Triệu Thiền Y tiện tay rút một thanh trường đao tuyết trắng, trảm về phía hư
không... Tại ngoài vài trăm mét, một con Ma Lang trên người có ngọn lửa đang
bùng cháy bị chém trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Con sói này đã ăn rất nhiều thi thể, đang định giết nó, kiếm lấy công đức."
Triệu Thiền Y thu đao, vẫy tay.
Ma Lang bay tới, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.
Toàn thân nó máu me đầm đìa, bốn chân bị chặt đứt, răng nhọn trong miệng
cũng bị đao khí chém nát sạch, chỉ còn lại một cái mạng.
"Giết nó đi."
Triệu Thiền Y nói.
"Ta giết nó... thế nhưng ta còn không cần đánh với nó nữa sao?"
Liễu Bình nói.
"Ngươi còn cần chứng minh cái gì sao? Căn bản là không cần, hiện tại người
cần phải tăng thực lực lên nhanh nhất có thể."
Triệu Thiền Y cười nhẹ nói.
"Cũng đúng, ngươi ra tay, ta có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian."
Liễu Bình cũng không nói thêm gì, rút Bách Nạp đao ra.
Ngay sau đó... Một giọng nữ bỗng vang lên: "Thì ra là thế, đó cũng là một
phương pháp tốt, có thể để hắn khôi phục thực lực nhanh chóng."
Yana cũng hiện lên.
Nàng quan sát bốn phía, thân hình bỗng hóa thành một luồng sáng vàng bay ra
ngoài.
Hầu như chỉ trong nháy mắt... Một người khổng lồ một mắt cao bảy tám mét
bay tới từ nơi xa, ngã nhào xuống trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình và Triệu Thiền Y tập trung nhìn lại, chỉ thấy trên thân người khổng lồ
này có vô số vết thương, dáng vẻ thoi thóp.
Ánh sáng vàng lóe lên.
Yana hiện lên, nói: "Độc Nhãn Cự Nhân, tính tình tàn bạo, lấy ma quỷ và con
người làm thức ăn... giết nó chắc hẳn sẽ có công đức, còn có thể để người mạnh
lên."
Liễu Bình hớn hở nói: "Cám ơn nàng, Yana."
Hắn rút Bách Nạp đao ra, đang định ra tay... Lại có một giọng nữ khác vang lên:
"Liễu đạo hữu, đáng thương người vì cứu thương sinh thiên hạ mà mất hết tu vi,
ta sẽ giúp người một tay!"
ể ể ấ
Một bóng hình uyển chuyển xuất hiện.
Lý Trường Tuyết! Nàng ôm kiếm, quát khẽ: "Đi..."
Sau một tiếng vang xuất hiện, trường kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng
kiếm ảnh bay lên trời xanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Một giây.
Hai giây.
Từ trên bầu trời truyền tới tiếng hét thảm, ngay sau đó một bóng hình khổng lồ
xuất hiện.
Đó là một sinh vật Luyện Ngục vô cùng khủng bố... Thân hình khổng lồ của nó
đang bay xuống, như sao băng xẹt qua trời cao.
Cái tên kinh khủng này rơi xuống khu vực trước mặt Liễu Bình, phát ra tiếng
vang đinh tai nhức óc.
Đây là một con Cốt Long tản ra hồn hỏa âm u, cho dù đã bị thương nặng ngã
trên mặt đất, thế nhưng long uy trên người vẫn làm cho những kẻ săn mồi hung
dữ trong khu vực này không dám tới gần.
Vù...
Trường kiếm bay trở về, trở lại vỏ kiếm trong tay Lý Trường Tuyết.
Lý Trường Tuyết mỉm cười, nói với vẻ ôn hòa: Liễu đạo hữu, trên người nó có
hàng triệu oan hồn, có thể thấy được nghiệp chướng nặng nề, làm nhiều việc
ác... ngươi tới giết nó đi, vừa có thể thu được công đức, vừa có thể mạnh lên!"
Đang khi nói chuyện, hai luồng kiếm khí bay ra ngoài, một luồng kiếm khí đẩy
Độc Nhãn Cự Nhân và Ma Lang bay ra xa.
Cốt Long bị một luồng kiếm khí khác kéo tới, đã nằm dưới đao Liễu Bình, đưa
cổ chờ Liễu Bình chém.
Liễu Bình yên lặng quan sát, bỗng nhiên một luồng cảm giác nguy cơ xuất hiện
trong lòng.
"Ha ha ha ha!"
Hắn bỗng nhiên bật cười.
"Liễu đạo hữu, tại sao lại bật cười?"
Lý Trường Tuyết khó hiểu hỏi.
Liễu Bình chạy chậm tới trước con Ma Lang kia, hớn hở nói: "Cám ơn các vị đã
giúp đỡ, ta sẽ giết từng con từng con một."
Trường đao lóe lên.
Ma Lang lẫn Độc Nhãn Cự Nhân cùng chết một lúc.
Liễu Bình thu hồi đao trở về vỏ đao, bỗng cảm thấy hai luồng sát khí ngất trời
dần dần bị thu hồi.
Lúc này, hắn mới âm thầm thở dài một hơi.
ể ồ ồ
Thật nguy hiểm! Vừa rồi mình cũng đã đi ngoài Quỷ Môn quan một lượt rồi.
Thế nhưng nguy cơ vẫn chưa biến mất... Liễu Bình bỗng quay người lại, chắp
tay với Lý Trường Tuyết đang nghiêm mặt bên kia, nói: "Lý đạo hữu, nếu như
ta giết Cốt Long, sợ rằng sẽ đột phá liên tục, cũng sẽ liên tục độ kiếp, ta sợ sẽ
không nhịn được..."
Lý Trường Tuyết hơi giật mình, nghĩ lại, cũng đúng là như vậy.
Hắn mới Luyện Khí kỳ, nếu như vượt cấp giết chết quái vật mạnh như vậy, nhỡ
may lôi kiếp đồng thời phát động mấy lần, chẳng phải sẽ hại hắn sao?
"Liễu đạo hữu, là do ta suy nghĩ không kỹ càng."
Lý Trường Tuyết áy náy nói.
"Không sao, không sao, ngươi cũng là muốn tốt cho ta, chỉ là thực lực hiện tại
của ta quá kém mà thôi, ta sợ ta không thể đứng tại thực lực đỉnh phong, aiz."
Vẻ mặt Liễu Bình rất ưu sầu, cố ý thở dài nói.
"Liễu Bình, tỉnh táo lại, thể hiện ý chí ngày xưa của người ra đi."
Triệu Thiền Y không nhịn được nói.
"Đúng vậy, có chúng ta ra tay, ta tin người sẽ tìm về thực lực trong thời gian
ngắn mà thôi."
Yana tiện tay thả ra một luồng thánh mang rơi vào người hắn, ấm giọng khuyên
bảo.
"Các nàng nói đúng, ngươi hãy nghỉ ngơi chút đi, còn lại đều giao cho ta là
được... coi như ta lấy công chuộc tội đi."
Lý Trường Tuyết vỗ trường kiếm nói.
Liễu Bình ôm quyền nói: "Như vậy sao được, quá phiền phức, hơn nữa thế giới
này vẫn rất nguy hiểm."
Đang lúc nói chuyện, hắn cẩn thận cảm ứng tình hình bốn phái... Những luồng
sát cơ từ trên người ba cô gái này tản ra đã biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Liễu Bình mới âm thầm thở phào một hơi.
Quá khó khăn.
Cuối cùng mình cũng an toàn!
Sàn sạt... sàn sạt... Tiếng bước chân dần dần tới gần.
Một giọng nam vang lên: "Lão đã ở trên vị trí Ma Thần trong một thời gian quá
dài, có phải là lão đã quên mất cách chiến đấu như thế nào rồi không?"
Giọng nữ cười lớn: "Nếu không tại sao lại yếu ớt như vậy, ta chỉ gọi lão mà
thôi... lão đã không chịu nổi rồi."
Hai giọng nói truyền ra xa xa, vang vọng thật lâu trong thung lũng hắc ám.
Lão già tóc bạc đầy người máu me, ngồi dựa vào một khối đá, rên rỉ: "Medea,
đó không phải là lỗi của ta... trong Luyện Ngục này, tất cả mọi người đều làm
ấ
như vậy cả, mà ngươi là kẻ thất bại, không nên oán hận ta như vậy."
Tiếng bước chân dừng lại.
"Medea?"
Giọng nam kinh ngạc nói.
"Đó là ai?"
Giọng nữ nói tiếp.