Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 5

Mưa rào đã ngừng, hôm sau là một ngày nắng đẹp.

Do hôm qua khách hàng đều tạm thời hủy lịch, ngày hôm nay cửa hàng mát xa mở cửa từ tám giờ rưỡi sáng, khách khứa đến tấp nập đến hết cả giường. Vì khách quá đông, người đã lâu không “xuống núi” – Lâm Hữu Dư cũng ra cửa hàng, cùng Lâm Hiểu bận bịu đón khách.

Tay nghề mát xa của Lâm Hữu Dư được gia đình truyền từ đời này sang đời khác, phương pháp tìm huyệt vị truyền thống giúp giãn cơ, kích thích cơ bắp hoạt động; cũng không dùng các máy móc hỗ trợ mà thuần túy dùng lực tay, không quan trọng là đầu, vai, cổ, eo hay đốt sống lưng, mỗi bộ phận trên người cần mát xa ít nhất nửa tiếng. Trùng hợp là ngày hôm nay có đến ba khách hàng muốn mát xa lưng, vì vậy sau mỗi khách hàng, thợ mát xa dùng lực nghiễm nhiên phải nghỉ ngơi một lúc, ít nhất là khôi phục tám phần mười sức, nếu không cơ thể sẽ quá mệt mỏi, không đáp ứng được yêu cầu cần thiết.

Mở cửa từ tám rưỡi sáng tới tận chín giờ tối, Lâm Hiểu mới phục vụ được khách hàng cuối cùng.

Vị khách cuối cùng này là một bà cô mập mạp bị ho khan cảm mạo suốt một tuần, uống thuốc cũng không khá lên nên quyết định tới cửa hàng mát xa truyền thống thử một lần.

Sau khi mát xa xong, Lâm Hiểu kéo màn che, mò tìm cái khăn lau mồ hôi đặt trên ghế cạnh giường, lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhẹ nhàng hỏi: “Dì cảm thấy sao ạ?”

Một bà dì mập mạp hơn năm mươi tuổi vừa xuống giường đi giày vừa đáp: “Ây da… Không biết là hiệu quả tâm lý hay là có tác dụng thật nhỉ? Cháu xem này, vừa nãy lúc nằm xuống thì dì có ho khan hai lần, ấy thế mà bốn mươi phút sau đã không ho nữa rồi?” 

Lâm Hiểu cười nói: “Vâng, nhưng đa phần là ám thị tâm lý thôi ạ, cũng không có hiệu quả ngay lập tức như dì nói. Nhưng dì hãy tiếp tục trong ba ngày tới, hiệu quả sẽ rõ rệt hơn ạ.”

Dì mập cười ha hả gật đầu, liên tục nói đồng ý.

“A, phải rồi.” Lâm Hiểu vòng từ cuối giường ra đầu giường, chợt nhớ ra gì đó vội nói: “Đây ạ, dì nhớ hai huyệt vị này một chút ạ.”

Nói rồi cậu duỗi hai ngón tay chạm vào xương quai xanh “núp kỹ” của bà dì, ấn vào cái hốc hình tam giác ở mép ngoài dưới xương quai xanh của dì, “Đây là huyệt Vân Môn.”

Cậu di chuyển ngón tay, day ấn huyệt theo hình vòng cung, lực tay nhẹ nhàng, nói: “Dưới đây là huyệt Trung Phủ, lúc về dì rảnh tay có thể tự day ấn hai huyệt này, như thế này… Đặt 3 ngón tay lên vị trí huyệt, ngón cái và ngón út đặt cố định ở vị trí xung quanh, ấn day chỗ huyệt bị đau nhức, mỗi lần ba phút, có tác dụng chữa trị chứng ho và đau ngực của dì ạ.”

Bà dì nghe theo hướng dẫn của sư phụ Tiểu Lâm, tự làm thử một lần, mừng ra mặt: “Được được, giỏi lắm! Sư phụ nhỏ phục vụ tận tình quá, mua một tặng một luôn!”

