Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 292

Trong âm nhạc sục sôi, các nhân vật đấu đối kháng liên tục xuất hiện.
"Bình thường thì ta sẽ không thua trong bất cứ trận đấu đối kháng nào cả." Liễu
Bình lẩm bẩm.
"Nhóc con cũng quá tự tin rồi chứ, ngươi nhìn nhân vật mà ta chọn này, hắn ta
có một thân cơ bắp cứng rắn như thép nguội, mỗi một quyền đều có thể làm
ngươi mất một ô máu, còn có tất sát kỹ (ultimate skill) nữa." Ông lão nói.
"Cái gì? Tất sát kỹ là chỉ một loại kỹ năng đặc biệt sao?" Liễu Bình vội vàng
hỏi.
"Đợi lát nữa thì ngươi sẽ biết." Ông lão cười tủm tỉm nói.
Ông ta nhấn nút xác nhận.
Trận đấu, bắt đầu.
Liễu Bình chưa từng chơi trò chơi, cũng không biết chơi game, cho nên trận đầu
tiên bị ông lão đánh đau một trận.
Khi thấy nhân vật của mình sắp thua, Liễu Bình bỗng nhấn nút tạm dừng.
"Làm sao vậy?" Ông lão nhướng mày, hỏi.
"Tổng tư lệnh đại nhân, ta không tới đây để chơi game cùng ông, ta tới là để gia
nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân." Liễu Bình nghiêm túc nói.
"Chơi xong trận này lại nói! Đây là mệnh lệnh của Tổng tư lệnh!" Ông lão quát.
Trận đấu lại bắt đầu.
Nhân vật của Liễu Bình lại bị trúng một combo, phát ra tiếng kêu thảm thiết,
ngã trên mặt đất bất động.
"Ha ha ha ha, thế nào? Những tên lừa đảo như các ngươi, nếu như so sánh sức
chiến đấu chân thật thì thua là cái chắc!" Ông lão nắm chặt tay cầm, cười to nói.
Liễu Bình im lặng vài giây, quan sát tay cầm rồi nói: "Thú vị... tới tận bây giờ
vẫn không ai có thể chế nhạo ta tại phương diện chiến đấu cả, hay là chúng ta
lại chơi thêm mấy trận nữa?"
"Bao nhiêu trận thì cũng như vậy mà thôi!" Ông lão nói.
Hai người lại lựa chọn nhân vật, trận đấu bắt đầu lại lần nữa.
Sau đó, trong mấy trận tiếp theo, Liễu Bình liên tục thử các phương thức công
kích khác nhau của nhân vật, dần dần biết được một vài quy luật.
Cuối cùng...
Trận thứ năm.
Nhân vật mà hắn chọn lợi dụng sơ hở của đối thủ, liên tục thả ra hai đợt combo,
đẩy đối phương vào trạng thái dính máu.
ắ ẩ
Thắng bại chuẩn bị được phân rõ...
Bỗng nhiên, các nhân vật đều đứng im bất động.
"Lão già, tại sao ông lại tạm dừng?" Liễu Bình khó chịu nói.
Ông lão ném tay cầm chơi game đi, tắt màn hình, nghiêm túc nói: "Nhóc con,
ngươi nhớ kỹ, ngươi tới đây không phải để chơi game với ta, mà ngươi tới đây
là để gia nhập Bộ tư lệnh Đế quốc, trở thành một quân nhân!"
"Rõ ràng là ông sắp thua!" Liễu Bình nói với vẻ khó chịu.
Ông lão vỗ bàn, nói: "Đế quốc gặp phải trùng trùng nguy hiểm, chúng ta lại ở
đây chơi game, làm vậy có được hay không?"
Liễu Bình chỉ chỉ ông ta, không nói ra lời nào cả.
Ông lão ho nhẹ, nói tiếp: "Là một Thần Thánh kỵ sĩ vô liêm sỉ, hạ lưu, hèn hạ,
không biết xấu hổ, ngươi phải hiểu rằng, ta cần phải điều động ngươi gia nhập
vào trong một nhánh quân đội chuyên môn chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, chiến
đấu vì một Đế quốc ổn định."
"Lão già, ngươi phải rõ ràng một điều là ta mới cấp hai, tới tận bây giờ mới chỉ
học được một kỹ năng 'Thánh Xan thuật' mà thôi, ngươi lại muốn ta đi chấp
hành nhiệm vụ đặc biệt?"
"Ngươi muốn biết hiện trạng của Đế quốc hay không?"
"Mời nói."
"Trong khu vực mà chúng ta đã biết, ban đầu là có ba quốc gia loài người, thế
nhưng chúng nó đều đã bị tiêu diệt, vô số linh hồn loài người biến mất hoàn
toàn, hiện tại chỉ còn lại Đế quốc của chúng ta là còn tồn tại mà thôi."
"Là một chức nghiệp giả cấp hai, chẳng lẽ ta có thể xoay chuyển cục diện này
sao?" Liễu Bình hỏi.
"Không, nghề nghiệp của ngươi có tác dụng cực lớn, đặc biệt là đối với kẻ địch
của chúng ta, nó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất." Ông lão nói.
"Thế nhưng ta mới cấp hai." Liễu Bình tiếp tục nói.
"Ta tin tưởng ngươi đã hãm hại qua vô số người, nếu không làm sao có thể trở
thành chức nghiệp vô liêm sỉ như vậy? Lui một bước mà nói, chẳng lẽ cấp bậc
có thể hạn chế thực lực của ngươi hay sao?" Ông lão nhún vai, nối.
"Ta kiên quyết phủ nhận nửa câu đầu, thế nhưng nửa câu sau lão nói không sai."
Liễu Bình nói.
"Nhớ kỹ, trong Vĩnh Dạ, năng lực hệ thần bí áp đảo toàn bộ năng lực của những
văn minh khác, có đôi lúc một loại kỹ năng đặc biệt, lại có thể cứu sống vô số
người, thậm chí quyết định vận mệnh một nhánh quân đội." Ông lão nói.
"Ta cũng tin tưởng điều này." Liễu Bình nói.
Ông lão dang hai tay ra, nói: "Quân đội có một nhánh bộ đội bí mật trực thuộc
Bộ tư lệnh, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của ta, bên trong đều là những chức nghiệp

