Những hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Ngươi lấy trường đao thi triển thuật ‘Cứu Tử Phù Thương’.”
“Hồn lực của ngươi gia tăng 5 điểm.”
“Quái vật rơi vào hấp hối.”
Quái vật ngã xuống mặt đất bất động, Liễu Bình vượt qua quái vật, nâng đao
đón nhận con quái vật thứ hai, thứ ba.
Gần như cùng thời khắc đó, con thứ tư, thứ năm đã theo sát vồ đến.
Libertas bỗng biến mất.
Trong hư không truyền đến giọng nói quan tâm của hắn ta: “Này, đừng có chết
đấy, nhớ trị liệu cho chính mình nữa.”
“Có lẽ còn chưa cần dùng đến thuật trị liệu.” Liễu Bình nói.
Một tay hắn cầm đao xẹt qua hư không, từ cực tĩnh đến cực động, chỉ trong một
cái búng tay ——
Trên trường đao nở rộ ra từng đao quang quỷ dị hình cung, bỗng tan thành trận
thế đầy trời đầy đất, khóa chặt toàn bộ không gian chung quanh năm con quái
vật bốn phía.
—— Mễ Tự Trảm!
Chỉ một thoáng, cả người bọn quái vật bị cắt ra từng vết thương máu chảy đầm
đìa.
Nhưng điều này lại kích phát hung tính của bọn chúng.
Chúng đồng thời phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, bỏ mặt tất cả mà xông về
hướng Liễu Bình.
Nhưng Liễu Bình đã sớm lui về phía sau, vừa lui vừa tiện tay vung ra từng vệt
quang huy thánh khiết.
Những quang huy đó dừng lại trên người bọn quái vật ——
Bọn quái vật dần không kêu gọi nữa, tốc độ chạy của chúng cũng không nhanh
như trước.
“Xuân Phong!”
Liễu Bình khẽ quát một tiếng, trường đao hóa thành ánh hào quang sáng như
tuyết, phóng lên cao từ bụng của lũ quái vật.
Mấy con quái vật bị chém bay lên.
Libertas bỗng xuất hiện ở giữa không trung, hắn ta ôm một con quái vật, lấy
chủy thủ dùng sức cứa một cái lên cổ họng nó, sau đó thả người nhảy lên trên
người một con khác.
ẫ ố
Con quái vật kia ra sức vung vẫy móng vuốt, đâm vào cánh tay Libertas.
Libertas lại hoàn toàn mặc kệ thương thế.
Hắn ta trở tay rút một thanh đoản kiếm ra, cắm thẳng vào bụng của con quái
vật, liên tục thọc vào rút ra mấy lần.
Quái vật lập tức chết.
Một vệt sáng nhu hòa hiện lên trên cánh tay Libertas.
Thuật Thánh Dũ!
Vết thương của Libertas lập tức khỏi hẳn.
Hắn ta huýt sáo lên vang dội, dùng một kiếm đâm vào bụng một con quái vật
khác, sau đó đá nó bay ra ngoài.
Hỏa Nha đứng một bên đã ngấp nghé thật lâu, lúc này lập tức nhe răng trợn mắt
xông lên, cắn ngay một cái lên cổ họng của con quái vật, cắn đến khi miệng đầy
máu cũng không thả lỏng.
Quái vật bị cắn phát cuồng, hai móng hung hăng chộp tới Hỏa Nha.
“Ta tới giúp ngươi!”
Libertas đang muốn tiến lên thì nhìn thấy một bạch quang thánh khiết dừng lên
người quái vật.
Tứ chi quái vật mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, muốn giãy giụa cũng không giãy
giụa nổi.
Nó trơ mắt nhìn Hỏa Nha cắn đứt cổ họng của mình.
Libertas hậm hực lui lại mấy bước, lại biến mất trong hư không lần nữa.
Nói thì chậm, nhưng cuộc chiến liên tục này chỉ bùng nổ trong một cái búng tay,
chỉ hai giây thôi là đã có kết quả.
Sáu con quái vật đã chết bốn con!
Còn lại hai con ——
Nhưng lúc này, đàn quái vật đằng sau cũng tràn lên.
“Quá nhiều!” Libertas hô.
Liễu Bình nắm lấy trường đao, quát khẽ lên: “Chuẩn bị ——”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Ầm ầm ầm ầm!
Thân núi đột nhiên chấn động.
Nó đứt gãy ra, hình thành một vách núi, trực tiếp ngăn cách với đàn quái vật
đằng sau.
Liễu Bình hơi thả lỏng, hắn vẫy vẫy trường đao, không quay đầu lại mà hô:
“Cảm ơn!”
ẩ ẩ
Trên đỉnh núi, Norton dịch bút vẽ ra khỏi một thẻ bài, lẩm bẩm nói: “Con chó
dữ quá, thích khách tàn nhẫn quá —— Còn thằng nhãi này nữa, không phải hắn
mang thuộc tính trị liệu thôi sao?”
Trên sườn núi.
Liễu Bình đứng yên, tùy ý vung vẫy trường đao, liên tục trảm mấy lần trên hư
không.
Cả người hai con quái vật bùng lên rậm rạp miệng máu. Thích khách dùng sức
đâm mạnh từ phía sau.
Chó cỏ cũng nhào tới.
Bạch quang nhu hòa bao phủ xuống, hoàn toàn đi vào thân thể hai con quái vật.
Hai giây sau.
Quái vật chết.
Liễu Bình nhìn lại vào hư không.
Hồn lực lại gia tăng không ít, tính ra lại kiếm lời một mớ.
Hắn đi đến bên vách núi, giơ trường đao lên nhằm vào con quái vật đối diện,
múa may không ngừng ——
Đao quang vô tận như thủy triều trào dâng, lướt qua trời cao, mưa rền gió dữ
oanh ở quái đàn bên trong.
Libertas nhìn thế là đủ rồi, nhịn không được nói: “Chiêu này quá mức phức tạp,
như lấy đao quang phác họa ra đường cong liên tục nào đó —— Nó gọi là gì?”
“Không hổ là đứng hạng hai trong ban Tuổi Xuân Chết Sớm của chúng ta, nó
tên là Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm.” Liễu
Bình lên tiếng trêu ghẹo.
Trên vách núi đối diện vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Ngay sau đó, từng ánh hào quang nhu hòa nhấp nháy chợt tắt, những con quái
vật đó không còn đau, cũng không rú lên nữa ——
Vết thương trên người chúng đều đã khôi phục, chỉ là nhìn có chút uể oải ỉu xìu.
Libertas suy tư nói: “Chiêu này của ngươi quá mức màu mè khoe mẽ, chẳng lẽ
không sợ người khác học trộm hay sao?”
“Không có gì.” Liễu Bình vừa nhìn vào hồn lực đang gia tăng vừa nói: “Cho dù
chiêu này bị học trộm, ta còn có Nồng Tiêu Tiên Bá Bả Tiêu Bổn Diểu... Từ từ,
nhưng ngươi nói màu mè cũng đã nhắc nhở ta một chuyện.”
Hắn trầm tư một lát, sau đó cất tấm chắn đi, chống đao xuống ngay tại chỗ.
“Nhất mạch kỹ xảo này của chúng ta chú ý hóa phức tạp thành đơn giản, lấy
không thắng có...”
Trường đao vào vỏ.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Sao không quy tất cả đao quang về thành
một, có thể coi là vạn đạo quy tông.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Liễu Bình mở mắt ra.
Hắn đi đến bên vách núi, nhẹ nhàng nhảy, cả người như chiếc lá bay lượn lờ về
hướng đối diện.
Tất cả quái vật lập tức phấn chấn tinh thần, thậm chí hơi tránh ra một chút
khoảng cách, chuẩn bị chờ tên lỗ mãng này rơi xuống dưới thì sẽ xé hắn thành
mảnh nhỏ.
Liễu Bình đáp xuống đất.
Đao như kinh hồng ra khỏi vỏ rồi lập tức thu về, như lưỡng lự chưa tung ra.
Quá nhanh.
Không ai biết đao này chém ra như thế nào.
Lúc mọi người phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy một vệt đao quang hình cung bắt
mắt ngừng lại trong đám quái vật ở vách núi đối diện, chúng không chút suy
suyển, cho đến khi dần dần ảm đạm, biến mất.
Thế giới an tĩnh lại.
Mấy chục con quái vật ngừng tiếng gầm rống rít gào, thân thể đồng thời vỡ ra.
Ở dưới chân chúng, vách núi bị cắt thành hai đoạn chỉnh tề, thong thả sập
xuống.
Oanh ——
Bụi mù xông thẳng lên cao.
Ngọn núi sụp đổ, chỉ còn vị trí Liễu Bình đứng là vẫn cao chót vót như cũ.
Đây là kỹ xảo như thế nào!