Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1001

Câu nói vừa dứt.
Tất cả cảnh tượng lập tức tiêu tán.
Nói đến cùng, đây chỉ là một ý niệm hiện ra từ sâu trong tâm linh của Liễu
Bình.
Nó đã tan biến.
Mà ngoại giới chỉ mới trôi qua một giây.
Nhìn Liễu Bình như mới ngây ra một chút, lại như chỉ hơi tạm dừng một chút.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Đây là ký ức trong đời
nào đó của quá khứ, nó chỉ có thể kích hoạt khi gặp phải tình cảnh trước mặt."
"Ngươi tiếp nhận thù lao của đối phương."
"Thù lao không rõ."
"Ủy thác đã được thành lập."
"Ngươi sẽ liên tục đạt được thù lao, điều kiện là cứu vớt thánh quốc của thượng
đế và đối kháng với kẻ địch của nhân loại."
Liễu Bình có chút câm nín.
Thù lao còn không biết là cái gì mà ủy thác đã thành lập.
Lão đại của trận doanh Thần thánh làm việc như vậy đó sao? Hắn nhìn khối
huyết nhục trước mặt, bỗng nhớ lại lời nói của đối phương, đành thở dài, thì
thầm: “Cảm tạ thượng đế ban cho đồ ăn."
Khối thịt kia không có động tĩnh gì.
Nhưng Liễu Bình lại phát hiện, một vệt kim quang bay ra từ miếng thịt, hoàn
toàn đi vào cơ thể hắn.
Kim quang nhập thể.
Ngay sau đó, không nhìn thấy miếng thịt kia có biến hóa gì, nhưng bên cạnh nó
lại hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Huyết nhục trước mặt là vật kỳ dị sớm đã được
chuẩn bị, sau khi sức mạnh nó ẩn chứa thật sự được ngươi hấp thu, nó sẽ biến
thành một khối bít tết thượng đẳng."
"Ngươi đạt được hạt giống căn nguyên sức mạnh thần thánh."
"Hạt giống này sẽ hiện hóa thuộc tính thần thánh, cũng hoàn toàn áp sát phương
thức chiến đấu của ngươi."
"Đây là một trong những thù lao."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Liễu Bình cắt bít tết ra, bắt đầu chậm rãi ăn.
Chỉ chốc lát sau.
ắ ế ế ế
Dưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ, hắn ăn hết miếng bít tết.
"Mùi vị không tồi."
Liễu Bình cười cười.
Cha mẹ thấy hắn đã ăn xong thì có vẻ yên tâm, khẽ gật đầu với nhau.
"Như vậy... Phải xem buổi sáng ngày mai, tình huống hiện hóa của con thế
nào."
Người cha nói.
"Đúng vậy, mẹ đã gấp không chờ nổi, hy vọng sau khi con có được dinh dưỡng
thì có thể hiện hóa thành công chỉ trong một lần."
Người mẹ cũng tràn đầy chờ mong mà nói.
Bữa cơm kết thúc.
Ba người đứng lên, đi ra khỏi giáo đường, bước thẳng một mạch trở lại trước
cổng một biệt thự.
Cánh cửa tự động mở ra.
"Mau lên lầu nghỉ ngơi đi."
Người mẹ dặn dò.
"Vâng, con thật sự mệt mỏi, ngày mai gặp lại."
Liễu Bình đánh ngáp nói.
"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi học, tiến hành một lần
“hiện hóa."
Người cha cũng nghiêm túc nói.
Liễu Bình phất phất tay với hai người, lên lầu hai, mở cửa phòng ra rồi chui
vào.- - Nơi này thật sự là căn phòng của người thường.
Hắn đảo mắt qua, phát hiện không có khác thường gì thì nằm lên trên giường,
nhắm mắt ngủ.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Cả căn phòng vẫn duy trì im lặng.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Nửa giờ.
Liễu Bình ngồi dậy từ trên giường, nhìn lướt qua cửa.
Trong hư không, nhắc nhở phù xuất hiện.
-- Những quái vật đó thật là tri kỷ, sợ hắn bị ồn nên bố trí mấy chục thuật pháp
tĩnh âm ở ngoài phòng.
"Liễu Bình."

