chấm dứt hợp đồng với tôi là xong, còn cần dây dưa trường kỳ kháng chiến với tôi làm gì?”

Tỉnh Hàn bật cười, nói: “Anh đại đừng tự tin như thế nha, ngộ nhỡ người ta sợ phí bồi thường vi phạm hợp đồng nên vẫn chịu đựng thì sao?”

Phương Trì liếc y, “Không tồn tại phí bồi thường vi phạm hợp đồng.”

Bàn tay vươn ra lấy chai nước của Tỉnh Hàn chợt khựng lại.

Phương Trì: “Lúc làm hợp đồng đã có phí bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn cho cậu ấy, tiền bảo hiểm bảy chữ số, gần bằng tiền thuê người, nói cách khác, khi tôi mang người ra ngoài, trên đường nếu xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì đều tính cho tôi. Toàn bộ hợp đồng không hề nhắc tới một chữ nào về phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng lại nói rõ ràng, nếu cậu ấy không muốn làm thì có quyền được chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào, cậu ấy có thể rời đi mọi lúc mà không cần lo nghĩ gì, tôi không ngăn được cậu ấy, hợp đồng cũng không ngăn được.”

“Ông…” Tỉnh Hàn không thể thốt ra bất cứ lời nào, cuối cùng cười nhạo một tiếng, chân thành nói: “Anh đại, ông trâu bò thật.”

“Không trâu bò.” Phương Trì quay người, lại dựa vào cửa sổ sát đất, giọng rất nhẹ nhưng kiên định: “Tôi thực sự… thích cậu ấy đéo tả được, nhưng Lâm Hiểu quá đặc biệt, nếu là một người bạn quen biết qua loa, người đó sẽ coi cậu ấy thuộc quần thể yếu đuối, che chở cũng được chăm sóc cũng được, nên là thế, nhưng một khi dính tới tình cảm thì sẽ muốn để cậu ấy ở một vị trí bình đẳng và biệt lập.”

“Cho nên, tiền đề của việc thích cậu ấy là tôn trọng cậu ấy.”

Tôn trọng sự lùi bước trốn tránh của cậu ấy, tôn trọng sự do dự của cậu ấy, tôn trọng sự mông lung của cậu ấy, thậm chí… tôn trọng sự mềm yếu của cậu ấy.

Vì vậy, đối với Phương Trì, Lâm Hiểu có quyền được tỉnh táo, được độc lập và được lựa chọn.

Nếu đã suy nghĩ kỹ, cậu ấy có thể chấp nhận, cũng có thể đường hoàng rời đi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ấy phải hiểu rõ được lòng mình.

Cho dù quá trình để cậu ấy tự đối mặt với bản thân mình này có hơi tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng tốt hơn để người khác dùng sự dịu dàng quấy rầy ý định ban đầu của cậu, ngăn cản sự phán đoán của cậu.

Đối với Phương Trì, đây cũng là một nghĩa khác của sự tôn trọng.

Mà sau đó, bất kể là kết quả tốt hay xấu thì Phương Trì đều chấp nhận.

Quả nhiên Tình Hàn không nói nữa.

Căn phòng bỗng tĩnh lặng lại, hồi lâu Tỉnh Hàn mới bật cười: “Vốn tôi vẫn nghĩ là ông rất tàn nhẫn với người khác, giờ mới biết, ra là ông tàn nhẫn với bản thân nhất.”

Phương Trì thả lỏng bả vai cứng đờ, nghe y nói mà phì cười, “Đừng có nâng bi tôi thế, thật ra ông đây mới không có tiền đồ nhất.”

“Hử? Nói thử xem?”

Phương Trì nhíu mày cười khổ: “Nói thì ai cũng nói được, nhưng nhìn cậu ấy cứ cứng đối cứng với tôi thế này khiến tôi sầu bỏ mẹ.”

Tỉnh Hàn sững người, lập tức cười sằng sặc: “Đúng là khó nhằn ghê, quen thân bao nhiêu năm chưa từng thấy ông tuyệt vọng như vậy bao giờ, rồi sao, dỗ dành à?”

Phương Trì thở dài một hơi: “Đây không phải dỗ dành, chỉ chuốc thêm phiền cho cậu ấy, đợi một thời gian nữa.”

“Đợi gì nữa?”

