Nghệ Thuật Của Don Juan

Chương 22


“Cậu đã nhìn tôi rất lâu.”
Lâm Bắc Thanh quay đầu lại nhìn vào mắt người đối diện, sau đó ghé người hôn lên môi hắn.
Chẳng thể coi là thoáng lướt qua, chỉ như bốn cánh môi khẽ chạm.
Thẩm Thố không bất ngờ trước sự chủ động của người nọ, nhưng cảm giác như điện giật từ nụ hôn khẽ khàng kia lại làm chính hắn phải ngạc nhiên.

Hai người mở to mắt, đầu lưỡi liếm nhẹ thử thăm dò đôi lần, lần sau lại sâu hơn lần trước một chút.

Bất chợt, hai người nhắm mắt lại, tận tình hôn sâu, lưỡi môi quấn quýt, uyển chuyển như đang nhấm nháp mùi vị của rượu vang.
Tự nhiên đổi vị trí giữa những cái ôm hôn, Thẩm Thố ở trên, Lâm Bắc Thanh ở dưới.

Sau một nụ hôn sâu và triền miên, gương mặt hai người đối diện song song với nhau.
Thẩm Thố chưa bao giờ chăm chú ngắm nhìn một người đàn ông khác với trạng thái như thế này trong thời gian dài đến vậy.

Hoặc phải nói, hắn chưa bao giờ chăm chú ngắm nhìn bất cứ người nào đủ lâu.
Gối đầu vừa cao vừa mềm, trọn vẹn khuôn mặt Lâm Bắc Thanh chìm trong bông trắng.

Cánh môi đỏ mọng khẽ hé, ánh mắt y nhìn hắn trong veo lại hồn nhiên vô cùng.
Giống như lần đầu tiên hai người gặp lại sau một thời gian xa cách, gương mặt giữa gối kia đang tỏa sáng, tựa như một dòng thủy ngân.
Tựa như việc lật giở nhật ký và những bức ảnh cũ vậy, nó đánh thức những giấc mơ và tiềm thức.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thố bỗng sinh ra thứ cảm giác quen thuộc kỳ quái “như đã từng trải qua”, rằng khung cảnh vào thời điểm này đã xuất hiện trong cuộc đời của hắn.

Có lẽ là mười năm về trước, cũng có thể là hai mươi năm, thậm chí là xa hơn trước cả khi sinh mệnh được hình thành.

Hắn nhớ lại câu thoại kinh điển trong “Những cây cầu ở quận Madison” đã từng làm cho Tần Tảo khóc vô số lần, nhưng hắn không biết được liệu người đàn ông đang ở bên dưới mình này có cảm giác giống như hắn vào cùng khắc cùng giờ hay không.
And through all of those years, I have been failing toward you.
Đây là một người đàn ông vừa thờ ơ vừa xa cách, ít nhất thì ánh mắt u buồn sâu xa đẹp tuyệt vời kia đang nói như vậy.


Nhưng Lâm Bắc Thanh lại nhận ra ánh mắt của người đàn ông đang nằm phủ trên thân mình dịu dàng và chói lọi như ánh dương ngày mới, dịu dàng và mơ hồ như vậy.

Y khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng đang khó có thể hiểu được chính mình, tại sao lúc này lại có cảm giác quen thuộc thấu tận xương tủy.
Người đàn ông nằm ngửa vươn tay ra vuốt ve gò má của người trước mặt, ngón tay lướt qua tóc mái mềm mại, đường chân mày hơi nhô lên, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng như lưỡi dao của hắn, khi ngón cái của Lâm Bắc Thanh lướt tới hai cánh môi góc cạnh rõ ràng thì Thẩm Thố chợt nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng cắn lấy nó.
Cởi sạch quần áo vướng víu, rồi hôn và mút nhẹ dọc xuống dưới.
Lâm Bắc Thanh gác hai chân lên vai Thẩm Thố, dù có gầy thì cũng vẫn là trọng lượng của một người đàn ông, hắn có thể cảm nhận được sức nặng khác biệt hoàn toàn so với nữ giới.
dương v*t giữa háng được người kia ngậm trong miệng, khoang miệng ẩm ướt ấm áp, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động, người đàn ông với gương mặt xinh đẹp và làn da trắng bệch lại một lần nữa nín thở vì cảm giác tuyệt vời từ đũng quần của mình, Lâm Bắc Thanh vươn tay nâng mặt Thẩm Thố lên, mân mê vành tai của hắn, chuyển động phần háng theo tần suất nhả ra nuốt vào của người kia.
Nhịp điệu hoàn mỹ, phóng thích hoàn mỹ.
Hồi ở bên Lâm Nam Âm thì bản thân còn nhỏ tuổi, Bạch Vị Quả còn rất nhỏ nên hắn không muốn tổn thương cô nàng.

