Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 44

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Thiên đạo luân hồi, không tha một ai. 

Vì Phương Trì ở lại ăn cơm chiều nên cửa hàng mát xa đóng cửa sớm.

Trời về chiều, từng tảng mây nhuốm màu vỏ quýt đang tô điểm lên bức tranh những mảng sáng mới, đốt cho chân trời đỏ ửng, nhuộm cho tường vách phơn phớt hồng.

Ngày cuối hạ, gió nhẹ hiu hiu, dưới giàn cây nho trong sân bày một cái bàn nhỏ, nhà không đủ ghế nên phải lôi mấy cái ghế gấp nhỏ ra, bốn người ngồi xung quanh một cái bàn vuông be bé, tuy vậy nhưng không cảm thấy quá chật.

Trên giàn nho có mắc một cái bóng đèn, côn trùng mùa hè lởn vởn trong bóng đêm mát lạnh, sư mẫu sợ bên ngoài nhiều muỗi nên đặt một vòng nhang đuổi muỗi ngay bên chân Phương Trì.

Mũi Lâm Hiểu thính đó giờ, vừa ngửi được mùi hương thoang thoảng đã nói ngay: “Mẹ, mẹ để nhang muỗi ở đâu vậy ạ? Mẹ để xa anh Trì một chút, anh ấy sợ mùi khói.”

Sư mẫu còn chưa kịp đáp lại thì Phương Trì đã chen ngang nói ngược lại: “Không sao ạ không sao ạ, bác cứ để đó đi, cũng… rất thơm ạ.”

Đội trưởng Phương không chịu được mùi đốt ngải thế mà lại thinh thích mùi nhang muỗi? Lâm Hiểu hoang mang, ngạc nhiên thốt lên: “… Thơm?”

Đã lâu rồi Phương Trì không cùng ăn cơm với người vai trên, ngoài mặt thì không thấy gì nhưng hắn tự biết lòng mề mình đang sôi lên, nhận ra mình nói lỡ lời, hắn lặng lẽ đá sang chuyện khác: “Anh nói hoa trong sân rất thơm.”

Đúng lúc Lâm Hữu Dư vừa ra khỏi gian trong, trên tay là một chai rượu lâu năm áp đáy hòm, nghe hắn nói vậy bèn bật cười: “Đó là mùi của hoa quế đấy, sạch sẽ tinh khiết, hương thơm nồng đượm lan xa, quan trọng là dễ nuôi, cũng giống bé Hiểu của chúng tôi, không hề khuất phục.”

Phương Trì vội vàng đứng dậy, đỡ tay Lâm Hữu Dư dìu ông ngồi xuống ghế, ông lão ngạc nhiên, thầm nghĩ không ngờ rằng đội trưởng Phương là một minh tinh lại không hề có bệnh ngôi sao, ngược lại là vô cùng kính già yêu trẻ.

Sư mẫu bê món cuối cùng là món xào lên bàn, rượu đã mở, sư phụ Lâm già vỗ vỗ mu bàn tay Phương Trì, cười hỏi: “Đội trưởng Phương, uống hai chén nhé?”

“Ấy!” Sư mẫu lau tay ướt vào tạp dề, đoạn mắng: “Cất cái rượu cao lương áp đáy hòm của ông vào đi, đội trưởng Phương người ta đâu có quen uống cái rượu này, sốc tận óc!”

“Nói linh tinh, đây là ngũ cốc tinh chế, càng uống càng trẻ, hương càng nồng thì càng tinh túy, rượu không bị pha một giọt, mấy ngôi sao lớn như cậu ấy nào có được uống thứ mỹ vị này!”

Sư mẫu định phản bác thì giọng Phương Trì lại vang lên trước: “Sư phụ Lâm nói đúng, không được nếm thử thức rượu ngon này quả thực rất đáng tiếc. Vậy… để cháu uống với bác vài ly? Nhưng tửu lượng của cháu không tốt, mong bác tha thứ cho.” Nói rồi cầm bình rượu lên, rót cho Lâm Hữu Dư một chén trước rồi mới rót đầy một chén khác cho mình.

Ông lão thích cái tính không kiêu căng, hào sảng này của Phương Trì, luôn mồm khen ngợi hắn.