Phương Trì: “Đợi cậu ấy thực sự hiểu rõ mọi chuyện, tới lúc ấy, nếu cậu ấy bằng lòng, tôi…”

“Ông làm sao?”

Phương Trì phóng khoáng đã quen, nói thật là không quen nói ra mấy câu hứa hẹn tình yêu sến súa buồn nôn kiểu này, đoạn dừng lại, cuối cùng vẫn mỉm cười nói: “Cái mạng này cũng có thể cho cậu ấy.”

Tỉnh Hàn bỗng giật mình.

Là một thành viên của CALM đã lăn lộn cùng nhau nhiều năm, không thể nói rằng bọn họ không hiểu tính tình của Phương Trì.

Con người này không thích rước thiệt vào mình.

Nhưng từ trước tới giờ cũng chưa từng bội bạc ai.

“Suy nghĩ thấu đáo, nhìn xa trông rộng, có sức có trí-” Tỉnh Hàn rất ít khi khen ngợi trước mặt hắn, y bật ngón cái, khâm phục nói: “Cho dù là lần đầu tiên rơi vào đại dương mênh mông của tình yêu, âu cũng phải nói, cái tinh thần “ba ngàn con sông tôi chỉ uống một gáo nước” này của ông vô cùng xứng đáng để chúng anh em này học tập, tôi-”

Ba ngàn con sông ta chỉ uống một gáo nước, thiên hạ vạn người ta chỉ cần một mình ngươi. – Trích Kinh Phật

“Thôi nghỉ đi.” Phương Trì biết Tỉnh Hàn cố ý khuấy động bầu không khí ngột ngạt hiện giờ, hắn phì cười, lại nhanh chóng trở lại biểu cảm thong dong thường ngày, rất chân thành bày tỏ, ngắt lời y: “Không cao thượng vậy đâu, lại nói người ở ngay trước mặt còn không cần, tôi xin nước thì có tác dụng gì.”

Tỉnh Hàn tạm thời không hiểu ẩn ý trong câu này.

Phương Trì lười giải thích cho y: “Khát nước ba ngày, một thân một mình, giờ hỏi nước không ngon thì không định giải khát à?”

Tỉnh Hàn: “…”

Tạm biệt, ngủ ngon!

Tình Hàn đi ra cửa, Phương Trì hoạt động bả vai hơi đau nhức, nhắm mắt theo đuôi y.

Tỉnh Hàn khó hiểu: “Đội trưởng Phương vất vả cả đêm, giờ không ngủ định đi đâu?”

Phương Trì mở cửa, bước về phía căn phòng đối diện, hất cằm: “Tôi đi… nhìn một chút.”

Tỉnh Hàn: “Hử, nhìn một chút à?”

Phương Trì: “Khụ… Không biết Tiểu Du chăm sóc người ta thế nào, tôi đi nhìn một chút, nếu cậu ấy ngủ thì tôi về.”

Tỉnh Hàn phì cười, đọc vị ngay là tên này không yên tâm khi không tận mắt chứng kiến, cũng không vạch trần hắn, vỗ vai Phương Trì hai cái rồi quay đi.

Đợi tới khi tận mắt nhìn thấy nhà thiết kế Tỉnh bước vào phòng mình, tiếng đóng cửa từ góc hành lang gần đó vang lên, Phương Trì mới hít một hơi thật sâu, giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, Lâm Hiểu vẫn một mực ngồi tựa cửa dưới thảm, dù đã vạ vật tới mức hai mí mắt đánh vào nhau nhưng vẫn co người lại thành một tư thế tự bảo vệ, cố chấp không nhúc nhích.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Hiểu giật nảy mình, tất cả tế bào thần kinh trong cơ thể tỉnh lại trong nháy mắt, kéo theo đó là một sự chờ mong và lo lắng mà bản thân cậu cũng không thể ngó lơ, lúc mở miệng ra còn thấy giọng mình khẩn trương tới phát run: “… Ai vậy?”

Cách một cánh cửa, thế mà Phương Trì lại nghe thấy âm thanh Lâm Hiểu gần trong gang tấc, ý cười thản nhiên còn lưu lại lúc nói chuyện phiếm với Tỉnh Hàn thoáng biến mất, trầm giọng đáp: “Tôi, mở cửa.”

Giọng nói này lọt vào tai tựa như đã cách cả trăm năm.

