Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 1

Edit: DiDi

Beta: Bull.

--------------------------------------------

Thế giới trong game ZERO.

Trong rừng rậm tối đen, xung quanh đều bị bụi đen phủ kín, chỉ có một gốc đại thụ cổ quái từ gốc đến ngọn đều màu trắng, có vẻ rất khác thường.

Dưới tàng cây, một thanh niên cao gầy mặc trường bào pháp sư tùy tiện ngồi dưới đất.

Cậu rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay mình. Đôi bàn tay ấy mảnh khảnh trắng nõn, đầu ngón tay bay múa vô cùng linh hoạt khéo léo, mà trong tay cậu, đang bện một ngọn cỏ dại màu đen có ở khắp nơi trên mặt đất ở Hessen.

Theo động tác của cậu, cỏ dại trong tay nhanh chóng thành hình.

Một lát sau, nhánh cỏ dại bình thường biến thành một bé rắn nhỏ màu đen tinh xảo.

Nó vươn đầu ra, trông rất sinh động. Nếu như không nhìn kỹ, thì nó thật sự rất giống với một con vật còn đang sống.

Lúc này thanh niên mới ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía đối diện rồi mỉm cười, nụ cười ấy như đang tắm mình trong gió xuân.

"A Sâm". Tiêu Chỉ đưa bé rắn nhỏ mình vừa mới bện xong cho người đối diện.

Một bàn tay khớp xương rõ ràng nhận lấy bé rắn cỏ trong tay Tiêu Chỉ, động tác của hắn rất nhẹ, giống như đang che chở một bảo vật vô cùng trân quý.

"A Sâm" là một chàng trai có mái tóc bạch kim cùng màu sắc với con ngươi, hắn có ngũ quan tuấn tú sắc sảo, làn da hơi nhợt nhạt . Tuy người này trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng ấy lại bị động tác dịu dàng, cẩn thận trên tay đánh tan.

A Sâm đưa mắt nhìn Tiêu Chỉ: "Đây đã là con rắn thứ năm trăm chín mươi chín em cho ta".

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ: "Nhiều đến vậy rồi sao?"

A Sâm nghiêm túc nói: "Có chứ, mỗi một cái ta đều cất giữ rất cẩn thận."

Tiêu Chỉ cười tít cả mắt: "Vậy ngày mai em làm cho anh chẵn sáu trăm cái được không?"

"Được". Nghe vậy, A Sâm mỉm cười nhẹ, tuy rằng chỉ có một độ cung nhỏ, nhưng cũng khiến hắn trông có vẻ tươi tắn hơn một chút.

Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện đã không còn sớm nữa. Cậu nói: "Đến lúc em phải đi ngủ rồi".

A Sâm nhìn cậu: "Vì sao lúc em đi ngủ, dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng không hề tỉnh lại?"

Đương nhiên rồi, vì lúc đó em offline mà, Tiêu Chỉ nghĩ thầm.

Trong ZERO, sau khi người chơi offline cơ thể vẫn cứ nằm yên tại chỗ, quá ba ngày không online mới biến mất, rồi quay về điểm hồi sinh.

Nhưng Tiêu chỉ không hài lòng với loại đáp án phổ thông này, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc: "Nói cho anh nghe một bí mật, em là người được trời chọn. Lúc em đi ngủ, linh hồn em phải vội vàng đi giải cứu một thế giới khác".

A Sâm: "..."

Hắn nghiêm túc suy tư vài giây, sau đó nhẹ nhàng đưa ra kết luận...

Hắn bị lừa...

Tiêu Chỉ cười rồi vẫy tay với A Sâm: "Lỗ Tấn đã từng nói... Ngủ ngon nha!'"

"Ngủ ngon". A Sâm cũng học theo động tác vẫy tay của Tiêu Chỉ.

Chỉ trong giây tiếp theo, Tiêu Chỉ đã nhắm mắt ngã xuống, trông cứ như qua đời tại chỗ.

Nhưng nhìn kĩ lại, thì cậu vẫn còn hít thở, sắc mặt vẫn hồng hào như cũ, nhưng A Sâm biết, trong khoảng thời gian này, cho dù xảy ra chuyện gì, đối phương đều sẽ ngủ say không tỉnh lại.

