Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 900

Trên bầu trời bỗng xuất hiện bảy cánh cửa sổ.
Cửa sổ liên tục mở ra, để lộ những tồn tại đứng ở trong đó.
Nam nữ già trẻ đều tập trung tại đây.
Bọn họ ăn mặc chính trang, nhìn có vẻ vô cùng nghiêm trang, nhưng Liễu Bình
chỉ cần nhẹ nhàng liếc nhìn một cái thì đã biết, những tồn tại đó đều không phải
nhân loại.
"Giao thẻ vàng của ngươi ra."
Một nam tử bụng phệ nói.
"Vì sao?"
Liễu Bình lấy thẻ vàng ra, đặt ở trong tay.
"Chúng ta hoài nghi người trộm được nó, nếu không lấy tuổi của ngươi thì làm
sao có được một nửa tài phú của toàn bộ ngân hàng?"
Nam tử lạnh nhạt nói.
Gã ta ra hiệu một cái.
Cánh cửa lâu đài lập tức mở ra, đám ma quỷ chen chúc ùa ra từ lâu đài, giống
như quân đội đứng đầy toàn bộ quảng trường.
Liễu Bình khẽ cười nói: “Ý ngươi là -- Ta có thể trộm thẻ vàng này từ trong tay
người cầm lái của ngân hàng Diễm Ngục à?”.
Tất cả mọi người trầm mặc.
Nam tử bụng phệ lại cười rộ lên, làm cho cửa sổ chấn động rớt tro bụi xuống,
sau đó mở miệng nói: “Luyện Ngục có vô số chủng tộc, các loại năng lực đa
dạng phong phú như vô biển vô tận, có lẽ đúng lúc ngươi có một loại năng lực,
có thể giấu diếm được người cầm lái -- Điều này hoàn toàn có khả năng."
Liễu Bình nhìn chung quanh, nói với tất cả ma quỷ: “Nghe này, một nửa số tiền
của ngân hàng là của ta, các ngươi cũng là tài sản của ta, ta không giết các
ngươi, các ngươi cũng đừng cử động --ít nhất phải bảo trì kính sợ đối với tài
phú của ta, chờ mọi chuyện kết thúc."
Chúng ma quỷ quay mặt nhìn nhau.
"Động thủ!"
Nam tử bụng phệ quát.
Một con ma quỷ đi ra từ trong đám người, giơ cao một thanh cự chùy phóng về
hướng Liễu Bình-- Trong hư không, không biết là cái gì chợt lóe sáng.
"Hắc –– Giọng nói hưng phấn của Bạch Lang chợt vang lên.
ế ầ
Giây tiếp theo, hai tay hai chân thậm chí đầu của con ma quỷ lập tức thoát ly
thân thể, rơi rụng trên mặt đất.
Âm! Chuối cự chùy này rơi xuống đất, quay cuồng một mạch, đột nhiên vườn
phải một cục đá, lập tức kích phát lực bắn ngược, văng tới chỗ Liễu Bình.
Liễu Bình đã thấy nhiều cũng không trách, vung mạnh trường đao chém bay nó
đi.
Lại có một đám ma quỷ muốn hành động, nhưng phát hiện binh khí trong tay
đều đã bay ra ngoài, bay lên giữa không trung, biến mất trong một hắc động vừa
mới xuất hiện.
"Ai dám nhúng tay!"
Nam nhân bụng phệ quát.
Lạc Tinh Thần đeo mặt nạ lặng lẽ xuất hiện, chắn ở trước người Liễu Bình,
chậm rãi nói: “Ai ra tay tiếp thì ta sẽ hủy diệt thế giới này."
Nàng nâng tay lên.
Xa tít trên vòm trời lập tức hiện ra một mặt trời chói chang màu đỏ thẫm.- - Ai
Vong Tinh, Viêm Giới Hủy Diệt! Lạc Tinh Thần giơ tay lên cao, nhẹ nhàng
nhúc nhích ngón tay.
Trên bầu trời, mặt trời chói chang kia cũng không ngừng phát ra từng tia viếm
quang, cứ như đang đáp lại động tác của nàng.
"Là thái dương."
Một đồng sự khô khốc nói.
"Gặp quỷ, thủ hạ của hắn lại có loại cao thủ trình độ này."
Lại có một đống sự nói.
Các đồng sự khác sôi nổi rơi vào trầm mặc.
Những ma quỷ đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Dù sao thì -- Đó cũng không phải là sao băng gì.
Đó là một mặt trời! Tuy lâu đài Diễm Ngục đứng sừng sững trên Luyện Ngục
Thần Trụ vô số năm, nhưng chưa bao giờ có người dám lấy thuật pháp loại trình
độ này công kích nó.
Bởi vì tên ma thần cầm lái Diễm Ngục kia vẫn luôn trấn áp cường giả chư
phương! Hiện giờ hình như lão ta đã không còn nữa.
Vậy còn có ai dám chắn một kích này? Đột nhiên.
Ngữ điệu của Lạc Tinh Thần biến đổi, lập tức quát: “Liễu Bình cẩn thận!"
Chỉ thấy trên bầu trời, trong thái dương kia bỗng bùng lên một diễm trụ, không
nghiêng không lệch mà bắn thẳng đến Liễu Bình.- - Đó chính là viêm trụ bộc
phát ra từ thái dương! Giữa không trung, những đồng sự đó vội vàng nói: “Mau,
mở ra tất cả cái chắn phòng hộ!"
"Trừ vị trí hắn đứng, tất cả đều bắt đầu phòng ngự đi!"

Nam tử bụng phệ bổ sung.
Dao động vô chất vô hình phát ra từ lâu đài, bao phủ tất cả ma quỷ lại.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Việm trụ tới rồi.
Liễu Bình thu trường đao, đôi tay ấn quyết và nói: “Thu!"
Chỉ thấy viêm trụ mãnh liệt lao đến lập tức cuốn thành một viên cầu, thu liễm
tất cả ánh hào quang và khí tức mãnh liệt lại, sau đó lẳng lặng lơ lửng trên tay
hắn.
"Còn may còn may, ngươi có thể dùng nó lại."
Lạc Tinh Thần nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực và nói.
"Một thuật pháp ngũ hành nho nhỏ mà năm đó ta sáng tạo ra chơi, ai biết hôm
nay có thể tạo ra tác dụng."
Liêu Bình nhìn hỏa cầu trong tay và nói.
"Thuật pháp này thật sự không tồi."
Bạch Lang đứng một bên tán dương.
"Tinh Thần, kiếp nạn khác thì ta có thể lý giải, nhưng tại sao thái dương của
ngươi lại đột nhiên công kích ta chứ?"
Liễu Bình khó hiểu mà nói.
"Không biết sao lại như thế, tay của ta đột nhiên rút gân, cho nên thuật pháp có
chút mất khống chế."
Lạc Tinh Thần ấp úng nói.
Liễu Bình chỉ biết câm nín.
Hắn đột nhiên phản ứng lại.
Không tốt! Hình như tay hắn cũng muốn rút gân! Trong chớp nhoáng, hắn bỗng
ném hỏa cầu kia ra ngoài.
Hỏa cầu xẹt qua trời cao, chui vào hư không, chẳng biết đi đâu.
Giây tiếp theo, tay Liễu Bình lại rút gân.
Thuật thu hỏa trên tay hắn lập tức vặn vẹo một hồi, sau đó lập tức tiêu tán.
"Nguy hiểm thật...”.
Liễu Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, ho nhẹ một tiếng và nói: “Vậy chúng ta tới
nói chuyện chính sự đi."
Ánh mắt hắn đảo qua tên kia đứng ở cửa sổ trước nam tử, mở miệng nói:
“Chúng ta cứ lấy phương thức Luyện Ngục để giải quyết chuyện này, người
thấy thế nào?"
"Phương thức Luyện Ngục-- người đang nói cái gì?"
Nam tử bụng phệ nói.
ế ấ ấ
"Quyết đấu đấy,"
Liễu Bình mỉm cười nói, “Đặt cược tất cả tài phú và mạng sống, người chết thì
đi chết, người sống đạt được tất cả, người thấy thế nào?"
Nam tử nhìn thoáng qua Bạch Lang phía sau hắn, lại dùng mắt trên người Lạc
Tinh Thần, đầy mặt kiêng kị mà nói: “Ta không quyết đấu với một tên ăn trộm."
Liễu Bình nói: “Ngươi không dám ra đánh một trận, vậy thì cút ra khỏi ngân
hàng Diễm Ngục đi."
Hắn bỗng nhíu nhíu mày.
Trong cảm giác loáng thoáng, hình như lại có kiếp nạn gì đang buông xuống --
Sẽ là cái gì đây? Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt thấy hư không mở ra một cái khe.
Một ma quỷ cao mấy mét đi ra, cả người tràn ngập dao động sức mạnh kinh
người, có thể xem như cấp bậc cao nhất trong Luyện Ngục-- Không sai, nó là
một tên Ma Vương cường đại! Chỉ thấy cả người nó bị lửa cháy đen xì, miệng
thở hổn hển, phẫn nộ chất vấn: “Vừa rồi là ai vứt hỏa cầu?"
Chung quanh yên tĩnh.
Tên Ma Vương này nhìn một vòng, lập tức làm ra phán đoán từ dấu vết thuật
pháp.
"Một nhân loại... Ta nhớ hình như ta và ngươi không có thù hận... Ngươi lại
muốn giết ta."
Ma Vương rút ra một thanh quyền trượng phủ kín xương khô từ phía sau, cười
dữ tợn rồi đi tới đối diện Liễu Bình.
Liễu Bình nhún vai và nói: “Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ tùy tiện ném
một cái “Đánh rắm! Tiện tay ném một cái thì trùng hợp đánh vào yếu hại của
ta? Ngươi đang sử nhục trí tuệ của ta hả?"
Trên người Ma Vương dâng trào ra từng luồng sát khí.
Liễu Bình lại nhún vai lần nữa, phát hiện hắn cũng không giải thích được cái gì.
Mọi người đều nhìn đến câm nín.
Rõ ràng tiểu tử này là tới gây chuyện, nhưng vì sao mọi chuyện lại thành ra như
vậy? Hiện tại thậm chí còn sắp đùa chết chính mình nữa? -- Nói gì thì nói,
người này cũng quá xui xẻo! Bạch Lang thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta tuyệt đối sẽ
không làm người tu hành, kiếp nạn này thật là đáng sợ."
"Đồng cảm."
Lạc Tinh Thần đứng một bên nói.
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng cười điên cuồng.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đó là tên nam tử bụng phệ kia.
Gã ta nhảy ra từ cửa sổ, lạnh lùng nói: “Một người tu hành đang trong Thiên
Kiếp Cảnh? Chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến với ta? Tới đi, chúng ta
quyết một trận thắng bại!"

Bình Luận (0)
Comment