Lâm Hiểu lúc cười rất dễ nhìn: “Nhất định phải đúng vị trí ạ. Ngày mai dì lại tới, cháu sẽ giúp dì tắm ngải cứu, sau khoảng năm ngày là ổn ạ.”

Bà dì tin tưởng tuyệt đối, thử ấn lại huyệt rồi hỏi: “Vậy dì có cần uống thuốc gì không?”

“Có ạ.” Lâm Hiểu đáp: “Đông y, tây y đều có sở trưởng riêng của mình. Hiện tại dì bị ho nặng, mát xa huyệt vị của đông y không có hiệu quả tức thì, vì vậy dì vẫn nên uống thuốc. Mình cứ dùng cả hai phương pháp, ba ngày sau có tác dụng, có thể giảm lượng thuốc hoặc là ngừng hẳn ạ.”

Lâm Hiểu nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng rất tập trung, không hề có giọng điệu chào hàng mơ hồ khó hiểu. Bà dì nhìn thái độ nghiêm túc của cậu, quyết định đặt lịch ngày mai quay lại trị liệu, cuối cùng ra về trong sự vui sướng.

Lâm Hiểu đổi ga và bao gối cho giường cá nhân, sư mẫu tập tễnh đi tới từ cửa sau tiệm, trong tay còn cầm một hộp cơm tối.

Lâm Hiểu để chăn ga bẩn vào sọt đựng đồ trong phòng tắm, rửa tay sát khuẩn xong mới quay lại phòng, ngồi vào ghế sô pha trước bàn trà.

Sư phụ Tiểu Lâm làm việc một lèo tới chín rưỡi tối mới bắt đầu ăn cơm, vừa mệt mỏi lại vừa thỏa mãn.

Sư mẫu nhìn cậu ăn từng miếng từng miếng một, biết con trai đã đói bụng lắm rồi, đau lòng nói: “Ăn từ từ thôi, thiếu thì mẹ ra sân sau lấy thêm cho con, đừng ăn vội thế!”

Lâm Hiệu ngậm cơm trong miệng, ậm ờ “Vâng” hai tiếng, tốc độ ăn cũng chẳng chậm đi bao nhiêu.

Sư mẫu thở dài nhìn cậu, trong mắt vừa vui mừng vừa xót xa, ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi chuyện: “Nghe cha con nói con định học tiếp. Sao vậy? Con muốn đi thi lần nữa à?”

Lâm Hiểu cầm thìa trong tay, miệng “Vâng” một tiếng không rõ.

“Thi!” Từ trước đến giờ sư phụ, sư mẫu luôn thấu hiểu, cổ vũ cho con đường tương lai mà Lâm Hiểu đã chọn, chưa bao giờ nghĩ đến mấy điều tiêu cực như “Mày là người khuyết tật, phải biết an phận mà sống chứ”, hai người luôn cố gắng hết sức để cho cậu được đi học, mãi cho đến khi cậu đỗ trường phổ thông cấp ba.

Sư mẫu nhất thời tâm huyết dâng trào, vỗ cái đét vào cái chân trái bị teo không còn cảm giác của mình: “Con trai mẹ đây có trí hơn người, thành tích lại tốt, vốn là số trạng nguyên, ghi tên lên bảng vàng chỉ là ngày một ngày hai thôi!”

Lâm Hiểu bị câu “số trạng nguyên” này của bà chọc cho cười hết thở, đợi ăn cơm xong, sư mẫu dọn dẹp hộp đồ ăn, trước khi quay về sân sau thì bảo cậu: “Bận bịu cả ngày rồi, giờ đã hơn chín giờ, hay hôm nay con đóng cửa sớm đi?”

“Không cần đâu ạ.” Lâm Hiểu đáp: “Con ngồi một lúc nữa, ngộ nhỡ có người tới đây. Không có ai cũng không sao ạ, con ngồi đọc sách một lúc, coi như tiêu cơm. Hôm nay trời đẹp, mười rưỡi con đóng cửa, mẹ với cha nghỉ sớm một chút ạ.”

