Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Mày thích người này, người tên Phương Trì trước mặt này, người đàn ông này. 

Phương Trì về được tới nhà cũng đã hơn hai giờ sáng, mưa lớn suốt cả ngày tới giờ cũng dần nhỏ lại, ngay khi Phương Trì mở cửa bước vào, ánh đèn chói sáng của phòng khách bất ngờ ập tới khiến hắn phải chớp mắt một hồi mới quen được.

Phương Trì nhíu mày, duỗi tay ấn công tắc đèn, vô thức điều chỉnh độ sáng, căn phòng từ sáng chói như ban ngày bỗng trở thành mờ mờ ảo ảo.

Mang theo một cơ thể âm ẩm nước mưa và ám chút hương rượu, Phương Trì thay giày, đi qua cửa trước, một giây sau liền giật mình đứng sững tại chỗ.

Trên ghế sô pha phòng khách, Lâm Hiểu đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, cơ thể gầy gò cuộn lại, hai cánh tay vòng quanh người, dựa lên đầu gối ngủ thiếp đi.

Cửa sổ phòng khách mở ra một khe hở nhỏ, mưa gió và khí lạnh luồn qua cửa sổ, Phương Trì kìm lòng không đặng nghĩ, tư thế ngủ này của cậu ấy có lẽ là do lạnh, nhưng lại nhanh chóng tự phủ định.

Nép mình trong góc khuất của sô pha, lưng dán sát vào khe hở giữa đệm và lưng ghế, hai tay vòng lấy người, thiếu điều dán đầu vào trong lồng ngực mình, giống như đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình… Tư thế đó, rõ ràng là tư thế tự bảo vệ mình.

Những cảm xúc đọng lại trong đáy mắt Phương Trì từ từ tan biến, hắn thở dài một tiếng, sau đó bước nhẹ qua.

Mỗi lần xích lại gần một chút, thứ âm thanh trong đáy lòng kia càng trở nên rõ ràng…

Nhìn xem, mày gạt được cậu ấy, lại không gạt được chính mình.

Nói đó là lần cuối thì có tác dụng gì, chỉ là kẻ ngu nói sảng mình đã sa lầy thôi.

Thật sự có thể khống chế được đôi chân cứ vô thức muốn lại gần?

Thật sự có thể dứt đi ánh nhìn lo lắng nóng bỏng, kể từ đây không còn chăm chú nữa?

Trăm sắc đỏ quen nhìn trên thế gian, chẳng thể so một làn nước thu sang.

Không biết câu này tác giả tự nghĩ hay kiếm đâu nên mình tìm không ra, mạn phép chém thơ con cóc như vầy 惯看世间百样红,难比咫尺秋水瞳。

Phương Trì khụy gối trước sô pha, ngắm nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của Lâm Hiểu dưới ánh đèn ấm áp mà vô thức cong môi.

Mày đúng là không có tương lai đội trưởng Phương ạ, lần đầu rung động của mày lại thích một thứ bé nhỏ như thế, tự nghĩ bản thân có thể thoải mái tự nhiên, ai ngờ đâu lại gục ngã tới không gượng dậy nổi.

Phương Trì đang trong thời gian nghỉ phép nên rất hiếm khi động tới chuyện công việc, hôm nay phải ra ngoài cũng là đột xuất.

Bộ phim cổ trang quyền mưu có sự tham gia của vua màn bạc nổi tiếng trong vai nhân vật chính đã thu hút sự chú ý của dư luận ngay từ khi được công bố quay chụp. Hiện giờ việc quay phim đã xong, giai đoạn sáng tác ca khúc chủ đề và ca khúc tuyên truyền bắt đầu, đúng lúc này đoàn làm phim lại ném một cành ô liu cho hắn.

Hai bài hát, sau khi được biên tập chỉnh sửa xong sẽ được ghép vào phim, về phần thù lao thì khỏi phải bàn, phong phú và có hậu đãi, cơ bản là giá chạm trần của ngành, mà đối phương cũng chủ động hứa hẹn trước, chỉ cần Phương Trì đồng ý sáng tác lời và nhạc cho bộ phim này thì ca sĩ biểu diễn nghiễm nhiên cũng là CALM, tuyệt đối không lựa chọn một ứng cử viên khác.

tương tự với giá sát sàn, giá kịch sàn,…

Phương Trì ngâm mình trong phòng họp công ty mất nửa ngày, bàn xong chuyện chính lại không thể từ chối sự mời mọc nhiệt tình của đối phương, đành phải tham dự tiệc rượu, “văn hóa bàn tiệc” của mọi nơi đều có một điểm chung, là kiểu… nếu không uống một tí để cải thiện mối quan hệ cá nhân thì dù có bàn được thành công mọi chuyện thì vẫn lo ngược lo xuôi trong lòng.