Lâm Hiểu lặng yên ngồi một bên, vừa nghe hai người họ cụng chén thưởng rượu vừa cong môi cười.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cùng ăn chung một mâm nhưng không hề có cảm giác khó chịu, Phương Trì thu lại bản tính ngả ngớn, không hề kén cá chọn canh, rót chén nào uống chén nấy, cần ăn thì ăn cần uống thì uống, nom còn giống con ruột hơn cả đứa con nuôi là cậu đây. Mà đội trưởng Phương cũng khéo nói, dù cách nói chuyện rất hài hước nhưng luôn luôn đặt sự kính trọng lên đầu, ăn xong bữa này, cả sư phụ và sư mẫu đều vui vẻ, khóe môi cứ nhếch lên mãi không về vị trí bình thường được.

Chai rượu bị uống tới chạm đáy, thế là bữa cơm này coi như kết thúc. Một già một trẻ vừa uống rượu xong lại ngồi dưới giàn cây nho nói mãi không hết chuyện, sư mẫu thu dọn bát đĩa trên bàn nhỏ, định đi rửa hoa quả.

Lâm Hiểu đứng dậy, giữ sư mẫu lại, nói: “Mẹ ngồi nghỉ một lúc đi ạ, để con đi cho.”

Lâm Hiểu bê bát đĩa vào phòng bếp, sờ tới giỏ trúc bên hông tủ hay đựng hoa quả, quả lê thơm phức tươi ngon, thịt quả lại mọng nước, Lâm Hiểu rửa bốn quả, chầm chậm gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ, bày lên đĩa sứ rồi bê ra ngoài.

Phương Trì ngồi trên ghế gấp, đôi chân dài không để thõng nữa mà co lại, dùng đầu gối là chỗ tựa cằm, chăm chú nghe sư phụ Lâm già giảng cho hắn nghe về cái kỳ diệu của tám mạch khác kinh, về tác dụng chậm của rượu cao lương tinh khiết, mặc dù Phương Trì đã khiêm tốn nhận tửu lượng mình không tốt nhưng lúc này đây đúng là có chút trên cơ.

Tham khảo thêm ở: LinkBởi vì truyện dính tới mát xa nên mình mới nốte chứ mình còn không đọc bài viết vì nó không dính dáng gì tới mạch truyện lắm 

Hương hoa quế thoang thoảng đưa trong sân vườn, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người mờ ảo bước ra từ nơi trăng khuất, Phương Trì vô thức đứng dậy đón cậu.

Phương Trì nhận cái đĩa trong tay cậu, kéo cổ tay Lâm Hiểu, dẫn cậu đi qua con đường không có ánh sáng từ phòng trong dẫn ra ngoài này.

Lâm Hiểu: “Không sao đâu, dù gì em cũng không nhìn được, có tối hay không cũng chẳng sao, không ngã được đâu.”

Phương Trì: “Anh biết, anh muốn thấy yên tâm hơn thôi.”

Trên người hắn nhuốm cái hương vị thơm nồng của rượu đế, Lâm Hiểu vừa ngửi vào đã thấy sốc tới tận óc, cũng vô thức nói ra: “Anh uống rượu, không thể lái xe được.”

“Ừm.” Dù chỉ còn vài bước nữa là tới nơi nhưng hai người vẫn cố gắng bước thật chậm lại, Phương Trì đáp: “Không sao, bảo Tiểu Du tới đón anh.”

Lâm Hiểu ỉu xìu, mở miệng ra lại thấy mình không kiểm soát được nói: “Không phải anh cho anh Tiểu Du nghỉ rồi à?”

Phương Trì chợt khựng lại, hắn hơi nheo mắt, nhìn đôi vợ chồng già đang ngồi hóng mát dưới giàn nho cách đó không xa: “… Nên?”

“Nên… anh có muốn ngủ lại không?”

Phương Trì bật cười khe khàng: “Ngủ lại thì anh ngủ ở đâu?”

Lâm Hiểu xoắn hết cả lưỡi lại, xuôi theo hắn trả lời: “Ở… ở phòng của em.”

Con tim lạc nhịp, hương rượu xộc lên, Phương Trì đảo mắt liếc nhìn gương mặt ửng đỏ của người bên cạnh, ngả ngớn cười: “Ở phòng của em? Ngay dưới tầm mắt của bố mẹ em… Sư phụ Tiểu Lâm, em chơi lớn quá ha.”

