Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình: “Sách thẻ của người
đã thức tỉnh thành: Quyển sách Huyết Hồn."
"Sách thể thức tỉnh năng lực sau đây: “Triệu hoán Huyết Hải."
"Thuyết minh: Mỗi khi người chiến thắng một quái vật thì có thể cưỡng chế nó
gia nhập Huyết Hải."
"Mỗi khi số lượng quái vật người bắt được đạt tới mức độ nhất định thì có thể
triệu hoán anh linh Huyết Hải chân thật tiến đến trợ chiến."
"Số lượng quái vật đã thu thập hiện tại: 13."
Liễu Bình nhìn lại phía trước.
Trong làn mưa.
Một rồi lại một con quái vật lăn xuống mặt đất, cả người hóa thành bột mịn.
Sau khi chúng tử vong, số lượng quái vật thu thập được trên giao diện thao tác
anh linh còn đang không ngừng gia tăng.
-- Thì ra “Thu thập"
quái vật là như vậy.
Sách thẻ màu đỏ thẫm dùng lại trong tay Liễu Bình.
Lilith nói nhỏ bên tai hắn: “Cố lên, giết càng nhiều thì có thể triệu hoán anh linh
càng lợi hại."
"Đã biết."
Liễu Bình nói.
Hắn mở sách thẻ ra, chỉ thấy bên trong thẻ bài đều hiện ra những bóng dáng hư
ảo, nhưng không thể sử dụng.- - Quả nhiên đều là thẻ bài ở Mộng Cảnh.
Xem ra chỉ có chờ về sau nghĩ cách khôi phục sức mạnh của nữ sĩ Huyền Bí
mới có thể làm các đồng bọn trong thẻ bài đi đến thế giới chân thật.
Liễu Bình thở dài, thu hồi sách thẻ, nhìn lại phía trước.
Dần dần, những quái vật còn lại đều trốn trong lâu đài thi thể, không dám chạy
ra nữa.
Liễu Bình nhìn về phía lâu đài.
"Những thi thể đó đều là những người chết trận sao?"
Hắn hỏi.
"Đúng vậy, không ngờ lại bị quái vật dùng để đúc thành lâu đài."
Andrea đáp.
ổ ể ế
"Người vô tội... Chúng ta đừng làm tổn thương thi thể của bọn họ, trực tiếp vào
thành đi tìm tên bị cầm tù tại đây đi."
Liễu Bình nói.
"Cẩn thận một chút, nơi này là thế giới chân thật, đã chết thì coi như xong."
Andrea thấp thỏm nói.
"Đi."
Liễu Bình nói.
Hai người vừa đi được vài bước thì mặt đất bỗng chấn động.
Một giọng nói to lớn vang lên từ sâu trong lâu đài: “Ở lại đi, các ngươi có thể
làm người hầu của ta, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi sống sót."
Liễu Bình nhún vai và nói: “Xin lỗi, chúng ta muốn đi Luyện Ngục.”.
"Luyện Ngục?"
Giọng nói kia khựng lại, sau đó điên cuồng cười ha hả: “Chỉ dựa vào thực lực
của các ngươi, ở chỗ này làm người hầu của ta cũng chỉ coi như miễn cưỡng đủ
tư cách, vậy mà còn muốn đến Luyện Ngục?"
Mặt đất càng ngày càng chấn động kịch liệt.
Đột nhiên –– Toàn bộ mặt đất chung quanh nứt ra, để lộ vô số thi thể chi chít,
chúng xây dựng thành một mảnh kiến trúc to lớn, trong nháy mắt đã bao phủ
Liễu Bình và Andrea vào trong đó.
Liễu Bình và Andrea chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bản thân đã đứng trong một
căn phòng.
Xuyên qua cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là một quảng trường thật lớn, từng xích sắt mang theo phù văn đang
trói buộc một khối thi thể hư thối đầy người đều là gai nhọn.
Thi thể hư thối kia cao chừng bảy tám mét, cả người bằng lửa, ngẩng đầu phát
ra tiếng rống giận về hướng cửa sổ bên này: “Cút ra quảng trường đi, ta muốn
thay chủ nhân giết các ngươi!"
Liễu Bình và Andrea nhìn nhau.
"Ngươi còn có đao không? Ta nhớ ngươi có thể triệu hoán binh khí."
Liễu Bình lập tức hỏi.
"Xin lỗi, đó là năng lực trong Mộng Cảnh -- Thật ra là một loại sức mạnh
Thánh Linh cực kỳ cao cấp, hiện tại ta vừa sống lại, không có cách nào thi
triển."
Andrea mang theo ý xin lỗi mà nói.
Liễu Bình nói: “Không sao, thật ra ta có thể triệu hoán anh linh, vậy thì cứ làm
theo ý ngươi đã nói đi, người phụ trợ, ta trị liệu."
"Được, ta phụ trợ chiến đấu thì không thành vấn đề."
Andrea nói.
"Ta triệu hoán một anh linh chủ chiến ra."
Liễu Bình nói.
Hắn lấy quyển sách Huyết Hồn ra, ấn tay lên sách thẻ.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức nhảy ra: “Số lượng quái vật thu thập được
hiện tại: 22."
"Có thể triệu hoán một thứ: Bộ xương khô huyết sắc (Anh linh sơ cấp)."
"Có triệu hoán hay không?"
"Triệu hoán!"
Liễu Bình nói.
Quyển sách Huyết Hôn nhẹ nhàng chấn động, tỏa ra một hồng quang như có
như không, sau đó lao vút về hướng hư không sâu xa.
Chỉ trong chớp mắt.
Hư không mở ra, một bộ xương khô cả người huyết sắc xuất hiện trước mặt
Liễu Bình và Andrea.
Nó một tay cầm trường đao, tay còn lại bắt lấy tấm chắn, vừa ra tới đã thấy
được Liễu Bình và Andrea.
"Hả? Lại là tên rác rưởi nhà ngươi, vừa rồi đánh ta đau quá."
Bộ xương khô huyết sắc nói với Andrea.
Chung quanh an tĩnh.
Liễu Bình nhịn không được mà che trán lại.
Lúc nãy Andrea bị bộ xương khô này mắng một câu thì trực tiếp động thủ hủy
đi khung xương của người ta.
Nhìn xem, hiện tại người ta ghi hận rồi.- - Huyết Hải làm gì thế này, chẳng lẽ
chỉ có một bộ xương khô thôi? Không thể đổi một anh linh mới khác à? Liễu
Bình vừa nghĩ đến đây thì quang cảnh chung quanh liền thay đổi.
Oanh! !!
Trong tiếng gầm rú kịch liệt, vách tường được cấu thành từ những thi thể sôi nổi
rơi rụng xuống.
Andrea bắt lấy cổ bộ xương khô huyết sắc rồi bay ra, lạnh lùng nói: “Ngươi
đang nói ai là rác rưởi? Xương cốt lại ngứa à?"
Bộ xương khô huyết sắc kia hừ lạnh rồi nói: “Có bản lĩnh thì hủy ta đi, ta hừ
thêm một tiếng coi như nhận thua –– cùng lắm thì lại trở về Huyết Hải!"
Nó phun một búng máu lên mặt Andrea.
Andrea vô cùng nhanh nhạy mà né được búng máu đó, tức đến mức muốn nổi
điên.
Đột nhiên.
Thi thể hư thối đầy người gai nhọn trên quảng trường kia phát ra tiếng hô chấn
động toàn bộ kiến trúc: “Tới đi, chúng ta giao thủ xem, ta sẽ nói cho các ngươi
biết kết cục của mình là cái gì!"
Andrea và bộ xương khô huyết sắc cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thi thể
hư thối.
"Vương bát đản, người đừng lắm miệng ở chỗ này."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
"Liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn chết?"
Andrea nói.
Thi thể hư thối đầy người gai nhọn thinh lặng, sau đó bạo nộ quát: “Đáng chết,
các ngươi Lời còn chưa dứt, chợt thấy bộ xương khô huyết sắc giơ một chân đá
bay Andrea.
Andrea đã tức muốn xỉu.
Nàng lắc mình biến hoá ở giữa không trung, hóa thành một con cự long to
chừng mấy chục mét, phụt ra từng ngụm từng ngụm liệt hỏa nhắm vào bộ
xương khô huyết sắc trên sàn nhà.
Toàn bộ sàn nhà bị thiêu thủng một cái lỗ to sâu không thấy đáy.
Mà thân thủ của bộ xương khô huyết sắc cũng vô cùng nhanh nhẹn, lập tức phi
thân né tránh.
Nó vung mạnh trường đao trong tay, chém ra một tia máu, trong nháy mắt đã
cắt mở tất cả mọi thứ trước mắt ra, xuyên thấu qua toàn bộ kiến trúc, bay lên
vòm trời Vĩnh Dạ rồi biến mất tăm hơi.
Đây là thực lực kiểu gì! Thi thể hư thối đầy người gai nhọn không nói xong một
câu, thấy thực lực của hai người xong thì lặng im một hồi, sau đó nằm xuống đó
rồi nhỏ giọng nói thầm: “... Đừng xem thường ta."