Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Ở bên Phương Trì, Lâm Hiểu tự do tự tại.

Lâm Hiểu nhờ vào sự giúp đỡ và hướng dẫn của Phương Trì từ từ xuống xe, cậu được hắn nắm tay, bước từng bước một tới trước mặt sư phụ sư mẫu.

Khoảnh khắc sư mẫu nhìn thấy cậu xuống xe đã ướt nhòe hai khóe mắt, bà lau nước mắt bằng tay áo, đằng sau những giọt nước mắt vui mừng của bà lão là nỗi niềm nhớ nhung và xót xa không thể che giấu.

Phương Trì lắc nhẹ tay Lâm Hiểu, bấy giờ cậu mới nhận ra, hai mắt đỏ hồng gọi: “Sư phụ, sư mẫu.”

“Về rồi đấy à! Chúng ta nhớ con quá!” Sư mẫu rưng rưng nước mắt kéo tay Lâm Hiểu, tay còn lại vội vàng nắm tay người bạn già đã đợi từ lâu rồi chồng tay cả nhà lên nhau.

Lâm Hữu Dư nắm chặt tay Lâm Hiểu lắc lắc hai cái, đôi mắt đục ngầu cũng lóng lánh những giọt lệ già nua: “Về là tốt rồi, mau vào nhà đi, nghỉ ngơi cho khỏe con!”

Lâm Hiểu gật đầu đồng ý, mà bấy giờ, sư mẫu đứng bên cạnh, hai mắt nhòe nước nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lâm Hiểu và Phương Trì, lúc này lại nhận ra có chuyện hơi khác thường.

Ánh mắt của bà từ từ hướng xuống, rơi xuống cái tay bị lòng bàn tay người khác nắm lại từ nãy tới giờ của Lâm Hiểu, ngừng hai giây, ánh mắt lại xuôi theo đường cong bắp tay rắn rỏi mà đẹp đẽ kia, từ từ chuyển lên mặt hắn.

Sư mẫu vui vẻ nhìn chằm chằm Phương Trì, tựa như muốn hỏi-

Cậu minh tinh, sao cậu vẫn chưa chịu thả tay ra?

Phương Trì đón nhận chuẩn xác nụ cười và ánh nhìn chăm chú của người bề trên: “…”

Chẹp… Ai đã nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa ấy nhỉ?

Sao vị sư mẫu này lại tai thính mắt tinh thế chứ?

Ngay sau đó, Lâm Hiểu nhận ra trên tay mình bỗng trống không, con tim cũng vô cớ mất trọng lượng rơi thẳng xuống đất.

Phương Trì buông tay cậu ra.

Bên này vừa thả tay ra thì sư mẫu lập tức cầm tay Lâm Hiểu, tựa như người vừa tìm lại được báu vật mình làm mất, hai người già đứng hai bên Lâm Hiểu, Lâm Hữu Dư cười hỏi: “Phương… Đội trưởng Phương cũng tới à? Mau vào nhà ngồi một lúc đi, uống miếng nước nghỉ một hồi, đây là lần đầu Lâm Hiểu ra ngoài, làm phiền cậu chăm sóc nó rồi!”

“Sư phụ Lâm, bác đừng khách sáo, bác cứ gọi cháu là Phương Trì là được ạ.” Đội trưởng Phương cà lơ phất phơ nhiều năm khi đứng trước mặt người lớn tuổi cũng lẳng lặng thu hồi khí chất phóng túng, cặp mắt hoa đào dưới ánh tà dương hơi cong cong, cười đến hiền hòa nhã nhặn chân thành, “Cháu trả cậu ấy cho hai bác, không mất một sợi tóc nào, nhiệm vụ đã xong rồi thì cháu cũng không làm phiền nữa, để dành thời gian cho một nhà ba người mình tâm sự ạ. À đây, lần này dẫn Lâm Hiểu ra ngoài có mang về một ít quà mọn gửi hai bác, cũng không đáng giá, mong hai bác nhận lấy ạ.”

Nói rồi đưa hộp quà trong tay qua, đợi tới khi sư mẫu Lâm Hiểu cầm lấy, nói cảm ơn thì hắn mới khẽ vuốt cằm, lùi ra sau một bước.

“Vậy cháu về trước, hẹn gặp lại.”

Quả nhiên, sư phụ Tiểu Lâm ngạc nhiên khi biết Phương Trì còn cố ý chuẩn bị quà cáp vô cùng cẩn thận chu đáo, còn càng ngạc nhiên hơn khi hắn chưa vào nhà đã muốn đi luôn, thế là không nhịn được sự xúc động khó tả trong lòng, nhỏ giọng gọi hắn: “Đội… Anh Trì!”

Đang chờ câu này đây.

Phương Trì dừng chân, giả vờ như không biết gì, “Hử?” một tiếng, “Sư phụ Tiểu Lâm, còn chuyện gì nữa à?”

Lâm Hiểu đang đứng trước sân sau nhà mình, sư phụ sư mẫu còn đang đứng trái phải hai bên, mấy câu giữ người dư thừa không dám nói, mấy từ quá giới hạn cũng chẳng dám hó hé luôn, cũng không thể im lặng được, do dự một hồi thì chậm rì rì hỏi một câu: “Anh… sẽ đến nữa chứ?”

“Đến chứ.” Phương Trì xuôi theo nói: “Trước khi bay tới trạm Singapore tôi sẽ qua đón cậu, à, bay sang nước ngoài thì phải cấp hộ chiếu cho cậu, ừm… sau này tôi sẽ sắp xếp cho Tiểu Du dẫn cậu đi làm thủ tục sau, không rườm rà đâu, trước khi chúng ta khởi hành làm cũng được.”

“Ý tôi không phải vậy…” Lâm Hiểu chưa từng lo lắng những chuyện lặt vặt này, suốt một khoảng thời gian dài này, những công việc có dính dáng tới cậu đều được Phương Trì sắp xếp chu toàn.

Lâm Hiểu cắn cắn môi do dự, đáy lòng dần xuất hiện một chút cô đơn, cậu bỗng mở to mắt, ánh mắt vững vàng dừng lại đối diện với người trước mặt, “Tôi muốn nói là, trong mấy ngày được nghỉ ngơi này… anh sẽ đến chứ? À, thật ra không có nguyên nhân gì khác cả, chỉ là phần vai gáy và cổ tay anh phải tiếp tục trị liệu vật lý thì mới ổn được, nếu không…”

Càng tới cuối câu thì âm thanh càng nhỏ lại.

Lâm Hiểu trưởng thành một cách lặng lẽ và yên bình tới gần hai mươi tuổi, chưa bao giờ cậu phải nói những câu lừa mình dối lòng thế này, cậu vụng về che dấu nỗi niềm luống cuống và bất an, nhưng dù sao cũng không có đủ kinh nghiệm, che một hồi lại phản tác dụng, gần như bị Phương Trì đọc vị trong nháy mắt.

Đội trưởng Phương đứng cách cậu ba bước chân, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ như bước từ trong tranh của cậu, cảm xúc trong lòng hắn bỗng ngổn ngang trăm mối.

Người ta phải đi, ngày quay lại cũng có, chỉ là lúc gặp lại trong khoảng thời gian này là không có mà thôi, nhưng Lâm Hiểu lại trực tiếp bộc lộ ra “nỗi lo chia xa” không thể che đậy.

Tim gan Phương Trì mềm nhũn, không biết là sung sướng nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn.

Sư phụ Tiểu Lâm không nhìn được thế giới này cũng không sao cả, nhưng rốt cuộc đến bao giờ cậu ấy mới có thể nhìn rõ được trái tim mình đã sớm đập thình thịch vì ai đây?

Không thấy câu trả lời của Phương Trì, sự mông lung và bối rối hiện lên rõ ràng trên gương mặt Lâm Hiểu.

“À! Đội trưởng Phương người ta là minh tinh mà, bình thường đã bận rộn lắm rồi, giờ hiếm lắm mới có ngày được nghỉ, Hiểu Nhi, con…” Hầu hết người khiếm thị đều rất nhạy bén, sau khi Lâm Hữu Dư nhận ra bầu không khí đột nhiên gượng gạo kỳ lạ thì lập tức mở miệng giải vây.

“Sư phụ Tiểu Lâm nói đúng.” Phương Trì đột nhiên lên tiếng, cười cười nói tiếp: “Việc điều trị cho cái vai gáy và cổ tay tệ hại này của tôi đúng là không thể gián đoạn được, vừa hay giờ có thời gian rảnh, cũng phải tiếp tục củng cố thành quả trị liệu thời gian qua…”

Sau đó rất lễ phép chuyển đối tượng giao tiếp sang hai vị sư phụ sư mẫu, mỉm cười hỏi: “Nên là mấy ngày này có lẽ vẫn phải làm phiền sư phụ Tiểu Lâm vất vả thêm ạ, hai bác thấy… có được không ạ?”

Lâm Hiểu lập tức đáp: “Không vấn đề gì.”

Sư phụ: “???”

Sư mẫu: “???”

Nội tâm Phương Trì: Phụt. (tiếng cười)

Lâm Hiểu nhận ra bản thân quá vội, vừa dứt câu là thấy mình quá hấp tấp, nhưng lời nói gió bay, ngoại trừ thầm khóc không ra nước mắt trong lòng thì dù có giải thích kiểu gì cũng thành phí lời.

Cũng may sư phụ sư mẫu đều là những người lớn tuổi chân chất phúc hậu, chỉ thế thôi thì chưa nhận ra gì, Lâm Hữu Dư chỉ thoáng ngạc nhiên một chốc rồi cười nói: “Đội trưởng Phương khách sáo rồi, chuyện này thì có sao mà không tiện chứ? Lại nói Hiểu Nhi cũng đã ký hợp đồng với cậu, là trách nhiệm phải làm, nên là… xem xem bao giờ cậu rảnh thì đến, tới lúc đó tôi sẽ đóng cửa cửa hàng, để Hiểu Nhi làm riêng cho cậu, đảm bảo không ai thấy!”

Hiểu Nhi… Ra là ngày thường sư phụ sư mẫu hay gọi sư phụ Tiểu Lâm như vậy, đầu lưỡi hơi cong lên, nghiền ngẫm hai chữ “Hiểu”, “Nhi” này trong răng môi, cùng với cách uốn lưỡi đặc trưng của người phương Bắc, nghe mềm mại và sinh động tới khó tả.

Nghe vào sẽ khiến cả thể xác lẫn tinh thần người ta phải sung sướng.

“Vâng.” Phương Trì mỉm cười, hoàn toàn đồng ý, khiêm tốn nói: “Nếu có cơ hội thì cháu sẽ tự đến đây, nhưng nếu không sắp xếp được thời gian…” Phương Trì dừng một nhịp, cười nói: “Có thể để trợ lý của cháu tới đón sư phụ Tiểu Lâm qua nhà cháu không, nhiều nhất là một, hai đêm thôi, trị liệu xong sẽ trả người lại cho hai bác ngay, được không ạ?”

Thế này thực sự là- phục vụ tận nhà, ấm lòng khách đến!

Sư phụ Tiểu Lâm vừa rồi còn vỗ ngực cam đoan quá sớm nên giờ chỉ biết khóc sướt mướt trong lòng.

Đòi người ngay trước mặt cha mẹ tôi?

Đúng là việc anh Trì làm được thật!

Sư phụ Lâm già hoàn toàn không biết câu chuyện ẩn giấu bên trong: “Được chứ, không thành vấn đề! Bao giờ tới thì gọi điện sớm một chút, để Hiểu Nhi có thể chuẩn bị trước, dù sao cũng lại ở nhờ chỗ cậu mà, rước thêm phiền cho cậu rồi.”

“Không phiền ạ.” Được sư phụ Lâm già cho phép nên lòng mề đội trưởng Phương vui như trẩy hội, tỏ ra mình là một “cậu rể tốt” tiêu chuẩn khi đứng trước mặt “ông bố vợ” với một nụ cười kính trọng, mặc dù “ông bố vợ” không nhìn được nhưng đội trưởng Phương vẫn tiếp tục nở nụ cười vừa đẹp trai vừa sáng sủa, “Phải là sư phụ Tiểu Lâm vất vả chăm sóc cháu chứ ạ.”

Sư phụ Tiểu Lâm có nỗi khổ mà không nói được: “…”

Ngài khách sáo quá ha.

Mục đích của chuyến đi đã đạt được đầy mỹ mãn, không cần nhắc lại nữa, Phương Trì cười cười tạm biệt cả nhà, quay lưng lên xe.

Đợi tới khi chiếc xe biến mất khỏi con hẻm thì một nhà ba người mới từ từ vịn tường ngoài sân, tiến vào trong nhà.

Lâm Hữu Dư là một người không thích nói vòng vo khách sáo với người khác, dù vậy khi nhớ lại cuộc đối thoại với Phương Trì trong cuộc gặp gỡ chớp nhoáng vừa rồi cũng không nhịn được phải tán dương một câu: “Cậu đội trưởng Phương này dù là minh tinh nổi tiếng nhưng không hề tỏ vẻ tai to mặt lớn nhỉ, còn trẻ như thế mà vừa lễ phép vừa hiểu lễ nghĩa, nói chuyện cũng lịch sự, đúng là hiếm có!”

Sư mẫu đặt hộp quà của Phương Trì qua một bên, cười ha hả tiếp lời: “Đúng đấy, đứa trẻ này không chỉ khéo ăn khéo nói mà ngoại hình cũng ưa nhìn nữa, dù là ca sĩ nhưng lại đẹp hơn rất nhiều minh tinh diễn trên TV nhiều, nhất là đôi mắt kia, không nói cũng có nét cười, rất là điển trai!”

Lâm Hiểu kẹp ở giữa sư phụ sư mẫu, cậu hơi cúi đầu, khóe miệng không chịu nghe lời cứ len lén cong lên, lại cố tình dùng giọng nghi vấn hỏi: “Anh Trì… đẹp trai lắm ạ?”

“Sao lại không chứ!” Người duy nhất nhìn thấy được trong ba người là sư mẫu cho ra một đáp án khẳng định, sau đó vô cùng ngạc nhiên hỏi Lâm Hiểu: “Hiểu Nhi… Con gọi cậu ấy là gì cơ, anh à?”

“Ặc…” Lâm Hiểu lỡ lời miệng nhanh hơn não, bị hỏi mới ngớ ra, nhỏ giọng đáp: “Thì… gọi theo mấy người trong nhóm nhạc ạ, hồi trước anh ấy cũng bảo con không cần khách sáo quá, gọi anh là được…”

“Nói vậy thì cậu trai này rất dễ tính nhỉ…” Ba người bước tới cửa chính, sư mẫu đẩy cửa ra để hai người vào nhà trước, chuyển chủ đề, “Mau ra kia nói chuyện với cha con đi, mẹ đi nấu cho hai cha con mấy món. Hiểu Nhi, con không biết đâu, mấy hôm con không ở nhà này, tối nào cha con cũng lôi rượu ra uống!”

Lâm Hiểu chỉ mím môi cười không đáp, đỡ sư phụ ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Hữu Dư giữ chặt tay cậu để cậu ngồi xuống bên cạnh mình, cười hỏi cậu: “Thế nào con trai, ra ngoài trải nghiệm một chuyến, tối nay uống rượu với cha nhé?”

Đôi con ngươi trong trẻo của Lâm Hiểu long lanh nét cười hiền lành, đuôi mắt cong lên, mỉm cười đồng ý: “Vâng!”



Phương Trì và Tiểu Du rời khỏi nhà Lâm Hiểu, lại lái vào đường chính của thành phố, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng, phố xá lên đèn, giờ cao điểm kẹt xe cuối cùng cũng kết thúc.

Chiếc xe tiến vào vành đai, bon bon lao nhanh về phía căn hộ của Phương Trì. Phương Trì hạ cửa sổ xuống một nửa, gió đêm dìu dịu xua đi cái nóng bức của ngày hè, gió lùa vào cửa sổ phả lên mặt, man mát khoan khoái. Phương Trì tựa đầu vào ghế, đôi mắt hoa đào khép hờ, đèn đường, đèn neon và bóng người qua lại ánh lên những luồng sáng lấp lánh, rọi lên sườn mặt điển trai của hắn, khiến cả người hắn như chìm trong một cảm giác mỏi mệt mà nhu hòa.