Trong bóng tối, Lâm Hiểu giơ tay xoa xoa khóe mắt, lạc giọng đáp: “Tôi, tôi ngủ rồi, anh…”

“Ngủ cái cức.” Giọng của Phương Trì trầm như nước, mang theo một cảm giác hung ác cực kỳ hiếm thấy: “Hoặc là cậu mở cửa, hoặc là tôi gọi cho bên phục vụ đưa thẻ phòng lên, nhưng vấn đề là sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, nên khả năng lớn nhất là tôi đá văng cái cửa này, cậu tự chọn đi.”

Âm thanh kia chỉ cách một cánh cửa, lọt vào tai không sót một chữ nào, nói rõ rằng người kia đang đứng trước cửa, và Phương Trì lại nổi giận một cách khó hiểu.

Giận Tiểu Du, giận Lâm Hiểu, càng giận chính mình.

Lâm Hiểu biết Phương Trì nói được làm được, nghe như thể sẽ đạp cửa ngay lập tức, cậu vội la lên: “Xin anh đừng! Nửa đêm rồi đừng để người khác nghe thấy có chuyện gì đang xảy ra, anh không sợ phục vụ khách sạn nghĩ rằng anh bắt nạt người khuyết tật rồi báo cảnh sát à!”

Phương Trì nghe thế, cái tay đang gõ cửa bỗng dừng lại, không vui đáp: “Nếu vậy… hay cậu tự báo cảnh sát luôn đi, chúng ta mỗi người một lần, coi như hòa nhau.”

Hòa nhau, đồng nghĩa với việc không ai nợ ai.

Lâm Hiểu gần như nghiến nát hai hàm răng.

Đội trưởng Phương tiến lùi quá nghệ, quân của cậu đã tan rã, cậu vịn tường, run run chân, chậm chạp đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở, đập vào mắt hắn là một màu đen thăm thẳm, Phương Trì khó khăn lắm mới nhìn được hình bóng của người trước mặt qua ánh sáng yếu ớt của đèn đường rọi vào cửa sổ phòng khách.

Hai người nhìn nhau không nói, mãi sau Phương Trì mới lên tiếng: “Sao lại không bật đèn?”

Lâm Hiểu cà nhắc dựa vào khung cửa, rũ mắt lắc đầu, đáp: “Tôi không biết.”

Lúc Tiểu Du rời đi thì trời mới vừa chạng vạng, cậu cũng không biết sau khi ra khỏi phòng cậu ta có bật đèn giúp mình hay không.

Mà cũng không quan trọng lắm, với cậu thì cũng giống nhau cả thôi.

Phương Trì xuyên qua bóng tối của căn phòng quan sát người trước mặt, gương mặt đó, chiếc mũi đó, và đôi mắt mà hắn nhìn một lần là không quên được đó, đoạn nặng nề thở dài.

Trông hắn như một tay chơi già đời lão luyện, mặt ngoài thì muốn sinh tồn trong thế hiểm, nhìn trộm xem trái tim Lâm Hiểu đang đặt ở đâu, nhưng thực tế lại đánh người một ngàn tự hủy tám trăm.

Giống như lúc nãy đã không kiềm được lòng nói vài lời với Tỉnh Hàn, khoảng thời gian này hắn nhìn Lâm Hiểu cứ hoang mang rối rắm, tim gan hắn cũng chẳng vui vẻ được bao nhiêu, đều là mấy đứa newbie, làm gì có ai to mồm tự xưng tài xế lão làng.

Ngôn ngữ mạng Trung Quốc: lão tài xế: người giỏi chuyện giường chiếu

Có điều đội trưởng Phương đã quen giả dạng thành một con sói đuôi to, có khó chịu thế nào cũng phải nhịn thôi.

Lâm Hiểu chặn cửa, không trốn tránh cũng không nhường đường, cũng không nhìn ra có ý định mời Phương Trì vào nhà ngồi, chỉ hỏi: “Anh có việc gì à?”

Cái cô độc của bóng đêm luôn mang theo một thứ phép thuật mê hoặc nào đó, nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Hiểu cố gắng che giấu sự tủi thân, nhất thời cái tâm địa sắt đá mà đội trưởng Phương tôi luyện mấy ngày nay cũng hóa thành bông mềm.

Phương Trì tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Lâm Hiểu nhận ra, vô thức lùi về sau, nhưng hai chân đã bị tê cứng còn chưa kịp lùi đã bị Phương Trì giữ chặt cổ tay lại.

Ngày trước, những tiếp xúc tứ chi đơn giản như vậy giữa hai người chỉ là chuyện thường ngày làm mãi thành quen, nhưng giờ phút này, Lâm Hiểu như thể bị nhiệt độ nóng bỏng trên cổ tay làm cho bỏng rát, một giây sau cậu vội vàng rụt tay về, nhưng vừa thử một lần, cánh tay kia đột nhiên dùng lực lớn hơn, Lâm Hiểu kêu đau một tiếng.

Lối vào mờ mịt che đậy đôi mắt tối sầm của hắn, “Không muốn mở cửa, định trốn tôi sao?”

Cổ tay Lâm Hiểu bị siết chặt, thua trận nhưng không thể thua khí thế, giọng cậu không lớn nhưng mạnh mẽ: “Trốn? Tôi trốn cái gì? Ai biết ai trốn!”

Sư phụ Tiểu Lâm đơn thương độc mã mà máu chiến, Phương Trì sững người, cười nói: “Sao vừa cuống lên đã đổ oan linh tinh vậy? Vậy là tôi đang trốn cậu à? Mà không phải chính miệng cậu nói muốn được tĩnh tâm suy nghĩ sao? Mấy ngày trôi qua rồi, thế đã nghĩ được lý do chưa?”

Lâm Hiểu nín thở khóa miệng, nhìn là biết vẫn chưa có manh mối như cũ.

Phương Trì thở dài.

Điểm yếu của sư phụ Tiểu Lâm chỉ có thể cho bản thân mình biết, hoàn toàn không đồng ý để người khác nhận ra, đặc biệt là người tên Phương Trì, thế là cậu lại một lần nữa lặp lại chủ đề ban đầu: “Rốt cuộc anh tới để làm gì?”

Phương Trì: “Vai đau, cổ tay đau, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng khó chịu.”

Nhất là tim, vừa xót vừa cay, chỗ nào cũng bị thối rữa, tựa như bị ngâm trong giấm đặc và axit sunfuric, nhưng chỗ đau nhất thì lại nhất quyết không chịu nói ra.

Lâm Hiểu: “Thế… thế làm trị liệu vật lý nhé?”

Hóa ra là cậu nghĩ nhiều rồi, ra là người ta tìm tới cửa là để đấm bóp một phát.

Phương Trì tiếp tục vô lý: “Làm ngay cửa luôn, hiếm có dịp tôi được thay tư thế thành đứng.”

Lâm Hiểu rốt cuộc đành lặng im nhường đường cho hắn bước vào.

Đội trưởng Phương đạt được mục đích, thành công vào phòng, chân thì đi nhưng tay lại bất động. Điều đầu tiên phải làm khi bước vào phòng là bật đèn, nhưng đèn của phòng khách ở khách sạn này lại chia thành nhiều mức độ, đèn vừa bật lên là ánh sáng chói mắt dữ dội ập tới, bước chân của Phương Trì đột ngột khựng lại!

Trong nháy mắt đó, rõ ràng hắn nhìn thấy Lâm Hiểu hơi híp mắt lại!

“Cậu…” Phương Trì lôi đối phương tới trước mặt mình, mặt mày vẫn chưa hoàn hồn, “Mới vừa rồi có phải… cậu chớp mắt?!”

Lâm Hiểu bị kéo tới lảo đảo cả người, cơ thể nghiêng ngả ngã thẳng vào trong ngực cái người đang nghẹn họng chết trân, cậu há miệng, hít sâu một hơi, bất ngờ đảo tay một cái đẩy mạnh vào ngực Phương Trì, lực quá lớn khiến bản thân cũng loạng choạng, ngay sau đó mang theo khí thế không quan tâm đến ai, quay đầu bước-

Cái đầu thiếc trực tiếp đâm sầm vào tường đá.

Phương Trì: “…”

Đầu tiên là chậu hoa, giờ là tường đá, độ cứng của đối tượng và tần suất va chạm của sư phụ Tiểu Lâm ngày càng tăng cấp, sự kiên nhẫn của đội trưởng Phương đã cạn kiệt, hắn bước nhanh theo, một lần nữa xách gáy cậu như túm một con gà con, “Chạy làm gì! Nói chuyện!”