Cho nên sau khi bị giằng co tới tận mười hai giờ đêm, về được tới nhà thì hắn đã mệt phờ râu trê.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ thuần khiết vô lo của người trước mặt, thứ xúc cảm mềm mại, yên bình lại cứ len lỏi mãi trong lòng.

Phương Trì nở nụ cười trào phúng, day day trán, ngay khi hắn ngẫm xem nên gọi Lâm Hiểu dậy để cậu ấy vào gian trong ngủ, hay là đắp một chiếc chăn mỏng cho cậu ấy thì hai hàng mi cong dài của người trước mặt bỗng chớp nhẹ hai lần, Phương Trì nhìn xuống, ngay lập tức đối diện với đôi con ngươi trong trẻo ẩm ướt.

Lâm Hiểu bị những cảm xúc rối bời quấy nhiễu cả ngày, mãi sau không chịu được nữa mới thiếp đi trên sô pha, bấy giờ tỉnh giấc giữa chừng, vừa cảm giác được bên cạnh mình có người thì chút buồn ngủ này biến mất ngay lập tức, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cậu hé hé môi, âm thanh phát ra chữ được chữ mất, nhỏ giọng hỏi: “Anh Trì? Anh về rồi phải không?”

“Tôi đây.” Phương Trì lẳng lặng nhích xa khỏi cậu, nhưng mùi rượu thoảng qua trong hô hấp vẫn bị Lâm Hiểu phát hiện ra.

Lâm Hiểu ngồi dậy, xoa xoa mặt, hỏi: “Anh… uống rượu à?”

“Không nhiều, ít thôi.” Phương Trì thở dài, nói tiếp: “Sao lại ngủ ở đây, cũng không đóng cửa sổ, cẩn thận kẻo bệnh, về phòng ngủ đi.”

“Không sao.” Lâm Hiểu lắc đầu, “Cơ thể tôi rất khỏe, không tới mức yếu còn ra gió đâu.” Cậu cắn cắn môi dưới, trầm ngâm một hồi lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện quan trọng tới mức nào mà phải uống tới muộn như thế mới về?”

Nói rồi chạm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn trà, chạm nhẹ vài lần lên màn hình, đoạn đưa tới bên tai, nhíu mày nói: “Hơn hai giờ sáng rồi, làm gì có công việc gì mà phải bàn tới sau nửa đêm chứ?”

Phương Trì cười cười, hắn không muốn nói quá kỹ về chuyện công việc, chỉ đáp đơn giản: “Đừng bận tâm, mau về phòng ngủ đi.”

Một câu hờ hững này thành công kéo ra được toàn bộ những xúc cảm lo lắng không yên làm loạn trước khi đi ngủ của sư phụ Tiểu Lâm, Lâm Hiểu đột nhiên nâng cao giọng, cũng không biết là giận người hay giận mình: “Anh bảo ngủ là ngủ sao cơ, nửa đêm canh ba mò về nhà, tí giấc ngủ cũng bị anh làm phiền rồi, về trễ thì thôi đi nhưng cả người nồng mùi rượu, xộc vào mũi làm đau cả đầu… Mà không, bảo về sớm để băng cổ tay với làm mát xa cơ mà, thế mà xem bây giờ là mấy giờ rồi! Lần mát xa này bị kéo dài bao lâu rồi, nếu anh thật lòng không muốn thì nói thẳng toẹt ra đi, tôi xé hợp đồng rồi hai ta coi như hết! À vâng! Tiền anh gửi vào thẻ Mastercard của tôi trước đây, tôi sẽ trả lại không thiếu một đồng cho anh, thời gian này coi như tôi đi làm tình nguyện đi, tiền trả về, hợp đồng cũng hủy, cả tiền và thỏa thuận giữa hai chúng ta coi như xong, cả số dư còn lại trong thẻ hội viên của cửa hàng mát xa cũng trả lại cho anh!”