Tiểu Du lái xe cũng không quên chú ý đến nghệ sĩ nhà mình, tranh thủ đang gặp đèn đỏ liền hỏi Phương Trì: “Anh Trì, tối nay ăn gì đây? Em qua nhà hàng gói ít đồ ăn về hay là nấu tại nhà anh luôn?”

“Khỏi rắc rối vậy.” Giọng Phương Trì cũng nhuốm mùi mệt mỏi, “Quần quật cả ngày, cậu về nghỉ sớm đi, hai hôm nữa không có lịch làm việc, để cậu nghỉ.”

“Okay, cảm ơn anh Trì!” Tiểu Du cười khà khà, “Nhưng mà chừng nào anh cần ra ngoài thì cứ ới em một tiếng, Tiểu Du tài xế gọi là đến ngay!”

“Không cần.” Phương Trì nhúc nhích điều chỉnh tư thế, tìm một góc thoải mái nhất để dựa vào, “Hai hôm nay tôi không đi đâu cả, chỉ ở nhà ngủ bù, cho cậu nghỉ thoải mái.”

“Ớ? Cũng không tới chỗ sư phụ Tiểu Lâm à?”

Hàng mi cong cong của Phương Trì hơn run run, không thấy trả lời.

Đi thì muốn đi, nhưng phải chú ý tới tần suất và cơ hội.

Tiểu Du tự lẩm bẩm: “Mà nói mới nhớ… em thực sự không hiểu lắm, vai, cổ với cổ tay của anh Trì anh cần phải liên tục trị liệu vật lý, tại sao không đưa thẳng sư phụ Tiểu Lâm về chỗ ở chứ, tiện biết bao nhiêu, với cả hiện giờ dù đang trong thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh thì trong hợp đồng của hai người cũng không nhắc tới vụ tạm thời giải ước trong thời gian nghỉ giữa chừng mà?”

Phương Trì nhướn mày, bâng quơ liếc cậu ta, khẽ cười: “Đưa về, sau đó thì sao? Lúc tôi ở nhà nghỉ thì cậu ấy ở bên bầu bạn, lúc tôi cần ra khỏi nhà một lúc thì cậu ấy ở nhà chờ một mình, thế là lúc nào cậu ấy cũng phải quay xung quanh tôi?”

Tiểu Du cười gượng một tiếng: “Thì, thì cũng tốt mà!”

“Nhảm vừa thôi.” Phương Trì lại nhắm mắt lại, xì một tiếng, “Hơn nữa, cậu đang xem thường sư phụ Tiểu Lâm.”

“Không không không… Em không dám đâu.” Tiểu Du luôn mồm cười làm hòa: “Đây là thợ mát xa tư nhân anh Trì đặc biệt mời mà, theo lý thuyết thì vai vế còn cao hơn cả trợ lý sinh hoạt là em, em đâu dám nói quàng nói xiên chứ!”

Phương Trì giật giật khóe môi, không tiếp lời.

Phương Trì không quá quan tâm Tiểu Du định nghĩa mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hiểu như thế nào, nhưng có một điều, giống như hắn vừa nói, cho dù là ai, cho dù có quan hệ gì với hắn thì hắn cũng không cho phép có người cố ý hay vô tình coi thường Lâm Hiểu.

Người hắn thích có khí chất dịu dàng hiền lành, có phẩm chất trong sáng và ấm áp khắc sâu trong xương tủy, ngay cả khi ở cậu ấy có những điểm khác biệt với người thường và không thể bù đắp được thì nó cũng không thể ngăn cản cậu được độc lập tự chủ, có một nhân cách hoàn chỉnh và đẹp đẽ.

Cậu không nên, không thể, và cũng sẽ không trở thành một người phụ thuộc vào bất kỳ ai khác.

Người không được yêu có lúc sẽ bị lơ đi một cách vô ý, cậu ấy là người đầu tiên Phương Trì thích, lại trân trọng như thế, tại sao chỉ có thể ngồi lặng trong căn phòng trống trải, đáng thương chờ đợi người khác chú ý tới mình?

