Ngay sau đó...
Tất cả dòng chữ nhỏ cũng biến đổi...
[Ngươi chế tạo một rắc rối, cũng hoàn thành một lần 'mua vui'."
[Thẻ bài: Chiến giáp của Kiếm tu.]
[Bởi vì người sử dụng thẻ bài là Thằng hề, thẻ bài đã chuyển hóa làm đạo cụ
chuyên môn của Thằng hề.]
[Ngươi thu được thẻ bài: Áo jacket huyễn ảnh của Thằng hề.]
[Đây là đạo cụ chuyên môn của ngươi, không cần Danh Sách giải thích, ngươi
cũng có thể biết được cách dùng của nó như thế nào.]
Ầm!
Một bộ áo khoác da có màu sắc sặc sỡ được Thằng hề mặc lên người.
"Ngươi muốn đánh trúng ta coi bộ muốn khó khăn hơn nhiều rồi."
Thằng hề lẩm bẩm.
Gatling gun bắn ra từng luồng hỏa tuyến kèm băng sương, bắn cho La Sinh hầu
như không thể tiến lên chút nào.
Bỗng nhiên, trong hư không truyền tới một giọng nói:
"Nên tới ta đặt cược, ta cược Huyết kỵ sĩ chiến thắng, lần này ta muốn hỏa tiễn
nổ tung, xem ai có thể chiến thắng trong cuộc chiến ngay sau đó."
Một giọng nói khác cũng vang lên theo:
"Ta cũng đặt cược, Thằng hề là người mới, chắc hẳn cũng không có mấy tấm
thẻ bài chứ... vậy ta sẽ cấm hắn sử dụng thẻ bài loại vũ khí đã có... các hạ đừng
nên nhìn ta như vậy chứ, được rồi, trường mâu của Huyết kỵ sĩ cũng phải bị
cấm sử dụng, bọn họ nên tìm ra cách chiến đấu mới."
Không có bất cứ dấu hiệu nào...
Từ phương xa truyền tới từng tiếng vù vù, càng ngày càng gần.
Là tên lửa đạn đạo!
Một quả đạn đạo bốc lửa đang lao vùn vụt tới, bắn trúng hỏa tiễn đang bay trên
không.
Ầm!
Trong tiếng nổ mạnh, cả Thằng hề lẫn Huyết kỵ sĩ đều bị sóng xung kích đẩy
bay ra ngoài.
Gatling gun trên tay cùng với trường đao bên hông cũng biến mất không thấy
đâu nữa.
ầ ế
Con thỏ đang lơ lửng trên bầu trời cảm nhận được cái gì đó, phát ra tiếng tru
không cam tâm, lưu luyến nhìn thoáng qua Liễu Bình.
Nó cũng biến mất giữa không trung.
Một bên khác, huyết mâu trong tay Huyết kỵ sĩ cũng biến mất theo.
"Cấm sử dụng vũ khí đã có? Không sao cả, ta có nhiều thẻ bài... cho dù là thẻ
bài vũ khí bình thường, cũng nhiều hơn ngươi."
La Sinh lẩm bẩm.
Hắn nhìn về phía mặt đất.
Đây là một trận chiến tranh cỡ lớn, cường độ cao, quân đội hai bên đang giao
chiến.
Mắt La Sinh sáng rực lên.
"Chỉ cần có máu của người chết..."
Thân hình hắn ta hơi động, cũng không vội chiến đấu với Thằng hề, chỉ là ngồi
trên chiến mã hài cốt niệm một đoạn chú ngữ rất dài.
Trong hư không phía sau lưng hắn ta, dần dần ngưng tụ một vùng sương máu,
hóa thành giọt mưa rơi xuống mặt đất.
Thằng hề thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên thân hình chuyển động, rơi xuống một
máy bay chiến đấu đang bay lượn trên bầu trời.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng một quyền đập tan khoang cửa sổ khoang điều
khiển, nhấn một cái nút bên cạnh người phi công đang ở trong máy bay.
"A a a a a a!"
Phi công phát ra một tiếng kêu hoảng sợ, rồi bị đẩy ra ngoài máy bay.
Thằng hề nhảy vào khoang điều khiển, liếc nhìn rất nhiều cái nút trên bàn điều
khiển, cười nói: "Đều là bố cục lỗi thời à."
Hắn điều khiển tay cầm máy bay, một tay khác thì liên tục nhấn vào bảy tám cái
nút.
Oành!
Oành!
Oành!
Oành!
Oành!
Oành!
Sáu viên đạn đạo kéo theo đuôi lửa thật dài, phát ra những tiếng nổ, bay về phía
Huyết kỵ sĩ.