Mặt Lâm Hiểu như muốn bốc cháy, lại chẳng biết móc đâu ra đống can đảm đó, biết rõ là mình đang bị làm sao đó nhưng lại không thể ngừng được cái miệng: “Ban đầu anh nói mình là ai, em vẫn nhớ mà.”

Có lẽ ý Lâm Hiểu là Phương Trì nói mình là chính nhân quân tử các kiểu. Nói thẳng ra lão Trì còn rén hơn cả bạn Hiểu đang ở sân nhà hơ hơ.

Đúng là miệng lưỡi đàn ông, Phương Trì dùng đầu óc đã bị rượu đế nồng độ cao tẩm ướt ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không biết em ngốc hay là không ngốc nữa.”

Hai người lề mề mãi mới quay lại dưới giàn nho, vừa bước vào khu vực sáng đèn thì Phương Trì chủ động thả cổ tay Lâm Hiểu ra, sau đó đặt đĩa lê lên bàn, đẩy vào trong tay Lâm Hữu Dư, “Sư phụ Lâm, bác ăn miếng lê cho ngọt giọng.”

Thịt quả vừa nhiều nước vừa giòn, ấy thế mà Lâm Hiểu lại chẳng vươn tay ra lấy, Phương Trì cầm một miếng lên đặt trong bàn tay cậu, hỏi: “Sao sư phụ Tiểu Lâm không ăn?”

Lâm Hiểu nâng miếng lê nhỏ trong tay lên, đoạn lắc đầu, chỉ nói: “Em không khát.”

Lê ngọt thấm họng, ăn xong hơn nửa đĩa, Phương Trì nhìn đồng hồ thấy đã muộn liền mở miệng xin ra về.

Ai ngờ ông Lâm vừa say sưa trong hơi rượu lại bất ngờ vung tay lên, sắp xếp luôn: “Muộn thế này rồi còn về cái gì, chen chúc với bé Hiểu một tí là được, mà đằng nào cũng uống rượu rồi, đâu có lái xe được, cậu ở lại đi!”

Giọng điệu này có thể nói là giọng điệu với người vai dưới, cũng nói lên tác dụng của buổi uống rượu đột ngột này, ông Lâm đã hoàn toàn không coi Phương Trì là người ngoài nữa.

Tình huống thay đổi quá bất ngờ, chữ “Không” trong cuống họng Phương Trì còn chưa thốt ra thì thấy Lâm Hiểu cười rộ lên, đặt miếng lê trong tay lên bàn, “Vậy em đi trải giường chiếu.”

Phương Trì: “…”

Từ từ đã, rốt cuộc ai mới là người uống nhiều giữa hai ta vậy.

Em thực sự tin anh đến thế à?

Sư mẫu biết tỏng người bạn già của mình sau khi uống rượu sẽ hóa thành trẻ thơ, lúc này thấy Phương Trì hơi do dự liền mở miệng nói đỡ: “À thì… đội trưởng Phương đừng khách sáo, lão Lâm say quá rồi, nếu cháu thấy không thoải mái thì cứ…”

“Có cái gì mà không thoải mái?” Lâm Hữu Dư khép hờ hai mắt, giống hệt ông tiên đang chìm trong hương rượu: “Đội trưởng Phương người ta có làm giá như thế đâu, mà trước đấy chẳng phải bé Hiểu cũng ở nhờ nhà cậu ấy mấy hôm sao, bây giờ người ta đến nhà ăn cơm, làm gì có chuyện đêm hôm uống say bắt về đâu, đúng là không hiếu khách!”

Sư mẫu nghẹn họng: “Nhưng…”

Phương Trì rũ mắt, không rõ đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới bật cười nhẹ, lên tiếng đáp: “Vâng, vậy làm phiền mọi người rồi.”

Trăng sáng không sao, hôm nay sư phụ Lâm già đã uống vượt chỉ tiêu, bị sư mẫu dìu về phòng ngủ, Lâm Hiểu đi theo đỡ, giúp sư phụ trải giường thay quần áo, đợi sư mẫu lấy khăn ấm lau mặt cho ông, giúp ông nằm xuống ngủ xong mới ra khỏi phòng phía đông.