Sư phụ Tiểu Lâm vốn có quyền được quyết định và sắp xếp cuộc sống của mình, muốn làm gì thì làm nấy, muốn ra ngoài thì hắn đi cùng, muốn về nhà quây quần bên cha mẹ thì hắn sẽ tiễn người tới tận cổng, thậm chí nếu sư phụ Tiểu Lâm còn nhớ thương những lời khen ngợi của khách hàng trong tiệm mát xa thì cũng không sao cả, bản thân hắn đã là một khách hàng của tiệm muốn được mát xa trị liệu, hắn sẽ vào đường hoàng bằng cửa chính, sau khi làm xong thì chỉ việc báo số thẻ là được rồi.

Ở bên Phương Trì, Lâm Hiểu tự do tự tại.

Hắn muốn hai người từ hai đường thẳng song song lao vào nhau.

Chiếc xe dừng lại trong gara khu chung cư của Phương Trì, Phương Trì không cho Tiểu Du xuống xe, tự mở cốp lấy hai cái vali của mình rồi phất phất tay đuổi người.

Về đến nhà, Phương Trì tùy tiện đẩy vali vào góc phòng khách, hắn đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa thay đồ một hồi rồi quẳng người mình lên chiếc giường cỡ bự thân quen, ngủ tới không biết trời trăng mây gió gì.

Trong khi đó ở khu phố cổ của thành phố, sân sau của một một cửa hàng mát xa nào đó vẫn sáng ánh đèn vàng.

Một nhà ba người Lâm Hiểu quầy quần bên bàn ăn, trên bàn bày mấy món nguội và mấy đĩa xào nóng, có cả một bát gà hầm nấm mà Lâm Hiểu thích từ nhỏ, trước mặt cậu là bát và đũa, một tay còn đang cầm một chén uống rượu làm từ sứ trắng.

Thấy con trai về nên Lâm Hữu Dư vui lắm, đêm nay ông uống nhiều hơn mấy ly, Lâm Hiểu đó giờ vẫn rất ngoan, gần như từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua thời kỳ thiếu niên phản nghịch, mấy thứ như hút thuốc, uống rượu thì càng chưa từng động vào, đêm nay lại ngoại lệ uống mấy chén với sư phụ, lúc này trên gương mặt trắng trẻo mịn màng đã ửng lên những vệt hồng nhạt.

Lâm Hữu Dư vỗ vai Lâm Hiểu, toét miệng cười mang theo mấy phần say: “Có triển vọng quá nhỉ, ra ngoài một chuyến mà đã biết uống tí rượu rồi… Nào nào, rót thêm nào!”

Đáy mắt Lâm Hiểu ầng ậng nước, những giọt nước mắt càng nhiều thêm, tựa như đang đánh bóng cho đôi con ngươi đen láy kia, cậu khe khẽ cười: “Thôi cha, con uống nhiều rồi, uống nữa con lăn ra bàn mất.”

“Đâu đến nỗi!” Lâm Hữu Dư hất cằm ra hiệu với người bạn già của mình: “Bà nó ơi, nể tình cho hai cha con chúng tôi tiếp tục tí đi?”

“Rồi, một ly cuối cùng!” Sư mẫu đứng dậy rót rượu, đoạn đá nhẹ vào cổ chân Lâm Hiểu dưới gầm bàn.

Lâm Hiểu ngầm hiểu ngay lập tức, nâng chén rượu lên môi, chầm chậm duỗi đầu lưỡi ra nếm thử-

Cõi lòng bỗng vỡ òa không biết nên khóc hay cười.

Sư mẫu thương con, lại không muốn người bạn già nhà mình mất vui, thế là bà rót cho sư phụ đầy một chén, còn trong chén của Lâm Hiểu chỉ có một ít dưới đáy.

Lâm Hiểu đã hơi say say, không biết là rượu nồng hay tình người ấm nồng, đáy lòng trào dâng sự ấm áp.

Trong suốt bữa cơm sum vầy, cả nhà vừa uống vừa trò chuyện, mọi người như thể nói mãi cũng không hết chuyện. Tới hết bữa ăn, sư phụ đã chân nam đá chân chiêu, cả sư mẫu và Lâm Hiểu phải hợp lực lại mới đỡ được ông lên giường, ông lão nằm sải lai ra rồi lăn ra ngủ.