giả đặc biệt không giống bình thường, có đôi khi tác dụng của các ngươi trên
chiến trường còn mạnh hơn quân đội nhiều."
Ông lão đưa tay nhấn vào một cái nút trên bàn.
Nữ thư ký đẩy cửa đi vào, lộ ra ý hỏi.
"Cô bé tới rồi sao?" Ông lão hỏi.
"Đã tới." Nữ thư ký nói.
"Rất tốt, dẫn cô bé ấy vào đây đi." Ông lão nói.
"Vâng."
Nữ thư ký quay người rời đi.
Liễu Bình lộ vẻ tò mò, hỏi: "Ai sắp tới?"
"Sốt ruột cái gì chứ, chờ lát đi." Ông lão lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Không bao lâu...
Một thiếu nữ đeo kính đen đi vào trong văn phòng.
Cô ta mặc một bộ quân phục, tư thế hiên ngang, cúi chào nói: "Tổng tư lệnh!"
Sau khi cúi chào, lại chớp chớp mắt với Liễu Bình.
Liễu Bình giật mình.
Hoa Tình Không!
Cô ấy lại là thành viên của bộ đội đặc biệt trực thuộc Tổng tư lệnh Đế quốc!
..
"Ta nhớ rằng ngươi đã từng là chiến hữu của Liễu Bình nhỉ?" Ông lão hỏi.
"Không sai, chúng ta là chiến hữu." Hoa Tình Không nói.
"Vậy thì tốt rồi, hai người các ngươi phối hợp với nhau chắc chắn sẽ rất ăn ý...
Liễu Bình, ngươi còn muốn nói cái gì không?" Ông lão hỏi.
Liễu Bình nói: "Ta có thể đưa ra một yêu cầu hay không?"
"Yêu cầu gì?" Ông lão hỏi.
"Ta muốn tham dự điều tra sự kiện liên quan tới số 21 đường Phù Đăng." Liễu
Bình nói.
"Hả? Sự kiện đó có liên quan gì tới ngươi?" Ông lão cảnh giác hỏi.
Liễu Bình lấy một chiếc huy hiệu bạc ra, đặt trên bàn công tác.
Huy hiệu của nhà tự nhiên học.

Bình Luận (0)
Comment