Một cơn thịnh nộ ập đến ngay chính diện, đánh cho đội trưởng Phương tới choáng đầu hoa mắt, cái gì mà tiền và thỏa thuận giữa hai bên coi như xong, cái gì mà coi như hết… Rốt cuộc mọi chuyện đang đi về đâu vậy?

Giọng Lâm Hiểu run lên khi phát hỏa xong, hai cánh môi cậu cũng vô thức va vào nhau, Phương Trì từ từ ngồi xuống thảm trải sàn đối diện với cậu, đột nhiên hắn nhận ra được một điều gì đó từ trong đôi mắt mất kiểm soát khó hiểu đang đỏ ửng lên kia.

Dù là tình cảm thầm kín cũng thế, dù là miệng một đằng lòng một nẻo cũng thế, Phương Trì vẫn giữ một khuôn mặt bình lặng như nước, giọng điệu cũng là vẻ bất cần trêu chọc: “Sư phụ Tiểu Lâm nặng lời quá, sao cậu có thể lên mặt với bên A thế chứ?”

Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, không thể tin được: “Anh nói gì?”

“Bên A ấy.” Phương Trì nhìn chằm chằm sắc mặt cậu, biết rõ từng câu từng chữ này đều dày xéo tim gan nhưng vẫn muốn hạ dao, để cậu rút ra kinh nghiệm xương máu, “Không thì mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Sáng nay tôi cũng nói trong xe rồi đấy, đó là lần cuối cùng, bắt đầu từ giây phút đó, cậu đối với tôi, hoặc tôi đối với cậu, giữa hai chúng ta ngoại trừ phần thỏa thuận ủy thác kia thì chẳng lẽ còn tồn tại sự ràng buộc nào khác à?”

“Phương Trì!”

“Đây.”

Lâm Hiểu bị hắn chặn một phát ngay tim, không lên được không xuống được, trái tim bị giày xéo tới đau đớn, gắng gượng tới trắng bệch cả mặt, hai khóe mắt cũng đỏ lên.

“Ồ, sao lại khóc vậy?” Phương Trì nhìn đôi con ngươi ẩm ướt lên, đáy lòng hắn quặn lên từng hồi, nhưng ngoài miệng vẫn chẳng chịu buông tha, rút tờ giấy nhét vào tay Lâm Hiểu, dựa vào bàn trà, dứt khoát biến thành kẻ ác dồn người ta tới bước đường cùng, “Mau tự lau nước mắt đi, tôi thực sự không nhìn được đâu, ngộ nhỡ cậu khóc tới quá xinh đẹp khiến tôi không nhịn được muốn lau nước mắt cho cậu rồi làm lộ ra những ý nghĩ khác thường của mình… Dù sao, không có bất cứ cơm áo cha mẹ nào đối xử cẩn thận từng li từng tí với bên B như…”

Thật ra Lâm Hiểu không dễ rơi nước mắt như thế, hai mắt cậu không nhìn được, ngày còn bé bị ngã đập đầu cũng là chuyện như cơm bữa, cho dù sau này khi lớn lên, lúc ra ngoài bị té một cái hay lúc nấu cơm bị cứa vào tay cũng không khóc. Đối với cậu, trong điều kiện mất đi thị lực, muốn sống giống người bình thường thì nhất định phải cứng cỏi hơn họ, chịu đựng được những cơn đau họ không thể chịu đựng được và không thể nhịn được.

Nên thật ra cậu không có hay khóc như thế.

Nhưng hiện tại cậu thực sự không nén nổi nước mắt.

Đứng trước mặt Phương Trì, tất cả sức lực nghiến răng cố chịu đều trở thành trò cười.

Cậu thích người này.

Cho dù cậu biết cứ thế này sẽ có lỗi rất nhiều với sự mong đợi của sư phụ sư mẫu, nó trái luân thường đạo lý, thậm chí là vi phạm đạo đức, nhưng cậu không có cách nào để bỏ ngoài tai những âm thanh vang lên từ tận đáy lòng.

Âm thanh đó không ngừng nhắc nhở cậu rằng…

Mày thích người này, người tên Phương Trì trước mặt này, người đàn ông này.

Tờ khăn giấy trong tay bị vò tới nát tươm, Lâm Hiểu nghiến răng, tràn đầy tức giận: “Cơm áo cha mẹ? Nhưng anh có quan tâm chút nào tới tiền đâu!”

“Hử?” Phương Trì hỏi: “Vậy tôi quan tâm tới gì?”

Lâm Hiểu thốt ra: “Fan chứ sao!”

