Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 43

Đầu ngón tay giơ trên bảy chữ “Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo”, qua hồi lâu, Thích Trường An vẫn không mở ra, mà chọn đăng nhập vào tài khoản của mình. Sau đó, anh post liên tục hai cái status ——

“Thích Trường An: Mỗi người đều sẽ phải trả giá cho lời nói dối của mình.”

Sau khi click post lên, khoảng một phút sau, Thích Trường An mới nghiêm túc gõ bốn chữ: “Cậu là sao mai @Từ Lạc Dương.”

Anh đắn đo tỉ mỉ, dưới tình huống như thế này, đối phương lợi dụng cái gọi là nhân chứng, đã trải sẵn một tấm lưới ác ý thật lớn, bọc Từ Lạc Dương ở trong đó, từng bước thít chặt lại. Mà trước khi không có bằng chứng, đoàn đội của Từ Lạc Dương ngoài phát văn kiện của luật sư để cho thấy lập trường của bản thân ra, phải tạm thời giữ im lặng, nếu không bất cứ câu nói nào cũng sẽ trở thành vết nhơ để công kích.

Nhưng cùng lúc đó, lại cần có một người rõ ràng đứng ra, khiến cho những người vẫn luôn kiên định ủng hộ Từ Lạc Dương như cũ sẽ không dễ dàng dao động.

Bởi vậy sau khi update hai cái weibo xong, Thích Trường An hiếm khi kiên nhẫn mở khung bình luận ra, kiểm tra phản hồi.

“—— Bạo khóc, cuối cùng cũng đợi được weibo mới của Thích tiên sinh, khóc òa lên luôn!”

“—— Bây giờ áp lực của Lạc Dương chắc chắn rất lớn, xin Thích tiên sinh hãy nói lại với cậu ấy, tụi tui vẫn luôn ở đây, tụi tui tin cậu ấy, sẽ luôn ủng hộ cậu ấy!”

“—— Mới ra khỏi fanmeeting thì nhìn thấy tin tức này, thật sự rất khó chịu, Lạc Dương của tụi tui rất tốt! Tui tuyệt đối không tin, mỗi lần fan đón ở sân bay, mỗi một lần ca hát, cuối mỗi fan meeting, cuối tất cả các hoạt động, Từ Lạc Dương đều chẳng ngại phiền căn dặn tụi tui chú ý an toàn, sẽ là kẻ phẩm chất vừa thấp kém vừa tàn nhẫn trong lời người ta ư!”

“—— Xé giấy ăn lau sạch nước mắt, đi đi đi, xắn tay áo xé trận, lão nương không xé cho mẹ nó không nhận ra, thì sẽ xấu hổ với cái danh phận tiên nữ của mình!”

Xem hết một phần comment, Thích Trường An để điện thoại xuống, lại để tay lên trán Từ Lạc Dương kiểm tra nhiệt độ, nhận ra nhiệt độ hơi giảm một chút, lệ khí rộ lên trong lòng mới biến mất.

Sao có thể để người ta bắt nạt em, bôi nhọ em được? Em là vì sao của tôi mà.

Cứ như vậy ngồi ở trên ghế, ánh mắt Thích Trường An chăm chú nhìn người đang nằm trên giường bệnh, lắng nghe tiếng hít thở của đối phương, khí tràng quanh thân anh từ từ trở nên nhu hòa. Một lúc lâu sau, anh do dự cầm điện thoại lên lần nữa, mở khóa, rồi đăng nhập vào cái weibo tên là “Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo” kia.

****

Lúc Từ Lạc Dương mở mắt ra, cảm thấy chính mình lại lần nữa đầy máu sống lại, dụi dụi đôi mắt hơi sưng, cậu theo bản năng gọi: “Trường An?” Bởi vì sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục, nên giọng vừa thấp vừa khàn, Từ Lạc Dương tự bị giật mình trước —— Trời ơi! Người vừa nói chuyện là ai vậy! Cổ họng muốn nứt luôn rồi!

Tay vuốt vuốt hầu kết của mình, Từ Lạc Dương vừa thử phát ra tiếng “A a a”, vừa nhớ lại, trước khi cậu ngất đi phía sau sân khấu, đúng là Thích Trường An đỡ được cậu. Liếc nhìn xung quanh, rèm cửa sổ kéo xuống, trong phòng rất tối, nhưng có thể nhìn thấy giá truyền dịch ở bên giường, vậy nên chắc chắn là cậu được Thích Trường An đưa đến bệnh viện.

Nhưng mà người đâu rồi?

Nắng sớm xuyên qua khe hở từ rèm cửa sổ chiếu vào phòng, Từ Lạc Dương không tìm được điện thoại, nên đành phải đoán, giờ chắc khoảng bảy giờ sáng. Cậu suy nghĩ một chút, đang định vén chăn xuống giường, thì chợt nghe thấy ngoài cửa thấp thoáng vang lên tiếng nói chuyện: “…. Điều tra rõ… là Vương Du Hành hả?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, động tác của Từ Lạc Dương lập tức dừng lại. Trước đây lúc quay《Nhất kiếm quang hàn thập tứ châu》, cậu diễn vai nam hai, Vương Du Hành là nam chính do nhà đầu tư chỉ định, giữa hai người cứ như vậy mà kết thù ——

Vương Du Hành cho rằng Từ Lạc Dương sẽ cướp đi danh tiếng của mình trong bộ phim này, vì tiêu diệt đối thủ tiềm ẩn, dứt khoát trực tiếp xuống tay độc ác, muốn khiến Từ Lạc Dương tự động rút khỏi đoàn phim. Mà Từ Lạc Dương vì dây cáp bị Vương Du Hàng động tay, nên lúc đang quay phim thì bị rơi từ trên cáp treo xuống, sau đó đạo diễn bịt miệng tất cả mọi người trong đoàn phim, chọn nhân nhượng cho yên chuyện.

Sau khi phim quay xong, Trịnh Đông và Từ Lạc Dương cùng nhau thu thập bằng chứng Vương Du Hành chơi ma túy, trực tiếp báo cảnh sát.

Cho nên mối thù nảy sinh năm đó giữa hai người, căn bản là kết cấu vững như xi măng, sinh thời chẳng thể nào hòa giải được.

Từ Lạc Dương lập tức nghĩ, Thích Trường An nhắc tới Vương Du Hành, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì ư?

Lúc này, vang lên tiếng khóa cửa, Từ Lạc Dương nhanh chóng nằm lại trên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, cậu cũng không biết sao mình lại có thể làm lưu loát như vậy nữa, dù sao thì cũng tự nhiên thấy chột dạ, giống như là đã nghe trộm được bí mật gì đó vậy.

Tiếp đó, tiếng chân cố gắng bước thật nhẹ của Thích Trường An từ xa đi đến gần, rồi dừng lại ở bên giường. Từ Lạc Dương phát hiện tay đối phương đặt lên trán mình, chắc là đang xem có sốt hay không, hơn nữa Thích Trường An chắc vẫn chưa phát hiện ra cậu giả bộ ngủ.

Từ Lạc Dương trong lòng đắc ý, từ nhỏ cậu đã là cục cưng khỏe mạnh, không cần ba mẹ phải bận tâm, rất ít khi bị cảm. Vậy nên cậu hơi xoắn xuýt giờ có cần mở mắt ra, nói với Thích Trường An mình đã gần bình phục, nhân tiện làm anh bất ngờ một chút không?

Nhưng rất nhanh, ý nghĩ này của cậu đã bị ép xuống, bởi vì cậu vô cùng nhạy bén nhận ra, hình như Thích Trường An đang cúi người xuống, có tiếng vải vóc ma sát nhau vang lên.

Mấy giây sau, một nụ hôn vừa mềm mại vừa mang theo chút cảm giác mát mẻ, dừng lại trên mí mắt cậu.

Ngón tay giấu ở trong chăn của Từ Lạc Dương lặng lẽ nắm chặt lại, cậu phải dùng hết sức lực mới không từ trên giường trực tiếp nhảy lên —— rốt cuộc là có phải đang nằm mơ không! Phải không! Thích Trường An ảnh hôn mình hả?

Cậu mơ hồ ngửi thấy mùi thơm chua chát của lá trà, trong nháy mắt chạm vào nhau liền thấm vào tứ chi bách hài.

Nhưng mà rất nhanh, nụ hôn này đã kết thúc, Từ Lạc Dương lòng tràn đầy chờ mong, tiếp theo Thích Trường An sẽ hôn chỗ nào đây? Trán? Chóp mũi? Hay là môi? Càng nghĩ càng kích động!

Nhưng khiến cậu thất vọng là, chỉ hôn mí mắt xong, Thích Trường An liền đứng bên giường chứ chẳng làm gì nữa. Từ Lạc Dương cảm thấy khó chịu, rất muốn hỏi sao lại không tiếp tục, cậu cũng hôn mê rồi, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó! Còn không biết mà quý… trọng, ý nghĩ trong đầu bỗng đứt đoạn, Từ Lạc Dương cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang run rẩy, lúc này cậu mới nhận ra có gì đó hơi sai sai ——

Thích Trường An nhân lúc cậu hôn mê mà hôn mí mắt cậu, làm tròn lên, thì chính là Thích Trường An hôn cậu đó!

Trái tim Từ Lạc Dương giống như đang ngồi tàu cao tốc, dường như một giây sau sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực cậu. Chẳng thể nào giả bộ tiếp được nữa, cậu trực tiếp mở mắt ra, đối diện với tầm mắt Thích Trường An.

“Trường An?” Bao nhiêu suy nghĩ lộn xộn trong đầu trong nháy mắt đều không còn quan trọng nữa, Từ Lạc Dương mím mím môi, hơi lo lắng hỏi anh: “Thân thể anh khó chịu hả?” Thích Trường An đứng trước mặt cậu, quầng mắt rất đậm, cơ thể trông có vẻ vừa tiều tụy vừa yếu ớt, khiến Từ Lạc Dương có loại kích động muốn nâng đối phương trong lòng bàn tay để che chở.

“Cậu tỉnh rồi hả?” Trong giọng nói của Thích Trường An mang theo chút vui  mừng, anh kiềm chế nói: “Tôi không khó chịu, cậu thì sao, còn khó chịu ở đâu không? Tôi đi gọi bác sĩ tới.”

Nhận ra Thích Trường An quay người định đi, thái độ hình như cũng hơi kỳ lạ, Từ Lạc Dương theo bản năng giơ tay kéo góc áo khoác đối phương. Rõ ràng cậu dùng sức rất nhẹ, có thể dễ dàng tránh được, nhưng lại khiến Thích Trường An chẳng thể nhúc nhích được.

“Trường An, giờ tui cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, không cần gọi bác sĩ đâu.”Từ Lạc Dương từng có mấy lần kinh nghiệm vì mệt nhọc quá độ mà bị sốt, nên rất hiểu tình trạng cơ thể của mình bây giờ, cậu cong khóe môi, ngón tay dùng sức, lắc lắc góc áo Thích Trường An, giọng nói theo bản năng trở nên mềm mại: “Tui khát, muốn uống nước.”

“Để tôi rót giúp cậu.” Thích Trường An nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Từ Lạc Dương, để lại trên chăn mỏng, rồi mới bước nhanh đi tới bên bàn dài, rót một ly nước, anh còn tỉ mỉ thử cả độ nóng.

Từ Lạc Dương nhìn một bên mặt Thích Trường An, sự kích động vì trước đó được hôn trộm bị gác lại một bên. Cậu cảm thấy ngủ một giấc dậy, Thích Trường An hình như trở nên là lạ, ánh mắt và vẻ mặt nhìn cậu, luôn cảm giác có chút gì đó khác thường.

Nhận lấy nước Thích Trường An đưa tới, Từ Lạc Dương một hơi uống hết, cậu nhìn quầng thâm dưới mắt đối phương: “Mấy giờ rồi vậy?”

“Bảy giờ.”

“Có phải là anh thức cả buổi tối không?” Từ Lạc Dương nhíu chặt ấn đường, vội vàng dịch vào bên trong, sau đó vén chăn lên vỗ vỗ giường: “Nhanh lên đây, nhân lúc còn sớm, anh tranh thủ thời gian ngủ một lát đi. Với lại tui cũng tỉnh rồi, không cần phải lo cho tui nữa.”

Thích Trường An do dự, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt trong trẻo của Từ Lạc Dương, lời muốn từ chối, lại nhanh chóng biến thành “Được”. Anh cởi áo khoác, nằm vào trong chăn, bên trong nhiệt độ rất cao, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lan ra xung quanh, giống như muốn hòa tan cả máu và thịt của anh vậy.

Những dòng chữ như đã khắc sâu trong đầu lại hiện ra: “Có tuyết rồi, bỗng nhiên rất nhớ ảnh.” “Mình sao lại cứ như vậy mà thích ảnh nhỉ?” “Lâu lắm rồi không gặp Thích Thích, muốn mỗi tối đều mơ thấy ảnh.”

Linh hồn tựa như cũng đã nóng đến phát bỏng, trước kia Thích Trường An chưa bao giờ hy vọng xa vời, có ngày lại có thể được Từ Lạc Dương đáp lại.

Giống như trong góc tối âm u lạnh lẽo, chợt có một chùm ánh sáng rọi vào.

Nhưng anh hoàn toàn không biết, phải làm sao để giải thích với Từ Lạc Dương anh không phải yêu quái, giải thích sức khỏe của anh vì sao lại yếu như vậy, vì sao mắt anh sẽ biến thành màu xanh lam, vì sao lại ghét hoa hồng đỏ, gia đình của anh là kiểu gia đình gì.

Khoảnh khắc xem hết weibo của cậu, anh giống như nhận được một thứ trái cây vừa ngọt ngào vừa chua chát, muốn có thể giữ cho nó trường tồn mãi mãi, ngửi mùi thơm của nó mà sống qua từng ngày. Thậm chí anh còn nghĩ, cứ để Từ Lạc Dương hiểu lầm anh là một yêu quái không rõ lai lịch cũng được, như vậy, anh sẽ không bị người yêu dấu nhất phát hiện, trong lòng anh rốt cục là vặn vẹo và tối tăm đến mức nào.

Từ Lạc Dương giơ tay quơ quơ trước mặt Thích Trường An, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Trường An, trước tiên anh ngủ một lát đi, sắc mặt thật sự rất tệ.”

Thích Trường An lấy lại tinh thần: “Được, cậu thì sao?”

“Tui cũng muốn cùng ngủ một lát!” Từ Lạc Dương mặt mày cong cong, cậu nhớ lại nụ hôn dừng trên mí mắt, vành tai hơi đỏ lên, chỉ nói một chữ “Anh ——”, Từ Lạc Dương không nói nổi nữa, cậu rụt lại trong chăn, cảm thấy nhiệt độ lại bắt đầu tăng cao, bèn nhỏ giọng nói: “Bỏ đi, ngủ trước đã!” Chờ anh ngủ dậy tui sẽ hỏi cho rõ ràng, vì sao anh lại nhân lúc tui ngủ mà hôn trộm tui.

Nhìn thấy Thích Trường An tắt đèn, Từ Lạc Dương lại chui ra từ trong chăn, cậu nhìn bóng hình Thích Trường An mơ hồ dưới tia nắng buổi sớm mai, nhớ tới việc từ lúc tỉnh lại đến giờ cũng chưa nhìn thấy điện thoại của mình, cùng với lúc trước tên Vương Du Hành vang lên ngoài cửa, nên hỏi dò: “Tui hỏi một chuyện nhé, hỏi xong sẽ ngủ.”

Giọng Thích Trường An cách rất gần: “Được, cậu muốn hỏi gì?”

“Sau khi tui té xỉu ở sau sân khấu, không xảy ra chuyện gì lớn chứ?”

Thích Trường An “Ừ” một tiếng: “Không, mà nếu có, Trịnh Đông cũng sẽ giải quyết.”

Trong lòng đại khái đã hiểu, Từ Lạc Dương không hỏi tiếp nữa.

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại, Từ Lạc Dương nhắm mắt lại, nhưng không thể đè nén tâm trạng kích động xuống được, người mình thích nằm ở bên cạnh mình, có thể nghe thấy rõ cả tiếng hít thở của đối phương, làm sao có thể ngủ được! Lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến việc Thích Trường An ngủ bù, Từ Lạc Dương kiềm chế không nhúc nhích, một mình vụng trộm cười, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, mà vẫn bị phát hiện.

“Náo Náo không ngủ được hả?”

Nghe thấy tiếng “Náo Náo” này, Từ Lạc Dương không tự chủ được mà nói ra ý nghĩ trong lòng, giọng nói rất mềm mại: “Ừm, hơi không ngủ được.” Cậu lấy dũng khí, nói tiếp nửa câu sau: “Tui có thể… tạm thời ôm anh ngủ không? Tui không ngủ được.”

Cậu nói xong, không dám chớp mắt, lo rằng sẽ bị từ chối.

Nhưng vài giây sau, cậu liền nhận ra mình được Thích Trường An ôm vào trong lồng ngực, Từ Lạc Dương hồi hộp đến mức cơ bắp đều kéo căng. Tiếp đó, chỗ sau thắt lưng được bàn tay Thích Trường An nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Náo Náo thả lỏng.”

Từ Lạc Dương theo bản năng làm theo lời đối phương, tiếp đó lại nhận được lời khen của Thích Trường An: “Ngoan.”

“Tay ôm lấy eo tôi.”

Đầu ngón tay hơi run, Từ Lạc Dương cẩn thận giơ tay ra, nghe lời mà vòng lấy eo Thích Trường An. Hai người dán vào nhau rất chặt, dường như ngay cả nhịp tim của đối phương cũng có thể cảm nhận được, là tư thế cực kỳ thân mật.

Năm ngón tay hơi nắm chặt, nắm lấy quần áo Thích Trường An, Từ Lạc Dương hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng nói: “Lúc trước tui phát hiện.”

Trong phòng quá yên tĩnh, hai người lại cách rất gần, giọng Từ Lạc Dương rất rõ ràng, cậu nói tiếp: “Tui biết ban nãy anh hôn trộm tui.”

Thích Trường An không nói gì.

Trong lòng liên tục nhắc nhở mình ba lần nhất định đừng sợ, cuối cùng Từ Lạc Dương cũng nói hết ra: “Vậy nên, có thể… hôn tiếp không?” Vừa dứt lời, miệng khô lưỡi khô đến mức sắp bốc hỏa luôn.

Nghe rõ câu nói này, hô hấp của Thích Trường An trở nên ngưng trệ, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng và chờ mong của Từ Lạc Dương —— Từ Lạc Dương như vậy, khiến anh chẳng nỡ từ chối.

Thế là một giây sau, Từ Lạc Dương liền cảm nhận được một nụ hôn dừng lại trên trán mình, tiếp theo là giọng nói vừa khàn vừa dịu dàng của Thích Trường An: “Náo Náo ngoan, ngủ đi.”

Từ Lạc Dương thấy Thích Trường An không từ chối, nên quyết định không ngoan thử xem, đánh bạo yêu cầu: “Muốn tiếp nữa được không?”

Ba giây sau, lại một nụ hôn dừng lại trên ấn đường cậu.

“Xuống… xuống dưới một chút.”

Đôi môi mềm mại chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng đụng vào nơi sống mũi.

“Xuống dưới một chút nữa… được không?”

Nụ hôn dừng lại trên chóp mũi.

Giọng nói Từ Lạc Dương run rẩy: “Xuống dưới một chút nữa.”

Lần này, một lúc lâu sau Thích Trường An vẫn không cử động. Từ Lạc Dương cũng thả nhẹ hô hấp, không lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, trong bóng tối truyền tới một tiếng thở dài vô cùng nhẹ, tiếp đó, khuỷu tay Thích Trường An chống lên trên mặt giường, chống đỡ lấy thân thể, sau đó cúi đầu, vừa quý trọng vừa kiềm chế mà ngậm lấy đôi môi Từ Lạc Dương.
Bình Luận (0)
Comment