Một giây...
Hai giây...
Ầ
Ầm...
Trên bầu trời truyền tới tiếng nổ của đạn đạo, sương máu cũng bị nổ tan, liên
tục tản đi, giống như toàn bộ thế giới đều bị màu máu thẩm thấu một lần vậy.
Thằng hề lại không quan tâm điều đó.
"Coong coong coong, để cho ta xem xem, còn lại loại kẹo màu nào nào..."
Hắn lấy hộp bánh kẹo ra, nhét các loại kẹo với màu sắc khác nhau vào trong
một băng đạn trống, sau đó cắm băng đạn vào một khẩu súng lục.
Đây là khẩu súng lục khi còn ở Ám Vụ trấn, Lão K đưa cho hắn để phòng thân.
Sau khi làm xong những chuyện này, Thằng hề nhảy ra phòng điều khiển, đứng
trên phần đầu máy bay, ngắm súng lục về phía sương máu bay đầy trời.
Chờ đợi.
Chờ đợi...
Gió thổi vù vù, chiếc áo jacket sặc sỡ mà Thằng hề đang mặc phát ra những
tiếng phần phật.
Bỗng nhiên, có một con chiến mã hài cốt từ trong màn sương máu bay ra ngoài.
"Chết đi, Liễu Bình!"
La Sinh trên chiến mã hét lớn.
Hai tay hắn ta nâng lên một thanh đại kiếm, chém thẳng về phía Thằng hề!
"Trong vòng ba phút tới mà không còn người nào ném tiền cho ngươi nữa, ta sẽ
giết ngươi."
Thằng hề cười nói xong, bóp cò súng.
Ầm!
Một viên đạn từ trong súng lục bắn ra, bắn trúng áo giáp của Huyết kỵ sĩ, bắn ra
một tia lửa.
Đòn công kích như vậy không tạo được bất cứ tác dụng gì, thậm chí tốc độ của
Huyết kỵ sĩ còn không bị ảnh hưởng...
Đại kiếm trong tay hắn ta vạch ra không khí phát ra những tiếng xé gió, trong
nháy mắt chém ra một luồng ánh kiếm thập tự màu máu, lao về phía Thằng hề.
Thằng hề cảm thấy bất ngờ, nhìn áo giáp của đối phương, lại nhìn khẩu súng
trong tay mình.
Hắn không thể không lách mình né tránh.
Huyết kỵ sĩ cưỡi lên chiến mã hài cốt, rơi lên trên máy bay chiến đấu.
Huyết kỵ sĩ cười lớn, nói:
"Liễu Bình, ngay cả áo giáp của ta mà ngươi cũng không đánh nát được, còn
muốn đấu với ta?"
ế ố ề ằ ề ế
Chiến mã hài cốt lao về phía Thằng hề, mà Huyết kỵ sĩ trên lưng ngựa lại giơ
đại kiếm lên một lần nữa...
"Chậc chậc chậc, lần này xem ngươi trốn như thế nào!"
La Sinh châm chọc, đại kiếm trong tay dùng sức bổ xuống!
Thằng hề lại né tránh Huyết sắc thập tự trảm một lần nữa, thế nhưng lại bị
Huyết kỵ sĩ phát hiện khe hở, dùng một quyền đập trúng ngực hắn.
Hắn rơi khỏi máy bay chiến đấu, trong nháy mắt bị gió mạnh thổi bay đi, rơi
xuống mặt đất như sao chổi.
Huyết kỵ sĩ ghìm lại dây cương, chiến mã hài cốt lập tức nhảy khỏi máy bay
chiến đấu, vỗ cánh lao về phía Liễu Bình rơi xuống.
"Chiêu tiếp theo sẽ lấy mạng của ngươi." Huyết kỵ sĩ cười như điên nói.
Thằng hề che ngực, giơ súng lục lên bắn liên tục.
Đáng tiếc uy lực của súng lục quá yếu, lại không được chuyển hóa thành thẻ
bài, đạn bắn ra chạm tới áo giáp của Huyết kỵ sĩ, ngoài việc bắn ra từng tia lửa
nhỏ ra, không có đưa tới bất cứ tác dụng gì cả.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Nhớ kỹ, không thể làm ra bất cứ hành động chạy trốn nào, nếu không sẽ bị
nhận định làm kẻ thua cuộc ngay lập tức.]
Thằng hề rơi vào đường cùng, đành phải cất súng đi, hai tay sử dụng pháp
quyết.
Hắn chậm rãi ngừng lại thân hình, rồi bóng người lại hóa thành một luồng sáng
phóng lên trời, lao về phía Huyết kỵ sĩ.
Song phương bỗng tiếp cận!