Lâm Hiểu đứng trên thềm đá, lắng tai nghe khoảng sân im ắng, Phương Trì vẫn luôn ngồi yên dưới giàn nho đột nhiên biến mất không thấy tung tích.

Thế này là… lặng lẽ về à?

Lâm Hiểu ngạc nhiên, bước khỏi thềm đá, men theo con đường nhỏ ra tới cửa sân, vừa đi ngang qua căn phòng nhỏ trong sân liền nghe thấy tiếng nước róc rách.

Lâm Hiểu đứng trước cửa phòng bếp, thử nhỏ giọng gọi: “Anh Trì?”

“Ừm, anh đây.” Trong miệng Phương Trì còn ngậm một miếng lê, lúng búng không rõ tiếng, “Sư phụ Lâm ngủ rồi?”

Trái tim Lâm Hiểu hơi run lên, cậu chầm chậm vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Đèn đóm trong phòng nhỏ không quá sáng, Phương Trì cúi người đứng bên bồn rửa, tay cầm bát đĩa vừa ăn xong được sư mẫu đặt trong bồn, xà phòng dính trên bát đũa rất trơn, Phương Trì biết mình uống rượu dễ run tay nên lúc xả nước rất cẩn thận.

Trong tiếng nước róc rách, đội trưởng Phương đang trong tư thế thả lỏng đột ngột dừng lại, sống lưng bỗng nhiên căng cứng lên, suýt thì làm rơi chiếc bát sứ trong tay.

Lâm Hiểu ôm eo hắn từ phía sau, thân trên mềm mại dựa vào lưng hắn, một bên má cọ cọ vào hõm lưng rõ ràng của hắn, giọng vừa nhẹ vừa dính, cảm giác như một con thú nhỏ đang ỷ lại vào bạn, nhỏ giọng nói: “Sao giờ lại rửa chén, để đó mai em rửa là được mà, nước có lạnh không?”

Nước lạnh nhưng tim nóng, Phương Trì có hơi hoảng, hít sâu một hơi rồi chầm chậm thở ra, lại đưa chiếc bát trong tay vào giữa dòng nước, bình tĩnh đáp: “Không sao, đằng nào cũng không có chuyện gì để làm, rảnh tay nên rửa thôi.”

Lâm Hiểu rúc cả khuôn mặt vào lưng hắn, không biết nghĩ gì lại nửa trầm trồ nửa làm nũng bật cười nói: “Anh Trì, sao anh…”

“Gì cơ?”

“… Sao anh tốt vậy chứ?”

Phương Trì: “…”

Không, em sai rồi, hiện giờ anh cũng không tốt lắm đâu.

Bàn tay ướt nước lạnh của Phương Trì vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang vòng qua người mình của Lâm Hiểu, “Đừng nghịch nữa, anh đang rửa chén.”

“Anh cứ rửa đi.” Lâm Hiểu càng siết chặt chiếc ôm, còn nhẹ nhàng đung đưa eo hắn, lầm bầm nói: “Để em úp mặt một lúc.”

Phương Trì: “Mệt à? Em về phòng nghỉ đi, lên giường mà nằm.”

Lâm Hiểu lắc đầu, gò má mềm mềm cọ lên đường cong rắn rỏi của Phương Trì, giọng nhũn cả đi: “Không đi đâu, giường mềm, nằm nhiều đau lưng.” Nói rồi chọc chọc vào sống lưng cứng đờ của Phương Trì, “Anh cứng, dựa vào thoải mái.”

Phương Trì: “…??!!”

Đờ mờ hay lắm, cạn mẹ lời.

Có câu gì ấy nhỉ? Chơi gà gà mổ mắt… Từ trước đến giờ toàn là đội trưởng Phương phóng túng trêu người ta, không ngờ hôm nay bản thân lại bị người khác đánh úp tới không cầm được bát.