“… Fan á?”

“Phải!” Chẳng cần quan tâm thế này có phải là được thiên vị nên lên mặt hay không, tóm lại là đêm nay sư phụ Tiểu Lâm hiếm khi làm loạn, đầu óc nóng lên nghĩ gì nói hết ra ngoài: “Vì đi gặp fan mà mưa to gió lớn như vậy tới nửa đêm mới mò về nhà, mát xa trị liệu thì bị gián đoạn những hai ngày, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm gì hết, cho nên tôi mới nói, nếu anh thực sự không quan tâm tới vai và cổ tay mình thì chúng ta kết thúc hợp đồng sớm đi, từ đây anh đi đường anh tôi đường tôi! Cũng đỡ… đỡ…”

Phương Trì còn chưa hiểu tại sao việc mình ra ngoài bàn việc đứng đắn lại trở thành “đêm mưa gặp fan” trong miệng Lâm Hiểu, thì lúc này đây lại nghe được một tin tức đáng chú ý trong ngữ điệu của cậu.

Phương Trì đảo mắt, không bỏ qua bất cứ dao động về cảm xúc nào trên gương mặt cậu, trái tim vốn đang chìm trong vực thẳm một lần nữa ngoi lên, nhưng hắn lại ra vẻ bình tĩnh như không, chỉ hỏi: “Đỡ cái gì?”

Khóe mắt Lâm Hiểu đau xót như muốn nứt ra, người này đúng là một tên khốn nạn, cứ nhất quyết phải ép mình vào ngõ cụt, nhưng tại sao lúc này đây chính hắn cũng không đi hết con đường tối đen?

Một hồi sau, giọng nói hóa thành nghẹn ngào, cổ họng cũng đau tới lạ, Lâm Hiểu đáp: “Đỡ phải ra ngoài lúc đêm hôm mưa gió tối trời đường trơn, anh ra ngoài bao lâu thì tôi ở đây như một tên ngốc ngồi nhớ mong anh, sợ anh lái xe không an toàn, sợ anh uống say không về được, sợ anh… Á!”

Còn chưa kịp nói xong, cổ tay cậu bất ngờ bị giật về phía trước, một giây sau, Lâm Hiểu đụng vào lồng ngực nóng hổi vững chãi của người trước mặt.

Tiếng tim đập vội vã hữu lực của Phương Trì vang lên bên tai, từng nhịp từng nhịp nặng nề tựa như giáng thẳng vào đầu quả tim cậu.

Hai cánh tay nhịp từng hồi trống trên sân khấu của hắn đang ôm siết trên lưng cậu, đôi tay ấy run nhè nhẹ, một bàn tay vương những lớp chai mỏng chạm vào gáy cậu, áp một bên mặt cậu vào lồng ngực kia, Lâm Hiểu vô thức cựa quậy một chút, Phương Trì không nhúc nhích, thế là cậu cũng nằm im, không giãy được thì không giãy, cũng không còn chống cự nữa, bức tường phòng bị của trái tim đã sụp đổ, tình nguyện chịu trận.

Phương Trì bán quỳ trên sàn, động tác tay như muốn an ủi lòng người, hắn vuốt ve những sợi tóc mềm mại ở gáy cậu, người hắn nhớ thương bao lâu nay, vốn tưởng rằng tất cả chỉ là một hồi ảo tưởng nghĩ mình được thương, nhưng giữa đêm mưa gió ẩm ướt ấy, hắn đã thoáng nhìn thấy đóa hoa tươi từ sâu trong đáy lòng đang nở rộ đón mưa.

Tựa như tưởng tượng của hắn, yếu ớt mà lộng lẫy.

Phương Trì ôm chặt người ta không chịu buông, Lâm Hiểu ngoan ngoãn mặc kệ hắn, hồi lâu sau, Phương Trì hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ tôi, sợ nọ sợ kia vì tôi, sự phụ Tiểu Lâm cũng làm tròn trách nhiệm bên B nhỉ?”

Vốn Lâm Hiểu còn đang bi thương thì hiện giờ bị hắn mài cho hết sạch, cậu đáp: “Giờ là lúc anh nói mấy câu này sao?”

Cổ họng Phương Trì khô ran, nghe vậy nhưng không dám tin là vậy, hắn tựa như nằm mộng, hỏi lại: “Vậy tôi nên nói gì?”

Lâm Hiểu im lặng một chốc, không trả lời, hỏi chuyện khác: “Cổ tay còn đau không?”