“Được rồi. Con tranh thủ lúc không có người thì nằm ra ghế sô pha ngủ đi. À phải rồi, khách hôm qua hủy lịch hẹn đều đổi hết sang hôm nay sao? Tối qua mười một giờ con mới quay về, mưa rồi mà vẫn có người đến à?”

Nhắc tới ngày hôm qua, tim Lâm Hiểu đột nhiên run lên, cậu lắc đầu theo bản năng: “Không đâu, không có ạ, tối qua con nghe… nghe giảng bài chăm chú quá, về trễ.”

Sư mẫu không nghi ngờ cậu, gật đầu, bảo cậu nghỉ sớm rồi cầm hộp thức ăn, chống nạng về gian sau.

Mãi tới tận khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Hiểu mới ngồi phịch xuống ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà… bị sư mẫu hỏi như thế, tình tiết của câu chuyện ly kỳ hôm qua như nấm sau mưa hiện lên trong đầu cậu.

Lâm Hiểu vô thức nhớ đến vị khách say rượu có ý thức trách nhiệm cao với xã hội “ngài Trương” kia.

Tối hôm qua có thể nói là một trải nghiệm tràn đầy sự khó hiểu của sư phụ Tiểu Lâm.

Cậu lăn một vòng trên ghế sô pha, bĩu môi oán giận…

Tốt nhất là làm đôi mắt vô dụng của “ngài Trương” được sáng ra trước, mấy vấn đề đau eo vai gáy cứ để sau đi.

Đi khám mắt đi trời, sớm chữa sớm khỏi, đúng là tức chết mà!

*

“Anh Trì, vị thế nào, thơm không?”

Trong phòng nghỉ cho nghệ sĩ của tập đoàn giải trí “Tâm Cảnh”, trợ lý Tôn Tiểu Du ngồi bên cạnh Phương Trì, mặt đầy ngóng trông nhìn hắn uống xong một ngụm nước gừng đường nâu được giữ ấm trong bình cách nhiệt, tràn đầy tự tin hỏi.

“Vị?” Phương Trì xoa mũi, nhịn xuống cảm giác bị sặc muốn hắt hơi, cau mày hỏi ngược: “Ai có thể đun trà gừng đường nâu thành cái vị này? Cậu nói cho tôi, tôi sẽ hoàn toàn tự nguyện gọi người đó một tiếng sư phụ.”

Trợ lý Tiểu Du cười khì khì hai tiếng, không dám khai ra.

Sau một ngày kỳ công quan sát, cậu phát hiện tâm trạng của anh Trì hôm nay cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ xấu.

Bình thường lúc tâm trạng của Phương Trì không tốt, hắn sẽ không để lộ rõ ràng ra ngoài mặt, cũng không hề soi mói hoạnh họe người khác không lý do. Tiểu Du theo hắn được ba năm, cũng hiểu rõ nghệ sĩ của mình, nhìn lông mày của Phương Trì cứ cau lại, và… hết nhìn mặt đất đến nhìn lên bàn, cũng có thể đoán được đôi chút.

Trợ lý nghệ sĩ vốn là thiên thần gãy cánh mắt sáng chói lọi trong kiếp trước… vì vậy, im lặng là vàng, nói ít mới là tri kỷ.

Thực tế, tâm trạng của Phương Trì hiện tại không thể gói gọn trong hai chữ “không tốt” được nữa, phải nói là buồn bực phiền muộn đến cực điểm, xen lẫn bên trong là một sự bất an hổ thẹn không thể miêu tả, cùng với… đêm qua sau khi tỉnh rượu, nhớ lại lúc ấy mình đã ngu ngốc như thế nào, sự xấu hổ như những cơn sóng trào liên tục nổi lên.

Không thể ngờ nổi mình lại báo cáo cửa hàng mát xa của người mù chính quy là… khụ, kinh doanh phi pháp.

Trước giờ sao không biết mình lại giác ngộ tư tưởng cao như thế chứ!

Tốt rồi, không còn là hơi hơi nữa… mà là nhục chết luôn rồi.

