Hắn tiếp tục đi về phía trước, duỗi tay đẩy cửa quán bar ra.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Đồng tiền trên quầy bar chợt đứng lại, không hề nhúc nhích mảy may.
Tất cả chung quanh rơi vào đình trệ.
Liễu Bình bông hoàn toàn đi vào hư không biến mất từ cửa quán bar.
Ong ong ong -- Đồng tiền thong thả ngã xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thời Gian chi Chủ yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Bên cạnh hắn ta bỗng xuất hiện một nữ tử dáng vẻ tuyệt trần.
"Con trai ngủ rồi sao?"
Thời Gian chi Chủ hỏi.
"Vừa làm bài tập xong, đã tắt đèn ngủ -- phía anh bận rộn xong rồi à? Em còn
đặc biệt tới hỗ trợ đây."
Nữ tử châm một điếu thuốc rồi nói.
"Hắn không cần anh giúp hắn ẩn giấu hành tung."
Nam nhân cúi đầu rót rượu cho mình.
"Vậy hắn muốn làm gì?"
Nữ tử kinh ngạc hỏi.
Nam nhân uống một ngụm rượu, phun ra hai chữ: “Đánh nhau."
Trong hư không.
Giọng nói của thương để bỗng vang lên: “Mau, chuẩn bị khởi động cơ giáp của
ngươi, Pháo huynh."
Pháo gia nói: “Không thành vấn đề, ngươi có tọa độ không?"
"Cái gì ta cũng có, chỉ không có tiền."
Thượng để nói.
"Được rồi, ta bỏ tiền."
Liễu Bình bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, chúng ta muốn đi đâu?"
Pháo gia hưng phấn hỏi.
Liễu Bình lau một chút qua chiếc nhẫn Kinh Các, mở miệng nói: “Chúng ta trở
về cuộc thi trốn tìm."
"Đi nơi đó làm gì?"
Đại Địa chi Mẫu kinh ngạc hỏi.
"Con rồng kia đấu một mình thì vô địch, nhưng cuộc thi trốn tìm cất giấu vô số
chúa tể Ác Mộng, chúng ta đến đó khiến mọi chuyện trở nên càng thú vị hơn."
Liễu Bình nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời.
"Thì ra ngươi ở chỗ này."
Hôi Tẫn Chi Hình đầy mặt âm trầm đi ra từ hư không.
Một bộ cơ giáp chợt xuất hiện, nhanh chóng bao lên trên người Liễu Bình.
Oanh -- Cơ giáp phát ra một tiếng gầm rú định tại nhức óc, trong nháy mắt đã
xuyên thấu hư không, chẳng biết đi đâu.
Tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, quả thực vượt qua cả hạn chế thời không, lập
tức bật đi không thấy bóng dáng đầu nữa.
Chỉ có giọng nói đắc ý dào dạt của công chúa yêu tinh Rita còn vang lên giữa
không trung: “A ha, ta chính là quán quân trốn tìm–– ta dự thi thì quá khi dễ
người ta đó, Liễu Bình!"
Cuộc thi trốn tìm.
Trên vách đá một hẻm núi, trong trạm tiếp viện bí mật kia.
Một quả con dấu dừng lại trong tay Liễu Bình.
Là con dấu yêu tinh! Dựa vào nó, Liễu Bình lại về tới hiện trường thi đấu lần
nữa.
Vân Hi và hắn ngồi đối diện nhau.
"Ngươi đã vượt qua Nhân Gian Kiếp, Thú Vương Kiếp, kế tiếp còn có Thiên, A
Tu La, Hoàng Tuyền và Ác Quỷ kiếp."
Vân Hi nói.
Trong mắt nàng tràn ngập ánh sáng trí tuệ, hoàn toàn khác với trước kia.
"Vậy hiện tại ta phải làm gì?"
Liễu Bình hỏi.
Vân Hi lật tay qua.
Một cái mặt nạ ác quỷ xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa nó cho Liễu Bình.
"Biến thành một ác quỷ để chiến đấu, giết chết một chúa tể Ác Mộng cường đại,
hay là Tận Thế Đại Hành Giả, khiến linh hồn nó rơi vào Hoàng Tuyền."
Vân Hi nói.
"Đây là... kiếp thứ mấy?"
Liễu Bình kinh ngạc nói.
ế Á ề
"Là cả ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền và A Tu La."
"Một lần qua luôn ba kiếp à?"
"Bởi vì ngươi trốn thoát từ tay con rồng kia, còn cứu vớt mảnh thế giới Lục Đạo
Luân Hồi, đây là đền đáp của Luân Hồi đối với ngươi."
"Được thôi."
Liễu Bình nhận lấy mặt nạ ác quỷ rồi đeo lên.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện trong hư không: “Ngươi
đeo mặt nạ: Hoang quỷ."
"Vật đại diện."
"Đeo nó vào thì tương đối ngươi là một thành viên của Lục Đạo Luân Hồi, từ
giờ trở đi, ngươi là một ác quỷ."
"Hiệu quả: Chứng kiến người chiến đấu."
"––Ba kiếp Ác Quỷ, Hoàng Tuyền, A Tu La bắt đầu rồi!"
"Đi chém giết kẻ địch vì Lục Đạo Luân Hồi đi!"
Liễu Bình vỗ nhẹ mặt nạ ác quỷ, hỏi nhỏ một câu: “Vân Hi, thế giới kia của
ngươi ra sao?"
“Tận thế còn đang tàn sát bừa bãi, chờ ngươi độ kiếp xong thì ta lập tức muốn
đối kháng tận thế."
Vân Hi nói.
"Xem ra phải nắm chặt thời gian."
Liễu Bình nói.
"Vẫn phải cẩn thận, dù sao cũng là kiếp nạn, không dễ dàng như vậy ––"
Vân Hi lo lắng nói.
Liễu Bình đeo mặt nạ ác quỷ ngay ngắn rồi chậm rãi đứng dậy và nói: “Vào thời
điểm này, chúng ta cần thượng đế phù hộ.”.
Hắn bỗng rút một thẻ bài màu sắc rực rỡ ra từ hư không.
Vân Hi nhìn lại thẻ bài, chỉ thấy trên đó có vẽ một vai hề vui cười.
Liễu Bình một tay nắm lấy thẻ bài, một tay đeo mặt nạ ác quỷ lên trên mặt, sau
đó bỗng biến mất.
Phía bên kia.
Sâu trong không trung.
Một nam tử trung niên lặng lẽ xuất hiện.
Là Hội Tẫn Chi Hình! Nó khoanh tay mà đứng, quan sát thế giới phía dưới, lẩm
bẩm nói: “Nấp đi rồi... Buồn cười, thật cho rằng ta sẽ chậm rãi tìm ngươi?"
Một quang cầu tỏa ra khí tức khủng bố xuất hiện trước mặt nó.
ế
"Đi đi, hủy diệt thế giới này."
Hội Tẫn Chi Hình nói nhỏ một câu.
Bang! Một tiếng động nhỏ vang lên, quang cầu hóa thành hư vô.
Hôi Tẫn Chi Hình ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, nó nói: “Sao có thể vì sao sức
mạnh khổng lồ như thể lại bị tất cả pháp tắc cùng dập tắt?"
Nó cẩn thận cảm ứng đủ loại pháp tắc biến hóa trong hư không, một lúc lâu sau
mới hiểu ra.
"Thì ra nơi này có liên quan chặt chẽ với sự kiện trong tương lai... Ra tay diệt
thể thì dù là ta cũng sẽ bị Tứ Đại Pháp Tắc cùng tiêu diệt."
Hội Tẫn Chi Hình đanh mặt mà nói.
Nơi này quá nguy hiểm.
Thế giới như vậy xuất hiện từ khi nào? Nó hoàn toàn nằm dưới sự khống chế
nghiêm ngặt của pháp tắc, không để ý một chút sẽ bị tiêu diệt.
Hội Tẫn Chi Hình suy nghĩ mấy phút, lập tức đưa ra quyết định: “Đi!"
Nó vừa định chui vào hư không thì thấy trong hư không chung quanh lặng lẽ
xuất hiện vô số những vết rạn.
Những vết rạn đó tỏa ra khí tức hủy diệt khủng bố, thậm chí vượt qua mọi tận
thế đon độc.
Nó đánh vào những vết rạn đó, lập tức phát ra một tiếng tru thống khổ.- - Bị Tứ
Đại Pháp Tắc liên thủ hủy diệt! Hôi Tẫn Chi Hình liên tục lui về phía sau,
không dám lỗ mãng nữa.