Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 782

Thế giới rơi vào yên tĩnh.
"... Ngài xem, ta đều nói thật."
Nam tử thật cẩn thận nói.
Suy nghĩ của Liễu Bình bị cắt ngang, hắn bừng tỉnh và nói: “A, đúng vậy, vừa
rồi ngươi luôn nói thật."
"Như vậy –– Có thể thả ta không?"
Nam tử nói.
Liễu Bình nói: “Kiên nhẫn một chút, ta muốn rút đao."
Hắn chậm rãi rút trường đao ra khỏi ngực đối phương, gật đầu nói: “Xem, thật
ra không để lại bao nhiêu máu."
"Đa tạ các hạ tha mạng."
Nam tử nhẹ nhàng thở ra và nói.
Liễu Bình mỉm cười nói: “Không cần cảm tạ, có nói thì ngươi cũng phải lên
đường."
Trường đao vung lên.
Một vệt đao mang xỏ xuyên qua từ lưỡi đao, trảm tất cả mọi thứ trên đường đi
thành hai đoạn.
Một cái đầu người phóng lên cao.
Sương máu theo đó mà bốc lên.
Người đã chết, toàn bộ thế giới bị thổi tan như cơn gió.
Khoảnh khắc Liễu Bình chậm rãi thu đao, bản thân đã về tới võ quán.
Tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như bình thường.
Chỉ có một khối thi thể không đầu quỳ gối ở đối diện hắn.
Băng! Không biết đầu người từ nơi nào rơi xuống, đánh vào trên sàn nhà bằng
gỗ, lăn đi mấy mét rồi dừng lại.
Liễu Bình cứ như không nhìn thấy, hắn lật quyển sách nhỏ trên tay ra, bất đắc dĩ
nói: “Thật là hao tổn tâm trí, quá nhiều danh từ riêng, ta không có cơ sở tri thức
thì làm sao mà đọc."
Hắn cất quyển sách nhỏ đi, ngồi xuống đối diện thi thể không đầu.- - Sơ Vân
Thường sẽ không có việc gì đúng không? Trong ba người bao vây nàng, một tên
đã bị hắn giết.
Còn về hai tên còn lại -- Chỉ hy vọng Sơ Vân Thường có thể chiến thắng bọn
chúng.
Nếu nàng thất bại... Liễu Bình nhắm đôi mắt lại, sau đó bỗng mở ra.
ồ ồ ế ế
"Đã lâu rồi không làm Vạn Hồn Phiên... Cũng không biết giết sạch toàn bộ ba
mươi hai võ quán này có hả giận hay không... Có lẽ giết sạch luôn Võ Minh sẽ
hả giận hơn, thật là đau đầu."
Hắn đặt trường đao lên trên đầu gối, đang suy tư điều gì đó mà lẩm bẩm.
Hãy để thời gian hơi lùi lại.
Trong một thế giới do Linh khác sáng chế ra.
Sơ Vân Thường đáp xuống, chỉ thấy chung quanh đều là mặt đất hoang vắng.
Ở phía đối diện cũng có ba bóng người đáp xuống.
Một bóng người trong đó lắc lư rồi ngã gục xuống đất, bất động.
Hai bóng người còn lại có chút bất ngờ, lập tức cẩn thận quan sát.
"Hắn đã chết."
Một người nói.
"Tên ngu xuẩn này, vừa rồi thằng nhãi kia tung ra một đao, hắn lại không dùng
sức mạnh thế giới bao trùm toàn thân, sơ suất như thế thì chết cũng đáng."
Một người khác nói.
Hai người cùng nhìn về phía Sơ Vân Thường.
Sơ Vân Thường đã nhìn qua lại vài lần, gấp gáp mà nói: “Liễu Bình đâu? Các
ngươi làm gì hắn rồi?"
Tên nam tử thân thể cường tráng trong hai người rút ra một thanh lang nha
bổng, mở miệng nói: “Nên lo cho chính người đi.”.
Sơ Vân Thường lui về phía sau một bước, thoáng nhớ lại rồi nói: “Các ngươi có
tổng cộng bốn người, một trong số đó bị hắn giết, còn có một võ sư -- Chẳng lẽ
các ngươi dùng riêng một võ sư để đối phó hắn?"
"Ban ngày thiếu niên kia quá kiêu ngạo, lúc này cũng nên đền tội."
Tên nam tử cường tráng kia nói.
Đồng bạn của hắn nói: “Mặt trên cố ý phân phó, nói muốn để tên tự xưng là Kỳ
tài luyện võ trong một vạn không có lấy một này cảm nhận chút tuyệt vọng, cho
nên xuất động võ giả có được Linh thật sự.”.
Sơ Vân Thường thất thần lui về phía sau vài bước, lung lay, gần như té ngã.
Chẳng lẽ không còn cơ hội nào? Liễu Bình có loại sức mạnh dơ bẩn kia, nhưng
đám võ giả lần này mạnh hơn những con chó điên đó mấy lần.
Hắn còn có thể sống sót sao? Hai võ giả nhìn nhau.
"Vậy mà đã đánh mất ý chí chiến đấu? Quả nhiên là quá tuổi trẻ, chịu không nổi
bất cứ đả kích gì."
Nam tử cường tráng châm chọc nói.
"Cũng được, vậy cũng tốt, dễ cho chúng ta bắt người trở về."
ồ ắ
Đồng bạn của hắn ta nói.
Sơ Vân Thường ngơ ngác mà nói: “Ta tập võ mười mấy năm, một mình lang bạt
kỳ hồ, trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc võ nghệ cũng đại thành, đáng tiếc
không có ai để ý tới, càng không có ai tới võ quán tu hành... Cuối cùng, thật vất
vả mới gặp được một người giúp ta, mà các ngươi lại muốn giết hắn."
Nàng chậm rãi ngẩng đầu.
Ở phía sau nàng, một vệt rồi lại một vệt hồng quang theo đó mà hiện ra.
"Không."
"Hắn nhất định không chết."
Sơ Vân Thường trôi nổi lên không trung.
"Ta muốn giết các ngươi rồi lập tức đi cứu hắn!"
Oanh -- Hồng mang phía sau nàng bỗng mở tung ra, hóa thành biển ánh sáng vô
biên vô tận.
"Không xong, Linh của ả thức tỉnh!"
Tráng hán cường tráng kêu lên thất thanh, phất tay cách không đánh ra một
quyền.
Chỉ thấy một quyển ảnh mang ánh hào quang lập loè bay ra, nhắm thẳng vào Sơ
Vân Thường.
“Ta xông lên!"
Đồng bạn của hắn nói.
Thân thể hắn ta rung lên, như lưu quang nhằm về phía Sở Vân Thường Chỉ
trong nháy mắt tiếp theo.
Hải dưong ánh sáng ôm lấy Sơ Vân Thường, dần dần thu lại thành một cái áo
choàng màu máu, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Trong khoảnh khắc quyến ảnh kia áp sát vào người, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo
vòng eo một cái.
Áo choàng huyết sắc theo đó mà múa may, trực tiếp thu quyển ảnh vào bên
trong rồi hóa thành hư vô.
"Không có khả năng!"
Nam tử cường tráng kêu lên thất thanh.
Câu nói vừa dứt.
Sơ Vân Thường đã lập tức biến mất khỏi vị trí cũ.
Người đang nhào lên bỗng ngẩn ra.- - Người đâu rồi? Không chỉ chặn được linh
quyền, còn trực tiếp biến mất khỏi trước mặt hắn ta? Sắc mặt người nọ thay đổi
mấy lần, lớn tiếng kêu lên: “Lão Lý, người thấy ở đâu không?"
"Không có!"
"Không ổn rồi, trình độ của ả đã vượt xa chúng ta --”.
Lời còn chưa dứt.
Một con mèo do huyết quang cấu thành lặng lẽ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta,
móc lấy cái đầu rồi trực tiếp hút.
Người nọ lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Trong thất khiếu của hắn ta có từng huyết quang bay ra, bị huyết miêu hút vào.
Ngay sau đó, người nọ như bị hút đi tất cả sức mạnh, cả người xụi lơ trên mặt
đất, huyết nhục toàn thân dần dần rút đi.
Huyết miêu lơ lửng ở giữa không trung, nó xoay đầu, đôi mắt dựng thẳng nhìn
chằm chằm vào nam tử cường tráng.
Nam tử cường tráng chùi chùi mồ hôi lạnh trên trán, lui về phía sau vài bước.
"Chờ một chút, ta nhận thua."
Nam tử nói.
"Chết đi, meo!"
Con mèo huyết quang mang theo sát ý hung ác đáp lại.
Nó bỗng biến mất

Bình Luận (0)
Comment