Lồng ngực Lâm Hiểu phập phồng dữ dội, ấn tượng về Phương Trì trong đầu luôn luôn là dáng vẻ bình tĩnh bất kham, chưa từng mất kiểm soát cảm xúc như thế này, bàn tay với một lớp chai mỏng của Phương Trì đặt trên cần cổ gầy gò của cậu, cậu tựa như bị người kia nắm lấy vị trí yếu ớt nhất trong cõi lòng, ngoại trừ bó tay chịu trói thì không thể làm gì khác, tim gan Lâm Hiểu hoảng cả lên, nhất thời nói không nghĩ: “Liên quan gì tới anh! Tôi mở mắt nhắm mắt chớp mắt trừng mắt anh kiểm soát được sao! Thả ra!”

Hai mắt Phương Trì nóng rực, gần như muốn đốt thủng một lỗ trên khuôn mặt đẹp đẽ kia.

Hắn thề chuyện vừa xảy ra lúc nãy không phải ảo giác, hắn nhìn thấy! Nhìn thấy Lâm Hiểu có phản ứng ngay khoảnh khắc ánh đèn sáng lên!

Phương Trì vẫn bất động, Lâm Hiểu chống cự mãnh liệt: “Đã bảo anh thả tay ra! Tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ thật đấy!”

“Gọi nhân viên phục vụ để làm gì? Nhờ báo cảnh sát à, nói tôi cưỡng bức cậu à?” Đáy mắt Phương Trì hừng hực lửa nóng, giọng nói lại lạnh như băng, “Sư phụ Tiểu Lâm thực sự coi thường tôi rồi, trước đó đã ngủ chung với nhau nhiều lần như vậy, nếu tôi muốn làm gì cậu thật, vậy cậu nghĩ cậu còn có cơ hội làm mình làm mẩy với tôi như bây giờ không?!”

Những tâm tư thầm kín không dám nghĩ tới trong thời gian này và những điều cấm kỵ bí mật giữa hai người bị vạch trần tới lộ liễu, mặt mày Lâm Hiểu trắng bệch trong nháy mắt, đôi môi mất kiểm soát run run: “Anh… Phương Trì, anh quá lắm rồi đấy!”

Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu gọi tên Phương Trì.

Mà lại vướng vào hoàn cảnh tình cảm rối bời, lửa tình khó nén như thế.

Đầu óc Phương Trì bỗng trống rỗng.

Tinh thần tỉnh táo, lý trí trở lại, đội trưởng Phương nhìn thấy đôi môi đã mất hết sắc đỏ của sư phụ Tiểu Lâm, cổ tay vốn dồn lực đột ngột thả lỏng, thả cậu ra.

Lâm Hiểu loạng chà loạng choạng, bắp chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống sàn.

Phương Trì thở thật nhẹ, từ từ ngồi xuống trước mặt cậu, nhìn chằm chằm đôi con ngươi trong trẻo lại mờ mịt không tiêu cự kia, gằn giọng lặp lại từng chữ: “Tôi xin lỗi, lúc nãy là tôi khốn nạn, quá sốt ruột nên ăn nói ngu ngốc, hiện giờ tôi đã thả cậu ra, cậu có thể nói cho tôi biết… tại sao vừa rồi, mắt của cậu…”

Lâm Hiểu chầm chậm quay đầu, ngẩng mặt lên, đối diện với nguồn âm thanh phía trước: “Nói cho anh cái gì, anh vẫn không buông tha là muốn biết gì chứ? Muốn nghe tôi nói thực ra hai mắt tôi vẫn có thể cảm nhận ánh sáng nhẹ, hay muốn nghe tôi nói, cho dù như thế thì tôi cũng không có cách nào để chữa trị đôi mắt mù bẩm sinh như cũ?”

Cảm nhận ánh sáng nhẹ để chỉ phản ứng rất yếu của người mù với ánh sáng cực mạnh trong trường hợp ánh sáng và bóng tối cực kỳ tương phản, đây cũng chính là một phần thị lực hiếm hoi mà những người khiếm thị có thể giữ lại cho mình.

Đủ loại cảm xúc xuất hiện trong lòng Phương Trì, nếm đủ mọi thăng trầm trong một chốc, tựa như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khoảnh khắc đang lao xuống mới nhận ra mình chưa cài dây an toàn, ai ngờ vừa nghĩ mình đã rơi xuống an toàn thì lại bị thông báo phải chơi thêm một lần như vừa rồi nữa.