Về chữ “muộn tao” xuất hiện từ đầu truyện đó giờ, mình đã chủ quan không tra hiểu nhầm nó thành “ngạo kiều” =(( May là từ đầu tới giờ không bịa từ này quá. Sau một hồi dạo chơi trên baidu thì thấy thế này:

Đàn ông mà “muộn tao” thì cũng là bất đắc dĩ, mặc dù họ đeo trên mặt mình một chiếc mặt nạ nhưng tới khi nổi loạn thì sẽ càng điên cuồng cố chấp hơn hẳn người bình thường, tức là khi bọn họ đã thoát khỏi sự giám sát của người đời và thoát khỏi chuẩn mực đạo đức, lúc bọn họ tự cảm thấy mình đã đứng trong một không gian riêng tư an toàn thì họ sẽ không nể nang ai mà vứt bỏ hoàn toàn vỏ bọc khó chịu này, mặc cho bản năng nổi loạn của mình được giải phóng, buông thả, phóng túng mình, mặc con tim muốn sao thì sao.

➜ Nói chung mình tạm hiểu đoạn này Phương Trì đang thả lỏng bản thân.

Lại nhớ tới ngày hôm qua mình không khác gì vật trang sức hình người ngả nghiêng trên lưng Lâm Hiểu mãi không buông…

Thiên đạo luân hồi, không tha một ai.

Thật thật thật thật sự chưa từng nghĩ rằng khi sư phụ Tiểu Lâm yêu đương lại thiết lập bản tính không sợ trời không sợ đất dữ dội thế này.

Chuyện gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám… nói mò.

Đêm hôm khuya khoắt, trong căn phòng nhỏ có đôi bóng người dính vào nhau, ngoài vườn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng của thu sớm, Phương Trì run cả da đầu rửa xong chiếc bát cuối cùng, sau khi rửa trôi hết bọt biển trên tay liền nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Mãi không thấy động đậy, ngủ rồi à?”

“Làm gì có ai ngủ đứng được chứ.” Nhưng đúng là Lâm Hiểu đang buồn ngủ thật, cậu đứng thẳng dậy khỏi lưng hắn, đoạn ngáp một cái, “Đợi anh rửa xong đó.”

Phương Trì: “…”

Sư phụ Tiểu Lâm, biết em siêu đỉnh rồi, nhưng mà chúng ta không hơn kém nhau đó được không?

Cho anh một hơi để thở đi.

Lâm Hiểu kéo Phương Trì ra khỏi phòng bếp, xoay gót sang phòng bên cạnh.

“Đây là phòng tắm, nhưng vòi hoa sen ở đây không giống cái ở nhà anh đâu, ừm… anh có dùng được máy nước nóng năng lượng mặt trời không?”

Phương Trì: “Dùng được.”

Mà không được cũng chả ảnh hưởng, giờ là lúc phải tắm nước lạnh.

Lâm Hiểu gật đầu, lấy từ trong tủ đồ ra một cái bàn chải mới, lại chỉ về phía cái giá đỡ phía trên bồn rửa mặt, nói: “Cái cốc có tay cầm kia là của em, anh lấy mà dùng nhé?” Nói xong cũng tự thấy ngượng, “Không nghĩ anh sẽ ở lại, nên chưa kịp chuẩn bị trước, anh…”

Cùng là ngủ lại mà so với Phương Trì đã chuẩn bị chu đáo từ trước thì bản thân cậu lại trở thành không đủ săn sóc.

Phương Trì xoa nhẹ lên tóc cậu, bật cười: “Nghĩ sao vậy, em không chê anh là đủ rồi.”

Phương Trì bóc bàn chải mới, dùng cốc đánh răng của Lâm Hiểu, lúc đánh răng xong quay đầu lại thì thấy Lâm Hiểu đang ôm trong lòng một chiếc khăn tắm lớn màu xám, đứng dưới ánh đèn mở ảo chân thành hỏi: “Tắm không anh?”

Phương Trì: “…”

Thiệt á, thực sự giờ anh không biết có nên nói cho em không…

Đàn ông ấy mà, cứ hưng phấn bừng bừng như vậy quài sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Lâm Hiểu: “À em… cũng không chuẩn bị đồ ngủ cho anh, hay là em tìm giúp anh một cái áo phông nhỡ, anh mặc tạm nhé?”

Phương Trì lấy khăn tắm trong tay cậu, vẻ mặt hơi hơi chịu trận: “Khỏi đi.”

“Thế thôi.”