Phương Trì: “Lúc nào cũng đau mà.”

Lâm Hiểu: “Không phải vụ chấn thương, tôi hỏi vết cắn tối qua của tôi còn đau không?”

Giờ thì không chỉ cuống họng hắn khô mà cả mắt cũng xót: “Nếu còn thì sao?”

Lâm Hiểu quay đầu, cả khuôn mặt chôn vào ngực hắn, trầm ngâm một hồi, đáp: “Vậy tôi sẽ thổi tiên khí cho anh, chẳng phải thổi phù phù một lúc là hết sao?”

Phương Trì chấn động toàn thân, câu này là sao? Câu này còn có ý gì khác?!

Hết khổ tới sướng đạt được ước muốn là nói tới trường hợp này đúng không!

Hắn kéo đối phương ra khỏi lồng ngực mình, Lâm Hiểu bị hắn ôm một hồi, khuôn mặt trắng bệch lúc này đã hồng hào hơn, Phương Trì chưa kịp mở miệng hỏi lại thì tay trái của hắn bị túm lấy, đầu ngón tay mềm mại trắng trẻo lặng lẽ chạm lên phần cổ tay bị cắn, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt, cũng là những yêu thương và trân trọng trước đó không dám tùy tiện thể hiện ra.

Một lần, hai lần, ba lần…

Đầu ngón tay hơi khựng lại, Lâm Hiểu thoát khỏi mạch tình cảm tươi đẹp, cậu ngẩng đầu, hoang mang hỏi: “Tôi nhớ là… hôm qua tôi cắn ở tay này mà, vậy nó…”

Phần da trên cổ tay sạch sẽ láng mịn, ngoài trừ sờ được một mạch đập hơi nhanh hơn bình thường ra thì đừng nói tới dấu răng, ngay cả một vết muỗi đốt cũng không có?!

Đêm nay đội trưởng Phương có uống rượu, nhưng dáng vẻ sư phụ Tiểu Lâm hạ xuống lớp phòng ngự còn say lòng người hơn cả một thức rượu ngon, đội trưởng Phương mê đắm tới quên lối về, vứt thẳng chuyện cổ tay mình đã khỏi hẳn như chuyện từ tám chục kiếp, ngay khi nghe thấy cậu thắm mắc, hắn mới như bừng tỉnh rút vội tay trái về, ho nhẹ một cái, lúng túng đáp: “À cái, à là cái tay này hả? Tôi quên béng mất, ờm… Không sao đâu, cũng không đau, không đau thật đấy, cậu không cần…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Hiểu đột nhiên nghiêng hẳn người về phía trước, hai tay quờ quờ lung tung, Phương Trì sợ cậu rơi từ ghế sô pha xuống đất, vô thức vươn tay ra đỡ… Rồi xong, chó ngáp phải ruồi.

Lần này thì cả hai cổ tay đều bị sư phụ Tiểu Lâm túm được, lực mạnh tới nỗi không giật về được.

Lâm Hiểu nói “Đừng giãy”, lại ngồi phịch xuống ghế sô pha, kéo cả hai tay Phương Trì đặt lên đùi mình, mỗi tay một bên giống như đang bắt mạch, đặt ngón tay lên cổ tay hắn.

Cứ sờ tới sờ lui, sờ thấy mạch đập ngày càng nhanh hơn nhưng vết cắn… hoàn toàn không có!

Phương Trì nhìn gương mặt thoáng hiện lên sự hoang mang của cậu mà phì cười, lúc này cũng chẳng thèm giả vờ làm lão sói già nữa, cười hỏi: “Sư phụ Tiểu Lâm, có tìm thấy gì không?”

Lâm Hiểu nín thở, lắc đầu đầy thắc mắc: “Tại sao… không có?”

Phương Trì cố gắng không cười thật to, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Không thể nào, mọi người đều nói có, sao tới cậu lại sờ không thấy, hẳn là sư phụ nhỏ học nghệ chưa tinh đúng không? Cậu có sờ được không đấy?”

Lâm Hiểu lúng túng: “Sáng nay ở chỗ tập mấy anh ấy nói là có bị sưng đỏ, còn rướm máu nữa… Nhưng tôi thực sự không sờ được gì cả…”

Phương Trì: “Chẹp, cũng đâu bảo cậu sờ dấu răng.”

Lâm Hiểu: “Vậy sờ cái gì?”

