Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 34

Qua ngày 10 tháng 2, bầu không khí bên trong đoàn phim dần dần bắt đầu vội vàng hẳn lên. Từ Lạc Dương đứng trước gương to, stylist và trợ lý đang khoác khôi giáp lên người cậu, bởi vì quá nặng, Lư Địch còn phải ở bên cạnh giúp một tay.

Nhận được ánh mắt của Lư Địch, Từ Lạc Dương ho nhẹ một tiếng, mở miệng cười: “Chị Phương, chỉ còn một tuần nữa là tết rồi, tới tết, đoàn phim mình có được nghỉ không?” Nói xong, cậu lại tỏ vẻ hồi hộp đợi đáp án.

Đường Phương chẳng chút uyển chuyển nói: “Dựa theo thông lệ ngày trước, thì không nghỉ đâu.”

Chử Vệ quay phim trong nước và ngoài nước, để nâng cao năng suất, tiết kiệm thời gian của staff trong đoàn phim, cho nên có hẳn một ê-kíp thành viên cố định. Giống như stylist Đường Phương, đã đi theo Chử Vệ quay mấy bộ phim rồi, nên vô cùng hiểu rõ thói quen của đạo diễn.

Nghe thấy câu trả lời này, Từ Lạc Dương và Lư Địch liếc mắt nhìn nhau, trái tim hai người đều vỡ thành tám mảnh.

Nhưng quay phim cường độ cao khiến Từ Lạc Dương vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, đã theo bản năng mà thu hồi lại tâm tư buồn phiền do tết âm lịch không được nghỉ. Đang là rạng sáng, ngoài lều vải lớn, đuốc nhuộm đỏ màn đêm, diễn viên quần chúng thân mặc áo giáp đã vào vị trí của mình, đạo diễn Chử đứng trên cái giá cao hơn một mét, đang điều chỉnh thiết bị. Từ Lạc Dương không cần ai nhắc nhở, tự giác đứng ở chỗ đã được chỉ định.

Cơ mà cậu mới đứng được hai phút, chuyên viên ánh sáng lại ngẩng đầu cãi nhau với đạo diễn Chử ở trên giá, đạo diễn Chử nói chuyện vừa lạnh nhạt vừa độc miệng, chuyên viên ánh sáng thì giống như pháo đốt, vì tranh luận cảnh này nên điều chỉnh ánh sáng như thế nào, xu thế chiến tranh thăng cấp một cách nhanh chóng.

Xem ra trong vòng mười phút chắc chắn cũng chẳng ra được kết quả, Từ Lạc Dương lại không muốn bị bất kỳ bên nào kéo vào chiến cuộc, bèn bưng băng ghế nhỏ ngồi xa một chút, còn rất an nhàn thoải mái mà bắt đầu bôi thuốc lên lòng bàn tay mình —— thuốc mỡ Thích Trường An mang tới hiệu quả cực kỳ tốt, chưa được mấy ngày, vết thương đã gần như khép lại, chỉ còn lại mấy vết sẹo nhợt nhạt.

Suy nghĩ một chút, Từ Lạc Dương lại bảo Lư Địch dùng di động chụp cho cậu một bức toàn thân, xác định người trong hình tư thế đầy oai hùng, lúc này mới gửi cho Thích Trường An, còn bổ sung thêm một câu tự đánh giá mình: “Trẫm cực kỳ tràn đầy uy nghi thiên tử!”

Từ Lạc Dương vốn nghĩ đã hơn bốn giờ sáng rồi, Thích Trường An chắc là đang ngủ, không ngờ đối phương lại trả lời ngay: “Ngô Hoàng quốc vận long xương.” Rõ ràng là vẫn chưa ngủ.

Nhìn câu nói đó, tay đang gõ chữ của Từ Lạc Dương dừng lại, cậu dứt khoát gửi tin nhắn thoại qua: “Trường An, có phải là thân thể anh khó chịu không?”Mỗi lần cậu gửi tin nhắn thoại qua, miễn là Thích Trường An thuận tiện, thì đều sẽ gửi tin nhắn thoại lại cho cậu.

Lần này Thích Trường An trả lời lại chậm hơn một chút: “Uống thuốc xong thì không khó chịu nữa rồi.”