Màn đêm tĩnh mịch hôm nay như kéo dài tới vô cùng, căn phòng lặng thinh không tiếng động, yên lặng đến nỗi Lâm Hiểu có thể nghe thấy hai tiếng thở nhè nhẹ hòa vào nhau, mãi lâu sau mới thấy Phương Trì hoàn hồn lại, lên tiếng: “Cảm nhận được rất ít… Tại sao mới đầu không thấy cậu kể?”

Lâm Hiểu hỏi lại: “Tại sao ngay từ đầu tôi phải vạch trần vết sẹo cho một người hoàn toàn không thân quen xem chứ?”

Phương Trì hoàn toàn không chú ý chút trào phúng âm thầm trong lời nói của cậu, tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Đã thân với tôi rồi… sao cậu không nói rõ suy nghĩ của mình, tại sao?”

Cả người cậu cứng đờ, cảm xúc trên mặt cũng không còn duy trì sự hiền hòa trầm ổn như trước, hồi sau mới khẽ khàng nói: “Không cần thiết.”

“Rốt cuộc là không cần thiết hay không dám?”

Trong cuộc đối đầu giữa hai người, lời nói của Phương Trì lúc nào cũng nói trúng nhược điểm, sắc bén, không thể nắm bắt. Lâm Hiểu cắn cắn môi, không muốn tiếp tục diễn trò cùng hắn.

Kỹ năng của cậu chẳng ăn ai, vừa phải đối mặt với tình tiết quá kinh hồn kia, chưa gục ra đấy là đã gồng bằng chết rồi, bây giờ bức màn bị hạ xuống, cậu chỉ muốn lặng lẽ rời khỏi hiện trường, trốn vào một góc vắng vẻ để từ từ thoát khỏi những xúc cảm mãnh liệt của nhân vật trong vở kịch.

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu, Phương Trì nghĩ lại nghĩ, không kiểm soát được ngọn lửa hy vọng le lói đang bùng lên cao ba mét, thử thăm dò: “Thật sự không có hy vọng…”

“Không có.” Sợ gì gặp nấy, Lâm Hiểu lạnh lùng cứng rắn, thẳng tay chém xuống không chút nhân đạo: “Từ nhỏ đến lớn đã chạy đi chạy lại rất nhiều bệnh viện, thăm hỏi rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, bẩm sinh, không chữa được hết.”

Quả nhiên nghe tiếng tiếng thở dài của người trước mặt.

Biết trong phòng đang bật đèn, Lâm Hiểu vô thức nghiêng mặt sang một bên, không muốn để hắn nhìn thấy khóe mắt bỗng hoe đỏ của mình.

Mãi sau, một đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc sườn mặt Lâm Hiểu, động tác này quá mức quen thuộc, Lâm Hiểu sửng sốt, ngón tay đang đè trên mặt dùng sức, mặt bị người ta đẩy về chỗ cũ.

Giọng nói của Phương Trì dịu dàng như những đám mây trắng bồng bềnh trên trời xanh thăm thẳm, êm ái, dịu dàng, mang theo chút mềm mại, kịp thời nâng niu trái tim vô lực mất mát của Lâm Hiểu, “Không sao, chữa không hết cũng không cần vội, dù sao cũng không ai hoàn mỹ cả, sư phụ Tiểu Lâm mà hoàn mỹ hoàn toàn thì đám người thường như chúng tôi lấy đâu ra đường sống chứ?”

Khóe môi của Lâm Hiểu khẽ run run, trái tim bị treo lên mặc cho giá lạnh giằng xé chia năm xẻ bảy, trong một thoáng được Phương Trì nhẹ nhàng nâng niu này lại dần dần nóng lên.

Tại sao trước đó không nói? Đúng là bởi không cần thiết.

Tại sao sau này không nói, Phương Trì đã nói đúng, thực sự là bởi cậu không dám.

Cũng giống như những hy vọng không thể ngó lơ của Phương Trì vừa lộ ra ngoài ấy, cậu không dám nuôi một niềm hy vọng quá đỗi mỏng manh, rồi phải tự tay giết chết cõi lòng tràn đầy sức sống này.

Nhưng hiện tại Phương Trì lại nói cho cậu biết, không sao.

Chữa khỏi thì tốt, chữa không hết, dù cả đời này có không nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy quá tiếc nuối.

