Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1099

Nói đi thì phải nói lại.
Để một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi quay qua đối phó với Lục Đạo Luân Hồi,
chuyện này chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã thấy rất thú vị.
Là ý kiến hay.- - Cho nàng đi.
Nghĩ đến đây, Hội Tẫn Chi Hình nghiêng người tránh ra, nói: “Nếu là nhiệm vụ
của ngươi, vậy người cầm đi đi."
"Được, đa tạ, vậy ta hoàn thành nhiệm vụ trước."
Thiếu nữ nói.
Nàng vươn tay ra, đụng vào luồng khí xoáy kia.
Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Khi nàng thành công đạt được nguyên
lực thế giới cuối cùng thì toàn bộ mảnh nhỏ thế giới sẽ bám vào người nàng."
"Có nghĩa là gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Có nghĩa là chỉ cần người mang nàng đi thì chẳng khác nào mang đi mảnh thế
giới này!"
Thượng đế nói.
"Nhưng ta còn không phải Sinh Mệnh Thể Thế Giới Loại."
Liễu Bình nói.
Giọng nói của Pháo gia theo đó mà vang lên: “Mau chuẩn bị sẵn sàng đi, còn
mười giây thì chúng ta sẽ hoàn thành công tác bước đầu, thế giới của ngươi sắp
ra đời!”.
Nữ Tử Thần nói: “Chỉ cần thế giới của người ra đời, Hội Tẫn Chi Hình sẽ lập
tức nhận ra!"
“Còn sáu giây."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Năm giây."
Yêu tinh công chúa Rita nói.
Liễu Bình nhìn về phía Vân Hi.
Vân Hi hấp thu luồng khí xoáy, cả người tỏa ra một dao động khí tức khó có thể
miêu tả, cảm giác như hủy diệt vô tận, rồi lại cất giấu một sinh mệnh lực hùng
vĩ trong sự hủy diệt.
"Một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi hoàn toàn mới –– không tồi, hiện tại nàng là của
chúng ta."
Hội Tẫn Chi Hình vừa lòng nói.
"Một giây."
Thượng để nói.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ngạc nhiên nói: “Đó là cái gì?"
Hôi Tẫn Chi Hình lập tức có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời
xuất hiện một tên kỳ quái.
"A... Nó là một Thế Giới Sinh Mệnh Thổ Ác Mộng Loại gọi là “Mộng Yểm La
Vương -- Con rệp đáng ghét!"
Hôi Tẫn Chi Hình nói.
"Nó mạnh quá! Không phải tới đoạt sứ giả Lục Đạo Luân Hồi tân sinh trong tay
chúng ta đó chứ."
Liễu Bình cảnh giác nói.
"Ta đi xem."
Thân thể Hội Tẫn Chi Hình rung lên, bay lên xa tít trên bầu trời.
Biểu cảm trên mặt Liễu Bình lập tức biến mất, vội nhìn về phía Vân Hi.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi trở thành Sinh
Mệnh Thể Thế Giới Loại."
"Ngươi dùng Đặc hiệu sư bao trùm lên người mình, tạm thời che dấu dao động
trên người, do đó lừa gạt Hội Tẫn Chi Hình."
"Chúc mừng."
"Hiện tại ngươi có thể thức tỉnh thần thông thế giới loại hoàn toàn mới: Tay áo
càn khôn."
"Thần thong này đã được kích hoạt."
"Thuyết minh: Vung cánh tay phóng thích thần thông này có thể tạm thời sinh
ra một thời không, giấu chúng sinh và vạn vật vào trong trong tay, không bị kẻ
nào phát hiện."
"-- Vẫy vẫy ống tay áo, mang đi tất cả đám mây."
Tất cả chữ nhỏ nhanh chóng biến mất sau khi Liễu Bình xem qua.
Liễu Bình đi đến trước mặt Vân Hi, nói nhỏ một câu: “Ngươi tin tưởng ta
không?"
"Tin."
Vân Hi nói.
"Chờ lát nữa ta sẽ đặt ngươi ở một chỗ, ngươi phải duy trì trấn định, chờ ta cảm
thấy an toàn thì sẽ lập tức thả ngươi ra, rõ chứ?"
Liễu Bình nói.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vân Hi nghi hoặc hỏi.
ố ế ầ ấ
"Đúng vậy, ta tìm được một biện pháp đối phó tận thế, cần ngươi nấp đi trước,
có được không?"
Liễu Bình hỏi.
"Được."
Vân Hi nói.
Giọng nói của Pháo gia bỗng vang lên: “Phía ta đã chuẩn bị xong, người vừa
động thủ thì chúng ta lập tức đi."
"Được!"
Liễu Bình lui ra ngoài vài bước, nhẹ nhàng vung tay về hướng Vân Hi.
Chỉ thấy chỗ cổ tay của hắn lập tức hiện ra một vòng lốc xoáy ngũ sắc, nhìn lại
từ xa xa rất giống một ống tay áo từ từ phấp phới đón gió, trông rất đẹp mắt.
Lập tức không thấy Vân Hi đâu nữa.
Liễu Bình quát khẽ nói: “Ra tới!"
Gần như trong nháy mắt Vân Hi biến mất, cả thế giới cũng theo đó mà biến mất
sạch sẽ, nhưng tình huống này chỉ kéo dài không đến một giây.
Liễu Bình thả ra sức mạnh “Đặc hiệu sư”, đột nhiên tạo ra một thế giới ảo ảnh!
Đường phố, phòng ốc, ngọn núi, rừng cây -- Tất cả đều bình yên tồn tại.
Liễu Bình cúi đầu dẫm đẫm mặt đất.
Mặt đất kiên cố, bằng phẳng, xúc cảm lòng bàn chân rất rõ ràng.- - Tuy cảm
giác này là giả, nhưng nó không khác gì thật sự đạp lên mặt đất!
"Đi thôi -- chúng ta đi đâu vậy?"
Liễu Bình hỏi.
"Có người tiếp dẫn, nhưng ta đoán người nhất định không nghĩ ra là ai."
Pháo gia thần thần bí bí mà nói.
Vừa dứt lời, hư không mở ra một khe hở.
Liễu Bình lập tức đi vào.
Vào khoảnh khắc khe hở kia biến mất, hắn vươn tay nhẹ nhàng chỉ ra ngoài.
Một Liễu Bình giả theo đó mà xuất hiện.
Khe hở khép lại.
Hắn đi rồi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Liễu Bình giả khoanh chân ngồi xuống mặt đất, cứ như đang vận công tu hành.
Lại một lát sau.

Một nam tử trung niên vẻ mặt lạnh lẽo từ trên trời đáp xuống.
Là Hội Tẫn Chi Hình! Nó lắc đầu nói: “Rất kỳ quái, ta đuổi theo một hồi thì
chúa tể Ác Mộng kia lại biến mất vô tung vô ảnh -- ta đoán nó chỉ trùng hợp đi
ngang qua."
Không có đáp lại.
Hôi Tẫn Chi Hình quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Liễu Bình khoanh chân ngồi dưới đất, cả người tỏa ra dao động linh
lực, nhìn như đang tu hành pháp quyết gì.
"Hừ, mỗi thời mỗi khắc đều muốn mạnh lên sao? Đúng là điều chúng ta nên
làm -- nhưng cô gái kia đâu?"
Hội Tẫn Chi Hình hỏi.
Liễu Bình nhắm mắt tu hành, vẫn không nói lời nào.
Hội Tấn Chi Hình có chút bất ngờ.
Chẳng lẽ là tiến vào trạng thái ngộ đạo nào đó? Nghe nói một khi người tu hành
tiến vào trạng thái ngộ đạo, sẽ hoàn toàn vong ngã một khoảng thời gian, sau đó
tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc, hoặc là lĩnh ngộ được thần thông không rõ nào đó.- -
Cũng không tiện quấy rầy.
Hôi Tẫn Chi Hình đúng một bên, cẩn thận cân nhắc thiếu nữ tên là Vân Hi vừa
rồi.
Một sứ giả Lục Đạo Luân Hồi đầu nhập vào phe ta, rốt cuộc phải lợi dụng thế
nào mới có thể làm giá trị của nàng tối ưu hóa? Hôi Tấn Chi Hình đứng trong
thế giới được huyễn hóa ra, rơi vào trầm tư.
Phía bên kia.
Ở thế giới nào đó.
Quán bar.
Lúc này đã là đêm tối, đồng vàng chuyển động kia vẫn đang không ngừng xoay
tròn trên quầy bar.
Ong ong ong -- Đồng vàng xoay tròn rốt cuộc cũng ngã xuống.
Nó tỏa ra một vòng quang huy -- Phanh! Liễu Bình hiện thân ở trước quầy bar.
Tất cả mọi chuyện như mới qua mấy giây mà thôi.
"Hoan nghênh trở về."
Một nam nhân ngậm tẩu thuốc đẩy ly rượu đến rồi mở miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment