Ầm ầm... Vùng trời tăm tối, sấm sét xẹt qua tạo thành từng luồng dây dài vặn
vẹo.
Gió mạnh thổi qua... Một nữ tu sĩ đứng trong cơn gió mạnh, không nhúc nhích.
Tại bầu trời đối diện nàng, có vô số con người, ma quỷ cùng vạn tộc đều rút vũ
khí ra, bày trận.
Trên mặt đất có vô số thi thể.
Bỗng nhiên... Một người đàn ông bay khỏi đám người, bay tới đối diện với nữ
tu sĩ.
"Tại hạ là Lưu Tứ Hải, thuộc Liên minh Tu Hành giả."
Hắn ta ôm quyền nói.
"Ồ, hóa ra là một đạo hữu, trong Luyện Ngục này rất khó gặp được người tu
hành, hạnh ngộ."
Nữ tu sĩ ôm kiếm chắp tay nói.
"Không biết là ai đang độ kiếp tại nơi này?"
Lưu Tứ Hải hỏi.
"Một vị đạo hữu khác, ngươi không cần biết hắn là ai cả."
Nữ tu sĩ thản nhiên nói.
"Mọi tài nguyên tại khu vực này đều là có chủ, hắn không thể chiếm dụng khu
vực này được."
Lưu Tứ Hải nói.
Nữ tu sĩ không nói gì.
Trong hư không, có một con mèo trắng nhảy ra, rơi trên vai của nàng, nói: "Tám
ngàn dặm phía tây, có ba mươi lăm người đang tiềm nhập vào."
"Ừ."
Nữ tu sĩ nói, một bàn tay trắng như ngọc duỗi ra khỏi tay áo, sử dụng một kiếm
quyết.
Vù...
Một tiếng kiếm reo vang trong hư không, phát ra tiếng nổ vang vọng bầu trời.
Tám trăm luồng kiếm cùng hội tụ vào một chỗ, tạo thành một cột sáng nối liền
trời đất, trong nháy mắt xuyên thấu trời cao, bay về nơi xa.
Kiếm trận - Thái Ất! Trong một giây.
Mèo trắng lắng nghe tiếng vang truyền tới từ hư không, gật đầu nói: "Đã giết
sạch."
ắ
Nữ tu sĩ cụp mắt, rụt bàn tay đẹp đẽ vào trong tay áo.
Lưu Tứ Hải cảm nhận được luồng kiếm ý có thể hủy diệt mọi thứ tồn lưu trong
hư không, lấy lại bình tĩnh, lại ôm quyền nói: "Tại hạ Lưu Tứ Hải, Minh chủ
của Liên minh Tu Hành Giả, sư phụ là Vương Cửu Dạ - môn chủ Vô Cực môn,
khai thác linh quang trong thế giới này, xin hỏi lại lịch cảu các hạ ra sao?"
Nữ tu sĩ nói: "Tại hạ Lý Trường Tuyết, kiếm khách, về phần sư phụ là người
nào... ngươi không nên biết mới tốt, nếu không ta vừa nói ra, các ngươi đều sẽ
phải chết cả."
"Khẩu khí thật lớn, người cho rằng chỉ dựa vào mình người, có thể chiến thắng
tất cả mọi người chúng ta hay sao? Chúng ta còn có ma quỷ và vạn tộc... thế
giới này thuộc về chúng ta."
Lưu Tứ Hải nói.
Nữ tu sĩ nói nhỏ: "Triệu Thiền Y, tránh ra."
Mèo trắng nhảy vào hư không biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này, nữ tu sĩ mới cầm kiếm trên tay, đứng trong cơn gió mạnh, nói: "Niệm
tình ngươi cũng là người tu hành, ta sẽ nói thêm một câu..."
"Các ngươi cần phải hiểu rằng, một khi kiếm của ta ra khỏi vỏ, các ngươi sẽ
không còn cơ hội nào để hối hận nữa cả."
Âm! Một luồng sấm sét bổ xuống từ khung trời, bắn trúng khu vực độ kiếp phía
sau nàng, chiếu sáng cả thế giới bị thống trị bởi bóng đêm và ngọn lửa.
Lưu Tứ Hải không nhịn được mà nhìn về phía khu vực độ kiếp kia.
Một thiếu niên đứng trong sấm chớp, mặc cho sấm sét phá hoại cơ thể của
mình.
Mấy giây sau... Thiếu niên hoạt động cổ, vẫy ta về nơi cách đó không xa.
"Lại qua một kiếp.".
Giọng nói của hắn truyền tới từ xa.
Mà tại phương hướng hắn vẫy tay, là một cô gái được bao phủ bởi ánh sáng
thần thánh.
Cô gái đó nghe vậy, tiện tay hắt ra thánh quang.
Thiếu niên được thành quang thánh khiết bao phủ lại, tựa như ngọn lửa trắng
cháy hừng hực vậy.
Một giây.
Thánh quang biến mất.
Thiếu niên kia hồi phục như ban đầu, thậm chí ngay cả tinh thần đều chấn động.
"Độ kiếp tiếp chứ?"
Cô gái đó hỏi.
"Không sai, phải nhanh chóng hồi phục thực lực, ta có dự cảm xấu."
ế
Thiếu niên nói.
Hắn giơ cao tay lên, nắm chặt nắm đấm.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trên người hắn tản ra.
Thiên địa có cảm ứng.
Đám mây đang định tiêu tán cũng bắt đầu trở nên đen đặc lại, bao phủ toàn bộ
khung trời.
Lưu Tứ Hải xoa đi mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "Liên tục độ bốn lần
thiên kiếp... tên đó là quái vật nào chứ..."
Lôi quang đầy trời đã tan hết.
Thế giới yên tĩnh.
Liễu Bình đứng trên mảnh đất hoang đầy đá lởm chởm, nhắm mắt cẩn thận cảm
nhận.
Lôi kiếp đã qua.
Nhưng trên người hắn thỉnh thoảng vẫn còn lôi quang nhảy lên, hóa thành điện
và rối loạn lao nhanh khắp nơi.
Nguyên nhân là vì hắn vượt qua quá nhiều thiên kiếp trong cùng một lần.- - Chỉ
sợ trong lịch sử toàn bộ Tu Hành Trắc cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Yana đứng ở bên ngoài, cười nói: “Thế nào? Còn cần chữa thương sao? Tinh
thần hoặc là thân thể đều ổn chứ.”.
"Ngươi còn có thể dùng thuật chữa khỏi và khôi phục thể lực ở cấp bậc vừa rồi
thêm mấy lần?"
Liễu Bình hỏi.
"Vô tận."
Yana nói.
Liễu Bình mở mắt ra, nói: “Tạm thời không cần, hiện giờ ta đã đến Thiên Kiếp
Cảnh."
Yana thoáng hồi tưởng một chút, kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
Một con mèo trắng bỗng xuất hiện trên vai Liễu Bình, mở miệng nói chuyện:
“Vậy ngươi cũng nên cẩn thận -- Ta nghe nói Thiên Kiếp Cảnh là một giai đoạn
cực kỳ kỳ lạ, tu sĩ sẽ đối mặt với vô số kiếp số, khi kiếp số đã đầy, nếu tu sĩ còn
sống thì sẽ đột phá cảnh giới này, thành tựu cảnh giới Thái Hư."
Yana nói: “Kiếp số? Cho dù không làm cái gì cả, cũng sẽ có kiếp số buông
xuống sao?"
"Uống nước cũng có khả năng sặc chết, đi đường cũng có thể dẫm phải độc
châm mà chết, ăn cơm sẽ nghẹn chết."
ắ
Mèo trắng nói.
Lạc Tinh Thần đi ra từ hư không, hiếu kỳ nói: “Lần đầu tiên ta nghe nói đến
chuyện này đấy, không bằng ta tới bói toán một chút."
Nàng lấy ra một quả cầu thủy tinh, thì thầm: “Tinh tượng, lấy tất cả ánh hào
quang sao trời làm chỉ dẫn, hiện ra tai kiếp trên người Liễu Bình..."
Phanh! Một tiếng giòn vang.
Quả cầu thủy tinh nổ tung.
Lạc Tinh Thần giật mình, lẩm bẩm nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tình
huống hung hiểm như thế này."
"Không có cách nào -- Ta cũng biết chuyện này, bất cứ người tu hành nào có ý
đồ gia tăng thực lực cũng phải đối mặt với cảnh giới này."
Bạch Lang đứng một bên lắc đầu nói.
Mọi người cùng nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, mở miệng nói: “Ta đã cảm ứng
được các loại nguy cơ đang tới gần, từ giờ trở đi, ta sẽ bất động."
"Được, chúng ta sẽ canh chừng cho ngươi."
Bạch Lang nói.
Mọi người đứng một vòng chung quanh Liễu Bình, sôi nổi bày ra tư thế đề
phòng.
Từ giờ trở đi, cho dù xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, mọi người cũng có thể lập tức
phát hiện và đồng loạt ra tay xử lý