Phương Trì: “Một đôi mắt xinh đẹp như thế, có không nhìn thấy cũng có sao đâu?”

Lâm Hiểu cố nén cõi lòng đang xao động, nhẹ giọng hỏi: “Tôi không nhìn thấy, không biết hình dáng anh thế nào, đối với tôi, anh luôn luôn là một người chung chung… cũng không sao sao?”

“Trong mắt không có ai à sư phụ nhỏ?” Phương Trì tủm tỉm cười: “Tất nhiên là không sao.”

Lâm Hiểu: “Anh…”

“Vả lại-” Phương Trì cười cười ngắt lời cậu, bổ sung ý chưa nói hết, “Tôi cần trong mắt cậu có tôi làm gì? Tôi chỉ muốn trong lòng cậu có tôi là đủ rồi.”

Hai tay đang chống trên sàn của Lâm Hiểu siết chặt lại.

Phương Trì vĩnh viễn không đi theo lối mòn, tự tung tự tác không quy tắc, ruột thắt chín lần cũng là hắn, đi thẳng vào vấn đề cũng là hắn.

*ruột thắt chín lần: ưu tư quá nhiều

Một người gò bó theo khuôn phép như Lâm Hiểu căn bản không đỡ nổi.

Phương Trì nhìn chằm chằm khuôn mặt mờ mịt lúng túng của Lâm Hiểu, hắn nghiến răng, đỡ người từ dưới đất lên, “Giờ muộn rồi, lặn lội cả ngày, mau nghỉ đi.”

Lâm Hiểu do dự: “Nhưng anh nói vai anh…”

“Tôi nói gì cậu cũng tin à?” Phương Trì dìu tay cậu, giọng nói lại trở về âm điệu hờ hững ngày thường, “Thế sao tôi nói thích cậu thì cậu lại không tin?”

Lâm Hiểu: “…”

Anh Trì ngàn mặt, đêm khuya tái xuất.

Với cả, cũng đâu phải tôi không tin.

“Anh, anh dẫn tôi đi đâu?” Đi được hai bước, Lâm Hiểu đột nhiên đề phòng, cái hướng này… hình như mình đang quay về trước cửa?

Đội trưởng Phương và sư phụ Tiểu Lâm cùng đánh nhau kịch liệt bằng tâm lý đến nửa đêm, lúc này đã thấm mệt mà hết lần này tới lần khác chiến cuộc vẫn không rõ ràng, không gặt được kết quả vừa ý nên lòng dạ hơi chíu khọ, “Về phòng tôi.”

Lâm Hiểu: “!!!”

Hai chân ghì lại, phảng phất một khí thế thà chết chứ không chịu khuất phục.

Phương Trì liếc cậu, không kìm nén được mà nghiến răng, cố gắng sử dụng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích: “Cái thể loại biểu cảm gì vậy, sao trông cậu như muốn báo cảnh sát thật vậy- Mẹ nó chứ tôi không có ý gì khác, được chưa, cái phòng này quá rộng, nội thật thì tùm lum, cậu ở một mình thì không tiện, chung phòng với tôi thì vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức.”

Nói thật là không yên tâm, nhưng đội trưởng Phương không dám lộ liễu như thế.

Bắp tay Lâm Hiểu âm thầm căng lên, lập tức tiến vào trạng thái tự vệ, phải nói là viết ngay mấy chữ thà chết không theo và nửa tin nửa ngờ lên mặt.

“Cái đé* mẹ…” Phương Trì bị hành động của cậu chọc tới tức cười. “Có phải là cậu có hiểu lầm gì với cách làm người của tôi không? Rốt cuộc là cậu nghi ngờ tôi là thằng vô đạo đức hay là một thằng không có ý thức pháp luật hả? Tình đồng tính… chỉ cần đi ngược lại với mong muốn của một bên cũng là phạm pháp rồi, giờ ông đây đang là minh tinh nổi tiếng, tiền đồ mở rộng không muốn lại muốn ngồi lên đầu đề tin tức à, nên cậu cứ an tâm mà thả lỏng đầu và đi ngủ đi!”

Sắc mặt Lâm Hiểu hơi dịu đi, thả lỏng người, ngập ngừng nói: “Không phải… Tôi không nghĩ anh như vậy, là… là câu nói lúc trước của anh, dọa tôi…”

Giờ đầu óc Phương Trì rối như tơ vò, mở miệng ra nói như không nói: “Tôi làm thế để cậu giận còn gì? Cất lòng vào trong dạ đi, cái thân xác trai tân trong sạch này của cậu ở chỗ tôi là an toàn nhất, tôi giữ hộ cậu!”