Từ Lạc Dương hiểu rất rõ giọng điệu của Thích Trường An, nghe ra trong câu nói này rõ ràng hơi suy yếu, cậu đang lo lắng, trên màn hình lại nhảy ra một tin nhắn: “Có thể gọi video không?”

Chẳng hề nghĩ ngợi gì, Từ Lạc Dương lập tức gửi lời mời gọi video qua. Rất nhanh, Thích Trường An đã xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh chắc là đang dựa trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, mặc đồ ngủ màu đen, cổ áo lỏng lẻo, có thể nhìn thấy cả xương quai xanh.

Theo bản năng tiến lại gần hơn một chút, Từ Lạc Dương lo lắng: “Sao anh lại gầy vậy? Ăn không vào ư?”

“Ừ, thời tiết lạnh quá, nên khẩu vị không tốt lắm, nhưng mà không có chuyện gì lớn.” Thích Trường An nhìn tạo hình cả người mang trọng giáp của cậu, cười nói: “Ngô Hoàng sáng sớm đóng phim hả?”

Cảm thấy từ “Ngô Hoàng” được Thích Trường An nói ra, tự nhiên rất quyến rũ, Từ Lạc Dương giơ tay đụng vào kim quan mang trên đầu, cẩn thận gật đầu: “Đúng vậy, cảnh cần quay lần này rất vĩ đại.” Vừa nói, cậu vừa cầm điện thoại quay một vòng, cho Thích Trường An xem cảnh tượng ở xung quanh: “Tui còn đỡ, lúc nãy còn tranh thủ thời gian ngủ được ba tiếng, nhóm đạo diễn Chử mới vất vả, phải thức suốt cả đêm luôn.”

Cậu lại dùng ngón tay chọt chọt màn hình: “Có đỡ hơn chút nào không? Lương Khưu có ở bên cạnh anh không?”

“Có, anh ta ở sát vách.” Thích Trường An thả lỏng tựa trên gối đầu, mỉm cười nói: “Sau khi nhìn thấy cậu, thì đỡ hơn nhiều rồi.”

Tim đập loạn, vành tai Từ Lạc Dương hơi nóng lên, đúng lúc nhìn thấy đạo diễn Chử đang dùng tay ra hiệu với mình, thế là cậu vội vàng nói: “Đạo diễn Chử đang gọi, anh nhất định nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nhớ uống thuốc, chú ý sức khỏe nha.”

Nhìn sắc mặt mang bệnh nhưng vẫn cười với mình của Thích Trường An, trong lòng cậu dâng lên một trận chua xót, không khỏi nói: “Anh phải khỏe mạnh đó.”

Thích Trường An gật đầu: “Được, cậu đi quay phim đi, tôi ngủ ngay đây.”

Sau khi tắt video, Từ Lạc Dương ném điện thoại cho Lư Địch cầm, suy nghĩ một chút lại không yên lòng, nên dặn dò: “Nếu như Trường An gọi điện thoại tới, thì phải nhắc nhở anh đó, nếu anh đang quay phim, thì ra hiệu cho anh.”

Lúc nói câu này, cậu đã tưởng tượng ra bảy bảy bốn chín cách giả vờ NG.

Thấy Lư Địch gật đầu, Từ Lạc Dương mới đi tới sau máy quay.

Cảnh này là Hoàng đế Tử Sở ngự giá thân chinh, trừng phạt võ tướng. Tử Sở tính cách quỷ dị dễ thay đổi, rất khó lấy lòng, thủ đoạn cứng rắn, cũng không phải là một Hoàng đế nghe khuyên giải, nghe thấy quân địch liên tiếp đánh hạ ba thành, bèn tự mình áp tải lương thảo tới tiền tuyến.

Lúc này, Tử Sở ngồi trên đài cao, vùng hoang dã có tiếng gió thổi vù vù, bó đuốc bốc cháy làm đêm tối đổi thành ban ngày, Rồng đen năm vuốt thêu trên chiến kỳ lớn trông như sắp cắn người.

Hắn đang thưởng thức một chiếc cốc bằng ngọc lưu ly màu xanh biếc trên tay, môi ngả ngớn màu đỏ sẫm, âm cuối hơi cao lên: “Các vị tướng quân sao không nói gì hết?”

Tướng lĩnh ngồi phía dưới không ai dám ngẩng đầu.

Nụ cười của Tử Sở càng thêm sâu, đột nhiên hắn ném cái cốc bằng ngọc lưu ly ra ngoài, “choang” một tiếng, mảnh vỡ văng tung tóe. Hắn đứng lên, chân trái trực tiếp giẫm lên bàn trà trước mặt, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt nham hiểm, tự tiếu phi tiếu, “Đều coi trẫm là thằng ngốc đúng không? Tưởng rằng trẫm bị vây hãm ở trong thâm cung, được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ sở, nên chẳng biết gì cả đúng không?”

Nói xong, hắn thả chậm tốc độ nói, dặn dò thị vệ ở trước mặt: “Kéo ba vị đại tướng quân Vương, Dương, Triệu của trẫm ra ngoài chém.”

Cận vệ hành động rất nhanh, lập tức kéo người đi ra ngoài.

Tử Sở lúc này mới dừng lại lần nữa, chậm rãi nói: “Muốn lui giữ hai thành, chắp tay dâng thành trì cho người ta, tất cả đều lấy tội danh phản quốc để luận xử, các khanh có muốn thử không?”

Chúng võ tướng ào ào quỳ xuống: “Thần không dám!”

Tử Sở có chút gầy yếu xoay người lại, nhìn bức vẽ hành quân tác chiến cực lớn trên khung gỗ: “Nên cút thì phải cút, dưới chân là lãnh thổ của trẫm, nửa bước cũng không cho!”

Quay cảnh đó trọn vẹn trong một lần, sau khi đạo diễn Chử kêu dừng lại, thì đứng sau camera giám thị, vừa tỉ mỉ xem lại những đoạn phim đã quay, vừa cùng chuyên viên ánh sáng thương lượng.

Thấy tạm thời không có chuyện của mình nữa, Từ Lạc Dương trực tiếp ngồi xuống đất, đè lên một đám cỏ khô lớn. Khôi giáp trên người quá nặng, đang là mùa đông, mà cậu lại đổ một thân mồ hôi.

Lư Địch cầm ly giữ nhiệt chạy chậm tới: “Thích tiên sinh không điện thoại tới.”

“Ừm, dù sao thì cậu cũng phải chú ý đó.” Từ Lạc Dương uống mấy ngụm nước, ngẩng đầu nhìn trời: “Nói chứ đêm 30 còn phải ở trong đoàn phim để quay phim, ở vùng hoang dã này, gió rất lớn, anh luôn cảm thấy giờ lạnh thấu tim rồi.”

Lư Địch gật đầu liên tục, tỏ vẻ tán thành.

Từ Lạc Dương vặn nắp ly lại: “Cùng nhau chịu khổ không bằng một mình chịu khổ, cậu bắt đầu nghỉ từ giao thừa đi, mùng ba rồi quay lại, quay về ở cạnh ba mẹ cậu, nếu không chú dì cũng sắp không nhớ được mặt mũi cậu luôn rồi.”

Thấy Lư Địch định từ chối, cậu mỉm cười vỗ vỗ vai đối phương: “Ba mẹ đều ở nhà chờ cậu, tốt lắm đó. Với lại không phải mẹ cậu sắp xếp cho cậu đi xem mắt ư? Tranh thủ sớm ngày thoát kiếp FA đi Địch Tử à!”

Lư Địch hơi xấu hổ, sờ sờ gáy: “Vậy được, mùng ba em sẽ quay lại.”

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, buổi sáng hôm giao thừa, đạo diễn Chử tìm thấy lương tâm, tuyên bố toàn bộ đoàn phim có hai ngày nghỉ, mùng hai sẽ bắt đầu quay phim lại.

Bởi vì quá kích động, Từ Lạc Dương mặc khôi giáp hơn 10kg, cứ thế chạy tới ôm đạo diễn một cái, không ngờ đạo diễn không chịu được sức nặng này, trực tiếp đặt mông xuống đất, dẫn tới xung quanh một trận cười vang.

Từ Lạc Dương hơi luống cuống đứng tại chỗ: “Đạo diễn, cháu vẫn có thể nhận được bao lì xì chứ?”

Chử Vệ gương mặt lạnh lùng đứng lên: “Tìm Thích Trường An mà hỏi, tôi không phát đâu!”