Sau khi sư phụ say ngủ, Lâm Hiểu muốn giúp sư mẫu dọn dẹp bàn ăn bừa bộn, sư mẫu lại đỡ Lâm Hiểu, người cũng đang lơ ma lơ mơ đi về phòng đối diện, ép cậu phải nằm yên trên giường, nói là lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, về nhà phải nghỉ ngơi, không thiết con làm việc.

Lâm Hiểu cởi áo ngoài nằm trên giường, không còn sức để bò vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi chân tay, cậu kéo tấm chăn mỏng dưới người lên, chóp mũi ngửi được mùi hương thân thuộc của bột giặt nhà mình, mơ màng thiếp đi.

Về nhà thật tốt, có cha có mẹ thật tốt.

Hai mắt nhắm lại, nhưng nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi.

Sáng hôm sau, Lâm Hiểu mở mắt khi ánh nắng ngoài cửa rọi vào qua khung cửa sổ, cậu vươn tay sờ vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối, bấm bấm màn hình, để loa ở sát bên tai, nghe thấy giọng nói trong điện thoại đọc hiện giờ là bảy giờ ba mươi liền lục tục ngồi dậy.

Phòng đối diện vẫn im lặng, không biết sư phụ sư mẫu đã ra ngoài chưa hay là vẫn chưa rời giường. Sáng sớm se se lạnh, Lâm Hiểu mặc thêm áo khoác, rón rén ra khỏi phòng, vào nhà trong đánh răng rửa mặt, đoạn nhấc tay lên ngửi thấy mùi rượu nồng trên tay áo, thế là cởi quần áo ra chạy vào tắm nước nóng, xong xuôi thì về phòng đổi một bộ đồ sạch.

Hôm nay cậu muốn qua tiệm làm việc, nếu để khách hàng ngửi được mùi rượu trên người thì không hay lắm.

Với cả…

Hôm qua Phương Trì có nói, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ tiếp tục đến mát xa trị liệu?

Rất khó để nói ra đây là tâm lý gì, sự giấu giếm ngọt ngào cũng được, nghiện mà còn ngại cũng được, nhưng tóm lại vẫn là cố ý… vì cậu không nỡ từ bỏ phần yêu thích vừa đột ngột vừa làm cậu ngạc nhiên sợ hãi đó của Phương Trì.

Cậu không thể và không dám phản hồi lại quá nhiều cho thứ tình cảm thầm kín kia, nhưng ấn tượng tốt thì hiện giờ cậu vẫn cho được.

Khoảng tám rưỡi sáng thì cửa tiệm bắt đầu đón khách.

Khách quen gặp được Lâm Hiểu thì vừa mừng vừa lo, sau một hồi nói đôi ba câu thì Lâm Hiểu cũng biết được khoảng thời gian này sư phụ sư mẫu giải thích về tung tích của cậu với người ngoài ra sao.

Nhà vật lý trị liệu tư nhân của ông chủ lớn, là loại đã ký hợp đồng giữ bí mật!

Lâm Hiểu bật cười, thầm nghĩ đúng là vô tình trồng liễu, liễu nở hoa.

Một lần nữa được đứng cạnh chiếc giường mát xa của nhà mình, Lâm Hiểu nhanh chóng tìm lại về những xúc cảm quen thuộc ở nơi mình đã từng sinh hoạt.

Nhưng mãi cho tới khi đã hết thời gian mở cửa của cửa hàng, cái chuông “Chào mừng quý khách” treo ở trước cửa kêu hết lần này đến lần khác, ngày hôm nay, từ sáng sớm tới chiều tà, cậu vẫn không đợi được người đã từng là anh Trương đánh trống lớn kia.

Hơn chín giờ tối, sư mẫu từ nhà sau bước vào tiệm, nhìn cả sảnh đã không còn ai, lại ngó Lâm Hiểu đang ngồi thừ người trên ghế sô pha, cũng không nhìn về phía cửa ra vào: “Con trai, giờ này chắc không còn khách nữa rồi, sao con vẫn chưa đóng cửa?”

Lâm Hiểu giật mình hoàn hồn, ngơ ngác hỏi: “Sư mẫu, mấy giờ rồi ạ?”

“Gần mười giờ rồi đó, đóng cửa thôi.”

“Vẫn, vẫn sớm mà ạ…” Lâm Hiểu mân mê môi, khe khẽ nói: “Mẹ với sư phụ ngủ trước đi ạ, con… đợi một lát nữa.”

“Đừng quá sức thế con!” Sư mẫu xót xa, bước từng bước tập tễnh tới bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, cất giọng khuyên: “Mẹ biết con chu đáo, luôn muốn tranh thủ kiếm thêm ít tiền để mẹ với cha con có nơi ở mới, cũng đổi một cửa hàng khác cho chúng ta. Nhưng cha mẹ con đã lớn tuổi rồi, sống trong căn nhà cũ này cũng sắp một đời, dầu gì cũng đã thân quen, vả lại…”

Sư mẫu cười cười vỗ lên mu bàn tay Lâm Hiểu, trầm trồ nói: “Con còn ký cái hợp đồng kia, phí thuê cũng cao nữa, đâu chỉ mở một cửa tiệm khác, ngay cả một căn biệt thự ở trung tâm thành phố cũng mua được nữa là, nên là con không cần bán sức thế đâu con…”

“Tiền đó con để lại cho cha mẹ dưỡng già, con không cần.” Lâm Hiểu mỉm cười, “Dù đổi một căn nhà mới hay một cửa tiệm mới, con cũng sẽ kiếm nhiều hơn, mà nếu sang năm con thi đậu đại học, dù học phí có được miễn giảm theo chính sách thì mấy năm đó cũng phải chi tiêu rất nhiều, nên giờ phải tranh thủ tiết kiệm cho dôi thêm, tới lúc đó cũng nhẹ gánh hơn ạ.”

“Hầy…” Sư mẫu nắm tay Lâm Hiểu im lặng một hồi lâu, nhìn cậu thiếu niên bên người đã lớn nhanh như thổi tới cái tuổi hai mươi, bà buông tiếng thở dài nửa an ủi nửa xót xa, “Con nói xem số của mẹ với cha con là số gì chứ, nói sao đây, một người mù một người què, kết hợp với nhau mới thành một “người”, nói thì nghe không hay… Hãy để cha mẹ đuổi theo con… để cuộc đời này không thành uổng phí.”

Đáy lòng Lâm Hiểu rung động, cậu không đáp, chỉ siết chặt tay sư mẫu.

Đây là lòng tốt mà cả đời cậu cũng không dùng hết, tuy thân em như lục bình trôi, nhưng sau khi lăn lộn ở ngoài xã hội một lần, căn nhà này, cửa tiệm mát xa này, đôi vợ chồng già này chính là nguồn cội vĩnh hằng của cậu.

Sao cậu có thể phụ lòng họ được chứ?

Đợi cả ngày cũng không thấy bóng dáng Phương Trì đâu, cuối cùng Lâm Hiểu cũng phải lung lay trước lời khuyên bảo tận tình của sư mẫu, cậu đóng cửa tiệm, theo bà đi tới nhà sau.

Đêm đã về khuya, côn trùng ngày hạ kêu rả rích, Lâm Hiểu nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, rõ ràng rất buồn ngủ lại không ngủ được, không tài nào thiếp đi nổi.

Trở về nhà, trở về thói quen sống ban đầu, nói một cách logic thì mọi thứ xung quanh cậu đã trở thành những thứ cậu vô cùng quen thuộc và thoải mái, nhưng lúc nghỉ ngơi trong cửa hàng, hay đêm nay đây nằm trong căn phòng của mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình dường như có một khoảng trống, không thể lấp đầy được, không thể chắp vá được.

Mà tiềm thức đã nói một cách rõ ràng chính xác với cậu rằng, vị trí này mang họ Phương, tên Trì.

Cậu nào có lường trước được chứ, cùng lắm thì mới chỉ tách ra được một ngày ngắn ngủi, vậy mà cậu đã bắt đầu thấy hơi không quen.

Đêm dài tĩnh mịch, trăng sao vằng vặc, đêm nay, sợ rằng không thể ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment