Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 41

Ai ngờ tiếng cưỡi khẽ này lại bị Trầm Ngang nghe được: “Mộc Mộc, em cười cái gì thế?”

Một câu này thành công chuyển ánh mắt mọi người quay sang nhìn Mộc Mộc.

Lại nói đám phụ nữ này đều có sở trường là tiêm chích, Mộc Mộc đắc tội không nổi, vội vàng xua tay: “Không không không, tôi đang xem diễn đàn, có một tin tức đặc biệt hài hước nên mới nhịn không được mà bật cười thôi.”

“Ồ, là tin tức gì?” Trầm Ngang tỏ vẻ muốn nghe tin này.

“Có một người đàn ông trong một quốc gia nọ, cưới vài bà vợ, nhưng gần đây lại say mê cô vợ mới cưới xinh đẹp trẻ tuổi, thế là khiến cho đám vợ của ông ta bất mãn, hợp lại đòi hỏi ông ta này nọ rất nhiều, kết quả người đàn ông đó quá mức mệt nhọc, đi đời nhà ma.” Mộc Mộc quan sát Trầm Ngang, hàm ý nói: “Tin tức này thật sự rất có ý nghĩa nha.”

Trầm Ngang cúi đầu để sát mũi vào bát cháo Mộc Mộc đem tới, ngửi ngửi, nói: “Cháo này hình như hơi chua, xem ra có thêm dấm vào.”

Mộc Mộc không ngốc, lập tức hiểu được anh đang ám chỉ mình ghen, bực mình nói: “Nếu không thích thì tôi mang đi đổ.”

Trầm Ngang xuyên qua đám ý tá cười với cô: “Ai nói anh không thích, anh rất thích dấm chua, càng chua càng tốt.”

Mộc Mộc lập tức cảm thấy mình bị đánh bật trở lại.

Khó có được cơ hội tiếp cận với Trầm Ngang, nhóm y tá dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, vội hỏi: “Trầm tiên sinh, điều kiện của anh tốt như vậy, bạn gái của anh chắc phải đẹp lắm nhỉ?”

Trầm Ngang giương mắt nhìn Mộc Mộc, nhẹ nói: “Cũng tạm.”

Mộc Mộc tức đến nghiến răng kèn kẹt.

“Đã lâu như vậy, sao vẫn chưa thấy bạn gái anh đến thăm anh nhỉ? Chẳng lẽ bận làm việc sao? Nhưng cho dù thế nào cũng phải tới thăm bạn trai chứ?.” Một nữ y tá bắt đầu châm ngòi ly gián.

“Bạn trai cũ của bạn gái tôi mới về nước, cô ấy bận rộn tiếp đãi cậu ta, tạm thời không có thời gian rảnh để chăm sóc tôi.” Trầm Ngang chậm như rùa nói.

Mộc Mộc nghiến răng càng mạnh, đã nói bao nhiêu lần rồi, là bạn gái cũ, bạn gái cũ!

“Ôi chao, anh cũng quá rộng lượng rồi, chẳng lẽ không sợ bọn họ gương vỡ lại lành sao?” Nữ ý tá tiếp tục chia rẽ.

Trầm Ngang thở dài, giọng điệu xa xăm: “Đương nhiên lo lắng, nhưng ai bảo tôi yêu cô ấy chứ.”

Lời này vừa nói ra, các bác sĩ ý tá đều hâm mộ ghen tị, còn hai má Mộc Mộc lại nóng bừng.

“Cô Lâm, mặt cô đỏ quá, gần đây thời tiết nóng lạnh thất thường, liệu có phải cô bị cảm không?” Một bác sĩ thân thiết hỏi.

Mộc Mộc hơi cảm động, xem ra trong phòng này vẫn có người quan tâm tới cô.

Ai ngờ bác sĩ kia tiếp tục bổ sung: “Nếu thật sự bị cảm thì nên nhanh chóng về nhà, đừng để lây bệnh sang cho Trầm tiên sinh đấy.”

Mộc Mộc rơi lệ, có Trầm Ngang ở đây, họ đối xử với cô e chừng chẳng bằng con chó nhỏ.

“Đúng rồi, cô Lâm hay đến thăm Trầm tiên sinh lắm, hai người là họ hàng thân thích sao?” Một y tá hỏi.