Còn tới lượt Tần Tảo, đó quả thực là một người đàn bà vô cùng kỳ diệu.

Dù đã kết hôn nhiều năm, mỗi cái chạm nhẹ của hắn đều có thể khiến cơ thể trưởng thành và quyến rũ của cô phải run lên liên tục như một cô nàng mới lớn, và khi hắn áo mũ chỉnh tề ôm lấy cô, cô lại khóc nức nở.

Ngoài những người này, kinh nghiệm xâm nhập từ phía sau của Thẩm Thố chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trong những cuộc tình chóng vánh từ xa lắc mà hắn còn không nhớ nổi tên của đối tượng, Thẩm Thố nhanh chóng bị tư thế quỳ rạp như súc vật và tiếng gào thét quá đà của những người đàn bà dưới thân làm cho mất sạch hưng phấn.
Lâm Bắc Thanh cũng chẳng rõ vì sao cơ thể y xưa giờ chưa từng căng thẳng, vậy mà lúc này lại vô thức siết chặt lại.
Vách thịt bị xâm lấn bên trong đã cho thấy rõ sự căng thẳng ấy, cơn đau như xé toạc làm trán y đẫm mồ hôi, không tự chủ mà co quắp lại.
Từ ngón tay tới dương v*t, mỗi một tấc đào sâu hơn, Thẩm Thố đều sẽ dừng lại và an ủi sự khó chịu của người kia bằng một nụ hôn dài.
Cho tới khi tiến vào toàn bộ, chẳng rõ bọn họ đã hôn nhau bao nhiêu lần.
Từng cú đâm mạnh mẽ khiến hai người gắn kết chặt chẽ hơn, vách thịt mềm mại bên trong cùng dương v*t tham lam ngày càng vào sâu cọ xát làm nhiệt độ tăng lên như thiêu đốt, tất cả đau đớn đều bị khoái cảm dâng trào cuốn trôi hết thảy.
Lâm Bắc Thanh gọi một tiếng nhẹ tênh giữa từng đợt rên rỉ, Thẩm Thố.
Điện thoại bỗng đổ chuông không chịu ngừng.
Giờ hai người đàn ông đang hòa hợp khăng khít mới nhớ đến Mạnh Y Phóng.
“Nhận điện thoại đi.” Sự dịu dàng trong mắt Thẩm Thố dần tiêu tan theo từng hồi chuông dồn dập, âm thanh mơ hồ cũng trở nên rõ ràng hơn, hắn rời khỏi cơ thể cực kỳ nóng bỏng và đàn hồi của Lâm Bắc Thanh, đứng dậy mặc quần áo.
“Tôi không thể giải tỏa kích tình của mình trong môi trường toàn tạp âm.” Hắn cười rồi nói với người đàn ông trên giường, “Để tránh bi kịch lặp lại, phiền cậu dàn xếp tống khứ cậu ta cho ổn thỏa, rủi ro quan hệ công chúng, sở trường tuyệt đường sống của đám nhân viên công chức mấy người còn gì.”
Thẩm Thố đi về hướng bồn rửa mặt, cúi cả đầu xuống, hắn xối tóc và mặt mình bằng thứ nước lạnh buốt gần như 0 độ, giội tắt tất thảy nhiệt độ và dục vọng còn sót lại trong cơ thể.


Cúc áo sơ mi còn chưa cởi, Lâm Bắc Thanh nhận ra thậm chí người đàn ông này còn định đeo cà-vạt lên.

Tuy vậy, sau một hồi do dự thì hắn vẫn bỏ cuộc, chỉ vắt cà- vạt lên cổ mà thôi.

Thẩm Thố lấy sâm-panh trong tủ rượu, ánh mắt vẫn hững hờ dửng dưng, hắn rót hai phần ba chất lỏng trong suốt vào hai chiếc ly thủy tinh cổ loe trên mặt quầy bar bằng đá cẩm thạch màu đen.
Sau đó hắn đứng trước đầu đĩa CD và amply, cúi đầu và bắt đầu chọn từng chiếc đĩa một.
– Bắc Thanh, tôi sai rồi.
– Khỏi cần tới đón tôi, trước tôi quên nói với cậu.

Tôi muốn ở bệnh viện thêm một lúc.
– Tôi chỉ muốn dạy dỗ họ Thẩm kia một chút, ai mà ngờ mấy tên đó lại làm Khâu Sầm Ca bị thương.

Tôi biết cậu luôn coi anh ta là anh trai, anh ta cũng là anh trai của tôi luôn.

Tôi sẽ tìm bác sĩ thần kinh tốt nhất Trung Quốc cho cậu, Khâu Sầm Ca sẽ không sao đâu.
– Chuyện này thì để nói sau đi.
– Tôi thật sự xin lỗi.

Tôi sẽ không hẹp hòi như thế nữa.

Về gã họ Thẩm kia, cậu muốn chơi thế nào cũng được.
– Được, tôi biết rồi.

Lâm Bắc Thanh nói với người yêu mình bằng âm giọng dịu dàng và quan tâm hiếm thấy, “Với lại đã nói cậu bao lần rồi, đừng có gọi điện khi lái xe, phải cẩn thận…”
Thẩm Thố nghe đến đó thì chợt nhíu mày.

Tiếng nhạc chợt vang lên, phủ tràn cả căn nhà.
– Bắc Thanh, cậu đang ở đâu đấy? Giọng Mạnh Y Phóng cảnh giác hơn hẳn khi đột ngột nghe thấy âm thanh lạ.
Lâm Bắc Thanh định cúp máy, điện thoại lại bỗng bị Thẩm Thố giật lấy.
Tên đàn ông anh tuấn kề điện thoại bên tai rồi khẽ nhếch môi cười.
– Lâm Bắc Thanh! Giờ cậu đang ở đâu?! Tiếng Mạnh Y Phóng gào thét liên tục truyền qua điện thoại, “Lâm Bắc Thanh! Cậu mau trả lời tôi đi! Đ*t mẹ nó chứ giờ cậu đang ở đâu?!”
Kế đó, hắn áp luôn điện thoại vào loa.
Tên ca khúc ấy là Loser.
Sau một hồi liên tục gào rú tên người yêu, cuối cùng Mạnh Y Phóng cũng ý thức được người ở đầu dây bên kia là ai sau khi nghe thấy rõ được ca từ của bài hát: “… Thẩm Thố.”
– mày thử động vào cậu ấy thử xem! Tên đàn ông trẻ lập tức cháy bừng trong lửa phẫn nộ.
Nhếch môi thành một đường cong tao nhã, Thẩm Thố để điện thoại cạnh loa, nhấn vào chế độ loa ngoài.
– họ Thẩm kia, mày thức thời thì lập tức cút khỏi Bắc Kinh đi! Đừng để tao nhìn thấy bản mặt của mày thêm lần nữa, chỉ cần gặp lại mày, chắc chắn tao sẽ giết chết mày!
Thẩm Thố trưng vẻ mặt như đang cười lớn, để lộ cả hàm răng trắng tinh nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vẻ mặt đáng ra vốn phải vang dội thành tiếng giờ đây lại lặng im không tiếng động nhất thời làm người ta sởn gai ốc.
Cuối cùng cũng hiểu người này đang làm trò gì, Lâm Bắc Thanh gần như định gào lên thành tiếng, lại bị người kia nhanh tay đè lên giường và bịt miệng lại.
Y càng ra sức giãy giụa thì người đàn ông phía trên lại càng dồn sức ép y không thể nhúc nhích.

Thẩm Thố giơ ngón tay mảnh khảnh của mình lên đặt bên môi, khẽ lắc đầu thật nhẹ, đôi mắt mang ý cười ra hiệu y đừng có lên tiếng.
Vẫn là trạng thái đối diện song song bốn mắt nhìn nhau, nhưng người đàn ông với ánh mắt khác biệt triệt để này đã hoàn toàn khác với lúc trước.
– Thẩm Thố, mày là thằng chó khốn nạn! Đ*t mẹ mày dám động vào cậu ấy… Mày dám…
Giọng nói tức giận của Mạnh Y Phóng vẫn tiếp tục phát ra từ điện thoại.

Gào thét, gầm rú, chửi rủa, có bao nhiêu là lôi ra hết, âm giọng ấy ngay từ đầu đã ngập tràn phẫn nộ và oán hận, nhưng dần dần lại biến thành một dạng van vỉ và buồn đau.
Chàng trai trẻ bị cơn ghen tị và ham muốn chiếm hữu cắn nuốt đang lái xe, Lâm Bắc Thanh nghe được tiếng ồn ào của xe cộ qua lại trên đường, y có thể tưởng tượng được một Mạnh Y Phóng đang mất kiểm soát đang đi với tốc độ nhanh đến mức nguy hiểm.
Cuối cùng, tiếng phanh rít chói tai và tiếng nổ tạo ra do va chạm vang lên.
Điện thoại ngắt kết nối.
Thẩm Thố buông người nằm dưới ra rồi đi tới bên cửa sổ.

Gió đêm từ tầng cao nhất vuốt ve vầng trán ướt át cùng chiếc cà vạt không thắt trên cổ, bờ ngực cân đối trắng nõn trần trụi lộ ra sau lớp sơ mi bay phần phật.

Người đàn ông anh tuấn bình chân như vại, ý cười hàm chứa nơi cánh môi, hắn nâng tay nhấp một ngụm rượu hảo hạng trong bộ sưu tập của mình.
Thẩm Thố thấy Lâm Bắc Thanh nhìn mình chằm chằm, gương mặt trước giờ luôn trắng tái lại càng trở nên lạnh lẽo vì tức giận.

Hắn chuyển ly rượu còn lại cho y.
“Anh muốn giết cậu ta à?!” Y cao giọng đẩy tay Thẩm Thố, ly rượu vỡ tan tành trên mặt đất, sâm-panh và ánh trăng cùng nhau trút xuống.
Tên đàn ông lắc đầu: “Không không, chỉ là một hình phạt nho nhỏ thôi.

Hơn nữa tôi nghĩ sau đêm nay, cậu ta hẳn sẽ khắc cốt ghi tâm về Thẩm Thố.” Ngón tay thon dài giữ thân ly mảnh mai, hắn bình thản quay người lại và cười nói, “Và sẽ không đánh nhầm người nữa.”
“Anh…”
Sau hồi lâu im lặng, đôi mắt kinh ngạc trên khuôn mặt xinh đẹp đã mở to.
Người đàn ông mang theo sự dịu dàng vô hạn mới tiến vào trong mình là ai.

Còn gã đàn ông lịch thiệp mà máu lạnh đáng sợ trước mắt mình là ai.
“Anh đúng là tên quái đản, biến thái, một kẻ tâm thần!”
Hạ ánh mắt nhìn những mảnh thủy tinh tung tóe và vũng rượu đổ trên sàn nhà, Thẩm Thố lắc đầu cười: “Lời này thốt ra từ miệng cậu thật sự không có tí sức thuyết phục nào.”
“Đi đây!” Lâm Bắc Thanh mặc lại quần áo chỉnh tề rồi đi thẳng ra cửa.
“Không tiễn.”Hết chương 22.
Lời tác giả: Tôi xin phép bổ sung vài chú thích.Freud coi “cà-vạt” là vật tượng trưng cho cơ quan sinh dục và quyền lực của người đàn ông.Nguyên văn lời thoại kinh điển trong Những cây cầu ở quận Madison: This is why I’m here on this planet, at this time, Francesca.

Not to travel or make pictures, but to love you.

I know that now.

I have been falling from the rim of a great, high place, somewhere back in time, for many more years than I have lived in this life.

And through all of those years, I have been falling toward you.

Chính là lời mà Thẩm Thố đã nói khi cưới Tần Tảo…Zen: Có thể đọc tới đây, các bạn sẽ còn nhiều câu hỏi, nhưng như mình đã nói, nếu đã đọc bất cứ một tác phẩm nào của chị trước đó thì chắc chắn bạn sẽ giữ một cái đầu lạnh để tiếp tục chờ đón nội dung phía sau, đúng không? ^ ^
Mình sẽ tiếp tục đăng tải nửa sau của truyện trong thời gian tới nhưng không hứa trước là khi nào.

Để đảm bảo chất lượng của những bộ truyện thuộc seri Vi Nặc Lạp (Kim Thập Tứ Thoa), mình sẽ chỉ đăng khi đã hoàn toàn hài lòng về nó và điều này đòi hỏi thời gian, sức khỏe cũng như cảm hứng và tâm lý của mình nữa.

Về cách đăng tải 18 chương cuối, mình sẽ chia làm ba lần, mỗi lần sáu chương tương ứng với ba trường đoạn của tình tiết truyện gồm “Sức hấp dẫn của mèo dành cho chuột”, “Tưởng khúc của thú nhận và thứ tha” và “Người đẹp hơn cả núi sông”..

Bình Luận (0)
Comment