Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục (Dịch Full)

Chương 39 - Chương 556: Từng Người Chiến Đấu

Chương 556: Từng người chiến đấu

Lạc Tinh Thần đứng bên cạnh nhìn một lát, phát hiện tất cả đều là những con số công thức và mô hình buồn tẻ, nàng lập tức không còn hứng thú.

Lúc này, một chậu tôm cua cay thơm ngào ngạt được bưng lên.

Sự chú ý của Lạc Tinh Thần lập tức bị dời đi, nàng trong bao tay dùng một lần lên rồi bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Mãi đến khi nàng ăn xong toàn bộ, bắt đầu nhàn nhã uống trà, Liễu Bình mới ngừng bận rộn.

"Không cần quan tâm đến ta, nếu người còn chưa làm xong thì có thể tiếp tục."

Lạc Tinh Thần vội vàng nói.

"Chuyện này rất buồn tẻ, cũng không thể để người ngồi đây chờ mãi được."

Liễu Bình nói.

"Không có gì, ta có thể ăn thêm một phần của."

Lạc Tinh Thần lập tức nói.

"..."

Liễu Bình.

"Cho nên người thật sự bận xong rồi?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Ta có thể đóng gói một phần của vị cay, sau đó chúng ta đi về trước."

Liễu Bình đang nói giữa chừng thì bỗng dừng lại.

Chỉ thấy một phi toa im hơi lặng tiếng từ trên trời giáng xuống, ngừng lại ở ven đường.

Cửa khoang được mở ra.

Một cô gái trang điểm khéo léo, khoác chế phục chức nghiệp đi ra từ cửa khoang.

Cô ta lập tức đi đến trước mặt Liễu Bình, thi lễ nói: “Ngài Liễu Bình, các cống hiến của ngài trên phương diện phỏng đoán và kỹ thuật khiến cho rất nhiều nhà khoa học cao cấp chú ý, xin đi theo ta."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần nhìn nhau.

Cô gái này không có bất kỳ khí tức nhân loại nào, vừa nhìn là biết nó là một người máy phỏng sinh.

"Ta phải mang đồng bạn của mình theo."

Liễu Bình chỉ vào Lạc Tinh Thần và nói.

"Đương nhiên có thể."

Nữ người máy mỉm cười nói.

Bên kia.

Trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Mã Cường đứng trong phân xưởng trống trải phủ kín tro bụi, mang vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi cái gì đó.

Chỉ chốc lát sau.

Một người khoác áo choàng màu xám, che kín mít từ trên xuống dưới đột nhiên xuất hiện.

"Không phải đã nói, không có việc gì thì đừng liên lạc với tổ chức sao?"

Người này vừa xuất hiện thì đã chất vấn.

Mã Cường cúi đầu khom lưng nói: “Đại nhân, thực lực của ta đã là mạnh nhất trong cả trường, hoàn toàn có thể góp sức cho tổ chức."

"Hoàn thành các loại nhiệm vụ và tổ chức thật sự có thù lao phong phú, nhưng hiện tại tâm tư của ngươi nên đặt ở chuyện học tập, ta nhớ bài thi văn hóa của người trước nay chưa từng vượt qua sáu mươi điểm."

"Nhưng năng lực cách đấu của ta đã vượt qua cả giáo viên."

Mã Cường vội vàng nói.

"Đánh nhau lợi hại có ích lợi gì? Chúng ta cũng không phải xã hội đen."

Người khoác áo choàng màu xám kia ấn tay lên vai Mã Cường, nói với giọng điệu chân thật đáng tin: “Nhớ kỹ, không có tri thức và văn hóa thì người chỉ có thể làm tế phẩm ở giáo hội, rõ chưa?"

"Đã rõ."

Mã Cường buồn bã ỉu xìu mà gục đầu xuống.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì người trở về đi."

Người khoác áo choàng màu xám xua tay và nói.

"Đại nhân, thật ra ta còn có một việc muốn hội báo, là về Liễu Bình."

Mã Cường lập tức nói.

"À? Chuyện gì?"

Người kia hỏi nói.

Bỗng nhiên, bầu trời bên ngoài như xuất hiện động tĩnh gì.

Người khoác áo choàng màu xám lập tức đi tới cửa, nhìn lên tòa lâu đài hùng tráng trên bầu trời kia.

Ngay trong nháy mắt này.

Một người đàn ông có chòm râu màu trắng im hơi lặng tiếng đi ra từ hư không, lẳng lặng đứng ở sau lưng Mã Cường.

Một cánh cửa xoay đột nhiên xuất hiện, nó xoay tròn một vòng ở giữa Mã Cường và người đàn ông kia.

Mã Cường bị cánh cửa xoay đó cuốn vào hư không, biến mất không thấy đâu nữa.

Mà người đàn ông kia thì đứng ở vị trí ban đầu của Mã Cường.

Gã biến thành Mã Cường.

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện từng trận sương mù và quang ảnh.

Lâu đài hùng vĩ dần dần biến mất.

Người khoác áo choàng màu xám đi trở về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là ảo ảnh sao? Không giống lắm, phải trở về hỏi Đại Tư Tể một câu."

Hắn ta lại nhìn về phía “Mã Cường"

lần nữa, hỏi: “Vừa rồi người nói muốn hội báo một chuyện về Liễu Bình, là cái gì?"

"À, không có gì, hắn rất thông minh, là một thiên tài, nhưng quá dễ làm người ta đố kỵ, ta đoán hắn sắp bị các học sinh khác đánh tiếp một trận, đến lúc đó ta có thể giúp một chút không?"

"Mã Cường"

nghiêm túc nói.

Người khoác áo choàng màu xám không kiên nhẫn nói: “Chỉ có chút việc nhỏ như vậy thôi à? Tự ngươi xem tình hình rồi làm đi, về sau không được ta triệu hoán thì đừng tùy ý liên lạc với tổ chức, cố gắng học tập đi, biết chưa?"

"Đã biết, đại nhân."

Người nọ gật gật đầu, đi ra ngoài cửa rồi lập tức rời khỏi tầm mắt của “Mã Cường”.

"Mã Cường"

đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Giây lát sau.

Gã lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhỏ giọng mà nói: “Thẻ trò chơi của tên ngu xuẩn Mãnh Hổ kia sớm bị ta trộm đi đánh qua ải mới trả về, mà tới bây giờ hắn còn chưa phát hiện, cũng không đánh qua ải được, càng không mua thẻ trò chơi mới, thật là vô cùng nhàm chán."

"Cho nên vẫn là đi theo đoàn trưởng chơi vui hơn...”.

"Đáng tiếc thế giới tà linh thú vị vậy mà đoàn trưởng lại đi một mình, không thèm mang ta theo.”.

"Mã Cường"

tiếc nuối lắc đầu, thân thể bỗng nằm rạp xuống mặt đất rồi hóa thành một con sói trắng.

Chỉ thấy Bạch Lang giật giật cái mũi, híp mắt nói: “Hy vọng giáo hội này có thể giúp ta đạt được một ít lạc thú."

Nó bước ra vài bước, thân thể chui vào hư không rồi biến mất khỏi mảnh nhà xưởng bỏ hoang này.

Trong mây mù mờ mịt.

Một vệt hắc quang lặng lẽ rơi xuống đất, hóa thành một bóng dáng.

Là đoàn trưởng.

Hắn ta nhìn vào lâu đài hùng tráng phía xa, lẩm bẩm nói: “Đã bị phát hiện sao..."

"Tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng vì phòng ngừa bất trắc, đeo mặt nạ vẫn làm người ta an tâm hơn."

Hắn ta lấy ra mặt nạ Hắc Ám rồi đeo lên mặt.

Giây tiếp theo.

Hắn ta nắm trường kiếm nhẹ nhàng đâm một cái về phía trước.

"A a a! !!"

Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, đâm thủng cả trời cao.

Chỉ thấy trường kiếm xuyên qua một hư ảnh màu xanh lục, nó đang không ngừng giẫy giụa.

“Nhân loại, mau thả ta ra, nếu không toàn bộ thế giới tà linh sẽ hoàn toàn cắn nuốt ngươi."

Hư ảnh kia không ngừng gào rống.

Chương 557: Xuất hiện

Đoàn trưởng nhìn chăm chú vào hư ảnh với vẻ đầy hứng thú, sau đó nói: “Tà linh mê hoặc cấp thấp, được phái tới thử ta à, cũng được, ta sẽ tha cho ngươi."

Hắn ta rút trường kiếm ra khỏi thân thể hư ảnh.

Hư ảnh màu xanh lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Coi như người thức thời, nhưng tại sao nhân loại như ngươi dám đơn độc tiến vào thế giới của chúng ta?"

Đoàn trưởng nói: “Bởi vì các ngươi là tà linh.”.

"Hả? Có ý gì?"

Hư ảnh màu xanh lục khó hiểu hỏi lại.

"Trở về nói với lão đại của các ngươi, thế giới của các ngươi bị ta đóng lại một ngày, nếu muốn cởi bỏ thì nhanh chóng tới bái kiến ta, vậy chúng ta còn có thể tán gẫu một chút, thậm chí không cần chiến đấu với nhau."

Đoàn trưởng nói.

Hư ảnh màu xanh lục cất tiếng cười to và nói: “Ha ha ha ha, nơi này chính là thế giới tà linh, mà người lại muốn Tà Linh chi Vương của chúng ta tự mình tới bái kiến người?

Nhân loại, ngươi đã nhận thức rõ linh hồn người chính là đồ ăn của bọn ta chưa hả!"

"Đi truyền lại đi, đừng phụ thiện ý của ta."

Đoàn trưởng lạnh nhạt nói.

Tiếng cười của hư ảnh màu xanh lục bỗng vụt tắt, bình tĩnh nhìn đoàn trưởng một cái.

"Là nghiêm túc..."

Nó bay về phía sau, nhanh chóng hóa thành một vệt lưu quang, lao vào trong lâu đài kia.

Đợi mấy phút.

Một tiếng gầm gừ hung lệ vang lên từ lâu đài.

"Hình như không quá vui sướng."

Đoàn trưởng nói.

Mặt đất bắt đầu chấn động.

Một con Cốt Long dài đến mấy chục mét phóng lên cao từ lâu đài, bay về hướng đoàn trưởng.

Cả người nó tỏa ra quỷ hỏa lục sắc, tạo ra một đuôi lửa thật dài trên bầu trời.

Oanh! Cốt Long đáp xuống mặt đất, xếp cánh lại rồi quan sát nhân loại nhỏ bé trước mặt.

Ngọn lửa màu xanh lục trên người nó thiêu đốt tất cả mọi thứ chung quanh thành tro đen.

"Mau cởi bỏ niêm phong, để chúng ta tiến vào chủ thế giới, nghe hiểu không?"

Cốt Long phát ra tiếng vang ồm ồm.

Ở sau lưng nó, số lượng tà linh vô biên vô hạn hiện ra trên hư không, đứng trang nghiêm bất động.

Đoàn trưởng xua tay nói: “Chuyện này không phải vấn đề, nhưng ta cũng có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

Cốt Long hỏi.

Đoàn trưởng mỉm cười nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ta đã từng mất đi vật cười trong một trận chiến thảm thiết, tuy ngọn lửa của ngươi là màu xanh lục, không quá cát lợi, nhưng rất bảo vệ môi trường hơn nữa dáng vẻ của người nhìn không có trở ngại gì, cho nên..."

"Làm vật cưỡi của ta đi."

Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch.

Cốt Long phát ra một tiếng rít gào vang động cả núi sông, nó phẫn nộ quát: “Ta muốn đặt linh hồn người lên ác hỏa nướng một vạn năm!"

Vô số ác linh sau lưng nó ngo ngoe rục rịch, cứ như sẽ phát động công kích vào bất cứ lúc nào.

Cốt Long mở cái mồm to ra, bỗng bắn phụt ra một ngọn lửa màu lục đậm.

Oanh! !! Mặt đất lập tức bị thiêu thủng.

Toàn bộ thế giới bị chiếu rọi thành một màu xanh đậm.

Những ác linh tụ tập phía sau Cốt Long sôi nổi tránh né về phía sau.

Mấy phút sau.

Ánh lửa rốt cuộc từ từ lụi đi.

Tất cả những thứ trong tầm mắt của Cốt Long đều hóa thành hư ảo.

Chỉ có nhân loại kia... Tên người nhân loại nhỏ bé đang lơ lửng giữa không trung kia không có lấy một vết thương.

Chỉ nghe hắn ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ta luôn cho rằng mình rất có lực tương tác với các ác linh, nhưng xem ra đàm phán lần này thất bại rồi."

Hắc kiếm dựng ở trước mặt, tỏa ra tầng tầng lớp lớp phù văn ám sắc.

Người đàn ông vươn tay, nhẹ nhàng búng một cái lên thân kiếm.

Đinh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, trường kiếm chấn động không ngừng.

"Triệu hoán quân đoàn."

Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Thịch thịch thịch thịch thịch thùng thùng Hư không chung quanh trường kiếm lập tức phát ra tiếng vang dày đặc, cứ như có vô số những tồn tại bị triệu hoán đến thế giới này.

Sự thật cũng là như thế.

Một đám ác linh mang khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện.

Chúng có thân thể nửa hư ảo nửa chân thật, hình thái khác nhau, nhưng con nào cũng khoác chiến giáp trên người, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, chuẩn bị sẵn sàng tiến vào chiến đấu.

Đoàn trưởng xua tay nói: “Không cần suy xét đến cảm nhận của ta, hủy diệt thế giới này đi."

Ở phía sau hắn ta, số lượng ác linh vô tận đồng thời phát ra tiếng hô hào đầy chiến ý hiện ngang.

Cuộc chiến đã bắt đầu!

Phía bên kia.

Phi toa xuyên qua tầng mây, cứ bay mãi lên tít trên không trung.

Rốt cuộc nó cũng đến một căn cứ không gian Trái Đất tầm thấp lơ lửng ở giữa không trung.

Cửa khoang được mở ra.

"Xin mời, thưa ngài Liễu Bình."

Người máy phòng sinh dẫn Liễu Bình và Lạc Tinh Thần đi thẳng đến một căn phòng to lớn.

Một lão già râu tóc hoa râm đứng bên cửa sổ, đang quan sát thế giới đèn đuốc huy hoàng phía dưới.

Khi Liễu Bình và Lạc Tinh Thần tiến vào, lão mới xoay người và cẩn thận đánh giá bọn họ.

"Liễu Bình?"

Lão già đó mỉm cười nói.

"Đúng vậy, ta là Liễu Bình, không biết các hạ là?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi có thể gọi ta là giáo sư Gore."

Lão già kia đáp.

"Giáo sư Gore, chào ngài."

Liễu Bình nói.

Hắn bỗng phát hiện, trên đầu đối phương hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Chủ nô."

Đây là ý gì? Rõ ràng là một vị giáo sư, vì sao lại là chủ nô? Liễu Bình âm thầm kinh ngạc.

"Ta đã xem những đáp án kia của ngươi, quả thật rất có sáng tạo, hơn nữa phân tích từ kết cấu logic và tri thức đều hết sức kín kẽ, rất không tồi!"

Giáo sư Gore nói.

"Cảm ơn ngài đã thưởng thức."

Liễu Bình nói.

Giáo sư Gore nói với giọng điệu như khen thưởng: “Nhưng mà, mấy thứ người viết đều quá rải rác, làm người ta rất khó thấy rõ sự ảo diệu trong đó, cho nên ta kiến nghị người và ta cùng làm một chuyện, xong việc thì ta sẽ cử đi học trường đại học ưu tú nhất, sau đó trực tiếp tới làm nghiên cứu sinh của ta, ta thật sự rất thưởng thức ngươi."

"Ngài muốn làm chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Là như vậy, ngươi xóa hết những thứ mà mình đã tuyên bố, sau đó chúng ta dùng những thứ đó viết thành một bài luận văn nhất định sẽ lưu danh sử sách."

Giáo sư Gore nói.

“Cũng được, vậy sẽ càng dễ làm thế giới này chú ý."

Liễu Bình đồng ý đáp.

Lạc Tinh Thần bỗng nói chen vào: “Tác giả đầu tiên là ai?"

Giáo sư Gore nói: “Ta sẽ ghi một đoạn cảm ơn ở cuối bài luận văn, nói rõ Liễu Bình là học sinh mà ta vẫn luôn hướng dẫn, hắn có cống hiến nhất định đối với bài luận văn này."

Lạc Tinh Thần cười lạnh nói: “Cho nên người chuẩn bị cướp đoạt thành quả tri thức của Liễu Bình?"

"Hắn đã có được cơ hội cử đi học đại học và nghiên cứu sinh, về sau ta sẽ tự dẫn dắt hắn trên phương diện học thuật để lấy được thành tựu thuộc về chính hắn."

Giáo sư Gore nhấn mạnh.

"Đây là giao dịch của ngươi?"

Lạc Tinh Thần bất mãn nói.

"Bỏ đi,"

Liễu Bình nói với Lạc Tinh Thần: “Ta chỉ lấy ra một chút hiểu biết bên ngoài thôi, nếu để lão phát luận văn thì sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa."

Lạc Tinh Thần lộ ra vẻ mặt kiên định, nàng nói: “Ta muốn xem chi tiết của lão trước."

Nàng rút một thẻ bài ra, lấy tay che lại, thấp giọng nói: “Nếu có sử dụng, tất cả đều hiện lên."

Chương 558: Ta là Valdo đến từ Luyện Ngục

Phanh Một tiếng động nhỏ vang lên.

Trước mặt Giáo sư Gore xuất hiện năm tên đàn ông trẻ tuổi.

Bọn họ đánh giá mọi nơi, giật mình nói: “Giáo viên, tại sao ngài đột nhiên mang chúng ta đến đây."

Ánh mắt Lạc Tinh Thần lạnh như băng, nàng nói: “Liễu Bình, người thấy chưa, nhìn từ góc độ thẻ bài này thì năm học sinh này đều là đối tượng bị lão tùy ý sử dụng, là thẻ bài nô lệ hoàn toàn nghe theo lệnh của lão."

"Vậy thì thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác vậy."

Liễu Bình đứng lên và nói.

"Đi."

Lạc Tinh Thần nói.

Hai người đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Giáo sư Gore dán mắt nhìn thẳng vào Lạc Tinh Thần, hình như muốn duỗi tay cản hai người một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Chờ hai người ra khỏi phòng, lão mới nói với một học sinh: “Đi, triệu hồi toàn bộ người máy thủ vệ ra đi, cắt đứt liên hệ giữa căn cứ và bên ngoài."

"Vâng, đạo sư."

Học sinh kia lập tức nói.

Phía bên kia.

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần tùy tiện nói chuyện với nhau trên đường đi đến phi toa.

"Lão ta còn muốn cưỡng chế ép buộc, cuối cùng thì ta đã rõ, trong thời đại khoa học kỹ thuật làm chủ đạo này thì nhà khoa học là một đám người rất có quyền thế."

Lạc Tinh Thần cười ha ha và nói.

"Thật ra ta rất muốn tìm một người hợp tác thích hợp, bởi vì ta cũng không dám tùy tiện tung ra những tri thức khoa học kỹ thuật đó, dù sao thì sức mạnh của chúng có thể tạo phúc và cũng có thể hủy diệt nhân loại."

Liễu Bình thở dài và nói.

Hai người bỗng đồng thời dừng lại.

"Hình như có một cảm giác quen thuộc, người phát hiện không?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"... Là khí tức của ma quỷ."

Liễu Bình nói.

Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

Ở thời đại này, ma quỷ đã lui tới nhân gian rồi sao? Chung quanh bỗng xuất hiện từng hàng người máy.

Những người máy đó cầm vũ khí trong tay, bao vây hai người lại tầng tầng lớp lớp.

"Ngươi làm hay là ta làm?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Việc nặng đương nhiên là để nam sĩ làm rồi."

Liễu Bình nói.

Hắn tiện tay nắm lấy một đoàn hư vô, dùng sức vung xuống phía dưới.

Bá! Toàn bộ quỹ đạo của căn cứ không gian Trái Đất tầm thấp bị ngọn gió vô hình chém thành hai mảnh, mặt cắt nhìn bóng loáng bằng phẳng, giống như cái bánh kem bị cắt ra.

"Xem con ma quỷ kia trước, sau đó trở về ăn tôm cua cay được không?"

Liễu Bình thu Hư Vô chi Nhận lại, hỏi.

"Ý kiến hay."

Lạc Tinh Thần nói.

Ầm ầm ầm ầm! Tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên ở các nơi trong trạm không gian.

Nó bắt đầu rơi xuống tan nát ra.

"Mau xem."

Lạc Tinh Thần chỉ vào một vị trí phía dưới và nói.

Liễu Bình theo nhìn lại hướng nàng chỉ, chỉ thấy trong một phòng thí nghiệm thuộc tầng nào đó của căn cứ không gian, một ma quỷ đang nằm trong một công cụ chứa đầy dung dịch.

Ma quỷ kia cứ như đã sớm chết đi lâu ngày.

Liễu Bình cẩn thận quan sát nó.

Một hàng chữ nhỏ lập tức hiện lên trên đầu nó: “Ma thần Luyện Ngục, đang chết giả."

“Thú vị..."

Liễu Bình nhìn ma thần đang nhắm mắt chết giả kia, có chút tò mò.

Nhưng hắn vẫn chưa bay qua xem xét.

Bởi vì hắn không biết rốt cục ma thần này có thực lực như thế nào.

"Tinh Thần, có thể phong ấn ma quỷ kia không? Chúng ta mang nó về rồi từ từ nghiên cứu."

Liêu Bình nói.

Lạc Tinh Thần nói: “Ý kiến hay."

Nàng vươn hai ngón tay ra cầm lấy một thẻ bài phong ấn, đang muốn sử dụng thì sắc mặt bỗng biến đổi.

Trên bầu trời hiện ra ngàn ngàn vạn vạn thuật pháp, ầm ầm đánh úp lại từ bốn phương tám hướng.

Lạc Tinh Thần và Liễu Bình bị bao vây ở bên trong.

Mắt thấy bọn họ sắp bị những thuật pháp dày đặc này đánh trúng Tay Lạc Tinh Thần hóa thành tàn ảnh, bỗng kéo mạnh một cái từ trong hư không.

"Hắc động!"

Nàng khẽ quát lên.

Một thẻ bài bị nàng tung ra, hóa thành một quả cầu màu đen thật lớn ngay trên không trung.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo Tất cả thuật pháp như bị hấp dẫn, chui vào quả cầu màu đen đó rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Liễu Bình nói: “Đoàn trưởng đã đúng, có người làm bảo tiêu thì thật làm người ta yên tâm."

Ánh mắt hắn lướt qua trời cao, khóa chặt vào một nơi nào đó trên không trung.

Chỉ thấy Giáo sư Gore lơ lửng đang ở nơi đó, lớn tiếng quát lên: “Liễu Bình, người đã đưa ra lựa chọn sai lầm nhất!"

Lão tùy tiện vung mạnh cánh tay.

Linh kiện, máy móc, thiết bị rơi rụng đầy trời và trạm không gian bay lên trời lần nữa rồi hợp lại với nhau.

Trạm không gian quỹ đạo Trái Đất tầm thấp trở nên lành lặn như lúc ban đầu! Lạc Tinh Thần lại rút một thẻ bài ra, nhẹ nhàng nói: “Dám đánh lén chúng ta."

Thẻ bài kia hóa thành tinh quang vô tận trong tay nàng, không ngừng xuyên qua, cuối cùng...

"Ai Vong Tinh, tán."

Theo giọng nói của nàng, thẻ bài biến mất chỉ trong nháy mắt.

Chỉ thấy vỏ ngoài của trạm không gian vốn đã lành lặn kia lại dần dần xuất hiện từng vết rạn nhỏ.

Những vết rạn đó uốn lượn bò đi như rắn, lập tức phủ kín toàn bộ trạm không gian Chỉ trong chớp mắt.

Toàn bộ trạm không gian hoàn toàn tan nát, tất cả linh kiện hoàn toàn đi vào tinh quang hư ảo, biến mất tăm hơi.

"Không! Rốt cục các ngươi là ai!"

Giáo sư Gore điên cuồng hét lên.

Một giọng nói khác vang lên: “Bọn họ là tồn tại nằm ngoài chủ thế giới, giống như ta."

Chỉ thấy một thân thể khổng lồ mà dữ tợn xuất hiện ngay phía sau giáo sư Gore.

Nó biến mất trong hư không, bước từng bước về phía mọi người, dần hiện ra hình dáng rõ ràng.

Lúc này, thân thể nó đột ngột thu nhỏ lại mấy lần, biến thành một nhân loại bình thường.

Nó hóa thành một người đàn ông mặc trường bào màu đen.

"Là ma quỷ trước đó."

Lạc Tinh Thần nói.

"Là nó."

Liễu Bình gật đầu nói.

Không phải ma quỷ bình thường, mà là ma thần - Hắn thầm bổ sung trong lòng.

Vẻ mặt giáo sư Gore bỗng trở nên cung kính, mở miệng nói: “Đại nhân, thật sự xin lỗi, quấy rầy giấc ngủ say của ngài."

"Không sao, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn tán gẫu với bọn họ một chút."

Người đàn ông áo đen nói.

Giáo sư Gore oán hận nhìn chằm chằm Liễu Bình một cái, sau đó xoay người bay lên trời cao.

Người đàn ông... Hoặc có thể nói là ma thần, đang đánh giá Liễu Bình và Lạc Tinh Thần với vẻ mặt đầy hứng thú.

Nó chỉ liếc nhìn Liễu Bình một cái, sau đó không để ý tới, mà tập trung sự chú ý lên người Lạc Tinh Thần.

"Ta là Valdo đến từ Luyện Ngục, các ngươi đến từ thế giới nào?"

Người đàn ông hỏi.

Chương 559: Ma thần và giáo hội!

Lạc Tinh Thần nhìn về phía Liễu Bình.

Liễu Bình mở miệng nói: “Chúng ta đến từ Vĩnh Dạ.”.

Người đàn ông có hơi bất ngờ, nó đánh giá hắn một lần nữa, vẫn không nghĩ ra vì sao Lạc Tinh Thần lại nghe lời hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

"Vĩnh Dạ sao... Xem ra thủ hạ của ta trêu chọc phải người một nhà, ta cảm thấy rất có lỗi vì chuyện này, nhưng xin hãy trả căn cứ không gian quỹ đạo Trái Đất tầm thấp lại cho ta, trên đó có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học có giá trị, bị phá hủy như vậy thì quá đáng tiếc."

Người đàn ông nói.

"Không thành vấn đề, nhưng người tính dùng cái gì để trao đổi nó?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi muốn cái gì?"

Người đàn ông hỏi.

"Ta muốn biết vì sao người lại ở chỗ này."

Liễu Bình nói.

Người đàn ông hiểu ý mà cười, nói: “Chẳng lẽ mục đích của chúng ta không giống nhau? Nơi này chính là thế giới duy nhất có thể sinh ra linh hồn, là nơi linh hồn ra đời của Vĩnh Dạ, Luyện Ngục và đỉnh của ba đoạn Thần Trụ Hư Không."

Đại não của Liễu Bình lập tức chuyển động.

Đám Ma quỷ thiết lập Kịch Bản Hắc Ám, danh sách Ngu Giả ở Vĩnh Dạ đều chỉ vì một mục đích... Đó là thu hoạch linh hồn! Ma thần này lại trực tiếp nói rõ ra câu “Nơi linh hồn ra đời”, mục đích thật sự nó đi vào thế giới đã rõ như ban ngày.

"Gần đây thu hoạch thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Số người bị dụ dỗ quả thật không ít, sau khi bọn họ chết sẽ chuyển sinh ở Luyện Ngục... Tóm lại, việc làm ăn của ta luôn không tồi."

Người đàn ông nói.

"Vấn đề cuối cùng, vì sao người lại nán lại trong trạm không gian này?"

Liễu Bình hỏi.

"Khoa học kỹ thuật và tri thức là quyền lực tương đối quan trọng, nắm giữ chúng tức là nắm giữ cả đời của hàng tỉ phàm nhân, chẳng lẽ không phải sao?"

Người đàn ông nói.

Liễu Bình làm một động tác.

Lạc Tinh Thần hừ nhẹ một tiếng, sau đó tung một thẻ bài ra.

Hư không chợt lóe.

Trạm không gian bị vô số không gian cắt chém và phong ấn kia lại xuất hiện giữa không trung lần nữa.

"Đa tạ hai vị, giữa chúng ta không còn khúc mắc cũng không có bất cứ ân oán gì nữa."

Người đàn ông hành lễ và nói.

"Sau này còn gặp lại."

Liễu Bình nói.

"Sau này còn gặp lại."

Người đàn ông mỉm cười gật gật đầu.

Thân thể Liễu Bình và Lạc Tinh Thần chợt lóe, sau đó bay về hướng mặt đất.

Người đàn ông lơ lửng ở giữa không trung, lẳng lặng nhìn chăm chú vào dáng vẻ hai người đi xa, tươi cười trên mặt dần dần biến mất.

"Trên người thiếu niên kia có một khí tức thần thánh khó ngửi."

Hình như người đàn ông có chút bực bội, nó phẫn hận gầm nhẹ lên: “Thật là gặp quỷ, lần nào chúng ta cũng phải cực cực khổ khổ mê hoặc chúng sinh, mới có thể kéo mấy linh hồn vào Luyện Ngục, bọn họ lại tùy tiện nói mấy câu thì ai ai cũng chủ động muốn đi lên thiên đường lúc sắp chết cả..."

"Một đám lừa đảo âm hiểm xảo trá."

Người đàn ông hung hăng phun một ngụm nước bọt, xoay người rồi chậm rãi bay đến trạm không gian.

“Ma quỷ kia rất lợi hại, không dễ giết lắm."

Lạc Tinh Thần ngồi trong chợ đêm náo nhiệt, thuận miệng nói.

"Chúng ta mới đến, còn chưa biết rõ ràng tình hình, trực tiếp xông lên giết nó là chuyện hoàn toàn không cần thiết."

Liễu Bình nói.

Cái lẩu được bưng lên.

Liễu Bình nhóm lửa, nhìn chăm chú vào nước lèo cay đỏ dần dần sôi trào, hắn nói: “Thì ra nơi này là cội nguồn ra đời của tất cả các linh hồn."

"Nếu ma quỷ kia không nói dối, vậy đây là một tình báo cực kỳ có giá trị."

Lạc Tinh Thần nói.

Bỗng nhiên.

Một người người đàn ông đi tới rồi ngồi xuống bên bàn.

Là Bạch Lang.

"Chuyển qua ăn lẩu à?"

Gã trực tiếp cầm lấy một bộ dụng cụ ăn, bắt đầu gấp thịt.

"Tình hình phía người thế nào?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Phiền phức của Thỏ Tử đã được giải quyết, hơn nữa ta đã phát hiện rốt cục giáo hội liên hợp kia là thế nào."

Bạch Lang nói.

"Giáo hội kia ra sao?"

Liễu Bình hứng thú hỏi lại.

"Đầu tiên, khoa học kỹ thuật và sức mạnh của Trắc khác trong thế giới này đều đã phát triển cực kỳ không tồi, dưới tình huống như vậy, muốn mê hoặc một người đi theo tín ngưỡng hư vô mờ mịt là cực kỳ gian nan."

Bạch Lang nói.

Lại có một giọng nói vang lên bên cạnh cái bàn: “Nói thẳng kết luận đi."

Không biết khi nào, đoàn trưởng cũng đã trở lại.

Hắn ta dựng hắc kiếm dựa vào cạnh bàn, bưng một ly trà lên rồi chậm rãi uống.

Bạch Lang gật gật đầu nói: “Hế là giáo hội thì hoàn toàn khác với những thứ chúng ta đã biết, ở một thế giới nhiều loại sức mạnh Trắc phát triển với tầm cao như vậy, nếu không có thứ gì mạnh thật thì sẽ không ai gia nhập giáo hội cả."

"Chân thần của các giáo hội đó là gì?"

Liễu Bình hỏi.

Bạch Lang lắc đầu nói: “Ta còn chưa kịp điều tra trong căn cứ bí mật ngầm của giáo hội liên hợp, có thuật pháp dò xét rất mạnh, ta đành về trước."

Liễu Bình yên lặng gật đầu, lại hỏi: “Giáo hội có địa vị thế nào trong thế giới này?"

"Thế giới này tôn trọng tín ngưỡng tự do, ngay cả chuyện xin thành lập một giáo hội cũng không phải quá khó."

Bạch Lang nói.

"Đoàn trưởng, tình huống phía người thì thế nào?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Kiếm được một vật cưỡi."

Đoàn trưởng đáp ngắn gọn, tâm tình có vẻ rất không tồi.

Hắn ta hỏi Liễu Bình: “Kế tiếp người có tính toán gì không?”.

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Sách thẻ và thẻ bài tùy tùng của ta đều ở lại hết trong thế giới song song."

Ba người nhìn hắn, cùng gật đầu.

"Trong thế giới này, các loại thể lực đều có một vùng riêng của mình, cả ma quỷ cũng có một cái trạm không gian, cho nên chúng ta nên có một thể lực thuộc về mình."

Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, lại rút ra một thẻ bài.

Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.

Đây là thẻ bài hệ biểu diễn đầu tiên do tất cả các cường giả của thế giới song song nghiên cứu chế tạo ra.

"Lại phải gia nhập giới giải trí à?"

Lạc Tinh Thần thở dài nói.

"Không, ta quyết định thành lập một giáo hội."

Liễu Bình nói.

"Giáo hội?"

Ba người cùng kêu lên.

"Ở quê quán của ta, có lẽ nên gọi nó là môn phái."

Liễu Bình nói.

Chương 560: Ngươi là nữ chủ giáo

Liễu Bình nhìn trang giấy trong tay.

Trên trang đầu tiên có viết: “Muốn biết bí mật của trận động đất năm đó không? Chỉ có bổn giáo có thể tinh lọc giống loài tà ác tiềm tàng trong đó!"

Trang thứ hai: “Bí văn kinh thiên động địa, vì sao xác ướp cổ dưới đáy biển còn động đậy!"

Trang thứ ba: “Kỳ tích ngoài không gian, du hành gia chính miệng kể rõ về xác của một phi thuyền vũ trụ khổng lồ."

Liễu Bình đặt một chồng giấy thật dày lên bàn cơm, hỏi: “Những thứ này đều là sách tuyên truyền của giáo hội liên hợp sao?"

"Không sai."

Bạch Lang nói.

"Cái này cũng xem như giáo hội à? Tại sao ta cảm thấy không ra gì vậy chứ?"

Liễu Bình suy tư mà nói.

Bạch Lang vừa ăn thịt, vừa không ngẩng đầu đáp lại: “Ta tra xét một chút, lúc trước ngươi đi ra từ bệnh viện tâm thần, chính phủ của thế giới này vốn đã an bài người tiến vào trung học số bốn để học tập, căn bản không tồn tại giáo hội chiếu cố gì cả."

"Cho nên bọn họ là một đám lừa đảo?"

Đoàn trưởng uống rượu, hỏi.

"Cái gọi là giáo hội liên hợp, chính là một giáo hội hoạt động chui, chúng không có đăng ký chính thức tại cơ cấu chuyên thuộc về chính phủ thế giới, cho nên không dám quang minh chính đại xuất hiện."

Bạch Lang nói.

"Vì sao chúng không đi đăng ký? Chẳng lẽ chính phủ quản lý rất nghiêm khắc?"

Liễu Bình hỏi.

"Không, hoàn toàn tương phản, chính phủ hoan nghênh bất cứ giáo hội nào đến đăng ký, mà những giáo hội không đăng ký đó thì bị chính phủ chèn ép và truy nã."

"Một khi đã vậy, vì sao chúng không đăng ký?"

"Chúng không có tiền."

"Đăng ký một giáo hội rất đắt sao?"

"Chúng ta ăn chầu cơm này tốn chừng năm trăm đồng, đăng ký một giáo hội chính thức cần một trăm triệu."

Bọn họ nghe vậy thì lập tức cảm thấy thoải mái.

"Thì ra là thế, ta tra việc đăng ký giáo hội một chút."

Liễu Bình mở máy truyền tin ra, thao tác một hồi rồi ngạc nhiên nói: “Giáo hội chính thức có thể mua phòng thí nghiệm cỡ lớn, có địa bàn của mình, còn có thể mướn nhà khoa học đủ các cấp bậc!"

Hắn vỗ lên bàn một cái, đứng lên nói: “Đi, đi kiếm tiền, có tiền thì trực tiếp thành lập giáo hội, ta có thể làm ra thẻ bài thứ nguyên một mình!"

"Phải không, vậy đi thôi, đi thành lập giáo hội."

Đoàn trưởng nói.

"Nhưng mà tiền..."

"Không cần nhọc lòng chuyện này, đi."

Lạc Tinh Thần buông chiếc đũa, nói.

Mười phút sau.

Bốn người đứng trên một con phố, nhìn vào cái máy được khảm trên vách tường kia.

"Hiện tại hầu hết các nghiệp vụ đều tự xử lý 24 giờ, cho nên tuy đang lúc đêm khuya, chúng ta vẫn có thể dùng cái máy này trực tiếp đăng ký một giáo hội."

Liễu Bình nói.

Hắn đi lên trước, liên tục nhấn vào màn hình cái máy đằng trước, đưa thông tin cá nhân vào rồi lựa chọn “Đăng ký giáo hội”.

Trên màn hình lập tức bắn ra một cái khung vuông: “Xin hãy đặt tên cho giáo hội của các ngươi."

Liễu Bình chần chờ mấy phút, sau đó nhìn về phía ba người rồi hỏi: “Bộ bài của ta tên là Vui Sương, không bằng cũng gọi giáo hội là giáo hội Vui Sướng đi?”.

"Đối với một giáo hội mà nói, từ “Vui Sướng này không tốt lắm, bởi vì có thể làm người ta nghĩ lầm sang nghĩa khác."

Bạch Lang nói.

"Thì ra là thế."

Liễu Bình và đoàn trưởng hiểu ý, cùng gật đầu tán đồng.

"Nghĩa khác là nghĩa gì?"

Lạc Tinh Thần không hiểu nên hỏi lại.

"Không có gì."

Ba người đàn ông trăm miệng một lời mà đáp lại.

Liễu Bình trầm ngâm nói: “Biện pháp của ta là dùng khoa học kỹ thuật để thúc đẩy thế giới này đi tới, từng bước gia tăng thể lực và cấp bậc của giáo hội, sau đó đạt được sức ảnh hưởng khiến cả thế giới chú ý, dẫn dắt toàn bộ thế giới tiến vào giai đoạn văn minh Thần Bí Trắc."

"Vậy gọi là..."

"Giáo hội Khoa Học."

"Cái này thì không có gì trở ngại."

Bạch Lang nói.

"Đơn giản sáng tỏ."

Lạc Tinh Thần nói.

"Vậy quyết định thể đi."

Đoàn trưởng nói.

Liễu Bình nhập bốn chữ “Giáo hội Khoa Học"

vào màn hình.

Lại có một cái khung vuông bắn ra: “Xin hãy chi trả một trăm triệu tiền thế giới, hoặc là lấy vật ngang giá để tiến hành giao dịch."

Đoàn trưởng lên tiếng: “Tinh Thần."

"Được,"

Lạc Tinh Thần đi lên phía trước rồi nói với cái máy: “Làm phiền chuẩn bị một chỗ, ta dùng vàng để chi trả."

Tường lui về hai bên, để lộ ra một căn phòng nhỏ bên trong.

Một giọng nói nhắc nhở vang lên: “Xin hãy đặt vật ngang giá ở trong phòng, nó sẽ không ngừng truyền tống vật đổi đến ngân hàng chỉ định."

Lạc Tinh Thần đi vào phòng nhỏ.

"Tinh Thần, ngươi có nhiều vàng như vậy sao?"

Liễu Bình không yên tâm nên hỏi.

Lạc Tinh Thần nói: “Vàng được hình thành từ sao neutron vũ trụ va chạm bắn ra, trùng hợp trong tổ thẻ bài của ta có vô số ngôi sao, chỉ có số vàng ngang với một trăm triệu mà thôi, chút chuyện cỏn con."

Nàng nâng tay lên.

Từng viên vàng không ngừng chảy xuống từ đầu ngón tay nàng, rơi xuống sàn nhà, nháy mắt đã được truyền tống đi.

Xôn xao xôn xao Những viên vàng giống như mưa to rơi liên tục xuống mặt đất, lại bị nhanh chóng chở đi.

Sau đó Lạc Tinh Thần cảm thấy không kiên nhẫn, trực tiếp ném xuống từng khối gạch vàng nặng nề.

Cuối cùng.

Đinh! Một tiếng nhắc nhở vang lên: “Ngài đã giao nộp đủ phí đăng ký."

"Giáo hội Khoa Học được thành lập!"

"Ngài đạt được quyền lợi chính thức như sau:"

Liễu Bình đọc nhanh như gió, vội vàng tìm được một mục trong đó rồi nói: “Hiện tại ta muốn lập tức thực hiện quyền giao ra thân phận, thành lập thông tin thân phận chính thức cho giáo hội."

"Lạc Tinh Thần, giáo chủ giáo hội Khoa Học."

"Bạch Lang, giáo chủ giáo hội."

"Hắc ám, giáo chủ giáo hội."

"Liễu Bình, giáo sĩ kiến tập."

Một âm hưởng điện tử vang lên: “Xin chờ."

Lạc Tinh Thần dùng ngón tay thọc thọc Liễu Bình và hỏi: “Chúng ta đều là giáo chủ?"

"Ngươi là nữ chủ giáo."

Liễu Bình nói.

"Nhưng vì sao ngươi là giáo sĩ kiến tập?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Bởi vì ta mới mười lăm tuổi, một giáo chủ mười lăm tuổi, nói ra thì người khác sẽ cho rằng chúng ta đi ra làm trò."

Liễu Bình nói.

"Tốn một trăm triệu tạo một thân phận chính thức, có hơi đắt đấy."

Bạch Lang ôm hai tay và nói.

"Còn chưa xong đầu, chúng ta còn phải tìm một chỗ đặt chân."

Liễu Bình nhìn về phía Lạc Tinh Thần.

"Chuyện tiêu tiền giao cho ta là được."

Lạc Tinh Thần nói.

"Đúng, có Tinh Thần ở đây thì Liễu Bình người nhất định phải chọn nơi tốt nhất."

Đoàn trưởng vỗ tay và nói.

Liễu Bình trầm mặc một giây, sau đó nói: “Ta thật sự có thể chọn nơi tốt nhất sao? Thật ra ta phát hiện một sơ sẩy của bọn họ...”.

Đoàn trưởng cắt ngang lời hắn: “Giáo hội phải nhanh chóng mở rộng sức ảnh hưởng, người chỉ cần làm to làm lớn, chuyện khác không cần nhọc lòng, Bạch Lang và ta sẽ bảo hộ giáo hội thật tốt."

"Được, có những lời này của đoàn trưởng, ta sẽ chọn một địa điểm tốt nhất cho giáo hội."

Liễu Bình trịnh trọng nói.

Chương 561: Thời gian quá ngắn

Sau hừng đông.

Thành phố trung tâm thế giới.

Chính phủ thế giới.

Vô số những người máy không cách nào đếm hết đang dọn mọi thứ ra ngoài.

Trên quảng trường bên ngoài có vô số các phi toa chi chít đang không ngừng chở chúng đi.

Một quan viên cao cấp vừa tới đi làm nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bắt lấy một người máy, quát lên: “Đây là chuyện gì? Vì sao chính phủ thế giới lại chuyển chỗ?"

"Báo cáo trưởng quan, bởi vì bộ máy xử lý trung ương của thế giới đã bán ra hết tất cả các tòa nhà hành chính của chính phủ."

Người máy nói.

Quan viên cao cấp sửng sốt, không thể tin mà nói: “Bán? Không có khả năng! Nhất định là sai sót trình tự rồi!"

"Quả thật là như thế, trên thiết lập của bộ máy xử lý trung ương của thế giới, mảnh đất mà chính phủ thế giới dùng vẫn chưa được đánh dấu, cũng chưa từng có ai dám mua, nhưng tình cảnh hôm nay đã xảy ra."

Người máy nói.

"Là người nào mua?"

Cao cấp quan viên hỏi.

"Một giáo hội Khoa Học."

Người máy đáp.

Trên mặt quan viên cao cấp lộ ra vẻ sợ hãi, lẩm bẩm nói: “... Thật khủng bố, giáo hội này lại có tài chính khổng lồ như vậy! Tâm tư và thủ đoạn kín đáo như thế! Có cả quyết đoán nhất đẳng vượt trội đó nữa! Bọn họ có bao nhiêu người?"

"Bốn người thưa trưởng quan."

"Ngươi nói cái gì! !!"

Cùng thời khắc đó.

Trong tòa nhà hành chính của chính phủ thế giới.

Bạch Lang ngồi xổm trên cửa sổ, giật giật cái mũi rồi nói: “Rất nhiều chức nghiệp giả đều tới thử, sức ảnh hưởng của chuyện lần này đã không nhỏ."

"Đây là chuyện tốt."

Đoàn trưởng nói.

Hắn ta nhìn về phía đại sảnh.

Chỉ thấy Liễu Bình đứng trong đại sảnh, bò trên một bộ máy thực nghiệm tinh vi cỡ lớn, đang chỉ huy người máy lắp ráp.

Lạc Tinh Thần đứng bên cạnh Liễu Bình, nhìn hắn bận bận rộn rộn với vẻ mặt đầy hứng thú.

"Thẻ bài thứ nguyên được tạo ra, văn minh nhân loại của toàn bộ thế giới chân thật sẽ nghênh đón một bước nhảy vọt, Bạch Lang, người biết điều này có nghĩa là gì không?"

Đoàn trưởng hỏi.

"Không biết, dù sao chúng ta sẽ lưu danh sử sách, đoàn trưởng người nói điều này có nghĩa là gì?"

Bạch Lang nhún nhún vai.

Đoàn trưởng có chút hưng phấn, nói: “Có nghĩa là chúng ta đang cứu vớt toàn bộ lịch sử nhân loại, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn đối với tất cả những thứ tồn tại trong tuyến thời gian chủ, thậm chí cả tương lai của chúng ta cũng vì thế mà thay đổi theo."

Bạch Lang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Hình như có mấy chức nghiệp giả mạnh nhất muốn gây sự, sau lưng bọn họ là ba thể lực ma quỷ, Tà Linh và tập đoàn tài chính Địa Tinh."

Gã liếm liếm môi và nói: “Lần này có thể để ta đi chơi không?"

"Vậy ngươi đi đi, đừng giết người không liên quan."

Đoàn trưởng nói.

"Được."

Trên mặt Bạch Lang hiện ra nụ cười khủng bố, gã bước nhanh vài bước hướng về phía trước rồi hóa thành một con sói, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của đoàn trưởng.

Đoàn trưởng đứng tại chỗ một lát, bỗng lẩm bẩm: “Bạch Lang thích chơi ám sát... Vậy không đủ sức ảnh hưởng..."

Hắn ta duỗi tay rút ra một thẻ bài từ hư không, tung ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Đi, nằm bò tầng cao nhất của cao ốc."

Thẻ bài bay bổng lơ lửng, phất phới trong làn gió, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ.

Phanh! Thẻ bài biến mất.

Một con Cốt Long khổng lồ bay lên trời, lượn vòng một lát như muốn che trời, sau đó dừng lại ở tầng cao nhất cao ốc thế giới.

Nó lạnh lùng quan sát thế giới, bỗng phát ra một tiếng rống giận chấn động tứ phương.

Trong đại sảnh.

Liễu Bình nghe thấy tiếng gầm đó, sau đó lại chuyển sự chú ý đi, tiếp tục chỉ huy nhóm người máy trang bị thiết bị.

Lạc Tinh Thần nhảy xuống từ cái máy, đi đến bên cạnh đoàn trưởng và nói: “Thế giới chân thật có rất nhiều bí mật, cũng có rất nhiều thứ bị che giấu, chúng ta phô trương như thể có quá mức quá hay không?"

Đoàn trưởng nói: “Chúng ta cần phô trương một chút, như vậy mới có thể giành được lòng người từ trong tay các tộc, dù sao thì..."

"Thời khắc lịch sử khi Thần Trụ Hư Không sụp đổ cũng không còn xa."

Bạch Lang máu me đầy người đi vào trong đại sảnh.

"Thỏ Tử, trị liệu giúp ta."

Gã nói với một máy móc lớn.

"Được."

Từ trong cỗ máy truyền ra giọng nói của Liễu Bình.

Bạch Lang đứng im bất động, trên thân lại hiện lên một luồng ánh sáng thần thánh ấm áp, chữa lành toàn bộ vết thương trên người gã.

Vết thương đã lành rồi sao? Bạch Lang giơ tay, nhấc chân, phát hiện mình đã không còn bất cứ vết thương nào nữa.

Xem ra vết thương đã lành lặn rồi!

"Ha, có một đồng đội phụ trách trị liệu thật sự là thoải mái!"

Bạch Lang nhếch miệng cười, đang định bước đi, lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Cỗ máy kia lại xuất hiện một cánh cửa.

Liễu Bình nhảy ra ngoài, nói với giọng áy náy: "Xin lỗi, vừa rồi bận váng đầu, dùng nhầm Trị liệu thuật."

Hắn lại vung ra một luồng sáng thần thánh, bắn lên người Bạch Lang.

Ánh sáng thần thánh dần dần nhập vào trong cơ thể của Bạch Lang, chữa trị toàn bộ tổn thương của gã.

Bạch Lang mừng rỡ, nói: "Lần này tốt rồi."

Liễu Bình gật đầu với gã, lại trở về trong máy móc kia làm việc.

Bạch Lang đi xuyên qua đại sảnh, đi tới gần cửa phòng họp, đẩy cửa ra đi vào.

Lại thấy được Lạc Tinh Thần đang đọc một quyển sách.

Đoàn trưởng tựa lưng vào một cái ghế bành, hai tay ôm kiếm, hai mắt khép hờ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Có nhiều kẻ địch lắm sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Càng giết lại càng nhiều, bọn chúng đều là giáo hội cỡ lớn, có quá nhiều giáo đồ."

Bạch Lang nói với vẻ khó chịu.

"Cần ta ra tay không?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Không, ta lại cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu thu nạp giáo đồ, làm vậy thì rất nhiều chuyện cũng không cần chính chúng ta ra tay."

Bạch Lang nói.

"Tuyển nhận giáo đồ sao..."

Lạc Tinh Thần lộ vẻ suy tư.

"Đúng vậy, hay là chúng ta thành lập một học viện đi."

Bạch Lang càng nói càng hưng phấn, nói tiếp: "Vừa lúc chúng ta có bốn người, ngươi, ta, Đoàn trưởng, Thỏ Tử, mỗi người phụ trách một học viện, đó chính là bốn học viện, chúng ta kết hợp tạo thành một trường học liên hiệp, trong trường học truyền dạy lực lượng hệ thần bí, ngay cả tên của trường học là gì ta cũng đã nghĩ tới, cứ gọi là..."

Đoàn trưởng từ từ nhắm hai mắt, xen lời: "Bạch Lang, chúng ta chỉ có một năm."

Bạch Lang cụt hứng, nói: "Cũng vậy, thời gian quá ngắn."

Chương 562: Đột sinh

Lúc này, từng đợt sóng chấn động kỳ dị từ trong đại sảnh trung ương của khu văn phòng truyền tới, quét ngang bốn phương tám hướng.

Ba người đều im lặng.

Ngay sau đó... Bọn họ đồng thời xuất hiện trong đại sảnh, nhìn về phía máy móc khổng lồ kia.

Liễu Bình đang kinh ngạc ngồi cạnh bộ máy đó, trên tay cầm lấy một hộp kim loại dày khoảng mười centimet, phía trên có các loại thiết bị điện tử "Thất bại rồi sao?"

Bạch Lang hỏi.

Liễu Bình gật đầu..

Đoàn trưởng nhìn tới hộp kim loại trên tay hắn, nói: "Đã có hình thức ban đầu, ta đoán không mất bao lâu nữa, là có thể làm ra thẻ không gian chân chính."

Liễu Bình không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm hộp kim loại trên tay, lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

"Chuyện mà Đoàn trưởng phán đoán, chắc hẳn cũng sẽ không sai."

Lạc Tinh Thần mỉm cười.

"Rất tốt, nếu như thẻ không gian có thể sáng tạo sớm hơn, thế giới chân thật sẽ càng có thêm nhiều thời gian để mạnh hơn."

Bạch Lang hưng phấn nói.

Liễu Bình vẫn không nói chuyện.

Đoàn trưởng nhìn hắn, hỏi dò: "Có vẻ như người có một vài cảm ngộ mới?"

"Đúng vậy, ta có chút hiểu biết mới liên quan tới lực lượng bản chất của hệ thần bí."

Liễu Bình nói.

Đoàn trưởng cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Nếu như ngươi không ngại thì hãy nói ra chúng ta nghe chút."

Liễu Bình nói: "Quy tắc của nhiều văn minh tụ hợp lại, kỳ thực là một loại đột sinh."

"Ví dụ như?"

Đoàn trưởng hỏi.

"Ví dụ như robot mà chúng ta hiểu về văn minh khoa học kỹ thuật, nếu như gia trì luyện kim thuật của văn minh ma pháp cho nó, như vậy robot sẽ biến thành một loại ma pháp sinh mệnh, vào lúc này, nếu chúng ta lại cho nó một bộ pháp môn luyện khí của văn minh tu hành, nó sẽ tự luyện chế bản thân nó trở thành một tồn tại càng thêm kỳ diệu hon."

"Đây chỉ là một ví dụ đơn giản."

"Hệ thần bí chính là do lực lượng của các văn minh kết hợp với nhau, bởi vậy lực lượng mới ra đời này mới có thể áp đảo các văn minh khác, thực ra nếu như tìm hiểu từ lý luận của văn minh khoa học kỹ thuật mà nói, nó có thể xưng là nguyên lý 'đột sinh'."

Liễu Bình nói.

"Ngươi đã nói tới bản chất, rất tốt, ta đoán ngày hôm nay hoặc ngày mai là người có thể sáng tạo ra thẻ không gian."

Đoàn trưởng khen ngợi.

"Hình như Đoàn trưởng cũng có nghiên cứu về vấn đề này?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, cũng hơi hiểu biết chút, thế nhưng nó không phải thế mạnh của ta."

Đoàn trưởng nói.

Liễu Bình đi một vòng quanh máy móc khổng lồ, kiểm tra tất cả các thiết bị, rồi mới nói: "Ta chỉ cần khởi động máy móc một lần nữa, ắt có niềm tin tạo ra thẻ không gian."

Đoàn trưởng và Lạc Tinh Thần, Bạch Lang đều nở nụ cười.

"Cố lên! Chúng ta chờ chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này."

Lạc Tinh Thần nói.

Lúc này, truyền tới từng đợt tiếng gõ cửa.

Liễu Bình ngừng tay, cau mày nói: "Thật nhiều người."

"Đúng vậy, để bọn chúng vào, dù sao sớm muộn bọn họ đều biết."

Đoàn trưởng nói.

Bạch Lang đi tới, mở cửa đại sảnh.

Ở ngoài có bảy tám người khác biệt, bọn họ có trẻ có già, có nam có nữ, thoáng nhìn thì rất giống người bình thường, thế nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện cử chỉ thần thái của bọn họ, thậm chí khí tràng của bọn họ đều khác biệt với người bình thường.

"Mời tới."

Bạch Lang nói.

Mấy người đi theo gã tiến vào đại sảnh.

"Mạo muội tới chơi, thật sự là bởi vì động tĩnh vừa rồi quá kinh người."

Một ông lão tóc trắng xóa nói.

Ông ta mặc lễ phục màu đen, phía sau có hai chiếc cánh như ẩn như hiện.

Ở cạnh ông ta có một người đàn ông vạm vỡ, xăm khắp người lớn tiếng nói: "Toàn bộ pháp tắc trên thế giới đều bắt đầu biến đổi, tới cùng thì các ngươi muốn làm cái gì?"

Đoàn trưởng nhìn về phía Liễu Bình.

Liễu Bình gật đầu, giới thiệu: "Chúng ta đang chế tạo thẻ không gian."

Đám người yên tĩnh vài giây.

Ông lão tóc trắng thở dài nói: "Điều này sẽ dẫn tới những tồn tại quỷ dị am hiểu lực lượng hệ thần bí, mặc dù chúng ta cũng nắm giữ rất nhiều lực lượng mạnh mẽ, thể nhưng vẫn không thể ứng đối bọn chúng được."

Một người lùn vẻ mặt bỉ ổi quát: "Mau dùng lại, không nên làm như vậy, nếu không toàn bộ thế giới chân thật đều bị các chúa tể hệ thần bí hủy diệt!"

"Nếu không chúng ta sẽ ra tay ngăn cản các ngươi."

Một người khác cũng nói.

Đoàn trưởng khoát tay, nói: "Sớm muộn bọn chúng cũng sẽ hủy diệt nơi này, mà những việc chúng ta đang làm, là mong muốn đi ra một con đường mới, trong vận mệnh đã bị xác định trước này."

