Nghe Tứ hoàng tử nói những lời này với mình, Tô Dư Tịch mất một lúc vẫn không biết nên bày tỏ lại thế nào.
Y luôn được Tứ hoàng tử thiên vị, từ khi y bảy tuổi nhập cung làm thư đồng, Tứ hoàng tử đã đối xử với y tốt hơn các thư đồng khác.
Lúc đó, Tứ hoàng tử nhỏ nhắn, thấp hơn y nửa cái đầu, cứ quấn quít bên y, đòi diễn bắn cung, múa kiếm, luyện ngựa, nhào lộn, như một cái đuôi nhỏ. Y cũng đáp ứng mọi yêu cầu, dạy cho hắn tất cả những gì mà y biết, nhưng do cơ thể hắn quá yếu, không thể học được những thứ này, ngược lại còn bị Dư Quý Phi trách mắng.
Lại nói, thời gian y ở trong cung làm thư đồng còn nhiều hơn thời gian ở nhà, coi như đây là tình cảm từ thời thơ ấu đi.
Tô Dư Tịch cười với Tứ hoàng tử, nói: “Vậy điện hạ, nếu những điều mà ngài ngưỡng mộ ở ta biến mất, thì ta vẫn là Tô Dư Tịch mà ngài ngưỡng mộ sao?”
Tứ hoàng tử sững người, hắn biết, mình luôn giữ y bên cạnh, ngoài việc do để đối phó với sự áp bức của phủ Kính Quốc Công đối với Tô gia, còn có một chút tâm tư khác.
Tô Dư Tịch không nói gì thêm, chỉ dừng lại ở đó, cười nói: “Điện hạ tặng ta thanh kiếm tốt như vậy, chi bằng ta biểu diễn cho điện hạ xem nhé?”
Tứ hoàng tử cũng cười gượng gạo, gật đầu: “Được.”
Cảnh xuân rất đẹp, kỳ thi Võ khoa cuối cùng cũng bắt đầu vào ngày mùng một tháng ba.
Diệp Phỉ Nhiên bảy tháng tuổi đã có thể mặc những bộ y phục đẹp đẽ, được ôm ra ngoài xem. Kỳ thi Võ khoa cuối cùng diễn ra ở diễn võ trường Diễm Uy của Tô gia.
Không ít gia quyến của những võ sinh được lọt vào vòng trong đều đến xem, hy vọng con mình có thể giành được hạng nhất.
Diệp Phỉ Nhiên cũng được Tô Hạo Vân ôm đến diễn võ trường, đến nơi mới phát hiện ra tất cả người Tô gia, trừ Tô Hạo Thanh, đều đã đến đông đủ.
Ngay cả Tô Lão Thái Phi cũng đến cùng Lạc Thân Vương, đủ thấy Tô gia coi trọng kỳ thi võ của Tô Dư Tịch thế nào.
Tô Hạo Vân vẫn luôn lo lắng, nhỏ giọng trò chuyện với Tô Dư Lan bên cạnh: “Kỳ thi võ khoa lần này do Tô gia toàn quyền giám sát, phủ Kính Quốc Công tuyệt đối không có cơ hội nào để ra tay. Nhưng vẫn phải cẩn thận, nhị đệ của con khó khăn lắm mới có cơ hội đỗ đạt. Nếu thất bại, e rằng cả đời này cũng đừng mong ra khỏi hoàng cung.”
Tô Dư Lan gật đầu: “Cô mẫu yên tâm, đã sắp xếp phó tướng dẫn binh tuần tra xung quanh, đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay vào.”
Diệp Phỉ Nhiên lại không chút lo lắng: [Nhị ca đoạt giải Võ Trạng nguyên là chắc chắn rồi, chỉ sợ dù có đoạt được cũng khó ra khỏi hoàng cung!]
Y là người giống Tô Lão Tướng Quân nhất trong Tô gia, nếu y lên chiến trường, sẽ như rồng bơi trong biển, chắc chắn sẽ là một tướng quân dũng mãnh thiện chiến.
Mặc dù Đại Ninh Vương triều có quy định, nam tử từ mười sáu tuổi trở lên mới có thể nhập ngũ, nhưng chỉ cần đủ mười ba tuổi là có thể gia nhập Đồng Tử Doanh, phụ trách trinh sát và hậu cần.
Võ công của Tô Dư Tịch vô cùng lợi hại, lên chiến trường không có gì đáng lo.
Nghe Diệp Phỉ Nhiên nói vậy, Tô Hạo Vân và Tô Dư Lan đều yên lòng. Họ biết, chỉ cần là những gì mà tiểu tử này nói trong lòng, mười phần thì có đến chín phần sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Tô Lão Thái Phi thấy bọn họ ở đây, cũng dẫn theo Lạc thân vương tới, vừa tới đã ôm lấy Diệp Phỉ Nhiên, hôn hít không ngừng, yêu thương vô cùng. Mỗi khi như vậy bà đều thúc giục chuyện hôn sự: “Mấy người các ngươi khi nào mới cho ta thêm một đứa nữa? Nhưng mà, Phỉ Nhi nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, ta vừa thấy Phỉ Nhi đã thích, hay là đổi sang họ Tô cho rồi.”
Tô Hạo Vân không có ý kiến, nhưng Diệp Phỉ Nhiên lại nghĩ thầm: [Họ gì không quan trọng, quan trọng là trái tim ở đâu. Hơn nữa, ta có họ Diệp cũng không phải họ Diệp của Diệp Thừa Trạch. Đời trước ta họ Diệp, đã quen được người khác gọi vậy rồi, đổi sang họ khác không quen cho lắm.]
Mọi người không nhắc đến chuyện này nữa, thật ra họ Diệp hay họ Tô đều không quan trọng, dù sao thì Diệp Phỉ Nhiên vẫn luôn ở trong lòng họ.
Hơn nữa nếu đổi sang họ Tô, e rằng Diệp Thừa Trạch sẽ đến trước mặt hoàng thượng nói này nói nọ, dù sao trong thư hoà ly cũng đã viết rõ, Diệp Phỉ Nhiên chỉ có thể kế thừa gia sản Diệp gia với tư cách là con cháu của Diệp gia.
Diệp Phỉ Nhiên thực ra cũng không biết họ thật của mình là gì, đời trước cậu là một cô nhi, được viện trưởng đặt tên cho.
Trong những bông hoa mùa hè rực rỡ, lá cành xanh um, cậu được mang họ Diệp, trong tất cả những đứa trẻ, cậu lại là đứa bé nổi bật nhất, vì thế mà có cái tên Diệp Phỉ Nhiên.
Trong lòng Diệp Phỉ Nhiên có chút buồn bã: [Nhớ viện trưởng cũ thật, ông ấy là người tuyệt vời nhất thế giới, nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi như vậy, thậm chí còn bỏ tiền túi để bọn trẻ học đại học. Cái tên này là do ông đặt cho mình, mỗi lần có người gọi tên mình, đều là để tưởng nhớ ông ấy.]
Mọi người trong Tô gia im lặng, Phỉ Nhi nặng tình nặng nghĩa như vậy, một đứa trẻ tốt như thế, sao có thể không bảo vệ ước nguyện nhỏ bé này của cậu được?
Cùng với một tiếng trống vang trời, trận thi đấu cuối cùng của kỳ thi Võ khoa chính thức bắt đầu.
Hai mươi bốn người lọt vào vòng trong, hôm nay sẽ chọn ra Võ trạng nguyên, Võ bảng nhãn, Võ thám hoa, còn lại đều là Võ Tiến sĩ.
Số lượng Võ Tiến sĩ và Văn Tiến sĩ khác nhau khá nhiều, đó là vì những người đi theo con đường tướng quân thường đi ra từ quân công chiến trường, chỉ có các thế gia mới chọn con đường Võ khoa này.
Chỉ cần thi Võ khoa, nhập quân doanh ít nhất cũng đã là một võ tướng bát phẩm, không cần phải bắt đầu từ một binh bét.
Nếu đạt được tam giáp, thì ít nhất cũng là lục phẩm, vì thế không ít con cháu thế gia muốn đi theo con đường Võ khoa.
Trận thi đầu tiên là của Tô Dư Tịch, Diệp Phỉ Nhiên lại được Lục Hoàng Tử ôm vào lòng, hai tay ôm lấy cánh tay Lục Hoàng Tử, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào sân đấu.
Diệp Phỉ Nhiên muốn cổ vũ cho Tô Dư Tịch, nói to thế nào cũng chỉ có một câu: "Ca! Ca ca ca! Ca ca!. .. Cố!!!"
Lục hoàng tử vui mừng nói: "Phỉ Nhi... nói chuyện lại... tốt lên rồi!"
Diệp Phỉ Nhiên đáp trong lòng: [Lục hoàng tử nói chuyện cũng tiến bộ rồi, chúng ta cùng nhau tiến bộ, hì hì.]
Khuôn mặt lạnh lùng như băng sương của Lục hoàng tử thoáng qua một nụ cười, tiếp tục nhìn về phía sân đấu, nói với Diệp Phỉ Nhiên: "Đối thủ của Nhị biểu ca... là Lư Tùng, hắn… nặng một trăm cân, chiều cao ít nhất chín... thước! Vì thế còn có biệt danh... là Lư cự nhân."
Diệp Phỉ Nhiên trong lòng thầm nghĩ: [Ừ, cái tên này khá phù hợp, đúng là giống người khổng lồ thật. Nhị biểu ca trông nhỏ hơn hắn gấp đôi, người này không dễ đánh bại đâu!]
Lục hoàng tử nhìn Lư cự nhân nói: "Người này mặc dù... hình dáng to lớn, về... sức mạnh thì đè bẹp... Nhị biểu ca. Nhưng... độ linh hoạt... rất kém, nếu Nhị biểu ca muốn thắng, dùng... khinh công, không quá mười chiêu..."
Trong lúc hai người đang thảo luận, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, Tô Dư Tịch đã đứng ngang kiếm ở trung tâm võ đài, một thân khí phách làm kinh ngạc tất cả mọi người.
Lư cự nhân đã bị đánh bay xa hơn chục mét khỏi võ đài, tiếng nổ lớn đó chính là do hắn rơi xuống đất, thậm chí nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy hắn rơi như thế nào.
Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc mãi, không thốt được lời nào: [Nhị biểu ca của ta sinh ra đã có thần lực... thật là lợi hại!]
Những người xung quanh suýt nữa bị tiếng khen "lợi hại" của Diệp Phỉ Nhiên làm cho phá lên cười, trận đầu của Tô Dư Tịch quả thực làm mọi người kinh ngạc, họ không ngờ Tô Dư Tịch trong những năm theo học trong cung không những không bỏ bê võ nghệ, mà ngược lại còn càng ngày càng tinh tiến.
Lục hoàng tử nhỏ giọng nói: "Thật ra mấy ngày này... luyện tập với Nhị biểu ca, ta cũng có... cảm nhận được y... có thực lực phi thường. Xem ra, võ nghệ của y... vượt xa tưởng tượng của ta… rất nhiều."
Diệp Phỉ Nhiên nói trong lòng: [Hừm, tiểu mỹ nhân ngươi đang tự khen mình phải không? Nhị ca còn không đến gần được ngươi, chẳng phải nói rõ ngươi còn lợi hại hơn y sao?]
Lục hoàng tử khẽ nhếch môi, nghĩ thầm tiểu tử này có cách khen người thật là đặc biệt.
Lúc này mọi người mới nhớ ra mà vỗ tay cho Tô Dư Tịch, tiếng vỗ tay vang lên như sóng, Diệp Phỉ Nhiên cũng vỗ tay theo: "Ca! Ca ca ca! Ca ca!"
Trong khoảng thời gian này, nhóc con đã đẻ được mấy quả trứng.*
Trên đài, Tô Dư Tịch ôm quyền hướng về phía mọi người, rồi bước xuống võ đài, nhường lại sân cho tuyển thủ thứ hai.
Diệp Phỉ Nhiên từ xa nhìn thấy Tứ hoàng tử ở góc sân, Tứ hoàng tử trông có vẻ buồn bã, có lẽ thấy biểu hiện của Tô Dư Tịch, tự biết thời khắc chia ly đã ngày càng gần.
Diệp Phỉ Nhiên nói trong lòng: [Thật ra bọn họ tạm thời tách ra cũng tốt, tình cảm khi còn nhỏ không nên quá mãnh liệt, nếu không khi lớn lên, chỉ còn lại sự oán trách lẫn nhau.]
Trong nguyên tác là một kịch bản đổ vỡ, có lẽ Tô Dư Tịch không có tình cảm sâu đậm đến mức đó đối với Tứ hoàng tử, hoặc cũng có thể là Tô Dư Tịch luôn nhẫn nhịn, nếu không tại sao khi Bắc Liêu tấn công kinh thành, y lại bất chấp mạng sống mà giành lại thi thể Tiêu Hằng đã tắt thở?
Lục hoàng tử nghĩ thầm, trước đây họ không tách ra thì kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu, Tiêu Hằng bị ép phải cưới con gái của Vương thị làm hậu, cuối cùng họ vẫn không thể đi cùng nhau.
Qua mấy trận đấu võ, tất cả mọi người đều bị cuốn theo bầu không khí này, Tô Dư Tịch thắng liên tiếp ba trận, trực tiếp tiến vào vòng chung kết, chờ một người khác cũng thắng ba trận để tranh ngôi vị Trạng nguyên.
Ai ngờ qua từng trận đấu, đều không có ai đạt được thành tích như vậy, Tô Dư Tịch trực tiếp tiến lên ngôi vị Võ Trạng Nguyên, trong sân tiếng pháo nổ vang, trống chiêng tưng bừng, Tô Dư Tịch được Binh Bộ Thượng Thư đích thân trao bông hoa xanh biểu tượng cho Trạng nguyên.
Ở Đại Ninh, hoa đỏ là Văn Trạng Nguyên, hoa xanh là Võ Trạng Nguyên.
Diệp Phỉ Nhiên phấn khích tột độ, liên tục vỗ tay kêu la, số trứng đủ để ấp một lứa gà con.* (ý là chọc thằng nhỏ cứ gọi ca ca như gà cục tác đẻ trứng)
Lục hoàng tử sợ cậu kêu khàn cả giọng, liền bảo Nhạn Thư cho cậu uống chút nước.
Tô gia từ đó rạng rỡ, một nhà hai Trạng nguyên, một văn một võ.
Nhiều quan viên bên cạnh đến chúc mừng họ, Tô Dư Tịch còn cưỡi lên một con chiến mã cao hơn cả y, đứng trong gió xuân rực rỡ, là một thiếu niên lang tràn đầy sức sống.
Tất cả mọi người đều thật tâm vui mừng cho Tô Dư Tịch, chỉ có phủ Kính Quốc Công là không.
Vương Trinh khó hiểu: "Phụ thân, sao cha lại để mặc cho Tô gia lão nhị giành lấy Võ Trạng Nguyên? Như thế chẳng phải Tô gia lại có thêm một lợi thế?"
Kính Quốc Công cười lạnh: "Ngươi nghĩ phụ thân ngươi ngu ngốc sao? Ta tất nhiên biết như vậy thì Tô gia sẽ có thêm một lợi thế! Nhưng không phải y muốn vào quân doanh rèn luyện sao? Nếu đã thế, thì cứ để y đi, chỉ là không biết y có thể sống sót mà trở về không thôi!"
Vương Trinh lập tức hiểu ý, vui mừng nói: "Vẫn là phụ thân cao tay!"
Phủ Kính Quốc Công toan tính kỹ lưỡng, trong hoàng cung lại có tin tức mới, Liễu Quý nhân luôn giả bệnh không chịu gặp người của Liễu gia, cuối cùng cũng gửi tin từ trong cung ra, đồng ý gặp mặt.
Chỉ là ả ta không muốn gặp hai anh em Liễu gia, mà chỉ đích danh muốn gặp Lưu lão tam, Lưu Huyền Hồ.
Nhận được tin, Lưu Huyền Hồ ngạc nhiên: "Nhị tỷ nói chỉ gặp đệ? Không nghe nhầm chứ? Chẳng phải tỷ ấy luôn cho rằng đệ nghịch ngợm khó dạy bảo sao?"