Nước gừng đường nâu được Tiểu Du cố ý nấu ở nhà mang đến cho hắn đuổi khí lạnh, cũng là vì chuyện đêm qua – đội trưởng – linh hồn của ban nhạc đang “hot” – ngây người đi lang thang vô định trong mưa suốt nửa giờ, cả người ướt sũng như chuột lột, mãi sau mới nhớ phải lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện cho trợ lý bảo cậu ta tới đón người.

Mà trong nửa tiếng ấy, hình ảnh liên tục lặp lại trong đầu chính là đôi mắt kia.

Đôi mắt ấy không thể nhìn thấy, nhưng lại đặc biệt mê hoặc lòng người.

Kết quả sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đi cùng với cảm giác hối hận hổ thẹn là mấy cái hắt xì.

Chín giờ sáng, thành viên trong nhóm và cấp trên của công ty nghe báo cáo kế hoạch công tác đầu năm, cấp trên công ty nhịn không nổi mấy tiếng hắt xì liên tục của hắn, quyết định hỏi một tiếng: “Cảm à? Tuần sau là buổi công diễn thứ ba đấy, sức khỏe là quan trọng nhất.” 

Phương Trì có thể nói gì?

Chỉ có cứng đơ mặt “Vâng” một tiếng, đáp: “Không sao đâu, tôi nhiều fan, người ta nhớ nhiều nên nhắc.”

Cấp trên công ty: “…”

Cay quá, nhưng nói đúng quá không chê vào đâu được.

Lần báo cáo công việc này kéo dài từ sáng đến tối, mất cả ngày chôn chân trong công ty. Đến cuối, Phương Trì có chút đứng ngồi không yên, nói một câu “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh” rồi ra khỏi phòng họp, bước vào phòng nghỉ cho nghệ sĩ nhắm mắt lấy sức cho tới tận lúc này.(Lúc uống trà)

Chờ mấy thành viên khác trong nhóm lần lượt ra khỏi phòng họp thì hắn cũng uống xong một bình trà gừng đường nâu, quản lý Trương Viễn ra cuối cùng, anh đóng cửa phòng nghỉ, nhìn đám người phờ phạc rạc người vì bị ép nghe diễn thuyết suốt một ngày, cười nói: “Có chuyện gì với mấy cậu vậy, có cái hội nghị cũng làm mấy cậu tã đến thế sao?”

Tiền Tùng hai tay che mặt, đau khổ rên rỉ nói: “Sao lại không ạ, ngồi ê mông cả một ngày trời, so với hát ba bài hợp xướng còn giết người hơn… Anh Viễn à, thương lượng chút được không, sau này nếu vẫn còn mấy buổi hội ý lịch trình kiểu này ấy ạ, anh là người quản lý cứ đại diện bày tỏ quan điểm cho chúng em đi, anh cứ mạnh mẽ xông pha, còn bọn em thì không cần tham gia. Chịu không nổi đâu ạ…”

Trương Viễn kéo một cái ghế tới ngồi xuống, cười nói: “Anh đại diện cho quan điểm của mấy cậu? Dẹp đi dẹp đi. Anh nhớ năm ngoái anh có tự ý nhận cho các cậu một buổi trình diễn thương mại, tổng cộng ba bài hát. Kết quả đội trưởng Phương của chúng ta biết chuyện xong thì nổi trận lôi đình, nói cái gì cũng không chịu làm bé ngoan đi theo khuôn phép, hại anh phải gọi điện xin lỗi ban tổ chức mất nửa giờ, cuối cùng người ta mới chịu thay tên của các cậu trong buổi diễn chính thức trên Weibo đi. Suốt đêm đó còn phải liên hệ truyền thống, ngon ngọt hết lời mới miễn cưỡng ép được cái tin “CALM bệnh ngôi sao từ chối trình diễn” sẽ xuất hiện ở top search xuống. Nhớ vầy là đủ rồi, anh đây làm người quản lý cũng khó khăn lắm chứ, mấy đứa yêu thương anh một chút đi!”

