Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 111

Thiệp này được đăng chưa lâu đã tung bay theo chiều gió trên top 1 trang đầu diễn đàn, phía sau còn kèm theo một chữ “HOT” đỏ rực.

Sau khi nội dung thiệp được share lên weibo đã dấy lên một trận phong ba. Không lâu sau, #Để_mị_trả_lời_cho_Triệu_Thư_Á_nghe và #Thanh_Sơn_Dư_thị đã chiếm top 1 và 2 của bảng hot search, chữ ‘HOT” đằng sau cũng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ đậm.

“—— #Để_mị_trả_lời_cho_Triệu_Thư_Á_nghe thứ nhất, Dư Niên nhìn cũng không thèm nhìn một cái, sao có thể chắc chắn “Dạ Yến” của cậu là hàng pha kè? Trả lời: Bởi vì hàng riêu trong nhà cậu ấy.

Thứ hai, sao Dư Niên có thể chắc chắn hàng riêu đang nằm trong tay con cháu đời sau của tác giả? Trả lời: Bởi vì Dư Niên chính là con cháu đời sau của tác giả!

Thứ ba, sao Dư Niên có thể chắc chắn người bán tranh cho ông nội cậu không phải con cháu đời sau của tác giả? Trả lời: Bởi vì cho tới bây giờ Dư Niên chưa từng bán “Dạ Yến” cho ông nội cậu!

Thứ tư, Dư Niên nói tranh là hàng giả thì chẳng phải Triệu gia mấy người đang tấu hài sao? Trả lời: Đúng vậy, Triệu gia mấy người đang tấu hài đó, bởi vì hàng riêu đã ở trong nhà cậu ấy hơn ba trăm năm! Cậu ấy giải thích, cậu còn không tin, cạn lời [ buông tay ] “

“—— #Thanh_Sơn_Dư_thị tui đọc xong link ở diễn đàn bèn lập tức quỳ xuống ngay ngắn! Mấy đứa hồi trước nói Dư Niên quá lậm thiết lập tính cách đâu đi ra đây, đệt mợ người ta còn cần cái thiết lập tính cách đó à? Dư Niên? Thiết lập tính cách của Dư Niên chính là bản thân cậu ấy!!! Căn bản không cần phải xây dựng!”

“—— #Thanh_Sơn_Dư_thị là một Bánh Gạo Nếp, tui phải bình tĩnh... Chẳng phải Niên Niên không mua nổi đồ ăn ngoài sao? Chẳng phải áo phông đang mặc trên người là mười đồng một món trăm đồng một chục mua sỉ sẽ được giảm giá sao?? A a a tui chỉ biết a a a a mà thôi!”

“—— #Để_mị_trả_lời_cho_Triệu_Thư_Á_nghe thiệt xin lỗi *moah ~ Niên Niên của tụi tui không cần phải xây dựng hình tượng quý công tử dòng dõi thư hương đâu, người ta chính là quý công thế gia chân chính đó *moah ~ Niên Niên của tụi tui cho tới bây giờ đều chịu trách nhiệm với lời nói của mình đó, nào có gạt anh, tranh của anh chính là hàng pha kè mà *moah ~ nên tụi tui có một đề nghị, mời anh nói xin lỗi!”

Cũng không lâu sau, chủ cái thiệp đó lại mở thêm một thiệp nữa trong diễn đàn, “Tại sao nghệ danh của Dư Niên lại là Tư Ninh? Thì ra...”

Lầu chính cũng chỉ có một lời.

“Mặc dù nói tứ đại gia tộc Ninh thành gì gì đó rất Mary Sue và Jack Sue*, nhưng biệt thự Tư Ninh trên đường Thanh Khê ở phía tây thành phố, tên gốc là biệt thự Dư. What Dư? Dư của Thanh Sơn Dư thị, Dư của Dư Niên.”

“—— rõ ràng đều là người không mua nổi đồ ăn ngoài, sao anh lại xuất sắc như vậy? Vờ lờ biệt thự Tư Ninh! Trong Ninh thành tấc đất tấc vàng, một cái biệt thự... Tui đau! Có vài người ngoài mặt không mua nổi đồ ăn ngoài, nhưng bên trong lại có một cái biệt thự!”

“—— vậy nên nghệ danh Niên Niên dùng khi viết nhạc là Tư Ninh sao? A a a, còn nữa, ông ngoại của Niên Niên là Tu Ninh tiên sinh, vậy nên Tư Ninh có phải ý là nhớ ông ngoại không? Tui khóc, hu hu thương Niên Niên!”

Tới gần nửa đêm, chủ thiệp này lại đăng cái thiệp thứ ba, “Thật sự là hàng pha kè?”

“Vốn dĩ tui cảm thấy tim mình rất khỏe, nhưng sau đó tui nhận ra vờ lờ tui đánh giá cao bản thân mình rồi! Cái show thực tế “Một ngày của tôi” chẳng phải là quay ở nhà Dư Niên sao? Ban đầu tui ôm mộng muốn học hỏi một chút kiểu dáng chỗ ở loại con em thế gia của Dư Niên, bèn đi nghiên cứu kỹ càng.

Kết quả phát hiện, vờ lờ, cái bình quán nhĩ sứ men xanh cắm hoa thược dược và hoa mận đỏ, nếu là hàng riêu, hơn ba triệu! Cái nghiên mực mài mực viết bút lông bằng đá Đoan Khê thượng hạng nguyên chất, tui tra kỷ lục đấu giá mấy năm gần đây, nhiều nhất là hơn sáu triệu một cái...

Còn có cái đĩa đựng xà phòng lướt qua ống kính, hình như là đĩa gốm men lam có họa tiết hoa sen quấn vào nhau cỡ bốn trăm mấy ngàn. Còn chậu hoa ở ban công, hình như là bình sứ thanh hoa hai trăm mấy ngàn...”

“—— bình cắm hoa mai hơn ba triệu? Nghiên mực hơn sáu triệu? Đĩa đựng xà phòng hơn bốn trăm ngàn? Chậu hoa hơn hai trăm mấy ngàn?? Tui rất muốn nhảy cẫng lên chửi chủ lầu, đệt mợ đừng có tấu hài nữa, người ta xộn lào cũng chưa bằng mày! Nhưng lý trí nói cho tôi, 99% là thật…”

“—— nghèo khó giới hạn trí tưởng tượng của tôi... Không nhịn được phải @Triệu Thư Á, nào, cậu tới đây nhìn thử đi, mở to mắt mà nhìn thiết lập tính cách quý công tử phải như vậy nè!”

“—— thì ra đây mới là cuộc sống của quý công tử thế gia, chắc sau này giới giải trí chẳng ai dám xài thiết lập tính cách quý công tử nữa rồi, dẫu sao người ta không có tiền! Lại nghĩ tới show “Tàng Bảo”, hoàn toàn có thể tưởng tượng rốt cuộc Thanh Sơn Dư thị kéo dài qua bao nhiêu triều đại, không có chút của cải, không thể nào!”

Mà lúc này trong phòng làm việc của cao ốc Tinh Diệu, Thi Nhu đang lướt weibo rất nhanh.

Ngón tay ngừng lại, Thi Nhu há hốc mồm, “Mạnh, Mạnh ca, lúc tôi giúp Niên Niên tưới cây, còn chê hoa văn cái bình sứ thanh hoa quá bần...”

Mạnh Viễn cũng đang lướt thiệp trên diễn đàn, đập bàn, “Dư Niên hay thật, lần đầu tiên tôi vào nhà cậu ấy nhìn thấy cái đĩa đựng xà phòng tỉnh cả ngủ. Kết quả thế nào? Niên Niên thờ ơ buông một câu hàng pha kè, mua vỉa hè có ba mươi mấy đồng.”

Thi Nhu che miệng cười, bị Mạnh Viễn trừng một cái, cô lại nhịn cười nói, “Nói đúng mà, bỏ mấy số không đằng sau đi thì đúng là ba mươi mấy đồng thật.”

“Còn có lần đầu tiên cậu ấy tới phòng làm việc của tôi tìm tôi ứng cử, tôi kêu cậu ấy hát một bài, cô biết cậu ấy hát cái gì không?”

Thi Nhu giơ tay, “Cái này tôi biết! Thủ hiệu ca đại học Ninh thành!”

“Đúng vậy, tôi lăn lộn lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người hát thủ hiệu ca. Lúc ấy còn cảm thấy cậu trai này thật thú vị.” Mạnh Viễn ngồi xuống ghế, thở dài, “Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, thủ hiệu ca là bà ngoại cậu ấy viết, không biết Niên Niên cảm thấy gì lúc đó nữa.”

Thi Nhu dùng tay chống cằm, nụ cười cũng biến mất, “Đúng vậy, hình như Niên Niên không có người nhà, sau khi ông bà ngoại qua đời, theo lý thuyết thì phải có bố mẹ và ông bà nội mới đúng. Nhưng Niên Niên nói mình được ông bà ngoại nuôi lớn, không có người nào nữa. Vậy ba mẹ của em ấy đâu? Người đâu rồi?”

Cô nhìn Mạnh Viễn, “Nhưng mà tôi sợ khơi dậy chuyện đau lòng của Niên Niên nên vẫn không dám hỏi.”

“Chắc là có câu chuyện xưa hoặc là ẩn khúc gì đó ở bên trong.” Mạnh Viễn gật đầu, nghĩ ngợi, “Cô làm đúng, Niên Niên không đề cập tới, chúng ta cũng đừng hỏi. Vô tình chạm vào vết sẹo của cậu ấy, cậu ấy sẽ đau lắm.”

Thi Nhu đồng ý.

Mạnh Viễn theo thói quen gõ bàn một cái, suy nghĩ, “Nhiệt độ vụ này mấy ngày nữa sẽ giảm thôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta không cần thêm lửa vào tình hình và nhiệt độ bây giờ đâu.” Hắn chỉ đôi mắt của mình, cười nói, “Dẫu sao lúc thông tin bị bại lộ, mắt tôi đã rớt khỏi tròng luôn, còn mấy antifans kia chắc mặt bị vả sưng vù luôn rồi!”

“Đúng đúng đúng!” Thi Nhu thoải mái tinh thần, ánh mắt sáng lên, “Tôi nhìn thấy đề tài #Để_mị_trả_lời_cho_Triệu_Thư_Á_nghe này, tâm trạng vô cùng tốt! Đến lúc tôi phát hiện dưới đề tài #Dạy_cưng_cách_xây_dựng_hình_tượng_quý_công_tử tất cả đều @Triệu Thư Á, tôi cảm thấy nhân sinh không còn gì tuyệt vời hơn, có thể sống đến năm mươi tuổi!”

Mạnh Viễn nghe vậy bèn cười, “Miêu tả của cô, sống đến năm mươi tuổi, có thể có thể.”

“Đúng vậy, hơn nữa Triệu Thư Á vừa ra mắt đã bắt chước Niên Niên ké fame, xong rồi còn spam thiết lập tính cách cùng với ba cậu ta, thời điểm ba con họ đạp Niên Niên dưới chân, chửi Niên Niên nhất định không nghĩ tới bàn tay vả mặt người khác này của mình cuối cùng lại hạ cánh xuống mặt mình không lệch một ly!”

Mạnh Viễn sờ cằm, học giọng điệu của Dư Niên, “Suy nghĩ rất tốt, nhưng mà tranh là giả, bởi vì tranh gốc vẫn luôn trong nhà tôi.”

Thi Nhu không nhịn được phá lên cười.

Ngồi một lúc, Mạnh Viễn cầm điện thoại, “Không được không được, vui quá quên mất! Niên Niên giấu kỹ quá, không lộ một kẽ hở gì.” Vừa nói, hắn vừa bấm số Dư Niên. Nhưng mà nói vài câu đã cúp máy.

Thi Nhu tò mò, “Mạnh ca, sao anh cúp máy vậy?”

Mạnh Viễn: “Niên Niên đang ở chỗ thầy của cậu ấy.”

Trong phòng thí nghiệm của Tằng Hồng Ảnh.

Dư Niên mặc đồng phục làm việc màu xanh nhạt, đeo khẩu trang đang lau chùi vết bẩn trên quỹ đồng thau cùng với thầy Tằng Hồng Ảnh. Khoảng thời gian này điện thoại vẫn luôn reo lên, cậu không quan tâm, chỉ nghe điện thoại của Mạnh Viễn rồi lại bỏ xuống.

Tằng Hồng Ảnh một đầu tóc hoa râm, cánh tay đầy nếp nhăn nhưng vô cùng vững vàng. Sau một phen bận rộn, minh văn trên vách trong quỹ đồng thau đã hiển lộ rõ ràng.

Lúc này, Hứa Liên Ngôn mặc đồng phục giống vậy ở bên cạnh mở miệng nói, giọng điệu không nén nổi kích động, “Thầy, Niên Niên, kết quả Radiocarbon dating** đã có, niên đại trùng khớp với những năm cuối của Huyền triều!”

“Thầy biết.” Tằng Hồng Ảnh tập trung đọc minh văn trên vách trong quỹ đồng thau, kéo Dư Niên qua, “Niên Niên này, con tới đây đọc thử xem nó viết gì.”

Dư Niên cắn chữ rõ ràng, “Viết là, Văn vương chinh Huyền, triều chỉ một giáp, năm vạc, Tân Mùi, vương tại Lan Sư, ban thưởng tiền vàng, làm đồ tế lễ. Ý chắc là, Văn vương xuất chinh thảo phạt Huyền, sáng sớm một giáp, tuế tinh, cũng chính là lúc sao Mộc lên cao, đã giành được thắng lợi. Bởi lúc Văn vương luận công ở Lan Sư ban thưởng rất nhiều kim loại, số kim loại được dùng làm quỹ, làm lễ khí cúng tế tổ tiên.”

Cặp mắt Tằng Hồng Ảnh trong veo, ông nhìn quỹ đồng thau không chớp mắt, lại hỏi Hứa Liên Ngôn, “Con nói, “Quốc thư” ghi như thế nào?”

” “Quốc thư” ghi là, Văn vương diệt Huyền là trong cuộc chiến Lan Sư. Lúc ấy sao Mộc lên cao, báo hiệu Văn vương sắp đại thắng, mà quân đội triều Huyền do sợ hãi thiên tượng, chạy trốn tán loạn tứ phương, chưa đánh đã thua.” Miệng Hứa Liên Ngôn khô khốc, “Thầy, giống với bản ghi lại.”

Anh lại không nhịn được nói, “Những sử gia kia luôn nói triều Huyền là do chúng ta bịa ra, phần ghi trong “Quốc thư” cũng là giả. Bây giờ, bày quỹ đồng thau này trước mặt bọn họ, xem bọn họ còn dám nói sự tồn tại của triều Huyền là vô căn cứ không!”

Biểu tình phức tạp, Tằng Hồng Ảnh than thở, “Có lẽ sau khi phát hiện quỹ đồng thau quan trọng đến mức này, năm đó Phó Bác Ngạn tình nguyện vứt lương khô hành lý, cũng phải bảo vệ quỹ đồng thau này thật tốt.”

Ông hỏi Dư Niên, “Niên Niên này, lúc con về có đi thăm ngài Phó không?”

Dư Niên gật đầu, “Trước khi con về đã đi hỏi ông lão lớn tuổi nhất trong thôn, hỏi rõ vị trí phần mộ. Ông ngoại đã từng nói ngài Phó rất thích rượu và trúc, con bèn mua một bầu rượu, hái một cành trúc đi viếng ngài.”

“Ừ, con đem quỹ đồng thau trở về, có lẽ Phó tiên sinh dưới suối vàng mà biết, cũng nhắm mắt yên nghỉ.” Tằng Hồng Ảnh bóp mi tâm, cầm bình trà trên bàn, uống vài ngụm tỉnh người, “Quỹ đồng thau này cứ để ở chỗ thầy đi, sau khi thầy gọi được mấy đàn anh của con về sẽ cùng nghiên cứu kỹ hơn. Còn về việc báo cáo di vật văn hóa, thầy và các đàn anh sẽ lo liệu, con không cần bận tâm.”

Dư Niên vội vàng nói, “Thầy, con cũng muốn nghiên cứu cùng.”

“Tùy con, dù sao thầy sẽ không đặt cơm tháng.” Tằng Hồng Ảnh giương khóe miệng, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống, nắm hờ tay, ho nhẹ vài tiếng, giả bộ mình không cười.

Ông nhìn thời gian, thúc giục, “Không còn sớm nữa, hai đứa nhanh chóng về ngủ đi!” Lại cố chê bai, “Tuổi trẻ toàn thức đêm!”

Hứa Liên Ngôn hỏi một câu, “Thầy không về à?”

Tằng Hồng Ảnh trợn mắt, “Con hỏi nhảm nhí vậy? Quỹ đồng thau để trước mặt thầy, mặc dù thiếu cái đế nhưng vẫn còn hơn nửa, con nói xem sao thầy có thể nỡ lòng rời khỏi phòng thí nghiệm một bước chứ!”

Dư Niên và Hứa Liên Ngôn đều tự giác quay mặt đi, cố gắng nhịn cười.

Đã qua nửa đêm, xe Tạ Du dừng trong bãi đậu xe.

Đóng cửa xe, Dư Niên thấy Tạ Du, không nhịn được xích lại gần hôn sâu một cái, mãi đến khi hai người không thở nổi mới luyến tiếc tách ra.

Tạ Du nhẹ nhàng sờ lên dái tai nhẵn mịn của Dư Niên, giọng nói mang một tia khàn khàn, “Dính người.”

Dư Niên được sờ vô cùng thoải mái, âm mũi hừ nhẹ, “Không được dính anh hả?”

“Được, nhưng mà, Niên Niên chỉ có thể dính anh.”

“Ừ, chỉ dính anh.”

Lúc này, Mạnh Viễn lại gọi tới, Dư Niên bắt máy, “Mạnh ca, sao vậy?”

“Niên Niên, bây giờ cậu đừng có về nhà vội, nhất định đừng có về, ngoài tiểu khu của cậu và cả biệt thự Tư Ninh ở phía tây thành phố có cả một đống phóng viên ngồi xổm đấy, cậu mà về chính là dê dâng tới miệng cọp.”

Bị cách ví von này chọc cười, Dư Niên gật đầu, “Ừ, tối nay tôi sẽ không về.”

Cúp điện thoại, Dư Niên chớp mắt với Tạ Du, “Anh nghe thấy không, tối nay em không về nhà được.”

Tạ Du ngồi bên cạnh nghe được sương sương, hắn hỏi, “Sáng mai có lịch trình đúng không?”

Dư Niên gật đầu, “Ừ, bảy rưỡi.”

“Nhà anh xa lắm, đến đó sẽ rất trễ.”

Dư Niên đặt cằm lên vai Tạ Du, “Vậy nên, em ở đâu đây?”

Lỗ tai Tạ Du ửng đỏ, “Đi Ngự Lãm đi, tầng cao nhất có phòng của anh.” Mấy chữ cuối cùng nói rất nhỏ, “Anh và em.”

Xe chạy rất êm, đầu mũi tràn ngập hương tuyết tùng quen thuộc, Dư Niên kể lại chuyện mấy ngày nay nhưng mà nói một hồi giọng nói nhỏ dần, dựa vào vai Tạ Du ngủ say.

Biết hôm nay cậu đi xe buýt qua đường núi rồi đổi xe lửa rồi lại lên máy bay,toàn bộ hành trình không ngủ tí gì, vừa xuống máy bay đã mang quỹ đồng thau đến phòng thí nghiệm, cho đến bây giờ cũng chưa chợp mắt được phút nào. Tạ Du chỉnh nhiệt độ trong xe lên, cảm giác trọng lượng trên bả vai, nghe tiếng hít thở đều đều của Dư Niên, trong lòng yên bình.

Lúc xe dừng lại, Tạ Du không đánh thức Dư Niên, cẩn thận ôm người vào lòng, chu đáo điều chỉnh góc độ. Dường như Dư Niên đang chìm trong giấc mộng cũng có thể biết người đang ôm mình là ai, vô thức siết chặt áo vest của Tạ Du.

Mà trong một góc không dễ phát hiện có một người đàn ông vóc dáng gầy gò phổ thông đang ngồi có chút kích động —— vốn dĩ hắn tới đây để theo dõi một tên phú nhị đại đang có tin đồn tình cảm với một nữ minh tinh trong giới rồi về bịa tin, kết quả ngồi xổm đến rạng sáng cũng chẳng có thu hoạch gì. Hắn dứt khoát tìm một vị trí yên tĩnh, đang định chợp mắt một giấc nhưng không ngờ lại thấy Tạ Du!

Mặc dù không biết người Tạ Du ôm là ai, nhưng chỉ là tin đồn tình cảm hư hư thực thực của Tạ Du cũng đủ để lên trang nhất rồi!

——————————————————

*Mary Sue và Jack Sue: Mary Sue là kiểu nhân vật ảo lòi hoàn hảo về mọi mặt, giỏi tất cả mọi thứ, hiền lành hòa đồng bác ái thân thiện với cộng đồng, là hình tượng nữ thần đứa nào cũng thích.

Còn Jack Sue cũng giống Mary Sue, chỉ có điều đó là nhân vật nam:v

(tự dưng đọc thấy từ này nhớ lại một thời viết teenfic của mình ghê…)

**radiocarbon dating: là phương pháp Định tuổi bằng đồng vị cacbon hay định tuổi bằng cacbon-14, còn được gọi là Định niên đại bằng cacbon phóng xạ, là phương pháp xác định tuổi tuyệt đối của đối tượng cổ có chứa các chất hữu cơ, bằng cách sử dụng các thuộc tính đặc hữu của đồng vị carbon phóng xạ ¹⁴C trong hoạt động của sinh giới.
Bình Luận (0)
Comment