Trên bầu trời.
Khắp nơi đều là quái vật màu đen.
Nửa người trên của bọn chúng là người, nửa người dưới là côn trùng, nói chúng
nó là quái vật, chẳng bằng nói chúng nó là côn trùng còn chính xác hơn.
Bầy trùng tàn phá bừa bãi.
Những Thẻ bài sư có khí tức mạnh mẽ lượn lờ ở trên bầu trời, thỉnh thoảng ném
ra từng tấm thẻ bài, chém giết ác liệt với những con quái vật nửa người nửa
trùng kia.
Trên mặt đất.
Các binh sĩ tập kết thành trận hình, phát ra những tiếng gầm thét, tiến công về
phía đám côn trùng kia.
Chiến tranh giữa song phương dần dần tiến vào trạng thái gay cấn.
Liễu Bình trốn tại phía sau một khu giảng đường, yên lặng lột bỏ bộ quân phục
trên thi thể một binh sĩ, rồi mặc nó lên trên người của mình.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi đã thành công lừa gạt hơn trăm tên binh sĩ, tiến vào nơi phong ấn này.]
[Anh linh che chở đã có hiệu lực.]
[Rút một hạng năng lực từ trên người Andrea, cũng tiến hành chuyển hóa thành
hệ thần bí, đạt được năng lực như sau: ]
[Nhặt bảo vật.]
[Thuyết minh: Trong một ngày tiếp theo, ngươi sẽ có trực giác nhạy cảm và
năng lực tương quan của Long tộc, nhặt toàn bộ bảo vật có trên người của người
chết.]
Liễu Bình thở dài, lắc đầu.
Tình hình hiện tại rất phức tạp, vốn còn định rút ra một loại năng lực hỗ trợ
chiến đấu, ai mà biết lại rút được loại năng lực này.
Thôi...
Hay là nắm chặt thời gian đi.
"Nên đánh như thế nào?" Triệu Thiền Y hỏi.
"Ngươi không thể hiện thân." Liễu Bình nói.,
"Ngươi có thể hiện thân sao?"
"Ta cũng không thể."
"Vậy thì..."
ể ế
"Dùng thuật dịch dung, che đi khuôn mặt, làm cho người khác không thể biết
được thân phận chân thật của chúng ta, thế nhưng ta không chắc những Thẻ bài
sư mạnh mẽ kia có thể nhìn thấu thuật dịch dung hay không, cho nên chúng ta
cần phải cố hết sức trốn tránh bọn họ."
"Liễu Bình, ta có một môn bí thuật, có thể lừa gạt được những người kia."
"Ồ? Có lòng tin như vậy sao? Là bí thuật gì?"
"Ngươi hiểu mà, ta am hiểu về thuật đó đó... khi trước suýt nữa thì dùng lên
người Hỏa Nha."
"Đực biến cái? Không được, dùng những cách khác!"
"Vậy thì hơi yêu hóa một chút xíu, làm cho người khác không thể nhận ra thân
phận ban đầu của ngươi vậy."
"Như vậy cũng được."
Triệu Thiền Y phát ra tiếng meo meo mừng rỡ, điều khiển hai tay Liễu Bình,
nhanh chóng phát động pháp ấn.
Thân hình Liễu Bình dần dần biến đổi.
Khuôn mặt của hắn trở nên thon gầy, hình dáng cũng biến đổi, thân hình cao lớn
hơn, hai tay hai chân cũng biến thành càng dài hơn.
Hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Chuẩn xác mà nói, hắn đã bị yêu hóa.
Thế nhưng chuyện này không thể bị nhìn thấu, bởi vì yêu thú gần như giống hệt
loài người từ cơ bắp, xương cốt cùng hành vi.
Triệu Thiền Y chính là cựu Yêu vương, lại là Miêu yêu, làm loại chuyện này
thật sự là quá đơn giản.
Yêu hóa trên người Liễu Bình ở vào một trình độ rất tinh tế, đã biến hắn thành
một người hoàn toàn khác, mà hình dáng bề ngoài cũng không khác loài người
quá nhiều, không tới mức bị loài người coi như yêu ma.
Liễu Bình bò trên mặt đất, hai tay hai chân đều chạm đất, nheo mắt lại thăm dò
kiến trúc bốn phía xung quanh.
"Đi nơi nào?" Hắn nói với giọng êm tai.
"Đi tới khu huấn luyện chiến đấu, bình thường Libertas và Tiêu Mộng La đều
thích rèn luyện kỹ nghệ tại nơi đó." Hắn dùng giọng bình thường để trả lời.
"Đi."
Liễu Bình dùng cả tay lẫn chân, rất dễ dàng có thể bò lên trên giảng đường cao
mấy chục mét, nhìn về phía khu huấn luyện chiến đấu.
Khu vực giữa giảng đường và khu huấn luyện, là nơi chém giết kịch liệt giữa
binh sĩ loài người cùng với bọn quái vật.
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời, đám Thẻ bài sư cũng đang chém
giết với đám quái vật quên cả trời đất.
ể ắ
"Không thể kéo dài thời gian được." Hắn nói nhỏ.
Một vòng sáng từ dưới chân hắn mở rộng ra, nhanh chóng khuếch tán tới phạm
vi bốn mươi mét.
Liễu Bình thả người nhảy về phía trước...
Tại bốn phương tám hướng, có từng khối đá, vũ khí gãy, áo giáp hỏng, thi thể
côn trùng nhanh chóng bay tới, lơ lửng giữa không trung.
[Ngươi sử dụng 'Quầng sáng triệu tập bốn mươi mét'.]
[Rất nhiều tạp vật trên chiến trường đều bị ngươi triệu tập tới giữa không trung,
hình thành một chiếc cầu nổi.]
Bỗng nhiên...
Một bóng đen lao về phía Liễu Bình...
Ầm!
Nó đâm vào một khối đá lớn vừa xuất hiện, bay ngược ra ngoài.
Trên khối đá lớn đó có khắc bốn chữ:
"Lập đức thụ nhân."
Đây là bia đá được khắc lên khẩu hiệu của Học viện Hoàng gia!
Liễu Bình không để ý những chuyện vừa xảy ra, thân như tàn ảnh, nhanh chóng
dựa vào những tạp vật này mà lướt qua không trung.
Hầu như chỉ trong nháy mắt...
Hắn xuyên qua chiến tuyến dày đặc, rơi trên đài cao trong khu huấn luyện chiến
đấu.
"Ta ẩn núp trước, tránh một lát rồi nói sau."
Liễu Bình nói bằng giọng êm tai, thân hình trốn tại vách tường trong bóng tối,
di động về phía trước.
Cảnh giác như một con mèo, dần dần hắn hòa với bóng mờ làm một thể.
Mấy giây sau, hắn dừng lại, ngồi xổm trong bóng tối, mở đôi mắt sáng ngời
quan sát bốn phía.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Con côn trùng vừa có ý định tấn công hắn đã rơi vào trên đài cao.
Côn trùng phát ra những tiếng kêu có tiết tấu nhất định, nhìn quanh một vòng,
không thấy bất cứ vật còn sống nào, đành phải hậm hực bay lên bầu trời, rời
khỏi nơi này.
Lúc này, Liễu Bình mới cẩn thận mò ra, treo ngược tại bên ngoài một cánh cửa
sổ, dùng tay nhẹ nhàng nhấn xuống...
ố
Cửa số đã bị đóng chặt, không vào được.
Liễu Bình liếc nhìn vào bên trong, trong nháy mắt sử dụng quầng sáng triệu tập,
dời vị trí ổ khóa bên trong cửa sổ, mở cửa sổ ra chui vào bên trong.
"Ai?"
Một thanh âm quát lên.
Mấy tên học sinh mặc chiến giáp xông tới.
"Ta là quân đoàn thứ ba, binh chủng đặc biệt, tới đây để cứu các ngươi." Liễu
Bình trầm giọng nói.
Mọi người thấy được quân phục trên người hắn, đều thở phào một hơi.
Rõ ràng đối phương là loài người, lại mặc quân phục, giống hệt với những quân
nhân đang chém giết phía bên ngoài kia.
Giọng nói của Libertas vang lên từ phía xa:
"Trời ạ, hóa ra cái người xuyên qua giữa không trung cực kỳ phong cách, lại là
ngươi à?"
Hắn ta vọt tới trước mặt Liễu Bình, quan sát hắn từ đầu tới chân, chợt nói: "Bên
ngoài có quá nhiều côn trùng, đã hoàn toàn lấp kín con đường phía trước, ngươi
có thể dẫn chúng ta tới khu ký túc xá không?"
"Tại sao lại phải đi tới khu ký túc xá?" Liễu Bình hỏi.
"Rất nhiều bạn bè của chúng ta đều ở nơi đó." Libertas nói.
Một bóng hình duyên dáng xông lại, ngăn trước mặt Libertas, vội vàng nói với
Liễu Bình: "Xin ngươi đó, dẫn bọn ta đi tới ký túc xá nam sinh cứu người đi."