“Làm cách nào mà ngươi phát hiện hắn có vấn đề?” Norton hỏi.
“Hắn bị thương rất nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động, ta không rõ
vì sao hắn phải nằm trên cáng.” Liễu Bình nói.
“Cho nên ngươi lập tức để ý?” Norton hỏi.
“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.
“Quá nguy hiểm, chỉ suýt chút nữa thì...” Norton cảm thán.
Ở phía sau y, một bậc thầy Thẻ Bài khác nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra hai
tên Colin và Fota này lại là nội gián —— Xem ra việc chỗ tránh nạn của chúng
ta rơi vào tay quái vật nhất định là nhờ công lao của bọn chúng.”
Có người nói tiếp: “Nhiều đồng bạn bị quái vật coi thành lương thực nuốt sống
như vậy.”
“Chỗ tránh nạn của chúng ta cũng bị hủy diệt.”
Mọi người im lặng.
Trên xe, thi thể của hai tên nội gián nằm gần một chỗ.
Hai nội gián đã không thể tỉnh lại, cũng không thể thừa nhận lửa giận của mọi
người nữa rồi.
Một bậc thầy Thẻ Bài đột nhiên nhảy lên xe, lấy ra một thẻ bài từ trong sách
thẻ, vô cùng trịnh trọng mà nhét vào trong túi của Colin.
“Ngươi đang làm gì?” Norton hỏi.
“Không phải hai con quái vật kia muốn tới sao? Để chúng nếm thử lửa giận của
ta, chúng nó đã huỷ hoại tất cả mọi thứ của ta.” Bậc thầy Thẻ Bài nói.
Lại một bậc thầy Thẻ Bài nhảy lên xe, nhét một thẻ bài vào túi của Colin.
“Đây là sự báo thù của ta.” Hắn ta nói.
Các bậc thầy Thẻ Bài sôi nổi rút thẻ bài ra, nhét vào túi của hai thi thể kia.
Chờ đến khi mọi chuyện hoàn thành.
Norton vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, y lớn tiếng nói: “Chúng ta
phải tăng nhanh tốc độ, lập tức rời khỏi nơi này, dù sao thì hai con quái vật kia
đã biết chúng ta ở Hôi Lâm Chi Thạch, chúng đang nhanh chóng chạy tới.”
“Toàn thể lên ngựa, chúng ta nhanh chóng đi tới!” Y cao giọng quát lên.
Liễu Bình rút một thẻ bài vật cưỡi rồi nhẹ nhàng ném ra.
Phanh ——
Một con chiến mã xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn nhảy lên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thì thấy các bậc thầy Thẻ Bài đều đã
cưỡi lên đủ loại vật cưỡi.
ấ
“Xuất phát!” Norton nói.
Đường mòn phủ kín sương mù kia trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, giúp các bậc
thầy Thẻ Bài có thể đi nhanh tới một cách trật tự.
Tốc độ của cả đội ngũ lập tức tăng nhanh.
Chừng nửa khắc sau.
Con đường phía trước bắt đầu kéo dài xuống bên dưới, núi non hai bên lại
không ngừng cất cao, hình thành một hẻm núi chập chùng nối liền.
Liễu Bình ngừng ngựa lại ở giao lộ, sau đó nhìn xuống bên dưới.
Nơi này nhìn như một vách đá, nhưng hồi tưởng lại con sông khô cạn thì hoàn
toàn có thể tưởng tượng ra được, vào rất nhiều năm trước, thật ra nơi này là một
thác nước.
Mà phía dưới vách đá này là một mảnh đất rộng lớn khô ráo.
Trên mặt đất là vô số lỗ thủng dày đặc nối thẳng xuống lòng đất, nhìn qua có
cảm giác nó như một tổ ong thật lớn.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Ngươi phát hiện hẻm núi Trường Phong.”
“Đây là một hẻm núi có đầy hố đất, bốn phía bên trong hẻm núi nối liền với
nhau giống như mê cung.”
“Thông qua lần thăm dò này, ngươi đạt được 5% giá trị kinh nghiệm (Thêm vào
danh hiệu Bác Học Giả).”
“—— Ở nơi đó.” Norton nói.
Liễu Bình nhìn lại theo hướng y chỉ.
Chỉ thấy bên cạnh những hố đất đó, có một người đàn ông đầu đội mặt nạ Phi
Điểu đang đứng.
Người này cưỡi một con vật có hai sừng và tám cái chân, hắn ta đang giơ cao
mộc trượng về hướng Norton.
“Các vị, nhảy.” Norton nói.
Mọi người cất thẻ bài đi, sôi nổi nhảy xuống dọc theo vách đá, sau đó bồng
bềnh dừng lại trước mặt người nọ.
“Là Norton đúng không?” Người đeo mặt nạ Phi Điểu cất tiếng nói.
“Là ta, các hạ.” Norton nói.
“Chúng ta đã thu được tín hiệu cầu cứu của ngươi, hơn nữa chấp nhận tiếp thu
các ngươi, nhưng mỗi người các ngươi đều phải trải qua sự giám định nghiêm
khắc, để phòng ngừa có gian tế lẫn vào thành phố Cơ Giới của chúng ta.” Người
nọ nói.
Hắn ta thăm hỏi mọi người: “Làm vậy là vì suy nghĩ cho an toàn của mọi người,
hy vọng các ngươi lý giải.”
ổ ễ
Mọi người sôi nổi đáp lễ.
—— Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, không ai đưa ra dị nghị.
Người đeo mặt nạ Phi Điểu có chút kinh ngạc, chợt cười nói: “Rất tốt, các
ngươi đều là người thông tình đạt lý, để lại cho ta ấn tượng cực kỳ tốt, như vậy,
xin các ngươi hãy tiến lên theo thứ tự, nhận một thẻ bài từ tay ta, sau đó nhảy
vào hang động phía sau ——”
“Nếu thân phận của các ngươi không có vấn đề thì có thể trực tiếp đến thành
phố Cơ Giới từ hang động.”
“Xin hãy nhanh một chút, ta cảm nhận được có nguy hiểm đang tới gần.”
Mọi người không chút do dự, từng người từng người lần lượt tiến lên và nhận
thẻ bài từ trong tay hắn ta.
Liễu Bình cũng nhận lấy một thẻ.
Chỉ thấy trên thẻ bài trống rỗng, sau đó nhanh chóng hiện ra một hàng chữ nhỏ:
“Bên tay trái, hang động thứ ba, nhảy xuống đi.”
... Đây rốt cuộc là loại cơ chế sàng chọn như thế nào?
Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, lại thấy lúc này đã có không ít bậc thầy Thẻ Bài
tìm được hang động tương ứng.
Bọn họ sôi nổi nhảy xuống, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn của Liễu Bình.
Được thôi.
Vậy nhảy theo đi.
Liễu Bình yên lặng đi đến phía trước hang động thứ ba bên tay trái.
“Ngươi thuộc hang động này?” Norton nói.
“Đúng vậy, ngươi cũng thế à?” Liễu Bình hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vậy cùng nhau nhảy đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhảy xuống.
Trời đất quay cuồng.
Cảnh tượng chung quanh nhoáng lên.
Liễu Bình cảm thấy hai chân mình đã đáp xuống mặt đất.
Hắn nhìn lại chung quanh, chỉ thấy đây là một đường hầm thật dài, trên vách
tường hai bên, mỗi khi đi được ba mươi mét sẽ có một cây đuốc cháy hừng hực
chiếu sáng con đường.
Tiếng nói của Norton vang lên: “Đi thôi, đây là phương thức kiểm nghiệm của
thành phố Cơ Giới, nếu chúng ta muốn gia nhập bọn họ thì phải tôn trọng, tốt
nhất là đi theo đúng lưu trình.”
ắ ễ
“Hình như ngươi không lo lắng chút nào cả.” Liễu Bình hỏi.
Hai người vừa nói vừa đi dọc theo đường hầm về phía trước.
Norton cười cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, trong hang động này
chỉ có hai người chúng ta?”
“Nguyên nhân là?” Liễu Bình hỏi.
“Sách thẻ của ta là ‘Đường Mòn Bí Ẩn’, trừ chiến đấu ra thì ta có khả năng
mang mọi người thoát hiểm, ngươi đoán thành phố Cơ Giới có cần người như ta
hay không?” Norton nói.
“Còn ta thì sao?”
“Ngươi là người trị liệu —— Không nghi ngờ gì nữa, mặc kệ sách thẻ của
ngươi là loại gì, làm người trị liệu, ngươi đi đến đâu cũng nổi tiếng cả.”
“... Thì ra là thế.”