“…”

****

Từ Lạc Dương đến thành phố B vào buổi chiều, lúc ở trên máy bay còn bị mấy fan nhận ra, thế là cho chữ ký mua chuộc đối phương giúp giữ bí mật. Fan cũng rất phối hợp, trước khi đi còn nhỏ giọng nói: “Hy vọng cậu và Thích tiên sinh năm mới vui vẻ!”

Xuống máy bay, Từ Lạc Dương đem chuyện này và lời của fan, từ đầu đến cuối gửi cho Thích Trường An, sau đó lại gửi thêm một cái meme “Cầu xin đại lão phát tiền lì xì”.

Lúc cậu lấy hành lý, thì nhìn thấy Thích Trường An thật sự phát cho cậu 12 bao lì xì, mỗi cái đều là 888. Vui mừng lần lượt nhận lấy, Từ Lạc Dương lại vội vàng gửi một tin nhắn thoại qua, giọng điệu vô cùng nịnh bợ: “Thích tiên sinh năm mới vui vẻ, sang năm thân thể khỏe mạnh, công việc suôn sẻ!”

Thích Trường An vẫn như cũ trả lời rất nhanh: “Ừ, Náo Náo cũng năm mới vui vẻ.” Anh lại hỏi: “Về thành phố B rồi hả?”

“Ừm, vừa mới xuống máy bay.” Từ Lạc Dương lại gửi tiếp một tin nhắn: “Vốn tưởng phải ăn tết ở đoàn phim, không ngờ đạo diễn Chử lại trở nên tốt bụng như vậy!”

Chợt nghe thấy có người gọi tên mình, Từ Lạc Dương vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một vòng lớn fan tụ tập ở đằng trước, trên tay đều cầm bảng đèn led viết tên cậu.

Từ Lạc Dương không mang theo quản lý không mang theo trợ lý vẻ mặt mơ màng —— đậu má, fan của tui toàn là FBI à?

Nhưng từ trước đến giờ hai bên đều rất ăn ý, Từ Lạc Dương đi tới, nâng giọng: “Năm mới vui vẻ nhé các cô gái, tui sẽ đứng tạo dáng hai phút, các bạn tùy ý chụp ha? Chụp xong thì thả tui về đi, cuối năm rồi, trong nhà đều đợi ăn tất niên đấy.”

Fan bị vẻ mặt vô cùng đáng thương của cậu chọc bật cười, sôi nổi nói được. Vừa tới hai phút, thì rất tự giác nhường đường cho cậu đi.

Cơ mà trong nhà Từ Lạc Dương cũng chẳng có ai chờ cậu cùng ăn tất niên, mở cửa nhà ra, bên trong yên lặng, không dính một hạt bụi, rất sạch sẽ, chỉ là không có hơi người. Cậu để vali hành lý ở sảnh trước, rồi trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngã ở trên giường, định ngủ thẳng một giấc tới mùng 1 tết luôn.

Đang mơ mơ màng màng, thì lờ mờ nghe thấy tiếng chuông cửa. Từ Lạc Dương mang theo mái tóc lộn xộn rời giường, xỏ dép lê đi tới cửa, cậu vừa dụi mắt vừa nghĩ, phí tài sản đã nộp rồi, chẳng gọi thức ăn ngoài, cũng chẳng có đồ chuyển phát nhanh, ngay cả anh Trịnh cũng đã về nhà ăn tết với người nhà rồi, lúc này ai sẽ tìm cậu chứ?

Lúc cậu mở cửa, thấy rõ người đứng ở cửa là ai, đầu óc Từ Lạc Dương lập tức giống như bị mắc kẹt, cậu lẩm bẩm gọi: “Trường An?”

Cậu vốn không hề nghĩ tới, người gõ cửa sẽ là Thích Trường An.

Từ ngày 18 tháng 1 đến giờ, đã tròn một tháng cậu chưa gặp Thích Trường An rồi. Tầm mắt dính trên mặt đối phương, chẳng thể dời đi được.

“Náo Náo năm mới vui vẻ.” Thích Trường An đứng ở cửa, mặc một cái áo khoác dài sẫm màu, tay còn xách theo hai túi đồ ăn thật lớn.

Từ Lạc Dương bỗng nhiên không biết nói gì, một lát sau mới nhả ra được một câu: “Chào năm mới.” Thậm chí cậu còn ngây ngốc cấu ngón tay mình —— đau đau đau! Thật sự không phải đang mơ nha.

Ngoài trường hợp toàn bộ đoàn phim cùng nhau ăn tết ở trường quay, thì đã rất lâu rồi không có ai ở bên cùng cậu trải qua năm mới. Bạn bè bên cạnh đều có người nhà cần sum họp, lúc giao thừa có thể gọi điện thoại tới, đã coi như là tình cảm rất tốt, nhưng cậu cũng đã quen việc đón giao thừa một mình rồi.

Từ Lạc Dương đứng ở cửa, nhìn Thích Trường An đổi dép, sau đó xách túi đồ ăn vào bếp, trong lòng cậu nghĩ, nếu như ăn tối xong anh phải đi, thì mình cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu xỏ tay vào trong túi quần, dựa vào khung cửa mỉm cười.

Thích Trường An không tìm được đĩa đựng thức ăn, nên quay đầu vẫy tay với Từ Lạc Dương đang đứng ở khung cửa: “Náo Náo, đĩa ở đâu?”

Từ Lạc Dương cười chẳng khép miệng lại được, cậu lấy mấy cái đĩa mua nhưng chưa từng dùng tới ra, giúp dọn món ăn được đóng gói. Nhìn thấy bên trong còn có cả phật nhảy tường, mắt cậu lập tức phát sáng: “Quả nhiên anh Trường An là tốt nhất!”

Thích Trường An vẫn không nhịn được, đưa tay vò vò mái tóc lộn xộn của cậu: “Lần đầu tiên biết hả?”

Hai người bưng thức ăn bỏ lên bàn, năm món một canh, phân lượng rất đủ. Từ Lạc Dương còn hí ha hí hửng chạy đi lấy rượu, rồi mở âm lượng TV to thêm một chút, có hình có dạng bắt đầu ăn tất niên.

Toàn bộ quá trình Từ Lạc Dương đều mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cậu cảm thấy mỗi một món ăn đều cực kỳ ngon, rượu cũng vậy. Thích Trường An phát hiện cậu đã uống hết hai bình, bèn đưa tay lấy bình rượu đi: “Không uống nữa, cậu sắp say rồi.”

Lắc lắc đầu, Từ Lạc Dương thật ra vẫn rất tỉnh táo, chỉ là hơi choáng đầu. Tay cậu chống cằm, chăm chú nhìn Thích Trường An, mượn cớ uống rượu, có đủ dũng khí, lúc này mới nói thẳng ý nghĩ đã quanh quẩn trong đầu rất lâu ra: “Trường An, anh có thể ở lại, cùng tui đón năm mới không?”

Nói xong cậu lại hối hận, cảm thấy mình được voi đòi tiên không biết thỏa mãn. Nhưng cậu thật sự rất muốn rất muốn, có thể cùng nhau đón năm mới.

Thích Trường An rất nhanh đã hiểu, Từ Lạc Dương tưởng anh ăn tối xong sẽ rời đi, nhưng anh cũng chẳng giải thích gì thêm, mà chỉ gật đầu: “Được, chúng ta cùng nhau đón năm mới.”

Ngớ ra mấy giây, nụ cười của Từ Lạc Dương càng thêm rực rỡ: “Vui quá đi!”

Ăn xong, bảo Thích Trường An cứ ngồi trên sô pha, Từ Lạc Dương dụi trán, bước chân ổn định đi tới mở piano ra, cậu ngồi vào trên ghế chơi đàn, nghiêng đầu nói với Thích Trường An: “Bài hát cuối phim《Lối rẽ》tui viết xong rồi, tui hát cho anh nghe nhé? Anh là người đầu tiên được nghe đó!”

Hơi ấm của máy điều hòa ở giữa phòng rất vừa vặn, Thích Trường An cảm thấy hơi nóng, nên mở hai nút áo sơ mi ra, tay khoát lên lưng sô pha, mỉm cười gật đầu: “Được.”

Đây là lần đầu tiên Thích Trường An nghe Từ Lạc Dương nghiêm túc hát, giọng cậu lúc hát hơi khác lúc bình thường nói chuyện, có lẽ bởi vì bài hát cuối phim《Lối rẽ》thiên về trữ tình, hai câu đầu giọng mũi của cậu rất rõ ràng, hơi thở vô cùng ôn nhu, giống như nước chảy róc rách trên khe núi.

Nhưng đến đoạn giữa, lại đổi thành chất giọng khàn khàn bi thương, khiến Thích Trường An chợt có loại cảm giác trái tim bị siết chặt lấy.

Hát xong, âm cuối của phím đàn tiêu tan trong không khí, Từ Lạc Dương ngồi trên ghế chơi đàn ngẩn người một lát, bỗng nhiên cả người ngã xuống, đầu trực tiếp nện trên phím đàn, phát ra một tiếng “bang”.

Một tiếng này làm Từ Lạc Dương hoàn toàn tỉnh táo, cậu chạy mấy bước tới trước mặt Thích Trường An, vô cùng căng thẳng: “Trường An mau xem giúp tui, sưng rồi hả sưng rồi hả? Tui là người phải mang tóc giả đó! Nếu như trên trán mang theo cục u trở lại, đạo diễn Chử sẽ châm biếm tui!”

Thích Trường An buồn cười, vén tóc mái cậu lên nghiêm túc nhìn: “Không sưng, vẫn rất đẹp trai.” Nói xong, lòng ngón tay cái còn nhẹ nhàng xoa xoa: “Được rồi, Náo Náo không đau nha.”

Nhìn ánh mắt Thích Trường An, đôi mắt Từ Lạc Dương bỗng hơi ê ẩm.

Đã qua mười một rưỡi, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng sửa sang lại tóc, cầm điện thoại chụp một tấm selfie, post lên weibo, rồi post thêm mấy câu chúc mừng năm mới. Cậu tiện tay kéo xuống xem, phát hiện trong mười cái weibo của mình, có năm cái đều là selfie, hơn nữa cậu còn chú ý, góc chụp của mỗi một tấm selfie đều không giống nhau!

Chứng OCD của mình nghiêm trọng như vậy ư?

Cậu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng đụng Thích Trường An: “Trường An, anh cảm thấy tui chụp selfie góc nào đẹp hơn?”

“Tấm ảnh đăng vào mùng một tết nguyên đán năm ngoái, ánh sáng và góc độ đều rất đẹp.” Sau khi nói ra, hai người đều sửng sốt.

Từ Lạc Dương chớp chớp mắt, một đống số liệu lướt qua trong đầu —— tết nguyên đán năm ngoái, vậy cũng là weibo post lên 415 ngày trước rồi. Mà dựa vào tần suất update của cậu, một bài tiếp nối một bài ùn ùn đăng lên.

Cậu nhìn Thích Trường An, không nhịn được hỏi: “Anh ——”

Thích Trường An giống như biết cậu muốn hỏi gì: “Ừ, tôi xem hết rồi.”

Mỗi một cái weibo, mỗi một tấm selfie của em, tôi đều xem rồi.

Con thú hung dữ trong lồng sắt nhốt ở trong lòng lại bắt đầu giãy giụa —— muốn chiếm được nhiều hơn, muốn thân thiết hơn, muốn nói cho em ấy biết. Nhưng cuối cùng, Thích Trường An vẫn không buông thả bản thân, mà lại một lần nữa treo một cái khóa lớn trên lồng sắt.

Mày sẽ kéo cậu ấy vào đầm lầy hôi thối.

Tiếp đó, giữa tiếng pháo hoa mơ hồ, anh nghe thấy Từ Lạc Dương nghiêm túc nói: “Thật ra nếu như anh không biết phải post weibo như thế nào, thì có thể hỏi tui, tui sẽ dạy cho anh. Đi xem từng cái từng cái weibo trước đây của tui để học, thật sự quá vất vả! Hơn nữa weibo trước đây của tui giá trị tham khảo cũng không cao, thuộc kiểu khá là bung lụa.”

Chẳng trách đến giờ, mở trang chủ của Thích Trường An ra, hầu như mỗi một cái weibo đều là share lại của cậu.

Suy nghĩ một lát, Từ Lạc Dương nói tiếp: “Cơ mà, anh không xây dựng hình tượng, nên weibo có thể tùy ý phát huy. Nhưng anh lo lắng cũng bình thường thôi, weibo vẫn rất quan trọng, đừng lo, tui sẽ dạy cho anh!”

Thích Trường An hơi bất đắc dĩ, dây cung kéo căng trong lòng lại nới lỏng, cười nói: “Được, cậu dạy tôi.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích, mau gọi thầy giáo đi~
Bình Luận (0)
Comment