Phương Trì: “Hỉ mạch mang thai ấy.”

Lâm Hiểu: “…”

Rốt cuộc là tên khốn nạn nhà nào lại có thể đùa kiểu ngứa đòn như vậy vào lúc này, nhưng sao mình vừa giận vừa thấy buồn cười thế nhỉ!

Thực… thực sự là rất thích hợp với phương pháp – mát xa trị liệu – bằng châm cứu và xông ngải!

Phương Trì cười tới cong cong khóe mắt, nhìn độ cong của môi cũng biết được hắn đang vui tới mức nào, hắn chụm hai tay Lâm Hiểu lại, để lòng bàn tay to lớn của mình bọc lấy cậu, cất giọng vừa trầm thấp vừa dịu dàng: “Sư phụ Tiểu Lâm, còn thổi thổi tiên khí không?”

Lâm Hiểu vừa xấu hổ vừa giận, rút tay về quờ quạo liên tục về phía trước, nện thùm thụp lên vai hắn: “Anh lừa tôi! Tất cả mấy anh thông đồng lừa tôi đúng không? Bắt nạt tôi không nhìn được à!” Cái gì mà bị thương rất nghiêm trọng, sưng đỏ rướm máu, rõ là bắt nạn người mù mà!

Trêu đùa người ta vui lắm sao, mỗi ngày một kiểu vui lắm sao!

Chém: 合着他就每天上一当,还当当不一样是吧!

Cậu càng xấu hổ quá hóa giận thì Phương Trì càng cười tới ngứa đòn, hắn không sợ Lâm Hiểu tức giận, hắn chỉ sợ cậu vĩnh viễn duy trì trạng thái bình tĩnh như không, vĩnh viễn duy trì khoảng cách đúng mực như hồi mới gặp với hắn, mà khi tức đến mức đánh vai người ta cũng là chuyện vượt quá giới hạn chỉ làm với người nhà.

Mặt Lâm Hiểu đỏ hây hây, nghiến răng nạt: “Không được cười! Lúc nãy giục tôi đi ngủ đúng không! Giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi về phòng!”

Sư phụ Tiểu Lâm đứng bật dậy, gần như là vắt chân lên cổ mà trốn, Phương Trì vươn tay giữ cậu lại, một lần nữa ôm trọn vào lòng, còn chơi xấu bám vào người cậu như gấu koala, mà thế vẫn chưa đủ, lúc mở miệng nói chuyện cũng không đứng đắn, cằm dựa trên bả vai Lâm Hiểu, ghé miệng vào tai cậu thầm thì, hô hấp mang theo men say thổi vào sau tai Lâm Hiểu, làn da trắng trẻo tinh xảo ấy nhanh chóng đỏ bừng lên.

Lâm Hiểu: “Anh bỏ ra!”

Phương Trì: “Không bỏ, uống nhiều rồi, cõng tôi.”

Lâm Hiểu: “Nhỡ ngã thì sao?”

Phương Trì: “Tôi làm đệm cho cậu.”

Lâm Hiểu: “…”

Hợp lý quá không cãi được, đậu xanh.

Sư phụ Tiểu Lâm bất lực, gánh trên lưng một tên Phương – trang sức hình người – Trì thực ra chỉ uống có ba ly rượu vang lại đường hoàng giả thành nốc ba bình rượu mạnh, dựa vào trí nhớ bước từng bước về phía phòng cho khách, bước được vài bước Lâm Hiểu chợt nhớ tới gì đó, đột ngột dừng lại-

Không đúng!

Sư phụ Tiểu Lâm: “Tôi ở phòng khách, anh về phòng của anh đi!”

Trang sức hình người: “Khồng, tôi say rượu ngủ một mình ban đêm không an toàn, nhất quyết phải có người nằm cạnh để ý.”

Cái cớ này quá nhảm nhí, sư phụ Tiểu Lâm phũ phàng vạch mặt: “Đàn ông đàn ang như anh có gì mà không an toàn, mà cả hồi trước anh cũng uống rượu mấy lần rồi, chẳng phải vẫn ngủ được bình thường đấy à?!”

Đội trưởng Phương đơ người, phì cười, nói chắc nịch: “Ừ, tại sao tôi lại ngủ được bình thường nhỉ? Cũng bởi vì hồi trước uống rượu xong rồi ngủ với cậu đấy.”

