Vừa rồi nàng và Liễu Bình được truyền tống đến một cái hố khổng lồ toàn là thi
thể, mùi nơi đó thật quá khó ngửi.
"Lần này người chọn đi, hả? Hình như Trĩ Thiên Nữ từng trở về."
Liễu Bình nói.
Andrea nhìn theo ánh mắt hắn, thấy vết máu còn lại trên khăn trải bàn bên kia.
"Tên kia thích rình coi ý niệm của người khác, dù sao ta cũng không thích ả."
Andrea nói.
Nàng dùng một tay giữ chặt Liễu Bình, tay còn lại điểm điểm về hướng một
tuyến thế giới.
Bá –– Hai người lại biến mất lần nữa.
Bọn họ vừa đi thì một tuyến thế giới khác lóe lóe.
Trĩ Thiên Nữ lại xuất hiện lần nữa.
Á nghi hoặc nhìn chung quanh, cái mũi lại giật giật lần nữa.
"Vừa rồi bọn họ đã trở lại sao? Hay là mùi vị còn lưu lại trước đó?"
"Mặc kệ, đi xong tuyến thế giới song hướng trước đã."
Trĩ Thiên Nữ lấy ra một trái cây rồi ăn một lát, sau đó ném vào thùng rác, duỗi
tay lại nắm lấy một tuyến thế giới, trong nháy mắt đã biến mất tăm hơi.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Liễu Bình và Andrea lại xuất hiện lần nữa.
"Thu hoạch lần này cũng không tệ lắm."
Andrea bình luận.
"Đúng vậy, không ngờ bọn họ có kho hàng lớn như vậy, đáng tiếc không phát
hiện nhiều Long Minh thủy tinh."
Liễu Bình nói.
"Có một khối là đủ rồi,"
Andrea cười cười với hắn, nói: “Rất nhanh ta có thể tìm về một chút thực lực."
Trong phòng truyền đến một tiếng rên rỉ.
Hai người yên tĩnh, cùng nhìn lại hướng thùng rác.
Chỉ thấy một trái cây bị cắn mấy cái đang nằm trong thùng rác, đứt quãng phát
ra tiếng rên rỉ.
"Nàng cũng từng trở về."
Andrea nói.
ấ ố
"Hiệu suất thật cao, chúng ta cũng phải tăng nhanh tốc độ."
Liễu Bình nói.
Andrea nhìn trái cây kia, khẽ cắn môi, nắm chặt Long Minh thủy tinh trong tay.
Không được.
Thực lực của Trĩ Thiên Nữ này quá mạnh, nàng phải tăng nhanh tốc độ hấp thu
sức mạnh của Long Minh thủy tinh, bằng không về sau mọi chuyện sẽ bị ả đè
đầu, vậy thì quá buồn bực.
Liễu Bình vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào tuyến thế giới một cái.
Bá –– Hai người trực tiếp biến mất khỏi trong phòng.
Lần này, Trĩ Thiên Nữ thật sự không lập tức xuất hiện.
Hiển nhiên ả cũng gặp phải chút việc.
Liễu Bình nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Andrea đứng bên cạnh hắn.
Hai người vừa xuất hiện thì đã có người chào đón, thấp giọng mà nói: “Đại diện
của ngôi chợ đổ nát sao? Đơn xin của các ngươi đã được thông qua, mới tiến
vào viện ca kịch đi."
Liễu Bình liếc nhìn Andrea một cái, gật đầu và nói: “Được."
Người nọ đi phía trước dẫn đường, Liễu Bình và Andrea theo phía sau, đi vào
một tòa kiến trúc to lớn xa hoa lộng lẫy.- - Nơi này thật sự là một viện ca kịch.
Liễu Bình ngồi xuống ở hàng ghế phía trước, nhìn những vị trí rỗng tuếch
chung quanh và sân khấu không có một bóng người, trong lòng có chút buồn
bực.
Làm gì vậy? Tên dẫn đường kia đã ngồi xuống bên cạnh hắn, mở miệng nói:
“Mọi người đều biết, trao đổi với Mộng Cảnh là chuyện rất gian nan, chúng ta
cũng không biết trên sân khấu sẽ hiện ra Mộng Cảnh gì, dù sao nó cũng là ngẫu
nhiên."
"Ta biết."
Liễu Bình gật đầu và nói.
Người dẫn đường tiếp tục nói: “Cho nên có thể ngẫu nhiên đạt được thu hoạch
gì từ Mộng Cảnh, đều phải xem vào vận may, nếu không đoạt được cái gì cũng
không thể trách viện ca kịch chúng ta."
"Đương nhiên không thể trách các ngươi."
Liễu Bình nói.
Người dẫn đường thập phần vừa lòng với thái độ của hắn, lập tức nói: “Các
ngươi đã trả tiền, lần này tiến đến là tính nhìn trộm Mộng Cảnh một chút sao?"
Mộng Cảnh....
Vậy xem ra, viện ca kịch có thể điều tra tình hình của Mộng Cảnh từ thế giới
chân thật.
ể ấ ắ
Có người có thể thu hoạch được gì đó, có người lại chỉ nhìn thấy đoạn ngắn
Mộng Cảnh không hề có ý nghĩa.
Bởi vì cả bản thân viện ca kịch cũng không biết sẽ xuất hiện đoạn ngắn Mộng
Cảnh gì.
"Bắt đầu đi."
Liễu Bình nói.
"Được, vậy ta đi an bài."
Người dẫn đường đứng lên, hành lễ về phía hai người rồi rời đi.
Chờ người dẫn đường đi rồi, Liễu Bình nhìn về phía Andrea, thấp giọng mà nói:
“Xem cũng không sao, có đúng không?"
"Đúng vậy, tóm lại có thể giúp chúng ta hiểu biết quan hệ giữa Mộng Cảnh và
hiện thực một chút, huống chi cũng không nguy hiểm, lại không cần trả tiền."
Andrea nói.
Hai người ngồi ở hàng đầu tiên của phòng nghe, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau.
Trên Sân khấu bắt đầu xuất hiện tiếng dương cầm mềm mại.
Quang ảnh mơ hồ không ngừng hiện lên.
Người dẫn đường cong eo, chạy chậm đến rồi nói nhỏ: “Lập tức bắt đầu rồi, nhớ
kỹ, chỉ cần không đi theo người của Mộng Cảnh thì sẽ không có nguy hiểm sinh
mệnh, nhớ lấy!"
"Đã biết."
Liễu Bình nói.
Người dẫn đường gật gật đầu, lại cong eo chạy chậm tới cửa, mở cửa đi ra ngoài
rồi đóng cửa lại lần nữa.
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng xiềng xích và khóa cửa chuyển động.
"Chúng ta bị khóa ở chỗ này."
Andrea nói.
"Có lẽ thật sự có chút nguy hiểm, chuẩn bị phòng thủ cũng là điều hiển nhiên."
Liễu Bình nói.
Lúc này trên sân khấu có một giọng hát vang lên: “Thượng để nói, nữ nhân ấy
à, mỗi một tấc trên thân thể nàng đều là hy vọng của nam nhân.”.
Liễu Bình vốn đang dựa lưng vào ghế và lẳng lặng quan sát tất cả, lúc này bỗng
người thẳng dậy.
Thượng đế? Gặp quỷ, vừa rồi sao hắn lại không nghĩ tới! Nếu –– Nếu thường để
biết có nơi như viện ca kịch tồn tại —– Thượng đế nhất định sẽ tìm mọi cách lợi
dụng nơi này, làm Mộng Cảnh bày ra tình báo mà hắn muốn biết.
ế ấ ế ắ ế
Bởi vì thượng đế nhất định sẽ biết khi nào hắn đến viện ca kịch.
Thượng đế nhất định biết khi nào hắn sẽ nhìn thấy đoạn ngắn trong Mộng Cảnh!
Andrea thò đầu qua, nói nhỏ: “Ca từ này là thượng để sáng tạo sao?"
"Ta đoán vậy."
Liễu Bình nói.
"Thật ghê tởm."
Andrea nói.
"Đừng xem thường thượng đế, thượng để làm việc gì cũng có thâm ý."
Liễu Bình nói.
Trên sân khấu, quang ảnh dần dần phồn thịnh.
Chỉ thấy một nữ tử đứng giữa sân khấu, cất cao giọng hát: “Có một con quỷ bị
thương tâm, ký sinh thành người."
"Sức mạnh của nó vượt qua cả tưởng tượng,”.
"Đó là chung kết mà chúng sinh không thể đoán trước,"
"Thần linh không thể lý giải, thế giới cũng không có chuẩn bị “Nó muốn đến
nơi chân thật."
"À, nó có báo thù giống như nữ nhân không?"
"Không ai biết tâm ý của nó,”.
"Cả chính nó cũng không biết được."
"Đây là nữ nhân."
Tiếng ca vứt dứt thì quang ảnh lưu chuyển, các loại âm nhạc cùng được thả ra,
làn điệu trở nên tràn ngập cảm giác gấp gáp.
Liễu Bình lẳng lặng lắng nghe, một lòng chậm rãi trầm xuống.
Hắn nghe hiểu.
Thượng đế đang nói về kẻ cầm cờ kia! -- Kẻ cầm cờ tìm được biện pháp, ả sắp
đến thế giới Vĩnh Dạ rồi!