Giọng nói của Andrea bỗng vang lên.
"Làm sao vậy?"
Liễu Bình hỏi.
"Hình như ta có được bổ sung sức mạnh không tồi... Là Thần Thánh Trắc,
nhưng lại mạnh hơn Thần Thánh Trắc bình thường, có chuyện xảy ra gì vậy?"
Andrea nói.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “--Thù lao đến từ ủy thác
của chúa tể toàn trí toàn năng."
Liễu Bình cảm thấy hơi hứng thú.
Đúng rồi, tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong đầu hắn, chỉ là một ý
niệm mà thôi.
Tất nhiên Andrea không biết điều này.
Còn không biết loại thù lao này rốt cuộc là cái gì, mà lại hắn thay lão cứu vớt
toàn bộ Thần quốc.
Liễu Bình hỏi: “Đây là hạt giống sức mạnh thần thánh, nó sẽ áp sát phong cách
chiến đấu của ta –– không ngờ lại chạy đến chỗ ngươi, loại sức mạnh này thế
nào? Có thể giúp đỡ ngươi không?"
"Đương nhiên là có, ngươi có nhớ không, ta có thể triệu hoán các loại binh khí
chiến đấu cho ngươi."
Andrea nói.
"Nhớ."
Liễu Bình nói.
"Hiện tại binh khí mà ta triệu hoán đều được căn nguyên hệ thần thánh gia trì,
uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần."
Andrea nói.
Trong hư không thỉnh thoảng hiện ra từng thanh binh khí tạo hình khác nhau,
tỏa ra khí tức cổ xưa mà tang thương.
Khác với trước đó là -- Hiện tại bên ngoài chúng đều được một lớp ánh sáng
thánh khiết hơi mỏng bao phủ.
Liễu Bình tùy tiện túm ra một thanh chủy thủ, nhẹ nhàng đâm một cái vào hư
không.
Chủy thủ lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh gào thét thê lương, liên tục đâm
đánh mấy ngàn lần vào hư không.
"A... Đây là năng lực vốn có của chủy thủ này hay sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Liên tục đâm đánh là năng lực vốn có."
Andrea nói.
ầ ắ
"Vậy Thần Thánh Trắc gia trì vào thì gia tăng năng lực gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Xem này!"
Andrea nói.
Chỉ thấy trong mảnh hư không kia đột nhiên xuất hiện một rồi lại một hư ảnh
chủy thủ, chúng không ngừng đâm đánh qua lại.
Khác với trước đó là, những hư ảnh chủy thủ đó đều biến thành màu xanh đậm.
"Rõ ràng công kích đã kết thúc, lại có thể đột nhiên xuất hiện, liên tục đâm thêm
mấy ngàn lần."
Andrea nói.
"Tựa như mai phục... Nhưng, chỉ tăng cường một chút như vậy thôi à?"
Liễu Bình hỏi.
"Mỗi lần đâm đều ẩn chứa một loại độc thần thánh, lần nào cũng không giống
nhau, có tất cả mấy ngàn loại, sau khi chồng lên nhau thì uy lực càng gia tăng
độc tố loại đơn."
Andrea nói.
"Thần Thánh Trắc còn dùng độc? Sao ta không nhớ có chuyện này?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Đây là sức mạnh căn nguyên của Thần Thánh Trắc, nó căn cứ tính tình người
sử dụng mà tiến hành hiện hóa –– nói cách khác, dạng người nào dùng nó thì nó
sẽ hiện hóa thành dạng đó."
Andrea cố nén cười mà nói.
-- Người sử dụng sức mạnh này là Liễu Bình.
Liễu Bình lập tức nói: “Quả nhiên không tồi, sau này Thần Thánh Trắc chúng ta
cũng có độc để dùng, nhưng hiệu quả độc tố như thế nào?"
"Nếu là kẻ địch tà ác bị đâm trúng, lập tức sẽ bị kịch độc trí mạng tổn thương."
Andrea nói.
"Nó chỉ là độc tố, làm sao phán đoán đối phương có phải kẻ địch tà ác hay
không?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Khi có người phản đối người thì hắn chính là kẻ địch tà ác."
"... Rất tốt, cái này rất thông minh."
Liễu Bình buông chủy thủ ra, tùy tiện nắm một cái, lại bắt lấy một thanh trường
kiếm.
Trường kiếm bị hắn ấn một cái, cả thân kiếm bay ra ngoài, suýt nữa đã đâm vào
cửa.

Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng vung tay lên, thu binh khí lại.
"Quá... Đánh bất ngờ."
Hắn lẩm bẩm.
"Đúng vậy, chuôi kiếm vừa rồi bay ra sẽ hóa thành bom thần thánh."
Andrea nói.
"Hiệu quả?"
Liễu Bình hỏi.
"Có hơi giống như đạn hạt nhân."
Andrea nói.
"Vậy chẳng phải nổ luôn cả ta à?"
"Nó chỉ làm nổ tồn tại tà ác... Bởi vì người sử dụng nó, nó mới có loại năng lực
áp sát với bản tính cá nhân của ngươi."
Liễu Bình rơi vào trầm mặc.
"Ngươi xem cái này, ta cũng tò mò nó vào tay người thì sẽ phóng ra đặc tính
thần thánh gì."
Andrea lại thả ra một thanh binh khí khoa kỹ trắc.- - Đó là một loại hoả tiễn một
phát khiêng vai kiểu cũ.
Liễu Bình khiêng hoả tiễn lên vai.
"Thế nào?"
Hắn hỏi.
"Hừm... Nó hiện hóa ra một loại sức mạnh thần thánh, khi người ấn nút phóng
ra thì có thể lập tức trở lại một nơi an toàn-- Nó biến thành công cụ chạy trốn."
Hình như Andrea cảm thấy rất hứng thú, không ngừng lấy ra các loại binh khí
từ hư không, muốn chọn ra binh khí kỳ quái nhất trong đó để Liễu Bình sử
dụng.
Liễu Bình nhìn chăm chú vào các loại binh khí không ngừng xuất hiện chung
quanh, một lúc sau, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Cái tên kia bảo ta đừng từ bỏ
chức nghiệp pháp sư cận chiến... hiện tại ta đã hơi hiểu ý lão rồi."

Bình Luận (0)
Comment