Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 52

Bạch Nghiên đi theo Tô Nhiễm Dao đến Tế Linh Đàn, người ở chỗ này đều ăn mặc kì lạ giống nàng.

"Thánh nữ." Vài vị trưởng lão hướng Tô Nhiễm Dao thi lễ, đối với Bạch Nghiên đứng bên cạnh ít nhiều cũng có chút tò mò.

Tô Nhiễm Dao nói: "Các vị trưởng lão không cần lo lắng, đây là Vấn Thanh chân nhân đến từ  Phiêu Miểu Thành, Bạch Nghiên. Hôm nay ta mời hắn tới đây là muốn thương lượng về chuyện của Phệ Tâm Ma ở Vô tận chi cảnh."

Trưởng lão đứng đầu gật đầu: "Thánh Nữ làm rất đúng, Phiêu Miểu Thành đúng thật là chiến lực chủ yếu để đối phó với Phệ Tâm Ma."

"Nếu như vực sâu và Phệ Tâm Ma có thể cùng lúc bị tiêu diệt, mà không phải như bây giờ chỉ tạm thời phong ấn trong Vô tận chi cảnh thì tốt biết bao." Một trưởng lão thở dài nói, "Ma Động xuất hiện có lẽ mới chỉ là bắt đầu, Thánh Nữ, ngài cảm thấy nó có liên quan tới Vô tận chi cảnh sao?"

"Thuật Dục trưởng lão không cần quá mức lo lắng, trong lòng ta hiểu rõ, nhưng trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là Phệ Tâm Ma." Tô Nhiễm Dao dường như không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói, "Ta cùng Vấn Thanh chân nhân thương lượng thỏa đáng rồi sẽ báo lại với các trưởng lão sau."

Dứt lời, Tô Nhiễm Dao liền mang theo Bạch Nghiên nhanh chóng rời đi, lưu lại mấy trưởng lão đứng đấy hai mắt nhìn nhau.

"Bọn họ nói Ma Động......" Bạch Nghiên nhớ tới lời tiểu khất cái từng nói.

Tô Nhiễm Dao không trả lời, đợi khi tới một nơi hẻo lánh không người, biểu tình liền trở nên nghiêm túc mở miệng nói: "Dựa vào vẻ mặt của ngươi khi các trưởng lão nhắc tới Ma Động, ngươi tựa hồ cũng biết một ít đi?"

"Không phải, ta chỉ là nghe người ta nói qua, kỳ thực ta còn chưa từng nhìn thấy."

"Phải vậy không?" Tô Nhiễm Dao nhìn tế đàn cách đó không xa nói, "Nhưng ta tìm tới người đúng thật chính là vì Ma Động."

Bạch Nghiên nhớ tới cuộc đối thoại của Tô Nhiễm Dao cùng mấy trưởng lão vừa rồi, không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi: "Ngươi tìm ta không phải vì chuyện của Phệ Tâm Ma sao?"

"Không phải. Ta chỉ không muốn cho các trưởng lão biết mục đích ta đưa ngươi tới đây. Ma Động chính là một đại kiếp nạn của đại lục An Lạc, mà ngươi cũng không tránh được có liên quan tới kiếp nạn đó."

Bạch Nghiên vội vàng phủ định nói: "Nhầm rồi a, ta xác thực là có nghe qua Ma Động, nhưng nó tuyệt đối không có quan liên quan gì tới ta." Bạch Nghiên thề ở trong lòng hiện tại mình chỉ là một túi da đóng vai ác nhỏ bé mà thôi.

Tô Nhiễm Dao lắc đầu nói: "Ngươi còn nhớ lời ta đã từng nói với ngươi không? Một 'sai lầm' nho nhỏ cuối cùng cũng sẽ gây ra đại họa."

"Sai lầm? Gây ra đại họa?" Bạch Nghiên không dám tin, "Ý của ngươi là....Ma Động xuất hiện là do ta?"

"Đúng vậy, loại kiếp nạn này thật lâu trước kia đã từng phát sinh qua một lần, tình huống trước kia so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, khi đó Ma Động còn được gọi là 'vực sâu'."

Lời Tô Nhiễm Dao nói cũng chứng thực suy đoán trước đó của tiểu mao cầu, nhưng chuyện nàng nói càng làm Bạch Nghiên kinh ngạc hơn, ngay cả tiểu mao cầu nằm trong lòng ngực Bạch Nghiên cũng khiếp sợ nói, "Chuyện này thì có liên quan gì tới Nghiên Nghiên, rõ ràng trước kia cũng đã phát sinh qua một lần rồi, chỉ là lần này cùng Phệ Tâm Ma một lần nữa xuất hiện mà thôi."

"Sí Vụ, ngươi cũng coi như là đã chứng kiến qua một lần, hẳn là sẽ không quên đi? Cho dù là Phệ Tâm Ma cũng không thể so sánh được với loại lực lượng này." Tô Nhiễm Dao run rẩy xoa cặp Linh Đồng, trong ánh mắt xanh biếc này, nàng 'nhìn thấy' được sự hủy diệt mà trước đây nàng chưa bao giờ trải qua.

"Linh Đồng nói cho ta biết, hết thảy mọi sự hủy diệt xuất hiện ở nơi này là do thế giới này tồn tại một cái sai lầm, mà sai lầm đó chính là ngươi." Tô Nhiễm Dao đối diện với Bạch Nghiên nói: "Ngươi không thuộc về thế giới này, sự tồn tại của ngươi chỉ làm cho thế giới này nhanh chóng sụp đổ mà thôi."

"Ta......" Bạch Nghiên nhất thời không biết trả lời như thế nào, vậy nên bản thân mình lại bị thế giới này bắt phải làm 'vai ác' thêm một lần nữa, hơn nữa còn là loại 'Ác' này sao? Cái loại này còn khó tẩy trắng hơn so với đại Boss nữa. Như vậy không phải là muốn Vân Mặc Tuyên tới gϊếŧ mình sao?

Hiện tại đầu óc Bạch Nghiên loạn hết cả lên, hắn thì có liên quan gì tới cái gọi là 'vực sâu' Ma Động đâu? Không lẽ đúng thật là do mình chỉ là một 'người ngoài' mới có thể thành ra như này sao?

Cẩn thận nghĩ kỹ lại, cái tiểu thuyết này xác thật là đã xảy ra rất nhiều biến hóa bất đồng, nhưng hẳn là có liên quan tới Vân Mặc Tuyên mới đúng, rốt cuộc Vân Mặc Tuyên mới là......

"Vậy nên bây giờ ngươi muốn như thế nào?" Bạch Nghiên nhìn về phía Tô Nhiễm Dao, "Gϊếŧ ta? Xóa bỏ sự tồn tại của ta?"

"Ta sẽ không làm như vậy." Tô Nhiễm Dao xoay người muốn Bạch Nghiên đi theo nàng lên tế đàn, vừa đi nàng vừa nói, "Ngươi không thuộc về đại lục An Lạc, ngươi chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác, vừa vặn ở chỗ ta có một cách để giúp ngươi."

"Cách gì?"

"Ta có thể giúp ngươi rời đi nơi này, trở lại thế giới nguyên bản của ngươi."

Gió đem rét lạnh, có hai bóng người im lặng không nói gì đứng dưới gốc cây duyên hoa hoa.

Phương Linh Nguyệt nhìn hai tấm bia mộ dưới gốc cây, Vân Mặc Tuyên đã dùng kiếm khắc lên hai cái tên Vu Giám và tiểu Ngọc nhi. Sau đó, cứ như thế mà đứng nhìn thật lâu, cũng không có động tác gì khác.

Do dự một chút, Phương Linh Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Lúc ta bắt mạch cho tiểu nha đầu, khi đó nàng cũng đã....Tế An đã sớm...."

"Trước kia cũng giống như thế này, nhưng khi đó ta còn tới chậm hơn một bước." Vân Mặc Tuyên ngắt lời nàng, tự mình nói, "Cũng chính là chỗ này, vẫn là thân cây này, vẫn là ta khắc hai tấm bia này."

"Vận mệnh thật sự không có cách nào thay đổi được sao?"

Phương Linh Nguyệt không biết trả lời vấn đề của hắn như thế nào, nàng đã gặp qua rất nhiều chuyện sinh tử, sinh ly tử biệt chính là không thể nào thay đổi được, nàng cho rằng bản thân hắn hẳn là người hiểu rõ nhất.

"Ngươi có quan hệ gì với Tế An và Phệ Tâm Ma? Ta cần một lý do để không gϊếŧ ngươi."

Một lúc lâu sau, Vân Mặc Tuyên cũng có ý định rời Thiên Thiển Sơn, khi hắn đối diện Phương Linh Nguyệt, sát khí đỏ ngầu nơi đáy mắt vẫn còn chưa lui.

"Cái này không thể nói là quan hệ, ngươi cũng đã nghe cuộc đối thoại trước đó của ta và Tế An, tuy rằng ta cùng Phệ Tâm Ma có một cái giao dịch nho nhỏ, nhưng cũng không có bất kỳ liên hệ gì tới chuyện phát sinh hiện tại." Phương Linh Nguyệt liếc mắt nhìn Hàn Ảnh kiếm nói, "Đi thôi, sư tôn thực sự của ngươi còn đang chờ ngươi ở Linh Y Cốc."

Vân Mặc Tuyên nghĩ tới Bạch Nghiên, dần dần oán khí cùng sát khí quanh người cũng bình tĩnh áp xuống, Hàn Ảnh kiếm bị thu hồi, hắn đạp đất đỏ như máu rời đi.

Hiện tại, hắn muốn nhanh chóng được nhìn thấy Bạch Nghiên.

----------✿byhanako❀-----------

Sau khi chạy thoát, Bích Oánh lộ ra bộ dáng hung thú nguy hiểm nhìn Tế An, "Tế An, vì sao ngươi lại muốn chọc tức hắn? Còn có thanh kiếm kia, nếu không phải nhờ Cốt Ngọc chúng ta liền chết ở đó rồi!

"Ta không thích cái thái độ này của ngươi khi nói chuyện với ta." Tế An nhíu mày siết chặt lòng bàn tay.

Bích Oánh che ngực, chỗ nội đan đau như bị ai đó bóp chặt. Nàng quỳ xuống vội nói: "Tế An đại nhân, ta sai rồi."

Tế An buông lỏng tay, hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn lợi hại sao?"

"Hắn rất nguy hiểm." Bích Oánh từ trong cơn đau đớn dần bình tĩnh lại, cúi đầu cắng răng nói, "Lúc nãy ngay cả Cốt Ngọc....."

"Chỉ có kẻ yếu mới không sống nổi, là do nó không đủ mạnh mà thôi." Nói rồi, một cỗ hồng quang bị hắc khí bao quanh bay tới, Tế An duỗi tay bắt lấy. Bích Oánh nhận ra kia đúng là nội đan của Cốt Ngọc.

"Ngươi......" Bích Oánh không dám nói tiếp, nàng sao lại không biết Tế An vốn đã đánh chủ ý lên nội đan của bọn họ từ lâu rồi.

Tế An nắm lấy nội đan huyết sắc nho nhỏ, nhìn Bích Oánh run rẩy, vô tình nói: "Nếu đã chết, thì phải phát huy hết giá trị cuối cùng của bản thân, chết như vậy mới có ý nghĩa."

"Vâng......Tế An đại nhân nói đúng."

----------✿byhanako❀-----------

Lúc này, Vân Mặc Tuyên cùng Phương Linh Nguyêt đã trở lại Linh Y Cốc, trận pháp ở rừng mai đã bị phá, chỉ còn duy nhất một mình Lẫm Nam đang dựa vào gốc cây uống rượu.

"A tỷ, ngươi đã trở lại." Phương Lẫm Nam hướng Phương Linh Nguyệt cười nói: "Không nghĩ tới A tỷ lại đi cùng hắn, ta còn hỏi Bạch Nghiên làm sao lại không thấy đồ đệ hắn đâu." Vân Mặc Tuyên chỉ hỏi: "Bạch Nghiên đâu?"

"Đương nhiên là đi rồi." Phương Lẫm Nam nhìn Vân Mặc Tuyên sắc mặt không vui, nhất thời nổi hứng trêu chọc nói, "Xem bộ dáng này của ngươi, hắn không chờ ngươi sao? Cũng đúng, nhìn hắn đi vội vàng như vậy, thiếu chút nữa còn không kịp mang theo tiểu mao cầu mà hắn yêu thích nhất."

Phương Lẫm Nam uống một ngụm rượu, cố ý không nhìn gương mặt đã trầm xuống của Vân Mặc Tuyên, tiếp tục nói lung tung: "Xem bộ dáng đó của hắn cứ như đang chạy trốn người nào đó, rốt cuộc người bên cạnh lại là đối tượng bị nhiều người đuổi gϊếŧ, còn rất dễ bị liên lụy, ngươi nói xem có ai sẽ nguyện ý bị vướng vào mấy cái rắc rối đâu?"

"Đủ rồi." Lời này là của Phương Linh Nguyệt nói, "Lẫm Nam, đệ câm miệng."

Ngược lại Vân Mặc Tuyên không để ý tới mấy lời của Phương Lẫm Nam, mà chính là xoay người liền rời đi.

"Ai nha, muốn ta nói cho ngươi biết hướng đi của bọn họ không?" Phương Lẫm Nam thích tìm đường chết lên tiếng.

Vân Mặc Tuyên không quay đầu lại, nhưng một đạo kiếm khí lại chém tới, cái cây phía sau theo tiếng gió mà ngã xuống. Phương Lẫm Nam không thèm để ý mà lau vết máu ở cổ, trong lòng ngược lại bởi vì sự tình càng loạn hắn lại càng hưng phấn.

Phương Linh Nguyệt đau lòng vuốt nhẹ lên miệng vết thương của Phương Lẫm Nam: "Đệ quả thực làm ta tức chết, lần sau gặp Vân Mặc Tuyên, đệ nên tránh xa hắn ra, hắn không phải người dễ trêu chọc."

"Còn có người lọt vào mắt của A tỷ, xem ra hắn không đơn thuần chỉ có u lam Minh Hỏa."

"Kỳ thực hắn là......." Phương Linh Nguyệt cũng khó có thể giải thích, chỉ có thể nói, "Hắn không phải là người tốt lành gì, tóm lại đệ nghe lời ta, cách hắn xa một chút."

"Ta cũng không phải người tốt a." Phương Lẫm Nam lắc bầu rượu trong tay nói, "Ta còn lén uống trộm rượu hoa mai A tỷ dưỡng nữa."

Phương Linh Nguyệt bị hắn chọc cười: "Đệ đúng là.....thôi, như vậy cũng tốt."

Nhìn Phương Linh Nguyệt như đang nghĩ tới chuyện trước kia, trực giác của Phương Lẫm Nam cho biết nó có liên quan tới đoạn quá khứ bị mất của hắn. Nhưng hắn không truy hỏi thêm vì hắn biết cho dù có hỏi thì Phương Linh Nguyệt cũng sẽ chỉ trả lời như những lần trước, cuối cùng cũng không có kết quả. Vậy nên hắn chỉ có thể tiếp tục uống rượu hoa mai, tính toán tự mình đi tìm đáp án, có lẽ mấy con hung thú đó cũng có liên quan.

----------✿byhanako❀-----------

"Trở lại thế giới nguyên bản, có thật không?" Bạch Nghiên không thể tin được là hắn còn có khả năng quay trở về thế giới thực. Nhưng hắn lại nhớ tới vụ tai nạn xe cộ thảm khốc trước khi chết, hắn liền hỏi, "Trước khi tới đây có khả năng ta đã chết rồi, hiện tại ta có thể trở về như thế nào?"

"Có thể." Tô Nhiễm Dao nói một cách chắc chắn, "Ta có thể thông qua Linh Đồng cảm nhận được linh hồn của ngươi còn tồn tại một tia liên hệ với thế giới bên kia, này chứng tỏ thân thể của ngươi ở thế giới bên kia vẫn còn sống. Nếu ta sử dụng Linh Đồng thi triển một cái cấm thuật, ta nắm chắc bảy phần thành công."

"Cấm thuật?"

"Không sai, bởi vì phương pháp này sẽ gây ra thương tổn không thể vãn hồi đối với Linh Đồng."

"Không có biện pháp khác sao?"

Tô Nhiễm Dao do dự một chút nói: "Hoặc là ngươi chết, nhưng ta không chắc lúc ấy ngươi có trở lại thế giới kia hay không?"

Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người: "Ngươi vì sao muốn giúp ta?"

Kỳ thực Tô Nhiễm Dao có thể trực tiếp gϊếŧ hắn là xong, cũng không cần phải gây thương tổn tới thánh vật Linh Đồng được truyền từ nhiều thế hệ ở Tế Linh Đàn. Vậy nên đây là nguyên nhân mà Tô Nhiễm Dao không muốn cho các trưởng lão biết sao?

"Ta không biết, nhưng đúng thật là Linh Đồng muốn ta cứu ngươi."

Tô Nhiễm Dao dùng cặp mắt Thánh nữ nhìn Bạch Nghiên, nàng không nhìn thấu được linh hồn thực sự của hắn, nên chỉ có thể thông qua Linh Đồng mà cảm nhận được có một bóng dáng bi thương nằm sâu trong một góc phủ đầy bụi của linh hồn đó. 

----------✿byhanako❀-----------

Bình Luận (0)
Comment