Chuyện xưa bị bới lại, mấy đội viên cố gắng nhịn cười, Phương Trì lười biếng mở mắt, hỏi ngược lại: “Làm hại anh? Anh nói xem, ngày biểu diễn thương mại đó là ngày nào? Đó là ngày tới studio nghe bản demo của bài hát mới, đúng lúc đấy lại sắp xếp biểu diễn thương mại, thái độ của ông đây như thế là còn kiềm chế đấy, được chưa?”

“… Kiềm chế?” Trương Viễn hoài nghi cuộc đời chỉ vào mặt mình, “Ngày hôm đó ngài chỉ vào mặt tôi mà đe dọa, hoặc là bắt tôi nói chuyện với ban tổ chức, hoặc là tự tôi đăng Weibo giải thích với fan. Đó là cưỡng ép rõ ràng người ta đấy, thế mà gọi là kiềm chế à? Xạo ke quá vậy!”

“Ờ.” Phương Trì gật đầu, lạnh nhạt tiếp tục: “Mưa gầm gió rít đều là lộc vua ban, tin hay không tin thì vẫn phải thụ hưởng đi.”

Trương Viễn: “…”

Ô kê, ai hot người đó đúng.

Nhìn đồng hồ treo trên tường dần nhích về số mười, nhóm trợ lý của các thành viên cũng đã chầu hẫu suốt nửa ngày, Trương Viễn vô lực vẫy tay mấy cái: “Được rồi, hôm nay giải tán thôi, ai về nhà nấy tìm mẹ của mình đi. Đừng có làm khùng làm điên lên, giả mù giả điếc đi. Tuần sau bay vào nam rồi, mấy ngày này các cậu chú ý chút, đừng có để paparazzi chụp được. Hiện giờ là thời điểm tạo độ bàn tán cho công diễn, thời điểm quan trọng này đừng dính vào thị phi gì!”

Các đội viên uể oải đứng dậy, sau một ngày bị hội nghị dày vò, cả bọn không còn chút sức lực để nhảy nhót, vỗ vai nhau mấy cái, lầm bầm hai chữ “Vất vả”, sau đó lục tục nối đuôi nhau ra khỏi phòng nghỉ. 

Phương Trì ngẩng mặt dựa vào ghế sa lông không nhúc nhích, mọi người ra tới cửa rồi, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cất giọng hỏi trợ lý: “Xe cậu lái hôm nay đâu?”

Tiểu Du thả đồ trên tay xuống, trả lời: “Là cái Bugatti thể thao của anh ấy ạ. Em thấy xăng vẫn còn, hình như lâu rồi không đi, nên dẫn nó ra ngoài phơi gió một lúc.” 

Phương Trì: “… Tôi thay mặt xe thể thao cảm ơn cậu.”

Hiện tại trong mọi ngóc ngách bên ngoài công ty đều có một số lượng không rõ paparazzi đang chầu trực, xe này chắc chắn không dùng được, quá nổi bật, vì thế hắn chuyển mục tiêu sang Trương Viễn: “Anh Viễn, hôm nay anh đi xe gì?”

Khóe miệng Trương Viễn giật giật hai cái, bị cái xe thể thao sáng loáng kia nghiền ép cho sang chấn tâm lý, trả lời: “Anh đi cái xe đen ở kia… Làm sao, câu trả lời này thỏa mãn chú à?”

“Chậc.” Phương Trì cau mày lắc đầu, bất mãn nói: “Không. Anh lái Magotan vào ban đêm là ý gì đây? Anh không có con xe nhỏ nào như Polo à, cái loại mà hay được quảng cáo trên kênh radio của địa phương ấy. Đó gọi là phong cách khiêm tốn thích hợp cho dân văn phòng trẻ tuổi đi đi về về đấy.”

Trương Viễn kinh ngạc, tức đến mức nói lắp: “Anh mày nhổ vào, anh… Không phải, chú, cái thằng mà đi xe thể thao đến dự họp như chú có tư cách gì mà khinh bỉ một người đi xe Magotan tầm cỡ chưa đến 30,000 tệ hả?!”*khoảng 106 triệu VND

Phương Trì thở dài chậm rãi đứng dậy, xoa bóp cổ vai bị tê cứng suốt một ngày, vươn tay về phía Tiểu Du.

