Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ nghỉ tết Trung Thu trôi qua thật nhanh, sáng sớm ngày đầu tiên trở lại trường đã có người kêu rên trong nhóm lớp.

Cuối cùng ồn đến nỗi Diêu Văn Tĩnh phải trực tiếp cấm tập thể không được nhắn nữa.

Lúc Tạ Hoài và Giang Tự đến lớp vẫn chưa có nhiều người, Tạ Hoài về chỗ của mình bỏ cặp xuống, nhìn thời gian phát hiện vẫn còn sớm, vừa mới định lấy sách ra xem thử, dù sao thì—

Cậu liếc nhìn Giang Tự bên cạnh, ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới, nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh.

Không phải chứ, người này là biến thái sao? Mới vừa vào lớp ngồi xuống có mấy phút? Thế mà đã làm xong được một nửa mặt của đề Toán rồi.

Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, mí mắt của Giang Tự động một chút, Tạ Hoài nhanh chóng rời mắt đi, chột dạ dùng tay gãi gãi chóp mũi, tùy ý móc một quyển sách từ gầm bàn ra, cúi đầu đang chuẩn bị lật sang trang, nhưng lại phát hiện quyển sách mà mình móc trong gầm bàn ra lại là một quyển tiểu thuyết không biết từ đâu tới.

Cậu vuốt mặt, thầm nói mình chột dạ cái gì chứ?

“Cậu đọc cái này” Giang Tự đột nhiên mở miệng.

“...Không có.” Cậu trơ mặt bỏ quyển tiểu thuyết kia vào gầm bàn, thật thật thà thà rút quyển sách Tiếng Anh ra.

Trang thứ nhất còn chưa kịp mở ra Tạ Hoài đã chậm rãi ngáp một cái.

Cậu cảm thấy tối hôm qua cậu ngủ cũng rất sớm, đến cả nằm mơ cũng không có, tục ngữ nói, mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ*, nếu đã như vậy thì bây giờ cậu ngủ một lúc cũng không việc gì nhỉ.

(*)Câu gốc là 春困秋乏夏打盹儿,睡不醒的冬三月: “Mùa xuân buồn ngủ, mùa thu thiếu ngủ, mùa hạ ngủ gà ngủ gật, mùa đông ngủ thông ba tháng không tỉnh” là câu nói mà những người thích ngủ gật hay nói.

Tạ Hoài có lý do có chứng cứ thuyết phục bản thân, vì vậy cậu đặt sách ở một bên, cởi áo đồng phục ra chùm lên đầu, nhắm mắt, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Tiếng chuông bắt đầu tiết tự học buổi sáng vang lên, Diêu Văn Tĩnh canh đúng thời gian vào lớp học, đùng đùng tuôn một tràng, Tạ Hoài tỉnh dậy vừa đúng lúc nghe thấy bốn chữ “đại hội thể thao”*.

(*) Gốc là có ba chữ “运动会” này thôi nha.

Diêu Văn Tĩnh vẫn đang nói trên bục giảng: “Đơn đăng ký tham gia thi cô để ở chỗ lớp phó thể dục, muốn đăng ký tham gia hạng mục nào thì trực tiếp qua đó đăng ký tên, hạn cuối cùng là thứ sáu tuần này, mỗi hạng mục đều phải có một người tham gia, nếu như đến cuối cùng có một số hạng mục không có người đăng ký hết, vậy thì…”

Diêu Văn Tĩnh chống tay suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Giang Tự đang ngồi bên cạnh bệ cửa sổ: “Vậy Giang Tự em tìm mấy người không đăng ký thi hạng mục nào điền vào.”

Giang Tự “Vâng” một tiếng, tiện thể quét mắt một lượt tờ đăng ký cô vừa mới đưa cho hắn, hạng mục không tính là nhiều.

“A—” Phía dưới là một trận gào khóc thảm thiết.

Diêu Văn Tĩnh nói xong liền đi, không chút lưu tình.

Thấy bên này không được, bọn họ liền bắt đầu nước mắt lã chã khẩn cầu lớp trưởng tốt của bọn họ hạ thủ lưu tình.

Giang Tự đến đầu cũng không ngẩng lên một lần.

Chậc chậc chậc, Tạ Hoài ở một bên nhìn một màn này, thầm nói Giang Tự không hổ là lớp trưởng “tốt” mà, công chính nghiêm minh, thật sự làm ngơ luôn.

Lứa học sinh bọn họ vừa đúng lúc lần đầu tiên đuổi kịp chính sách không chia nghệ thuật và khoa học ra, mỗi lớp đều có nửa nam nửa nữ, theo như loại đại hội thể thao này mà nói thì cũng coi như là công bằng.

Vừa hết tiết tự học buổi sáng, đại diện các môn đã bắt đầu thu bài tập Trung Thu, đến lượt Tạ Hoài, mọi người trong lớp thấy cậu một quyển rồi một quyển nhét vào trong ngực đại diện môn, trong lòng ai nấy cũng sốc đến nỗi không nói được câu nào.

Này là uống lộn thuốc rồi hay là bọn họ xuất hiện ảo giác rồi? Bọn họ thế mà lại nhìn thấy Tạ Hoài nộp hết bài tập của các môn?

Hách Học Tịch quay đầu, ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc, cậu ta há hốc mồm nhìn Tạ Hoài, ấp a ấp úng nói: “Anh Hoài, anh làm hết bài tập rồi?”

Tạ Hoài bị cái sắc mặt sợ hãi của cậu ta chọc cười, nhớ năm đó, mỗi ngày cậu đều là người đầu tiên nộp bài tập, còn thật sự cảm thấy chẳng có cái gì đáng ngạc nhiên cả.

A, cậu đột nhiên phản ứng lại, cậu và rất nhiều người bạn cùng lớp đều không học cùng một trường Trung học cơ sở.

Tạ Hoài dựa vào ghế, lười biếng xoay bút trong tay “Ừ” một tiếng nói: “Làm hết rồi.”

Lục Nhất nghe thấy động tĩnh cũng chạy lại, vỗ vỗ vai Tạ Hoài, lực đạo không tính là lớn, nhưng Tạ Hoài vẫn thấy đau, nhíu mày một cái, động tác xoay bút dừng lại có chút đột ngột.

Con ngươi Giang Tự khẽ động, ngước mắt nhìn Tạ Hoài.

Tầm mắt hai người giao nhau, tim Tạ Hoài bỗng nhiên nhảy một cái, theo bản năng siết chặt bút mới phát hiện lòng bàn tay đã đầy mồ hôi rồi.

“Anh Hoài, quả nhiên anh thay đổi rồi,” Lục Nhất ngửa mặt lên trời thở dài, nhẩm tính những thay đổi gần đây của Tạ Hoài, “Lên lớp anh bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, bắt đầu nghiêm túc làm bài tập, anh không trốn học nữa, làm anh em với anh, em thật sự sâu sắc cảm thấy yên tâm.”

Tạ Hoài mặt không cảm xúc muốn đấm người: “...”

Lục Nhất thấy vậy, vô cùng tự giác chuồn mất.

Có điều lời nói của Lục Nhất đã nhắc nhở cậu, thời gian này cậu thật sự đã không trốn học nữa, Tạ Hoài liếc nhìn Giang Tự đã cúi đầu tiếp tục làm đề, không nhắc thì còn tốt, nhắc rồi cậu lại có chút rục rịch.

Buổi sáng ngoài hai tiết Toán và hai tiết Tiếng Anh ra thì còn có thêm một tiết Hóa học, giáo viên Toán và Tiếng Anh luôn vô tình hữu ý gọi cậu trả lời câu hỏi, nhưng điều làm bọn họ bất ngờ là, Tạ Hoài trông thì cà lơ phất phơ thế mà lại trả lời được, lại còn trả lời đúng hết.

Sao lại không bất ngờ cho được.

Chưa kể một năm này Tạ Hoài không nghiêm túc nghe giảng, càng huống hồ những đề kia đều là đột ngột đặt ra, dù có tra trên mạng hay là trong sách vở thì căn bản cũng sẽ không có đáp án.

Theo lý mà nói, cậu không thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế học hết kiến thức trọng điểm trong một năm, hơn nữa lại còn học một biết mười, hoặc là ở cấp hai thành tích của cậu đã tốt, nền tảng cơ bản cũng tốt, còn học thêm lớp phụ đạo, vậy thì những câu hỏi kia cũng không tính là quá khó.

Hoặc là thành tích của Tạ Hoài không tốt là do cậu giả vờ.

Nhưng dựa vào những gì bọn họ biết, có thể khẳng định, Tạ Hoài không thể nào là loại thứ hai được.

Giáo viên Toán trên mặt đầy sự đắc ý, vừa trở về văn phòng giáo viên thì bắt đầu uống trà và cùng nói chuyện với các giáo viên khác.

“Tôi ra những câu hỏi kia cho dù học sinh có thành tích tốt của lớp cô Diêu cũng chưa chắc trả lời được, nếu tiếp tục như thế này thì Tạ Hoài có thể thi được vào các trường thuộc dự án 985 và 211* tuyệt đối không thành vấn đề!” Giáo viên Toán lại nhấp một ngụm trà.

(*) --Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỷ 21.

--Dự án 985 là dự án của chính phủ và bộ giáo dục Trung Quốc xây dựng các trường đại học mang đẳng cấp thế giới.

Diêu Văn Tĩnh nghe thấy những chuyện kia tất nhiên là rất vui, trên mặt cũng treo nụ cười: “Bình thường Tạ Hoài cũng rất ngoan, tôi tin nó có thể làm được.”

Tạ Hoài vẫn chưa biết mình là đối tượng được các giáo viên thường xuyên nhắc đến gần đây nhất, vẫn cùng với Giang Tự chậm rãi đi đến nhà ăn.

Tuần trước nhà trường ban hành một thời khoá biểu mới, chia thời gian tan học của mỗi khối ra khác nhau, cho nên bây giờ nhà ăn không tính là quá chật chội.

“Cậu ăn cái gì?”

Tạ Hoài vốn muốn đi về phía ô cửa mì, nghe thấy lời của Giang Tự dừng bước lại quay đầu nói: “Tôi ăn mì.”

Giang Tự cũng ra đứng đằng sau Tạ Hoài, Tạ Hoài hơi nhướng mày: “Cậu cũng ăn mì?”

Giang Tự đáp rất thờ ơ: “Ừm.”

Tạ Hoài không nói nữa, cửa này là mì Wanza*, đắt hơn một nửa so với các cửa mì khác, cho nên không có học sinh nào xếp hàng ở đây.

(*) Mì Wanza Trùng Khánh

Tạ Hoài dùng thẻ của mình quét hai lần, Giang Tự đứng đằng sau cậu, nhìn chằm chằm vào gáy lộ ra ngoài của cậu, yết hầu vô thức chuyển động.

Giang Tự rũ mí mắt, hỏi Tạ Hoài: “Cậu mời tôi à?”

Nếu là trước kia, cậu sẽ oán giận nói, cái này không phải là nói thừa à, chẳng lẽ cậu lại có thể ăn hai bát mì?

Nhưng bây giờ…

“Không được mời à?” Tạ Hoài nghiêng đầu hơi ngửa cổ nhìn Giang Tự.

Giang Tự 189, Tạ Hoài 183, thấp hơn 6cm, Tạ Hoài muốn nhìn thẳng Giang Tự, chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Giang Tự nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, sau đó cười nhẹ: “Có thể.”



“Anh Hoài anh Tự, hai người có đi chơi bóng rổ không?”

Buổi chiều tan học, Lục Nhất ôm một quả bóng rổ trượt về phía sau một cái, vững vàng dừng ở bên bàn học Tạ Hoài.

Tạ Hoài đã lâu rồi không đụng vào bóng rổ, có chút ngứa ngáy, chỉ do dự vài giây sau đó cậu đồng ý.

“Được.” Tạ Hoài gật đầu.

Vì vậy Lục Nhất chuyển tầm mắt sang nhìn Giang Tự.

Giang Tự “Ừm” một tiếng.

“Được!” Lục Nhất chợt vỗ vỗ bàn tay, “Đi thôi đi thôi, đi đến sân bóng rổ.”

Bây giờ vừa mới tan học, sân bóng rổ không có nhiều người, Giang Tự vòng qua một con đường khác, đi đến quán bán đồ ăn vặt của trường mua vài chai nước.

Bọn Lục Nhất bày tỏ rất cảm động, lúc này đang dập đầu nhận cha.

“Cảm ơn anh Tự hu hu hu.” Lục Nhất giả vờ khóc, sau đó uống một ngụm nước.

Tạ Hoài nhận trà chanh mà Giang Tự đưa tới, uống một ngụm hỏi Lục Nhất: “Chúng ta đánh với ai?”

“Nhị Thập Tứ Trung đó.” Lục Nhất trả lời, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bên kia hỏi tại sao còn chưa đến.

“Trường chúng ta cho phép trường khác vào?” Ngày trước Tạ Hoài không để tâm học tập, nhưng mấy nội quy trường học cơ bản cậu vẫn rất rõ.

Lục Nhất lắc đầu: “Làm gì có đâu, trường chúng ta không phải có một đội bóng rổ à, trường bọn họ cũng có một đội, sau đó muốn đại diện cho Giang Thành đi tham gia thi đấu, hai lãnh đạo của hai trường thương lượng bảo trường bọn họ có thời gian thì có thể cùng nhau hỗ trợ luyện tập.”

“Vậy tại sao lại đánh cùng chúng ta?” Hách Học Tịch ở một bên bỗng nhiên hỏi.

Lục Nhất giải thích: “Ở trỏng có bạn học cấp hai của tôi, mấy ngày trước vừa mới gặp nhau liền hẹn bọn họ đánh một trận.”

Có người hỏi một câu: “Ấy, đội trưởng đội bóng rổ trường chúng ta bây giờ là ai vậy?”

Lục Nhất mặt kinh ngạc nhìn Tiết Hạo: “Cậu ngay cả cái này mà cũng không biết?”

“Rất, rất nổi tiếng à?” Tiết Hạo chớp chớp mắt, có hơi nói lắp.

“Lâm Diệc Sâm.” Tạ Hoài nói.

Giang Tự nhàn nhạt nhìn Tạ Hoài một cái nhưng không nói gì.

Tiết Hạo vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức hiểu ra: “Cái tên Lâm Diệc Sâm mà mới chuyển đến trường chúng ta nửa tháng đã đạp đội trưởng đội bóng rổ lúc đó xuống á?”

Lục Nhất gật đầu, biểu tình cực kỳ kính nể: “Ừ, chính là anh ta.”

“Không phải hắn đã lớp 12 rồi à? Còn đánh bóng rổ?” Hách Học Tịch hỏi.

Lục Nhất vừa nói đến chuyện này thì mặt đầy vẻ sùng bái hâm mộ: “Cậu đừng nhìn hắn nửa đường chuyển tới trường chúng ta mà khinh thường, thành tích học tập của hắn rất tốt, có lẽ sẽ được tuyển thẳng, căn bản không quan tâm đến những thứ này.”

“Không nói anh ta nữa,” Lục Nhất chuyển đề tài, “Bàn bạc trước chúng ta sẽ đánh thế nào đi.”

Bên này vẫn chưa bàn bạc xong sẽ đánh như thế nào, người Nhị Thập Tứ Trung đã đến rồi.

Tạ Hoài nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong đám người, hơi nheo mắt lại.

Người nọ cũng chú ý đến Tạ Hoài, khựng lại, dường như có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh trên mặt đã treo một nụ cười, đi về phía bọn họ.

Tạ Hoài cười nhạt một tiếng, tầm mắt rồi khỏi người người kia, quay người đi sang bên cạnh.

Bước đi này, người nọ liền nhìn thấy người bị Tạ Hoài ngăn cản, là Giang Tự.

Người ngày hôm đó đạp hắn một cái, Giang Tự.

Nụ cười trên mặt hắn nhất thời cứng đờ, ngón tay từ từ nắm chặt, gân xanh từ mu bàn tay nhô lên.

Người đồng đội bên cạnh để ý thấy biểu cảm của hắn không đúng: “Nguyên Thao, cậu sao thế? Không khỏe à?”

Nguyên Thao nhìn Giang Tự, buông lỏng ngón tay, hình như nhớ tới điều gì đó, từ từ nâng khóe miệng lên: “Tôi không sao, không cần quan tâm đến tôi.”

Giang Tự tất nhiên cũng nhận ra Nguyên Thao, loại người như Nguyên Thao, bị ức hiếp ở đâu thì sẽ trả thù lại tại đó.

Cho nên lúc đánh bóng Giang Tự cố hết sức ngăn cản Nguyên Thao, không để cho Nguyên Thao đến gần Tạ Hoài.

Trước mắt đánh vẫn coi như là thuận lợi.

Nửa hiệp sau đánh được một nửa, Nguyên Thao bắt đầu hữu ý vô tình dùng thân thể còn to hơn heo của mình đụng Tạ Hoài.

Mấy lần liền đều làm Tạ Hoài suýt nữa thì ngã, Tạ Hoài phản ứng cực nhanh, không cho Nguyên Thao đụng phải cậu, nhưng trong lòng Tạ Hoài biết rõ, Nguyên Thao dồn ép là cố ý, có lẽ muốn đòi lại toàn bộ uất ức từ trên người cậu.

Tạ Hoài lại chẳng phải là trẻ con, trong lòng cười lạnh.

Ấn đường Giang Tự nhíu chặt, làm một động tác tay, nhanh chóng đổi vị trí với Tạ Hoài.

Tạ Hoài từ bên cạnh nhận bóng của Lục Nhất, nhảy lên ném bóng vào rổ, bóng vẫn chưa rơi xuống đất, Nguyên Thao đột nhiên duỗi một chân ra, lúc chân Tạ Hoài sắp chạm đất thì đúng lúc giẫm lên chân hắn ta, trẹo chân, trọng tâm không vững liền ngã xuống đất.

Tạ Hoài trong nháy mắt cảm nhận được đau đớn, cậu cắn răng “Ưm” một tiếng, từ mắt cá chân đến bắp đùi, thần kinh giống như liền với tim đều day dứt đau.

Tạ Hoài không nhịn được mắng: “Con mẹ nó.”

Cái khỉ gió gì vậy? Còn muốn chơi cậu một vố.

Con ngươi Giang Tự đột nhiên co rút lại, tất cả mọi người ở trên sân nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Tự xông tới một cước đá vào bụng của Nguyên Thao, trong nháy mắt Nguyên Thao bị Giang Tự đá bay ra mấy mét.

Vì nguyên nhân quán tính, Nguyên Thao ngã thẳng về phía sau, nặng nề ngã vào hàng rào trên sân bóng rổ, phát ra một tiếng thật lớn.

“Ầm” một tiếng, hàng rào bị Nguyên Thao làm ra một cái lỗ.

Tạ Hoài đã đau đến nỗi sắp không còn cảm giác nữa rồi, nhưng cậu vẫn giả vờ là người không việc gì muốn đứng lên.

Giây tiếp theo, cậu bị Giang Tự bế ngang lên.

Tạ Hoài ngây ra, sau đó chợt hồi thần: “Giang Tự, cậu làm gì vậy? Cậu để tôi xuống.”

Tạ Hoài ở trong vòng tay của Giang Tự giãy giụa một cái nhưng không giãy được.

“Không bỏ.” Ngữ khí của Giang Tự chưa bao giờ cương quyết đến thế, ngay cả Tạ Hoài cũng ngẩn ra.

Cậu hòa hoãn một chút, nhấc mí mắt lên, phát hiện xương hàm của Giang Tự căng chặt, Tạ Hoài mới muộn màng phản ứng lại, lúc này Giang Tự đang cố hết sức đè nén lửa giận trong lòng.

“Nguyên Thao, rốt cuộc mày muốn làm gì?!” Đội trưởng của Nhất Thập Tứ Trung bỗng nhiên rống lên.

Hách Học Tịch là người hồi thần trước tiên, thầm mắng một câu muốn xông lên động thủ, bị Lục Nhất cản lại.

“Hách Học Tịch, cậu đừng kích động!”

Lục Nhất cắn răng, lấy điện thoại ra gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, đơn giản nói rõ chuyện vừa xảy ra, giáo viên chủ nhiệm bảo bọn hắn trông chừng, không được để người của Nhị Thập Tứ Trung đi mất, thầy lập tức qua đó ngay.

Lục Nhất quay đầu, sắc mặt cực kỳ kém, nói với Giang Tự: “Anh Tự, anh đưa anh Hoài đến phòng y tế trước đi, chỗ này có bọn em xử lý là được rồi.”

Giang Tự đầu cũng không quay lại bế Tạ Hoài đến phòng y tế.

Lục Nhất một lần nữa quay người lại, đi đến chỗ của Nguyên Thao, túm lấy cổ áo của đối phương, hung hăng nhấc hắn lên, mắng: “Đồ ngu, con mẹ nó mày cứ đợi bị trường của mày đuổi học đi.”

Nguyên Thao có chút sợ Giang Tự và Tạ Hoài, nhưng hắn không sợ Lục Nhất, với cái thân hình nhỏ bé này, hắn ta nghiêng đầu nhổ nước bọt, cười cười: “Chỉ dựa vào cậu ta, dựa vào chúng mày à?”

Nguyên Thao tự nhận thức rất rõ ràng, nhiều nhất là hắn ta chỉ bị phạt, trường học sẽ không đuổi hắn ta đi, huống hồ hắn còn phải đại diện trường hắn đi tham gia thi đấu.

Lục Nhất bị hành động nhổ nước bọt của Nguyên Thao làm cho nhíu mày, suýt nữa không nhịn được động thủ, nhưng không biết nghĩ đến cái gì đó, Lục Nhất bỗng nhiên cười, cậu ta chậm rãi mở miệng: “Mày có biết hiệu trưởng của trường bọn tao là ai không?”

Lục Nhất ngừng lại một lát: “Là cậu của Tạ Hoài.”

Nguyên Thao sửng sốt.

Lục Nhất thay Nguyên Thao chỉnh lại cổ áo một chút, nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ lại như mang theo chút đồng tình: “Vậy mày có biết hiệu trưởng của trường chúng mày là ai không?”

“Là bác cả của Tạ Hoài.”

- ----+++-----

Tác giả có lời muốn nói:

Hi hi, Tạ Hoài có chút bối cảnh.
Bình Luận (0)
Comment