Mộc Mộc lại rơi lệ, tại sao họ không nghĩ bọn cô là bạn bè, tại sao không khen cô một câu xinh đẹp để khích lệ?

Gặp phải đả kích như thế, Mộc Mộc chỉ có thể kéo người khác xuống nước: “Đúng vậy, anh ta là chú hai nhà tôi.”

Chính là người chú hai mà cô luôn lấy cớ bị xe đâm chết năm lần, bị chết đuối bốn lần, bị chết cháy ba lần, bị nghẹn chết hai lần, bị sét đánh chết một lần, nói tóm lại là người chú hai đó đã chết vô số lần.

Ngoài dự đoán, nhóm y tá càng mù quáng sùng bái điên rồ hơn: “Wao, nhìn không ra Trầm tiên sinh còn trẻ vậy mà đã có cháu gái lớn thế này rồi.”

Trầm Ngang mỉm cười không đáp.

Đợi nhóm y tá đi hết khỏi đây, Mộc Mộc mới đứng dậy, châm biếm nói: “Mị lực của giám đốc Trầm vẫn không giảm nhỉ, tiện tay cũng có thể hốt được cả đống mỹ nữ. Nhưng mà tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, dù sao anh cũng sắp đến bốn mươi rồi, cơ thể gân cốt không thể so với những trước, nên tiết chế đi.”

Trầm Ngang cong miệng cười: “Anh thích nhìn em ghen.”

Vớ vẩn.

Mộc Mộc không muốn để ý tới anh, quyết định đi thăm Lục Lộ, vừa đi tới cửa bỗng nghe Trầm Ngang nói: “Mộc Mộc, hôm nay anh làm như vậy, là muốn em biết mùi vị ghen tuông chẳng tốt đẹp gì, cho nên em đừng cho anh nếm lại mùi vị này được không?”

Giọng nói anh trầm thấp nặng nề, khiến lòng Mộc Mộc giống như nhiễm phải khói bụi hồng trần, mờ nhạt, hỗn loạn, nửa chua xót nửa ngọt ngào.

Nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Lục Lộ, tâm tình hỗn loạn của Mộc Mộc lập tức bị quăng lên chín tầng mây -- hốc mắt Lục Lộ lõm sâu, ánh mắt vô hồn, làn da tái nhợt, tựa như cây đèn sinh mệnh đã cháy đến khúc cuối cùng.

Đối diện với cái chết, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé .

Dường như cảm nhận được Mộc Mộc đến, Lục Lộ cố gắng mở mắt ra, yếu ớt nói: “Em đến rồi.”

“Chị đừng nói nữa, mau dưỡng sức đi, chờ khỏe hơn chúng ta lại nói chuyện.” Mộc Mộc thay Lục Lộ chỉnh lại khăn trải giường.

Lục Lộ lại cầm tay cô, nói: “Bây giờ lời của chị đều là vàng ngọc, em nên lấy giấy bút ghi lại để nhớ kỹ đi.”

Đến lúc này mà còn có thể nói giỡn thì cũng chỉ có mỗi mình Lục Lộ .

Mộc Mộc không cầm được nước mắt, từng giọt nước mắt to rơi xuống.

“Còn chưa tới lúc đó, bây giờ em khóc chỉ tổ lãng phí.” Lục Lộ muốn giơ tay giúp Mộc Mộc lau nước mắt, nhưng sức lực để nhấc tay cũng không có, cố gắng cả buổi, cuối cùng từ bỏ: “Mộc Mộc, em còn nhớ lần đầu tiên chị gặp em không?”

Mộc Mộc đương nhiên nhớ rõ, khi đó Lục Lộ là sinh viên đại học, buổi trưa đến trường tìm Lục Ngộ, thấy anh không có ở lớp nên ngồi đợi tại chỗ của anh.

Tóc Lục Lộ rất dài, dáng người thon thả, diện mạo xinh đẹp khiến nam sinh vây quanh nhìn đến mức chảy nước miếng.

Lục Lộ chờ lâu, buồn chán nên chống tay ra sau nói chuyện với Mộc Mộc sau lưng: “Hi em, em tên là gì? Chúng ta nói chuyện một tí đi.”

Mộc Mộc nhỏ giọng nói: “Em là Lâm Mộc Mộc.”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Lộ nhìn cô trở nên rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Mộc Mộc thầm hoài nghi vừa rồi mình có phải không cẩn thận nói nhầm tên mình thành “Athena” hay không.

Nghi ngờ đó hôm nay rốt cuộc được giải đáp.

“Thật ra chị lén nhìn nhật kí của Lục Ngộ, biết nó thầm mến một cô gái tên là Lâm Mộc Mộc, khi đó hỏi tên xong, chị liền phát hiện em chính là em dâu tương lai.” Lục Lộ ngẩn ngơ cười, dường như đang nhớ lại lúc đó.

Lúc đó, mọi người đều rất trẻ.

Lúc đó, chị ấy vẫn khỏe mạnh.

Lúc đó, mọi thứ đều hoàn hảo.

“Tình cảm của ba mẹ chị không tốt, cả hai đều nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, chị và Lục Ngộ lớn lên trong gia đình như vậy, đối với tình yêu tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Chị không tin vào tình yêu nên lạm tình, ba ngày đổi một người bạn trai. Nhưng Lục Ngộ lại rất chung tình, từ nhỏ đến lớn nó chỉ thích một người con gái, chính là em.” Lục Lộ chầm chậm chớp mắt: “Đừng dùng ánh mắt kinh dị này nhìn chị, ‘con người sắp chết nói lời tốt lành’, chị nói thật.”

“Nếu vậy, tại sao anh ấy lại rời bỏ em?” Mộc Mộc cười khổ.

Có lẽ là quá mệt mỏi, Lục Lộ nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt, tựa như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

Mộc Mộc tưởng chị ấy đang ngủ, đang định rút tay ra nhưng vừa cử động, Lục Lộ bỗng mở mắt, đôi mắt đờ đẫn phát ra ánh sáng: “Mộc Mộc, chị không còn nhiều thời gian nữa, chị phải nói cho em biết, nếu không thằng em trai ngốc này và em không biết sẽ còn bỏ lỡ nhau bao nhiêu năm nữa.”

“Nói cho em biết chuyện gì?” Tim Mộc Mộc đập nhanh, lòng dạ bởi vì kích động mà run rẩy.

“Chị phải nói cho em, nguyên nhân vì sao năm đó Lục Ngộ phải rời đi.”

Khi Lục Ngộ đi tới bờ sông, phát hiện Mộc Mộc đã chờ ở đây rất lâu, mùa đông gió sông thổi lạnh thấu xương, như côn trùng len lỏi qua từng khe hở chui vào quần áo.

Lục Ngộ thấy hai tay Mộc Mộc sắp bị gió thổi đến mức đông cứng, trong lúc cấp bách cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cởi bao tay của mình mang vào cho cô, thầm trách: “Sao lại bất cẩn vậy, đợi lát nữa ngã bệnh thì làm sao.”

Mộc Mộc cảm giác được hai tay lạnh cóng của mình nhờ vào hơi ấm từ bao tay Lục Ngộ dần được sống lại, hơi ấm như dòng nước ấm áp chảy vào mạch máu, sưởi ấm toàn bộ cơ thể cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn hai má Lục Ngộ, khẽ hỏi: “Tại sao anh không nói cho em biết sự thật?”

Lục Ngộ lập tức cau mày: “Em......”

“Em biết hết rồi.” Bao tay ấm áp làm tan chảy Mộc Mộc, hóa thành dòng nước chảy ra khóe mắt: “Tại sao không nói cho em biết anh bị ung thư, tại sao lại muốn em hận anh?”

Lục Lộ đã nói cho cô biết sự thật năm đó: hóa ra dòng họ nhà mẹ Lục Ngộ đa phần đều chết vì ung thư, mẹ Lục Ngộ cũng bị ung thư vú mà qua đời. Năm đó khi thi vào đại học, Lục Ngộ vô tình kiểm tra phát hiện mình bị ung thư hạch giai đoạn 1, anh không thể xác định bản thân có thể chữa khỏi hay không, trong lúc đau khổ cân nhắc, anh quyết định che giấu bệnh tình, lấy cớ xuất ngoại du học để khiến Mộc Mộc hết hy vọng, từ đó cô sẽ không bận tâm về anh nữa.

Anh điều trị bệnh ở Anh, sau khi chữa khỏi, xác định không có dấu hiệu tái phát mới quay về nước.

Mộc Mộc cắn chặt môi dưới, nước mắt tí tách rơi xuống: “Trong lúc anh phải chịu khổ em còn hận anh, nguyền rủa anh, em đúng là...... Đây chính là mục đích của anh sao, khiến em hận anh, quên anh, phải không?!”

Lục Ngộ nâng hai má Mộc Mộc, dùng ngón cái thay cô lau nước mắt. Nhưng nước mắt rất nhiều, mặt của cô, tay của anh, toàn bộ đều ướt đẫm.

“Mộc Mộc, chuyện quá khứ, đừng nghĩ nữa.”

“Nhưng tại sao sau khi về nước anh không nói cho em biết? Còn để em hiểu lầm anh?” Nhớ thái độ lạnh lùng xa cách của mình đối với anh, Mộc Mộc cảm thấy áy náy đến cực điểm.

“Bởi vì trong cuộc sống của em đã có một người đàn ông khác, anh không chắc tình cảm của em dành cho anh, anh cũng không muốn dùng chuyện này để khiến em cảm động, khiến em mất năng lực phán đoán chính xác.” Lục Ngộ gằn từng tiếng kiên quyết nói: “Mộc Mộc, anh muốn cạnh tranh công bằng với anh ta.”

Theo lời nói của Lục Ngộ, trong đầu của Mộc Mộc bỗng hiện ra một thân ảnh.

Trông bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nồng nhiệt ấm áp.

Anh giờ vẫn đang chờ cô trong phòng bệnh.

Lục Ngộ ôm Mộc Mộc vào lòng, khẽ nói: “Mộc Mộc, chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?”

Gió lạnh bên sông thét gào, Mộc Mộc tựa đầu vào vai anh, từ từ nhắm hai mắt.

Mãi cho đến chạng vạng Mộc Mộc mới trở lại phòng bệnh Trầm Ngang, vẫn không quên mang theo cháo và một ít đồ ăn nhẹ. Cô đặt mấy thứ này lên bàn, gọi Trầm Ngang đến ăn.

Trầm Ngang nhìn đồ ăn trên bàn, hài lòng nói: “Hôm nay sao lại ngoan như vậy? Đều là món anh thích.”

Mộc Mộc mệt mỏi cười: “Thật không?”

Trầm Ngang cầm thìa ăn cháo: “Ngày mai cũng ngoan như vậy anh liền cảm thấy mỹ mãn.”

“Ngày mai?” Mộc Mộc nuốt ngụm nước miếng, khó khăn nói: “Ngày mai tôi không thể tới nữa.”

“Sao vậy?” Trầm Ngang nhìn ra manh mối: “Mắt em sao đỏ như thế? Em khóc?”

“Tôi......” Lúc này Mộc Mộc cảm thấy, có một số việc so với ngàn cân còn nặng hơn: “Tôi và Lục Ngộ đã hợp lại .”

Chiếc thìa mà Trầm Ngang đang cầm thoáng dừng lại trong không trung nửa giây.

Mộc Mộc nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, sự quyết tâm trỗi dậy, tiếng trống vang lên khiến tinh thần càng thêm hăng hái: “Lần này là thật, vừa rồi chúng tôi đã hóa giải hiểu lầm trước kia, hóa ra cả hai chúng tôi đều vẫn còn tình cảm với nhau, cho nên chúng tôi quyết định không nên để lãng phí thời gian, yêu thương quý trọng đối phương. Chuyện giữa tôi và anh, ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa, mọi người cũng không cần làm rối lên thêm, về sau hãy làm bạn bè đi.”

Trầm Ngang tiếp tục ăn cháo, bộ dáng ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh càng như thế, trong lòng Mộc Mộc càng sợ hãi: “Nếu anh không còn gì để nói, tôi đi trước. Về sau để tránh hiểu lầm, tôi sẽ không đến thăm anh nữa, hy vọng anh có thể tự chăm sóc bản thân.”

Nói xong Mộc Mộc đứng lấy túi tài liệu đặt trên tủ đầu giường, vừa mới cầm lấy, một bàn tay to bỗng duỗi ra cầm cánh tay của cô.

Mộc Mộc kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Trầm Ngang.

Trời đã tối, trong phòng đèn sáng mờ ảo, một nửa khuôn mặt của Trầm Ngang khuất trong bóng tối, một nửa hòa tan vào ánh sáng. Mà lời nói của anh lại không lộ ra cảm xúc gì: “Mộc Mộc, anh nói rồi, anh thật sự không thích cảm giác ghen.”
Bình Luận (0)
Comment