Tiểu Du ngay lập tức hiểu ý, ném một chiếc chìa khóa xe về phía hắn.

Phương Trì cầm chìa khóa, nói với Trương Viễn: “Lại đây, cho anh cảm nhận thế nào là tầm cỡ thực sự… Đổi chìa khóa nào.”

“… Cậu tính làm gì? Anh đã nói đây là thời điểm quan trọng không được làm bậy làm bạ cơ mà… Anh không lái xe của chú đâu, nếu có gì xảy ra chẳng lẽ anh phải nôn tiền đền với cái giá trên trời à…” Trương Viễn cau mày lầm bầm hai câu, nhưng anh cũng biết người quản lý anh đây chẳng có tí lực đe dọa nào đối với Phương Trì cả, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ vứt chìa khóa cho hắn.

“Miệng bảo không nhưng tay trung thực lắm ha.” Phương Trì cười cười kết tội, trấn an anh: “Yên tâm, dù anh có vô tình phá xe rồi còn mỗi bốn cái bánh cũng không phải đền. Xe của anh đỗ đâu?”

“Nhà để xe dưới hầm của công ty…” Trương Viễn nhìn hắn cầm chìa khóa của mình đi trước, lúc sắp ra tới cửa, anh rốt cuộc nhịn không nổi mà rống lên: “Đêm hôm thế này cậu định đi đâu!”

Phương Trì nghe vậy khẽ cười một tiếng, không quay đầu lại, bước thẳng ra khỏi phòng nghỉ: “Anh cũng đã nói, đêm hôm thế này… Em còn có thể làm gì nữa?” 

Làm gì…

Tình huống này, Trương Viễn nhanh chóng nghĩ ra được câu trả lời trong đầu… ngủ, tìm người ngủ cùng… Rồi nghĩ đến tính hướng đã được tiết lộ của Phương Trì, cuối cùng cũng xác định được đáp án chính xác “Tìm đàn ông ngủ chung”.

Khuôn mặt mệt mỏi của quản lý trở nên nghiêm túc, lập tức chỉ huy trợ lý Tiểu Du: “Ngây ra đấy lại gì, còn không mau ngăn cậu ta lại. Đừng, đừng để cậu ta làm trò ngu ngốc!”

Phương Trì cầm chìa khóa xe, đeo khẩu trang và mũ ra khỏi cửa, tỏ rõ không cần ai đi cùng, Tiểu Du chỉ biết khóc không ra nước mắt: “Anh Viễn, anh Trì không phải là người như thế đâu… Hơn nữa nếu anh ấy định làm trò ngu thật, đừng nói là em, anh có chắc mình ngăn được ảnh không?”

Trương Viễn: “…”

Nói đúng quá không cãi được.

“Cái thằng mất dạy này, quay lại đây cho tôi!”

Mãi đến tận khi Phương Trì bước tới thang máy thông xuống tầng hầm rồi, Trương Viễn mới bừng tỉnh giấc mộng, gào lên một tiếng giữa hành lang, truyền thẳng vào màng nhĩ.

Phương Trì nhếch mép, cửa thang máy từ từ khép lại, ngăn cách hoàn toàn tiếng kêu gào đến nghiêng trời lệch đất của người quản lý ở ngoài.

Nhưng nghĩ đến nơi mình sắp đến, hắn không cười nổi nữa.

“Mẹ nó, tự chơi ngu tự chịu.”

Đến xin lỗi hoặc làm gì đó, ít nhất phải tỉnh táo đã, đúng không?

Không muốn lăn theo vết xe đổ đâu. Trước hết ghé qua cái tiệm… mát xa người mù kia đã.

Đây là tự nguyện. 

Nhưng hồi hộp quá, chuyện hiếm đấy. 
Bình Luận (0)
Comment