Lâm Hiểu nghẹn họng đến đỏ cả mặt, nhớ lại một hồi mới đau đớn nhận ra hắn thực sự không nói điêu.

Lâm Hiểu đứng trước cửa phòng cho khách, định bụng giãy chết lần cuối, cũng vì luống cuống mà không lựa lời: “Giờ không giống xưa nữa, dù sao anh cũng bò xuống đi, tự ngủ giùm!”

Phương Trì càng cười sảng khoái hơn: “Hử? Không giống chỗ nào, rúc trong căn phòng yên tĩnh, cùng chung chăn gối trên chiếc giường yên tĩnh, tại sao bây giờ lại không thể ngủ chung?”

Lâm Hiểu: “Không an toàn!”

Phương Trì: “Đã bảo là không ngủ chung mới không an toàn.”

Lâm Hiểu: “Ngủ với anh tôi không an toàn!”

“À…” Phương Trì khựng lại, đoạn bật cười ngả ngớn: “Sư phụ Tiểu Lâm cũng biết nhiều thứ đấy nhỉ, đúng là không đọc vị được một quyển sách qua bìa ha.”

Lâm Hiểu: “…”

QAQ.jpg

Lâm Hiểu nói không nên lời hồi lâu, đầu cúi thật thấp, gần như muốn nghiền nát cả hai hàm răng, từ góc nhìn này của Phương Trì chỉ thấy sườn mặt và cần cổ của sư phụ Tiểu Lâm đã đỏ ran, phối hợp với mái tóc đen và làn da trắng tuyết lại càng thêm quyến rũ. Phương Trì trầm trồ một phen, thở dài một tiếng, khe khẽ nói: “Đùa thôi, tôi là dạng người thế nào chẳng phải sư phụ Tiểu Lâm hiểu rõ nhất sao? Đừng lo nữa ha.”

Không ngờ Lâm Hiểu vẫn đang im lặng lại chầm chậm lắc đầu, cậu lật tay lại, phủ lên trên cánh tay Phương Trì, hai bàn tay vô thức nắm chặt, “Không giống.”

Trái tim trong lồng ngực Phương Trì nảy lên một cái thật mạnh.

Đêm nay, mọi hành động cử chỉ của Lâm Hiểu đã lộ ra quá nhiều tin tức không thể tưởng tượng nổi, Phương Trì không tham lam, hắn hiểu rõ tất cả những xúc cảm hỗn loạn trong lòng cậu, tất cả những lo lắng, sợ hãi, áy náy mà cậu không dám nói ra ấy, hắn thực sự hiểu rõ. Vì vầy mà Phương Trì không dám chèn ép quá, chỉ cần cậu ấy không còn tránh phải tránh trái, tình nguyện từ từ đối diện lẫn nhau, nhìn thẳng vào cảm xúc của mình là tốt rồi, cậu ấy chỉ cần bắt đầu bước đầu tiên, chín mươi chín bước còn lại… đội trưởng Phương cũng không phăm phăm lao tới, hắn chỉ đứng bên cạnh cậu, hoàn toàn không nhúc nhích.

Phương Trì than nhẹ một tiếng, từ tốn nói: “Lâm Hiểu, tôi không muốn cậu phải quyết định ngay lập tức.”

Lâm Hiểu gật đầu, tiếp lời: “Tôi biết, nhưng tôi không muốn phải tiếp tục giày xéo anh và làm anh đau nữa, như vậy tệ quá, và chính tôi… cũng thấy khó chịu.”

Thế gian nào có sự nhiệt tình và niềm thương nào chiến thắng được đủ kiểu giày xéo và đớn đau, nếu không tìm được cái hoàn mỹ nhất, vậy thì tốt nhất đừng mong đợi cái hoàn hảo giả tạo này.

Cậu hiểu đạo lý này, nên đối với cậu, cả Phương Trì và cha mẹ, cậu hoàn toàn không muốn phụ lòng bất cứ ai.

Đã vậy thì cứ để cậu cõng cái danh bất trung bất hiếu bất nghĩa này đi, cho được một lần lòng lang dạ sói đi.

“Nên?”

“Nên…” Lâm Hiểu cắn môi dưới, trầm ngâm chớp mắt, nói nhẹ bẫng: “Để tôi thử xem sao…”

Câu nói gió bay mỏng manh yếu ớt, vào tai Phương Trì lại rõ ràng từng từ từng chữ.

Đội trưởng Phương sững người, sau đó hốc mắt đỏ ửng lên trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment