Nghe Nói Anh Là Nam Chính

Chương 6

Nếu tôi làm không tốt, lãnh đạo không nói rõ mà chỉ ám chỉ với tôi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Ở chỗ làm này tôi chỉ là một lính mới, có thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm? Nói ngon thì là phụ trách mảng kết nối, ai biết chừng là phụ trách mảng dỗ người.

Tôi thậm chí không dám nói với Giang Hú.

Nhóm bà tám vây quanh tôi, hỏi về mối quan hệ của tôi với Tống Thư Dương, tôi nói anh ta là bạn cùng lớp đại học của Giang Hú, cũng không thân lắm

Họ vui vẻ chia sẻ với tôi những câu chuyện phiếm mà họ không biết hỏi ở đâu — Tống Thư Dương là phú nhị đại, xuất thân từ một gia đình khá giả, còn độc thân.

Một vài đồng nghiệp nữ nghe thế đã bắt đầu xoa tay, hai mắt tỏa sáng.

Độc thân?

Tôi sờ cằm suy nghĩ.

Lúc tôi đưa tài liệu cho Tống Thư Dương, anh ta cười như hồ ly “Em biết anh là ai không?”

Tôi do dự “Bạn trai của bạn gái cũ của Giang Hú?”

Tống Thư Dương dừng lại, “Nói như vậy, em cũng biết Lương Tiểu Lâu?”

“Cũng không rõ lắm.”

Tống Thư Dương móc ngón tay về phía tôi “Anh nói em nghe cái này?”

Tôi có chút đấu tranh, rõ ràng ý xấu của Tống Thư Dương viết khắp mặt, nhưng tôi cũng muốn biết về điều đó.

Loay hoay hồi lâu, tôi vẫn nghiêng người nói: “Mời nói.”

Tống Thư Dương nhìn tôi cười một cái, nhàn nhạt nói: “Giang Hú với Lương Tiểu Lâu ở bên nhau là vì một buổi sáng họ bị phát hiện ngủ trong cùng một phòng.”

Tim tôi chợt chùng xuống.

Tôi chưa từng ngủ với Giang Hú bao giờ, Lương Tiểu Lâu không chỉ thắng ở vạch xuất phát, mà còn trực tiếp xô ngã tôi.

Tống Thư Dương cho biết lúc đó họ tổ chức tiệc câu lạc bộ, là tổ chức tại gia, vì không khí quá tốt nên hầu như ai cũng uống say.

Sáng hôm sau ai dậy sớm thì đánh thức người khác từ phòng này sang phòng khác, kết quả, Giang Hú với Lương Tiểu Lâu lại cùng một phòng bước ra.

Hai người họ luôn ăn nhịp, trong mắt mọi người, cả hai đều vừa tài năng vừa đẹp đôi, cứ thế cả hai tự nhiên đến với nhau.

Lòng tôi sôi trào vì chua xót, nhưng tôi không thể không hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tống Thư Dương cười cười không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Lúc đó anh cũng thích Lương Tiểu Lâu.”

“Cho nên …” Tôi nhìn anh ta “Anh đào góc tường nhà Giang Hú?”

Về tới nhà, sự im lặng của tôi thu hút sự chú ý của Giang Hú, anh ấy đặt trái cây đã cắt trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái nĩa nhựa nhỏ.

“Sao thế, chỗ làm xảy ra chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu.

Giang Hú lại hỏi: “Thế sao lại không vui?”

Tôi do dự vài vòng, cuối cùng ôm lấy eo Giang Hú “Em ngủ với anh được không?”

Hiển nhiên người Giang Hú đông cứng lại.

Anh nhìn xuống tôi “Nếu anh em biết được …”

“Anh còn sợ anh em sao?”

Giang Hú nhướng mày, “Em không sợ?”

Tôi nhớ đến cái mặt đen của Giản Sâm, có chút e ngại.

Thế là tôi giơ tay lên “Em thề, sẽ không làm gì cả, chỉ trò chuyện với anh dưới chăn thôi – anh em sẽ không biết.”

Không ngờ, Giang Hú lại đồng ý.

Tôi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, vén chăn bông của Giang Hú lên, chui vào vòng tay anh, bám chặt lấy anh như con bạch tuộc.

Giang Hú đặt quyển sách trong tay xuống, giọng điệu tràn đầy bình tĩnh “như mong đợi” “Không làm gì đúng không?”

Tôi gật đầu “Không làm gì cả.”

Giang Hú giơ tay tắt đèn, “Vậy đi ngủ.”

Sau khi mắt quen với bóng tối, tôi nhìn bóng dáng mờ ảo đẹp trai của Giang Hú, bất giác xuyên qua bộ độ ngủ chạm vào cơ bụng của anh.

Sờ phê quá đi.

“Giang Hú, nếu người yêu cũ của anh yêu cầu anh quay lại, anh có đồng ý không?”

Giang Hú giữu cái chân tôi, thở nhẹ một tiếng, “Không.”

Tôi duỗi ra một móng vuốt khác “Thật không?”

“thật.”

Tôi chìm vào giấc ngủ với đầy suy nghĩ, rồi trong mơ lại thấy Lương Tiểu Lâu.

Cô ta quyến rũ như những bức ảnh mà Tống Thư Dương cho tôi xem, vừa đẹp vừa ngầu.

Lúc này, cô ta mặc một chiếc váy trắng, hai mắt thấm đãm nước mắt nhìn Giang Hú, nói cho anh biết nguyên nhân thực sự khiến cô ta đòi chia tay.

Cha của Lương Tiểu Lâu qua đời khi cô ta còn rất nhỏ, một mình mẹ cô ta chèo chống nấng cô ta với đứa em lớn lên.

Biết chuyện nhà cô ta, một người bạn cùng lớp còn cố ý nhập viện.

Gia đình đó đòi bồi thường 300.000 nhân dân tệ, nếu không trả thì từ chối hòa giải.

Mẹ của Lương Tiểu Lâu vì vừa tức giận vừa sốt ruột nên đã đổ bệnh.

Đối với Lương Tiểu Lâu, người chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không thể trang trải chi phí, đúng lúc này Tống Thư Dương lại đề nghị giúp đỡ.

Cô ta nói với Giang Hú, mấy năm qua cô ta đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã trả được tiền bạc với công ơn cho Tống Thư Dương. Bây giờ cô ta muốn quay lại tìm Giang Hú.

Cô ta hỏi Giang Hú còn muốn ở bên cô ta không.

Giang Hú nhẹ nhàng kéo cô ta vào lòng.

Nhiều cảnh trong mơ cứ mờ mờ ảo ảo, nhưng tôi nhớ rõ ánh mắt đầy tội lỗi mà Giang Hú nhìn tôi.

Trong mơ tỉnh lại, tôi thấy khóe mắt mình đau nhức, đưa tay chạm vào thì chảy ra vài giọt nước mắt ướt đẫm.

Mấy ngày nay tôi cứ uể oải, Dao Đào nghe lý do thì kinh ngạc, một mặt đoán được một nửa sự thật, mặt khác …

Cậu ta nghiêm mặt an ủi tôi “Tó còn tưởng cậu chỉ tham lam cơ thẻ của Giang Hú, không ngờ nha, Giản Ninh, lần này cậu chết chắc rồi.”

Tôi cắn ống hút trà sữa, lẩm bẩm “Mơ với thực trái ngược nhau”.

“Nhưng ai biết trước được, Lương Tiểu Lâu có định quay lại định cư không? Chẳng lẽ cậu còn được báo mộng.”

Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ấy, tức giận đến mức quét sạch trai cây tô trước mặt.

Trong những cuốn tiểu thuyết tôi viết, những nhân vật như Lương Tiểu Lâu rất thích hợp làm nữ chính, còn vai trò của tôi chỉ là một công cụ chịu trách nhiệm thúc đẩy cốt truyện, thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính thôi.

Làm công cụ cũng phải có tôn nghiêm.

Tống Thư Dương cũng thấy tâm trạng tôi không tốt, liền cười trêu chọc tôi “Sao thế, thiếu tự tin đến vậy sao?”

Từ tận đáy lòng tôi muốn chào hỏi anh ta hơn mười lần, chế nhạo “Tự tin có đầy.”

Miệng mạnh bao nhiêu thì lòng trống rỗng bấy nhiêu.

Lương tâm cắn rứt này lên đến đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy Lương Tiểu Lâu trong bộ váy trắng với Giang Hú, xuất hiện cùng nhau.

Tại lối vào của khách sạn, tôi với Tống Thư Dương, Giang Hú với Lương Tiểu Lâu, tạo thành một bức tường ngăn cách, cực kì quái lạ.

Lương Tiểu Lâu ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.

Đứng cùng Giang Hú, quả nhiên là trai tài gái sắc.
Bình Luận (0)
Comment