A Sâm nhẹ nhàng hỏi: "Lỗ Tấn là ai...?"

Tiêu Chỉ đang offline không thể cho hắn câu trả lời thuyết phục.

Cứ như vậy, hắn vẫn luôn ngồi bên người đang ngủ say kia, yên lặng chờ cậu mở mắt.

Xung quanh vỗ cùng tĩnh lặng, cảm giác lạnh lùng vốn đã bị nụ cười xua tan giờ nhanh chóng trở lại trên người hắn.

*

Sau khi offline, Tiêu Chỉ tắm rửa xong bèn vui vẻ nằm trên giường lớn của mình, chẳng mấy chốc đã ngủ say

ZERO là một huyền thoại của dòng game giải trí, được nghiên cứu và phát triển từ thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại – Noah Bae, toàn bộ thế giới đều được lập trình bằng não bộ, không cần người điều khiển.

Lục địa Dazemenya trong game phát triển giống như một thế giới chân thực. Chủng tộc, hình dạng đều tự động hình thành, mỗi một NPC đều là một trí tuệ nhân tạo độc lập, được xem là một thế giới sống.

Ở thế giới này, người chơi cũng chỉ là một chủng tộc trên đại lục mà thôi, nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng bị NPC cho ăn một vố lớn, bị hố đến cái quần xà lỏn cũng không còn.

Tuy rằng phải dùng thiết bị cao cấp, còn cần thêm mũ và bộ cảm biến, tuy có vẻ hơi rườm rà, nhưng khả năng phản ánh vật thể và sự tự do của thế giới này là hai điểm đã thu hút vô số người chơi, khiến cho họ mê muội, rồi điên cuồng lao vào trò chơi này.

Đương nhiên là Tiêu Chỉ cũng không thoát khỏi, gần đây cậu rất đam mê với ZERO, mà lại còn đúng lúc cậu được nghỉ, vì vậy trừ lúc đi ngủ ra thì hầu như lúc nào cậu cũng online.

Đến giờ thức dậy mỗi ngày, đồng hồ sinh học của Tiêu Chỉ khiến cậu tự động tỉnh lại.

Cậu ở trên giường duỗi duỗi eo, lại cảm giác có thứ gì đó cứng rắn lạnh băng ở dưới mông.

Tiêu Chỉ mơ mơ màng màng vươn tay cầm lấy đồ vật kia, đưa đến trước mặt, cậu chợt thấy hơi ngơ ngác: "Đá à?"

Giường của cậu vì sao lại có đá?

Cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan hết, Tiêu Chỉ nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở trong một khu rừng rậm tối đen, trông có vẻ vừa xa lạ lại hơi hơi quen thuộc.

Nhìn cảnh vật xung quanh, nơi này hình như là Hessen.

Ngoại trừ Hessen ra, trong hiện thực hoàn toàn không có loại thực vật nào như vậy, huống chi còn có thân xác chính mình đang offline bên cạnh cây đại thụ màu trắng.

Nhưng so với trong trí nhớ, nơi này có vài chỗ không còn giống Hessen nữa, xung quanh cậu có rất nhiều bụi cây vừa cao vừa rậm rạp, khiến toàn cảnh xung quanh càng trở nên u ám, đây hẳn được gọi là Hessen PLUS mới đúng.

Tiêu Chỉ nhìn lại chính mình, cậu phát hiện khi mình xuyên qua trên người cũng mặc bộ đạo bào pháp sư như trước khi offline, thuộcTịch Nguyệt tộc, tựa như có lửa. Là một pháp sư đam mê ném cầu lửa, cậu cực kì yêu thích chiếc áo choàng này.

Cậu tiện tay bứt một nhánh cỏ dại màu đen.

Ngón tay cảm nhận được xúc cảm ướt át, cảm giác khi chạm đến những nhánh cây ngọn cỏ sau lưng rõ ràng hơn nhiều so với lúc dùng bộ cảm biến để cảm nhận, hiện tại cậu cảm thấy thế giới của Hessen càng chân thực hơn.

Tiêu Chỉ vừa suy nghĩ vừa bện nhánh cỏ dại trong tay mình.

Đây là thói quen nhỏ của cậu khi suy nghĩ, vậy nên trong tay cậu phải mân mê thứ gì đó mới được.

Tất cả manh mối đều quy về một suy đoán...bây giờ cậu đang ở trong game.

Hơn nữa, lúc này suy nghĩ của Tiêu Chỉ cũng rất rõ ràng, chứng tỏ rằng không phải cậu chơi game quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.

Tiêu Chỉ nhìn qua giao diện như thói quen bình thường, nhưng cậu phát hiện toàn bộ giao diện đều là màu xám, trừ kĩ năng và ba lô ở ngoài thì tất cả công năng còn lại đều không thể sử dụng, đương nhiên cũng bao gồm cả offline.

Trừ cái này ra, Tiêu Chỉ còn chú ý tới phong cách giao diện cũng có sự thay đổi, là một loại phong cách cậu không hề quen thuộc.

Kết hợp với Hessen PLUS trước đó, Tiêu Chỉ có một suy đoán lớn mật, cậu xuyên vào game, mà game đã không còn là bản trước kia cậu chơi nữa.

Tiêu Chỉ nghĩ đến lần trước mình offline đã chào tạm biệt với A Sâm.

Mặc dù A Sâm là một NPC, nhưng cũng là bạn tốt của cậu, hai người thường xuyên hẹn gặp nhau ở dưới tàng cây. Nhưng bây giờ khi Tiêu Chỉ nhìn xung quanh, ngoại trừ cậu ra, thì hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ người nào.

Cậu quan sát bé rắn nhỏ mình vừa bện ra thật cẩn thận.

Trước đây, khi cậu dùng bộ cảm biến để làm thì cảm thấy không trơn tru lắm, nhưng bây giờ cậu có thể dễ dàng bện ra mà không gặp chút trở ngại nào, khiến rắn nhỏ trong tay cậu tỉ mỉ hơn trước đây nhiều.

Chỉ tiếc là A Sâm không có ở đây, không thể nào đưa cho anh ấy được.

Cậu đặt con rắn vừa bện xong dưới tàng cây, Tiêu Chỉ quyết định rời khỏi nơi này trước, đi phụ cận hỏi thăm tin tức.

Cậu nhớ là có một trấn nhỏ là nơi tập họp của các nhà thám hiểm ở cách đó không xa.

*

Giao giới giữa Hessen và Thiên Diệp quốc.

Ô Tháp trấn là trấn nhỏ cách Hessen rất gần, Hessen có rất nhiều những công pháp hiếm, nhưng đồng thời cũng là địa phương của đủ loại sinh vật bất tử và dã thú qua lại, cực kì nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, nhưng trước giờ chưa từng giảm xuống.

Thiên Diệp quốc có Mộc Linh tộc, còn có người chơi và những chủng tộc khác, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một số sinh vật bất tử của Hessen.

Dựa vào hiểu biết của Tiêu Chỉ với Hessen trước kia, cậu một đường né tránh các loại sinh vật nguy hiểm, tuy có hơi bị dọa một tí, nhưng cậu vẫn an toàn tới được trấn nhỏ.

Ô Tháp trấn vẫn như trước đây, sức sống sinh sôi từ trong loạn lạc, nhưng nơi này rộng lớn hơn trước kia, người lui tới cũng nhiều hơn, nhưng tổng thể thì vẫn không thay đổi nhiều.

Tiêu Chỉ nhìn quanh những hàng quán mà mình vừa đi qua, nơi này người chơi cùng NPC hỗn tạp, đều bán các loại đặc sản Hessen nhờ thám hiểm mà có.

Bỗng nhiên hơi thở của Tiêu Chỉ như cứng lại.

Ánh mắt cậu rơi quầy hàng bày bán quả Guru, giá của nó vốn chỉ có 5 tiền vàng, đột nhiên bây giờ lại lên tận 50!

Còn chưa kịp ngậm ngùi vì lòng dạ gian trá của người bán, cậu lập tức phát hiện quả Guru ở các quầy hàng khác cũng đều có giá 49 đến 51 tiền vàng.


Không chỉ như thế, hầu như những đồ vật quen thuộc trước kia đều có giá cả tăng ít nhất là gấp 10 lần, thậm chí có không ít thứ còn tăng lên rất cao.

"Chẳng lẽ là...lạm phát?" Tiêu Chỉ không thể ngờ, ngay cả game cũng không thể thoát khỏi số phận lạm phát, thế giới của ZERO có thể làm chân thực đến vậy sao?

Không biết lạm phát đã tích lũy bao nhiêu năm mà chỉ trong nháy mắt, một người có thể xem như là giàu có đột nhiên biến thành nghèo khổ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước có người kinh ngạc kêu lên.

Tiêu Chỉ nhìn theo giọng nói đó, phát hiện một quầy hàng giám định khoáng thạch, một bậc thầy giám định thuộc Mộc Linh tộc vừa giám định xong một khối khoáng thạch.

Sau khi giám định xong, khối khoáng thạch bỗng tỏa ra ánh vàng rực rỡ, tản ra hơi thở "Ta đây quý giá lắm đấy", "Tên dân đen kia, đừng có vấy bẩn trẫm", chói mù cả mắt chó.

"Đây là quặng Diệu Kim đúng không?! Không phải bảo là sẽ không phát hành nữa sao?"

"Hắn bảo đó là khoáng thạch do người lớn trong nhà cất giữ nhiều năm, đột nhiên nhớ ra nên mới đem đi giám định."

"Nếu cái cục này có thể đưa đi đấu giá thì chẳng phải giá sẽ cắt cổ luôn à?!"

"Tôi muốn mua lắm luôn!"

"Tại sao ông nội của tôi không có loại đồ cất giữ này chứ...?!!"

Trông mặt mày của người ủy thác rất hồng hào, tất nhiên là vô cùng hài lòng với kết quả giám định.

Hắn cung kính lạy vị giám định sư Mộc Linh tộc một lạy: "Kết quả giám định của ngài Hoorn thật sự có thể khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng."

Quý ngài Hoorn thản nhiên nói: "Không cần lạy, bắt buộc phải có thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên mới có thể giám định khoáng thạch, mà chất lượng vốn đã là hàng đầu rồi."

Nghe vậy, Tiêu Chỉ nghèo khổ không nhịn được nhìn về phía ba lô của chính mình, ánh mắt cậu dừng trên một khối vuông nhỏ không hề thu hút.

Trong đó là đồ vật A Sâm đưa cho cậu.

Bề ngoài của tảng đá đó vô cùng tầm thường, vật phẩm kia ngoại trừ"???" cũng chỉ có "Yêu cầu giám định: Thuật giám định từ cấp bậc thầy trở lên."

Bởi vì A Sâm thường xuyên đưa cho Tiêu Chỉ những đồ vật kì quái, đôi khi là đá, có khi lại là lá cây, cũng những khúc xương không biết là xương của thứ gì, ba lô của cậu không ít những vật phẩm như vậy.

Mà Tiêu Chỉ lại là một người đam mê đánh nhau, cậu không có hứng thú với thuật giám định, mà trước đây, thứ cậu không thiếu nhất chính là tiền, vậy nên cậu cũng chưa bao giờ xách mấy thứ này đi giám định.

Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, Tiêu Chỉ không biết tình huống này sẽ kéo dài bao lâu, nếu muốn sống sót trên lục địa này, thì thứ không thể thiếu nhất chính là tiền.

Tưởng tưởng đến mấy thứ này một lát nữa sẽ biến thành vàng bạc óng ánh chói mù mắt, Tiêu Chỉ cảm thấy trái tim mình đang nhảy lên thình thịch, chẳng lẽ... Cơ hội biến thành đại gia trong một đêm đang nằm ngay trước mắt?

Tiêu Chỉ bắt đầu đưa mắt nhìn quý ngài Hoorn đang rất ung dung, cậu chợt suy nghĩ đến việc sau này có thể nhờ người ta giám định vài khoáng thạch, để giải quyết tình hình khủng hoảng tài chính của cậu.

Đột nhiên, cậu cảm thấy bầu không khí đang êm đẹp trở nên hơi quái dị.

Tầm mắt của người chơi xung quanh không hẹn mà cùng hướng về phía cậu, bọn họ lén đánh giá gương mặt Tiêu Chỉ, thỉnh thoảng còn thì thầm to nhỏ với người bên cạnh, càng khiến nhiều người nhìn cậu chăm chú.

Không ổn lắm.

Tiêu Chỉ vội tém lại khao khát trở thành đại gia trong một đêm của mình, cậu nhẹ nhàng bước đi, sau đó từ từ di chuyển theo một hướng khác.

Theo hành động của cậu, những người nhìn cậu chăm chú đó cũng lặng lẽ di chuyển, rất có thể là họ sẽ đuổi theo cậu đến cùng trời cuối đất.

Tiêu Chỉ không hiểu vì sao mọi người lại đi theo mình, nhưng nhìn tư thế của bọn họ chắc chắn không phải đến cho cậu tiền. Nhiều người như vậy, nếu thật sự bị bao vây, thì cậu khó mà thoát thân được.

Là một người chơi hệ chiến, làm thế nào để thoát thân khi bị bao vây chính là một môn học bắt buộc.

Tiêu Chỉ rẽ bước sang hướng khác, chỉ trong nháy mắt đã lách mình vào một cái hẻm nhỏ, những người đi theo cậu cũng không chút do dự vào theo.

Ngõ nhỏ vừa hẹp vừa quanh co, bóng dáng Tiêu Chỉ lại càng mờ mờ ảo ảo, thế là bọn họ vừa mới đuổi kịp thì đã bị kéo giãn khoảng cách trong nháy mắt, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một góc áo tung bay của cậu, Tiêu Chỉ cứ như một con mèo nhỏ, làm những người đuổi theo cậu càng ngày càng sốt ruột.

Cuối cùng phía trước chính là ngõ cụt.

Mọi người hào hứng bước đến, nhưng lại phát hiện phía trước trống không, Tiêu Chỉ đã biến đi đâu mất tiêu rồi?

"Người đâu?"

"Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm?"

"Không thể nào, tôi vừa mới nhìn thấy bóng lưng của cậu ta chạy tới đây."

"Tìm kỹ lại xem...."

"Bên này không có..."

"Bên này cũng không có..."

"Aizz, tản ra chút đi, cơ hội phát tài lại vụt mất...."

Đến khi mọi người đã đi khỏi, Tiêu Chỉ đang ẩn thân tại một cái nóc nhà trong hẻm nhỏ mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng những người đó nói chuyện, 'Phát tài?' là chỉ cái gì? Chẳng lẽ đám người đó lại muốn đóng gói cậu đem đi bán sao? Hiện nay lớn lên đẹp trai lại nguy hiểm như vậy hả?

Tiêu Chỉ thu mắt lại, xoay người nhảy xuống nóc nhà, lại vừa hay đối diện với một gương mặt.

Rất đẹp, hơn nữa còn nhìn rất quen mắt...

Đó là một bức họa được dán lên tường, nhìn bức họa này có vẻ đã được treo trong thời gian rất dài.

Chàng thanh niên trong tranh có gương mặt vừa góc cạnh vừa tinh tế, bên dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, giữa mắt mày dường như chất chứa nét cười, trông rất hòa nhã dễ gần, không thể nào nhìn ra được đây là một tên đam mê vác cầu lửa đi tẩn người khắp muôn phương.

Mợ nó! Cái này không phải mặt cậu à?!

Nhưng vấn đề là, vì sao trên đỉnh đầu của cậu có ba chữ to "LỆNH TRUY NÃ"? Giải thưởng còn treo đến một triệu tiền vàng nữa?

Người đang bị truy nã – Tiêu Chỉ: "What?"

Tuy rằng tôi thích PK, mê cướp boss, nói chuyện hơi thiếu đòn, nhưng tôi là một người chơi tốt mà!

———-Hết chương 1————
Bình Luận (0)
Comment