Không còn khăn tắm, Lâm Hiểu liền giơ bộ đồ ngủ mình hay mặc ở nhà lên, nói tiếp: “Em đứng ở cửa ra vào đợi anh, anh tắm xong thì em vào.”

Phương Trì: “…”

Không thể nào, em bay về phòng lấy áo ngủ hồi nào vậy?

Phương Trì bị bắt nạt cả tối, hiện giờ không nhịn được buột mồm ra một câu: “Hay là tắm chung luôn đi, tiết kiệm nước.”

Vừa nói xong thì thấy Lâm Hiểu nhíu mày suy tư, tựa như đang nghĩ xem yêu cầu này có khả thi hay không.

“Thôi thôi thôi.” Phương Trì sững người, hối hận tới xanh ruột, nước mắt trong lòng tuôn ra như suối, “Anh nói vậy thôi, bố mẹ em còn ở nhà, đừng làm vậy.”

Lâm Hiểu nghe thủng liền cười cười gật gù, thật lòng tán dương, “Em biết rồi, anh Trì đúng là người tốt!”

Đội trưởng Phương được phát “thẻ người tốt”: “…”

Thôi đừng chém gió nữa, giờ anh là thằng bị em đùa giỡn trong lòng bàn tay đây nè.

Lâm Hiểu ra ngoài, Phương Trì cầm khăn tắm đi về phía vòi hoa sen, trầm tư nghiên cứu cái máy nóng lạnh năng lượng mặt trời trước mặt, ngâm cứu xong thì cởi đồ, móc lên giá sắt kế bên, nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm được vào vòi chỉnh nước nóng thì cánh cửa đang đóng chặt bỗng kêu cái “kẹt” một tiếng, bất ngờ hở ra một khe nhỏ.

Lòng mề Phương Trì đánh cái thót, giật nảy mình, cái tay đẩy thẳng vòi nước sang mức lạnh nhất.

Qua khe cửa lộ ra nửa góc mặt của Lâm Hiểu, nghe thấy tiếng nước thì cười cười bảo: “Tắm rồi ạ… Cũng không có gì, chỉ là em quên bảo anh cái khăn tắm đó… cũng là của em, anh cứ yên tâm mà dùng.”

Đội trưởng Phương vừa bị nước lạnh xối thẳng vào đầu: “…”

Tại sao mình lại đồng ý ở lại?

Được sống sót không ngon nghẻ sao?

Quả báo nhãn tiền.

Cửa lại đóng lại, Phương Trì đứng dưới dòng nước lạnh róc rách, tốc chiến tốc thắng tắm táp toàn thân. Suốt quá trình tắm rửa tim lặng như nước, hoàn toàn chết trong lòng, đồng thời không có tí tâm trạng nào để chỉnh về nước nóng.

Tắm bằng nước lạnh xong thì da gà da vịt nổi hết lên, lúc nãy còn hơi say say thì giờ đã tỉnh lại kha khá.

Sau đó lại ấm ức mặc bộ quần áo cũ của mình vào.

Tới cái quần xì mới cũng không có.

Vãi nhái.

Phương Trì mở cửa, bước ra khu vườn tràn đầy hương hoa quế, Lâm Hiểu vẫn ngồi đợi ở thềm đá trước cửa nãy giờ liền quay lại, cười hỏi: “Tắm xong rồi ạ, nước có đủ nóng không?”

“Ờm.” Phương Trì lập lờ đáp: “Cũng ổn.”

Lâm Hiểu: “Thế em đi rửa mặt, anh về phòng ngủ trước đi, giường chiếu đầy đủ rồi, anh buồn ngủ thì cứ nghỉ trước.”

Phương Trì thầm nhủ, ngủ cái gì mà ngủ, giờ anh tỉnh như sáo.

“Không cần đợi em à?”

“Thôi ạ.”

“Ừ, thế em cẩn thận nhé.”

Phương Trì về phòng trước, cả cơ thể ám hơi lạnh bị gió mát đêm hè thổi qua mà buốt tận tim.

Vừa vào nhà chính là Phương Trì bước rón rén ngay, phòng phía đông là phòng của hai người lớn tuổi, chắc là đã ngủ rồi, phòng ốc tối đen, im lặng không một tiếng kim rơi.

Phương Trì đứng trước cửa, nín thở ngẫm nghĩ, chẳng biết nghĩ gì lại mỉm cười lắc đầu, đẩy cửa phòng phía tây.

Trong phòng lập loè một ngọn đèn nhỏ, chiếc giường không quá lớn được trải phẳng chăn chiếu, Phương Trì thầm thở phào một tiếng.

Vẫn ổn, may là sư phụ Tiểu Lâm không có diệt cỏ tận gốc, có tận hai cái chăn.

Nhưng mà…

Phương Trì ngồi trên giường, nhìn cái chăn rõ ràng là mới mở ra, hắn có hơi do dự, giờ mình ngủ kiểu gì?

Mặc áo phông quần jean chui thẳng vào à?

Quần áo cũng không bẩn lắm, mỗi tội bị dính phải mùi rượu từ bữa ăn vừa rồi.

Mà ngồi bên cái chăn mới tinh nhà làm này, đội trưởng Phương xưa giờ chi tiêu mạnh tay lại ngoài ý muốn nảy ra một cảm xúc tương tự như “bất đắc dĩ”.

Đương rầu cả mề thì Lâm Hiểu vừa tắm táp xong bước vào, cậu mặc bộ đồ ngủ cotton màu trắng, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng hun cho ửng hồng, giống hệt một quả đào ẩm ướt, hồng hồng trắng trắng, thơm tho ngọt ngào.

Căn phòng lặng thinh không tiếng động, Lâm Hiểu đóng cửa lại, tiến về trước hai bước lại đụng phải đầu ngón chân Phương Trì, nhỏ giọng bàng hoàng: “Anh Trì? Anh ngồi làm chi, sao không ngủ?”

“Đợi em.” Phương Trì hơi do dự, lại vẫn hỏi: “Nãy em có nói… em có áo phông nhỡ?”

Lâm Hiểu giật mình, đáp: “Có một cái, hồi trước sư mẫu mua nhưng to quá em mặc không vừa, chỉ đành cất vào tủ. Anh… cần hả?”

Phương Trì đã chết lặng: “Lấy giúp anh đi.”

“… Được.”

Lâm Hiểu chui vào tủ quần áo tìm cái áo phông cỡ nhỡ ở tít dưới cùng, đoạn đưa cho Phương Trì: “Anh thay đi, mặc quần jean mà ngủ cũng khó chịu lắm.”

Phương Trì nhận áo, ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu một chặp, rồi cũng nghe lời cởi đồ ra, mặc cái áo phông to bự kia.

Ấy vậy mà lúc vừa đứng lên định bò lên giường thì đứng hình.

Cái áo phông này… vạt áo nó rũ hẳn tới đầu gối Phương Trì, nói là to nhưng mà to quá rồi đấy?

Phương Trì ngừng một nhịp, hạ giọng hỏi: “Cái áo này… hồi trước dùng để làm gì vậy?”

Hắn không tin sư mẫu của sư phụ Tiểu Lâm lại nghĩ quá về chiều cao của con trai mình như vậy, đâu không lại mua một bộ đồ hơn hẳn ba cỡ thế này.

Lâm Hiểu ngượng ngùng cười đáp: “Vốn định làm tạp dề cho tiện mà cởi ra cởi vô phiền quá nên xếp xó.”

Phương Trì: “…”

Biết ngay.

Đội trưởng Phương mặc cái áo tiện tay làm tạp dề lẳng lặng bò vào trong, nước mắt nước mũi đớn đau tuôn ra như mưa trong lòng.

Lâm Hiểu ngồi bên giường, đợi tóc khô kha khá mới hỏi nhỏ: “Anh Trì, em tắt đèn nhé?”

“Ừ.”

“Tạch” một tiếng, cái dây kéo của đèn tường bị kéo xuống một đoạn, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Bên giường có tiếng sột soạt vang lên, một giây sau, nửa giường bên cạnh từ từ lún xuống, ngay sau đó, Phương Trì thấy gió lạnh lùa vào từ một bên chăn, rồi thì đột nhiên một cơ thể mềm mại mát lạnh như ngọc lăn vào trong ngực.

Phương Trì: “!!!”

Xin em đừng đẩy, ông đây sắp cạo đầu quy tiên cmnr!
Bình Luận (0)
Comment