Lâm Hiểu đỏ bừng mặt: “… Anh nói hay quá nhỉ!”

Phương Trì: “Lời hay ý tốt thì cậu không tin, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thế mà còn trách tôi?”

Lâm Hiểu: “…”

“Đi.” Phương Trì kéo cậu ra trước cửa, tiện tay lượm cái thẻ phòng đặt trên giá để đồ- nhét vào túi mình, ngoài mặt thì bĩu môi lẩm bẩm: “Trước thì thấy cậu vừa cưng vừa ngoan, sao tức lên lại như ngọn lửa? Giống y hệt ba tôi, tôi đang mướn một thợ mát xa à… hay là đang tìm cho mình một ông bố nuôi vậy?”

Lâm Hiểu ngậm bồ hòn, những xúc cảm chua cay mặn ngọt không kiểm soát nổi cứ lan ra trong lòng.

Đội trưởng Phương… lẳng lơ • phóng đãng có thừa, ấy thế mà có rất nhiều lúc lại ngây thơ vô tội tới lạ, sư phụ Tiểu Lâm đắm chìm trong những thay đổi muôn vẻ ấy, cảm thấy thế nào chỉ có thể tự trải nghiệm, thực sự không thể chia sẻ được với người ngoài.

Nhờ vào sức mạnh tinh thần siêu khủng mà Phương Trì đã thành công đưa người về phòng mình, đi vào rồi lại bắt đầu dẫn Lâm Hiểu đi dạo khắp các phòng… “Đây là phòng khách, chính giữa là một bàn trà mặt kính thủy tinh, khá thấp, chắc tầm bằng chỗ bắp chân cậu, đi lại cẩn thận đừng có va vào, đây là ghế sô pha, là loại liền nhau ấy, lúc ngồi nhớ chú ý.”

Dẫn người vào gian trong, “Đây là phòng ngủ chính, tôi có đặt hành lý vào rồi, nhưng cậu muốn nghỉ ở phòng này cũng được, tôi qua phòng khách đối diện ngủ cũng thế cả, đây là phòng tắm, thiết kế bên trong cũng đơn giản thôi- Nhớ chưa? Ok, giờ qua phòng ngủ phụ, nhớ rồi thì quay về đây sau.”

Chờ tới khi đội trưởng Phương giới thiệu xong, trong đầu Lâm Hiểu đã hiện lên những nét phác họa và những ấn tượng chung chung về căn phòng xa hoa này, sư phụ Tiểu Lâm bám tay vào khung cửa phòng khách, do dự một hồi vẫn hỏi: “À thì… phòng của hai ta có bố cục giống nhau đúng không?”

Phương Trì nói dài nói dòng cả một đêm tới đau lưỡi bỏng họng, vừa cầm chai nước lên tu hết một nửa thì nghe thấy cậu nói vậy, liếc cậu một cái: “Làm sao, vừa quen địa hình là muốn lui binh hồi triều, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, cậu đang dùng kế ly gián chống lại tôi đấy à?”

Lâm Hiểu lắc đầu thể hiện mình không nghĩ vậy, mặt cậu còn chưa dày tới mức đấy, đầu ngón tay cậy cậy kẽ hở trên khung cửa, khẽ khàng nói: “Chỉ là tôi hơi khó hiểu… Anh nói chi tiết như thế… sao không trực tiếp nói cho tôi biết phòng của tôi như thế nào, thế này… thế này không phải thừa giấy vẽ voi à?”

Với cả, ai đã dùng cái cớ “tiết kiệm thời gian bớt tốn sức” để lôi cậu tới đây ấy nhỉ?

Sao đội trưởng Phương lại làm việc kiểu lẫn lộn đầu đuôi, nhầm lẫn chủ ngữ thế này?

“Phụt-” Phương Trì không kịp chuẩn bị tinh thần, bị đánh úp quá bất ngờ khiến nước trong miệng phụt thẳng ra ngoài.

Lâm Hiểu: “Hả?”

Phương Trì ngoài mạnh trong toang, đẩy người vào phòng, “Tan họp, đi ngủ!”

Lâm Hiểu: “…”

Thôi được rồi, ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment