Nghe Thấy Tiếng Lòng, Ta Được Cả Gia Đình Đoàn Sủng

Chương 23

Vào lúc nghe được tin tức này, Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc nói bậy: "Vãi thật! Tô thái phi thật uy phong! Bà ấy thật sự để Quân Ngũ Cô Nương thẳng tay ném bọn họ ra trước cửa cung, ha ha ha!"

Diệp phu nhân và Tô phu nhân cười theo, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Diệp phu nhân nói: "Cảm tạ trời đất! Đại ca và Lan nhi cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, bình an vô sự vượt qua kiếp nạn này. Chỉ cần họ an toàn, con đường phía trước của chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Khi nghe được tin này, hoàng đế vừa kinh ngạc vừa tức giận, bật dậy khỏi long ỷ, dẫn theo một nhóm văn võ đại thần đến ngay trước cửa cung.

Quả nhiên, ở cửa cung có hơn chục binh lính mặc quân phục của Bộ Binh nằm la liệt, và trong đó có một người là thiếu úy cửu phẩm.

Có lẽ hoàng đế đang tức giận tột độ, ngài đá một trong mấy tên đó một cái thật mạnh, quát hỏi: "Chuyện này là như thế nào?"

Nhưng bọn họ đều bị bịt miệng, chỉ có thể ú ớ không rõ. Mà càng như vậy hoàng đế càng tức giận đá thêm vài cái.

Thấy vậy, quan theo hầu lập tức dựng người đó dậy, giật miếng vải trong miệng ra, chất vấn: "Hoàng thượng đang hỏi, sao các ngươi còn không mau khai thật?"

Người đó đã bị dọa sợ đến mức không nói nên lời. Rất rõ ràng, mới giây trước chúng còn đang canh giữ quân lương của Bộ Binh trong sơn động, sao tỉnh dậy đã bị trói ở trước cửa cung Thanh Long hoàng cung?

Hoàng đế thấy gã không nói, cười lạnh: "Được lắm! Không nói đúng không? Người đâu, đánh cho trẫm!"

Ban đầu tên đó hãy còn ngơ ngác, sau gã lắp bắp thưa: "Hoàng thượng! Chuyện này không hề liên quan đến chúng thần, tất cả đều do Nam Cung đại nhân ra lệnh! Nam Cung đại nhân bảo chúng thần tạm thời cất giấu quân lương trong núi, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một tháng..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, hoàng đế đã giận đến mức không kiềm chế được, quay đầu nhìn hai vị đại nhân nhà Nam Cung rồi quát: "Nam Cung Cẩn, Nam Cung Thành! Các ngươi mau nói cho trẫm nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế như nào?"

Bộ Binh Thượng thư và Bộ Binh Thị lang lập tức bước ra, đồng thời quỳ trước mặt hoàng đế. Bộ Binh Thượng thư Nam Cung Cẩn nói: "Hoàng thượng, chuyện này hoàn toàn không giống như lời tên kia nói. Bộ Binh đã phê chuẩn quân lương cho Tô đại nhân từ hôm đó, và ngày hôm sau đã được chuyển đến Lạc Xuyên, làm sao có thể giấu ở chỗ khác được chứ?"

Hoàng đế nhìn Nam Cung Cẩn với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Ồ? Vậy sao? Để trẫm hỏi quân binh Tô gia xem họ có thực sự nhận được quân lương từ Bộ Binh hay không?"

Ngay lập tức, quân binh Tô gia mới hộc tốc chạy về từ tám trăm dặm xa xôi bước lên trả lời: "Bẩm hoàng thượng, thần thực sự chưa nhận được. Chỉ có muội muội của Tô tướng quân xót xa cho đại ca nên đã gửi một lô vật tư tới, tạm thời giải quyết được cơn nguy cấp của Tô tướng quân."

Nghe xong, lông mày của hoàng đế mới hơi giãn ra, lập tức ra lệnh: "Tuyên nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Tô thị tiến cung, ... bảo nàng ta mang theo Lục hoàng tử."

Nói xong, hoàng đế còn dặn dò cận vệ cận thân: "Tống bọn chúng vào ngục, giao cho đại lý tự khanh tự mình thẩm vấn. Trẫm muốn xem ai gan to tày trời, dám chiếm đoạt quân lương. Còn hai vị Nam Cung đại nhân của Bộ Binh có liên quan, tạm thời hãy về nhà nghỉ ngơi vài ngày! Các ngươi đã làm việc vất vả cho triều đình nhiều năm, lần sau không cần lên triều nữa."

Nam Cung Cẩn và Nam Cung Thành ngẩn người ra tại chỗ. Bọn họ không hiểu, chuyện bí mật như vậy sao lại bị lộ?

Hơn nữa, chuyện này liên quan đến phủ Kính Quốc công, phần lớn quân lương này là dành cho phủ Kính Quốc công. Ai lại ngu ngốc đến mức dám làm loạn?

Hừ, dù có ai đó đang làm loạn, nhưng có Kính Quốc công ở đây chống lưng, họ cũng chẳng sợ!

Chỉ là nghỉ ngơi vài ngày ở nhà thôi mà?

Chờ khi sóng gió qua đi, hoàng thượng tự nhiên sẽ khôi phục chức vị cho bọn họ thôi.

Trong khi đó, mười mấy binh lính của Bộ Binh bị trói chặt đã được cận vệ triều đình áp giải vào ngục.

Hoàng đế còn đích thân thưởng cho quân binh Tô gia vì đã mang tin tức đến, rồi phải lấy lại tinh thần, quay về tiếp tục chủ trì thi đình.

Ở Diệp phủ, Diệp Phỉ Nhiên vừa ăn dưa vừa cảm thán: [Làm hoàng đế cũng không dễ dàng gì! Ở bên này vừa tức giận, bên kia lại phải tươi cười với thí sinh... Chờ đã, hình như cũng không phải là tươi cười.]

[Ôi trời, Nam Cung Cường phản biện, dám nói bài văn đó là do đại biểu ca viết. Thật là quá đáng, ngươi bị lật xe rồi lại bắt đầu đổ lỗi sao?]      

[Khoan đã, hình như hoàng đế càng giận hơn, mắng gã ta một trận, còn nói nếu thật sự đạo văn của người khác thì đã phạm vào luật Đại Ninh, phải bị cấm thi suốt đời và đánh năm mươi trượng.]

[Ha ha ha, Nam Cung Cường lại phản biện, nói rằng bài văn này là do gã ta tự viết, còn bảo không biết đây là điều cấm kỵ của hoàng thượng. Ôi trời, Đại Cường, ngươi đừng nói nữa, người như ngươi làm sao đỗ được cống sinh? Ừm, hoàng thượng cũng đang nghi ngờ điều này.]

[Hoàng thượng nói, Nam Cung Cường phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, thật sự không thể tha thứ, ngoài việc cấm thi suốt đời, còn bị tước hết mọi danh hiệu.]

 

Chuyện này khiến Tô gia có chút ngỡ ngàng. Mãi đến khi nghe tin Nam Cung Cường bị tước hết danh hiệu, Tô phu nhân và Diệp phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp phu nhân hừ lạnh: "Đáng đời! Nam Cung gia những năm qua luôn áp chế Tô gia, giờ thì cuối cùng cũng gặp quả báo!"

Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, phủ Kính Quốc công chưa bị lật đổ, nhà Nam Cung cũng chỉ là con tốt thí. Tuy nhà Nam Cung sụp đổ, nhưng trên đời này vẫn còn vô số nhà Nam Cung khác đứng ra thay thế.

Dù chuyện quân lương bị bại lộ, vậy cũng không biết nhà Nam Cung có nhận được bài học thích đáng hay không.

Lúc này, thái giám từ bên ngoài truyền lời, triệu Diệp phu nhân dẫn Lục hoàng tử vào cung yết kiến.

Diệp phu nhân nhận lệnh, dặn dò Tô phu nhân vài câu rồi thay bộ cát phục nhất phẩm mới được hoàng thượng ban tặng. Nàng bế Diệp Phi Nhiên và dẫn Lục hoàng tử lên xe tiến cung.

Lúc này Diệp Phỉ Nhiên đã bốn tháng, có thể bế đứng. Cậu quay đầu nhìn quanh, khi thấy Lục hoàng tử thì nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào.

Mà Lục hoàng tử như có phép màu, từ tay áo lấy ra một con búp bê bụng phệ. Con búp bê lớn như vậy, không biết hắn đã giấu kiểu gì.

Và khi Phỉ Nhiên nhìn thấy con búp bê đó, đôi mắt cậu sáng rực lên. Cậu ôm lấy con búp bê, định cho nó vào miệng.

May mắn thay, Lục hoàng tử nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức nhét một cái nút mềm vào miệng cậu.

Phỉ Nhiên: “Ưm ưm ưm ưm…”

[Úi! Anh đẹp trai ơi, ngươi lại khắc thêm một con nữa từ khi nào vậy?]

Lục hoàng tử giấu đi nụ cười trong ánh mắt, vươn đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo bóp nhẹ má cậu. Có vẻ như một lần bóp không đủ thỏa mãn, nên hắn bóp thêm lần nữa.

Phỉ Nhiên: [… Ngươi thấy má của ta mềm mềm, bóp thích lắm hả? Ngươi còn nghiện nữa à…]

Diệp Phu nhân nhìn cảnh tượng hai người vui đùa mà không khỏi bật cười, tự hỏi không biết lần này hoàng thượng gọi nàng đến có việc gì.

Phỉ Nhiên vừa nhìn thấy trước mắt rơi xuống một quả dưa, reo lên: [Thì ra hoàng thượng muốn luận công ban thưởng, nhưng mẫu thân đã là nhất phẩm cáo mệnh rồi, hoàng thượng sẽ thưởng cái gì đây?]

Diệp Phu nhân nghe xong liền nảy ra một ý tưởng trong đầu, nàng nghĩ, nếu những kẻ kia không muốn để cho Đồng Nhi sống yên ổn, thì bọn chúng nhất định sẽ không để cho các nàng được như ý!

Khi đến hoàng cung, Diệp phu nhân nghe thấy tiếng quan đại thái giám xướng danh từ xa: “Hoàng thượng ngự điểm, trạng nguyên Tô Dự Lan; bảng nhãn Tề Thiên; thám hoa Khâu Chính Cương!”

Diệp Phu nhân nghe xong rưng rưng nước mắt, chắp tay cầu nguyện: “Tạ ơn trời đất, Phật tổ phù hộ, Lan nhi đỗ trạng nguyên rồi.”

 

Bên cạnh, Hồ công công chân thành chúc mừng nàng: “Tô công tử tuy xuất thân từ gia đình võ tướng, nhưng tài văn chương xuất chúng, hoàng thượng nghe xong cũng không ngớt lời khen. Đặc biệt là bài ‘Hưng Dân Sách’, thật sự làm chấn động mọi người!”

Phu nhân Diệp gật đầu, từ trong áo lấy ra một thỏi vàng đưa cho Hồ công công : “Đa tạ công công, xin công công nhận chút quà mọn.”

Hồ công công vui vẻ nhận tiền, thái giám trong cung vốn dĩ trước nay quen thói xu nịnh, giờ thấy công tử họ Tô đỗ trạng nguyên, tự nhiên cũng thêm vài lời khen: “Lần này hoàng thượng cũng muốn ban thưởng cho Diệp phu nhân, phu nhân cứ nói vài lời dễ nghe, hoàng thượng tự khắc sẽ có quyết định.”

Phu nhân Diệp hiểu ra, cảm ơn Hồ công công rồi đứng chờ ngoài điện nghe lệnh.

Từ xa, Diệp phu nhân thấy Diệp Thừa Trạch đứng trong hàng quan văn.

Giờ đây, Diệp Thừa Trạch với chức quan tam phẩm trông thật oai phong. Tay cầm hốt, dáng vẻ đường hoàng ra dáng người tử tế, nhưng ai biết được con người bên trong của ông ta, một kẻ không làm được nổi việc đúng đắn.

Diệp Phỉ Nhiên thì hứng thú hẳn lên, nhìn các quan văn võ đứng trong triều. Nhưng trong mắt cậu không phải là các quan văn võ, mà rõ ràng là một ruộng dưa hấu khổng lồ!

Cậu nhìn người này rồi lại nhìn người kia, nhất thời không biết bắt đầu ăn từ đâu, đành chọn người có cái đầu tỏa ánh sáng xanh chói lọi đằng kia để bắt đầu: [Thì ra tiểu thiếp thứ chín của Thiếu sư đại nhân, một người xinh đẹp như hoa lại liên quan đến chuyện biểu ca của nàng ta vì muốn một chức quan mà dâng nàng cho Thiếu sư. Ôi, Thiếu sư đại nhân thật là! Già nhưng vẫn còn sung sức, đêm nào cũng hoan lạc với tiểu thiếp mười chín tuổi. Chỉ tiếc là tiểu thiếp vẫn còn yêu biểu ca, ban đêm ân ái với Thiếu sư, ban ngày lại cùng biểu ca vui vẻ…”

Giọng trẻ con vô cùng rõ ràng, cả đại điện Thượng Khôn cung bao gồm các cung nữ, thái giám đều nghe thấy.

Không biết Thượng Khôn cung có cơ chế đặc biệt gì mà tiếng lòng của Diệp Phỉ Nhiên ai ai cũng nghe được.

Thiếu sư đại nhân đang chờ tan triều, nghe thấy thế thì mặt như nở hoa xanh, các vị đại nhân bên cạnh nửa cười nửa không nhìn ông, khiến ông xấu hổ vô cùng.

Giọng của Diệp Phỉ Nhiên vẫn tiếp tục: [Tiểu thiếp của Thiếu sư đại nhân bây giờ còn đang tư thông với biểu ca, đang đi về phía ngõ Dương Liễu…]

Cuối cùng, Thiếu sư đại nhân không chịu nổi nữa, bái lạy hoàng thượng rồi nói: “Hoàng thượng, lão thần có việc nhà, xin cáo lui trước…”

Các vị đại nhân nhìn nhau, có một người hỏi: “Vừa rồi… Tề đại nhân có nghe thấy không?”

Tề đại nhân cũng mù mịt đáp: “Ai mà to gan dám vạch trần… vạch trần… Ôi, Thiếu sư đại nhân già rồi nhưng vẫn còn sung sức thật!”

Mọi người ai cũng mang vẻ hài lòng sau khi nghe được bí mật của người khác, ai ngờ giây tiếp theo, giọng của Diệp Phỉ Nhiên lại vang lên: [Thiếu phó đại nhân dung mạo xuất chúng, ba mươi tuổi chưa vợ con, hóa ra là vì… à… cái này thì ta hiểu và tôn trọng. Nói sao nhỉ, Thiếu phó đại nhân quả là thanh liêm chính trực, điểm yếu này cũng không thể tính là vết nhơ được nhỉ?]

Những người chưa nghe được bí mật thì vô cùng đau khổ, ai cũng muốn nghe tiếp.

Có người thì thầm: “Thiếu phó đại nhân rốt cuộc vì sao không cưới vợ sinh con? Người này nói cũng không rõ ràng, hay ngươi đi hỏi Thiếu phó đại nhân thử xem? Có phải là không làm được việc đó không?”

Bên cạnh, Đại lý tự khanh cười khẩy: “Sao ngươi không đi? Nhìn cái mặt đáng ghét của hắn ta, ta chẳng muốn rước xui xẻo! Vả lại, trông hắn không có vẻ gì là không làm được việc?”

Thiếu phó đại nhân nghe vậy, mặt không biểu lộ gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, gương mặt trắng trẻo không râu đầy chính khí, là vị quan thanh liêm hiếm có, không bè phái trong triều.

Trong chính điện, hoàng đế xem đủ trò vui, cuối cùng mới mở miệng: “Truyền, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Tô thị yết kiến.” 

Bình Luận (0)
Comment