Liễu Bình nói: "Các ngươi đã không kịp ngăn cản chúng ta nữa rồi, bởi vì ta đã bắt cóc một thể không rõ, chuyện này đã đi về hướng không thể cứu vãn nữa rồi."

"Bắt cóc... thể không rõ... Không, ta không tin."

Tên lùn hét lên.

"Yên tĩnh, ta có thể cảm giác được hắn không nói láo."

Một cô gái nói.

Đám người kia lại yên lặng.

Nếu như chuyện đó là thật, vậy thì thật sự không có khả năng cứu vãn nữa.

Điều duy nhất có thể làm, chính là tranh thủ thời gian từng giây từng phút để cho thế giới này mạnh lên.

Mạnh tới mức đủ để chống lại sự hủy diệt sắp tới! Ông lão tóc trắng hỏi: "Thời gian mà chúng ta còn có là bao lâu?"

"Một năm."

Liễu Bình nói.

Ông lão tóc trắng quay người đi khỏi đại sảnh, cũng không quay đầu nói: "Chúng ta sẽ sóng vai chiến đấu với các ngươi, hi vọng có thể bảo vệ nơi ra đời linh hồn duy nhất này, thế nhưng nếu như nơi này cũng bị hủy diệt, Thiên Đường sẽ trở lại Thần trụ Hư Không để tránh né, hi vọng các ngươi cũng đừng trách cứ."

Người đàn ông toàn thân đều là gai kia nói: "Chúng ta cũng sẽ chiến đấu với thể không rõ, thế nhưng nếu thất bại, chúng ta cũng sẽ trở lại Thần trụ Hư Không, dùng để bảo vệ tính mạng của bản thân mình."

Hắn ta cũng quay người rời đi.

Những người khác nhìn nhau, hậm hực đi theo ra ngoài.

Cửa lại đóng lại.

Bốn phía khôi phục yên tĩnh.

Liễu Bình nói: "Bọn họ còn không biết, Thần trụ Hư Không cũng sẽ bị vỡ vụn."

Bạch Lang nói tiếp: "Sau đó đám vô sỉ của trận doanh Thần Thánh sẽ lấy lý do chinh phạt ma quỷ, thực ra là trốn xuống Thần trụ Luyện Ngục, chiếm cứ một mảnh địa bàn thật lớn tại thế giới Luyện Ngục.

Xin lỗi, mặc dù ngươi là trận doanh Thần Thánh, thế nhưng ta không có ý nói ngươi."

"Không sao."

Liễu Bình lắc đầu nói.

Đoàn trưởng nói: "Trên thực tế, vạn tộc trong Hư Không đều sẽ trốn tới Thần trụ Luyện Ngục, chỉ có một số nhỏ có thực lực thấp, mới không thể không ở lại Hư Không sống lay lắt..."

Liễu Bình hoàn thành việc kiểm tra máy móc, rồi mới thao tác trên giao diện, nói: "Trước lúc đó..."

"Hãy để chúng ta truyền cho thế giới này nguyên lý 'đột sinh', hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng tiến bộ tại hệ thần bí, ít nhất cũng có thể thu hoạch được lực lượng tự vệ."

Hắn nhấn xuống phím cuối cùng.

Máy móc thí nghiệm khổng lồ bắt đầu chấn động.

Tiến vào chương trình chế tạo thẻ bài.

Chương 563: Tứ Thánh Trụ và Thần trụ Hư Không

Cùng lúc đó, Liễu Bình rút một tấm thẻ ra.

Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.

Hắn giơ thẻ bài lên, ho nhẹ, hỏi ý kiến ba người bên cạnh: "Các ngươi thấy hình tượng của ta có vấn đề gì không?"

"Tóc hơi dài, trước kia ta chính là nhà tạo mẫu tóc."

Bạch Lang vươn tay, móng tay thon dài sắc bén lay động vài cái.

Kiểu tóc của Liễu Bình được thay đổi.

Nhìn qua, hắn càng thêm tinh thần, càng thời thượng.

Bạch Lang hài lòng gật đầu.

"Rất đẹp trai mà, nếu như có thêm một chiếc áo khoác thì tốt."

Lạc Tinh Thần nói, vung tay lên, một chiếc áo khoác rơi xuống trên người Liễu Bình.

Liễu Bình mặc áo khoác vào.

"Có thể lên TV"

Đoàn trưởng gật đầu nói.

Liễu Bình ném tấm thẻ kia ra ngoài.

Bup! Một tiếng vang nhẹ xuất hiện.

Thiết bị truyền thông trên toàn thế giới bắt đầu kết nối tiến hành phát trực tiếp với Liễu Bình.

Liễu Bình hoàn thành biểu thị thẻ không gian, còn muốn tiếp tục giới thiệu nó cho toàn bộ thế giới biết.

"Tấm thẻ bài trên tay của ta..."

"Có tên là thẻ không gian."

"Các vị, nó có thể mở ra không gian mới, thiết lập hệ sinh thái, cất giữ mọi vật chất và sinh mạng, giống như là hình thức ban đầu của một thế giới cỡ nhỏ."

"Ý nghĩa mà nó đại biểu, chủ yếu là để mọi người cảm nhận được quy tắc vận dụng lực lượng của tầng thứ cao hơn."

"Đúng vậy, ta nói chính là hệ thần bí."

"Hệ thần bí, tức là đột sinh do lượng lớn pháp tắc hội tụ lại."

"Ví dụ như tất cả mọi người đều không rõ, tại sao ta có thể kết nối tất cả thiết bị truyền thông để tiến hành phát trực tiếp, thế nhưng nếu như người hiểu được kỹ thuật mạng máy tính của văn minh khoa học kỹ thuật, Hư Không cảm ứng pháp của văn minh Ngôn Linh, cùng với một vài pháp tắc không gian, cường độ linh hồn cũng không được thấp hơn 50 điểm, cũng có thể thử nghiệm sử dụng loại thẻ bài này."

"Đây là sản phẩm của Giáo hội Khoa Học chúng ta."

"Ta tha thiết chân thành hoan nghênh tất cả mọi người gia nhập Giáo hội Khoa Học."

"Thế nhưng chúng ta cũng sẽ không quản lý sự vụ chi tiết trong Giáo hội, cho nên tính tới bây giờ vẫn đang tuyển nhận tầng quản lý."

"Thế giới mới, khởi đầu mới, chờ người tới."

Liễu Bình thu hồi thẻ bài.

Sóng vô hình phun trào trong hư không, dần dần hóa thành thủy triều mãnh liệt, quét sạch toàn bộ thế giới.

Bốn người yên lặng cảm nhận những thứ này.

Đoàn trưởng vui mừng nói: "Pháp tắc trên thế giới đã bắt đầu tụ họp, văn minh sắp thăng cấp."

Bạch Lang nói: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự giao hết Giáo hội cho người của thời đại này quản lý? Sự thực thì đối với bọn họ, hệ thần bí có quá nhiều bí ẩn mà bọn họ không hiểu, ta sợ sẽ làm ảnh hưởng tới sự vận hành của Giáo hội."

"Hay là chúng ta xem có tùy tùng am hiểu quản lý và kinh doanh hay không, góp lại với nhau, để chúng tới chủ trì Giáo hội?"

Đoàn trưởng nói.

Hắn ta lấy bộ bài ra, nhanh chóng lật qua lật lại.

Lạc Tinh Thần cũng lấy một bộ bài ra, tìm kiếm từng tấm một, nói: "Ta nhớ rằng ta cũng có mấy tấm thẻ Tinh linh, trong đó cũng có một vài tồn tại am hiểu công tác quản lý..."

"Ta cũng có, thế nhưng chưa bao giờ dùng qua."

Bạch Lang nói.

Bộ bài của Liễu Bình vẫn đặt tại thế giới song song, lúc này lại không có chuyện gì làm, đơn giản ngồi ở bên cạnh, nhìn xem ba người liên tục tìm kiếm thẻ bài.

Bỗng nhiên... Một giọng nói vang lên bên tai hắn: "Này, có một chuyện mà ta nghĩ chúng ta không thể không tới nói cho ngươi biết."

Liễu Bình hơi giật mình.

Giọng nói này là giọng nói từ trụ thanh đồng truyền tới khi trước.

Với lại... Khi giọng nói này vang lên, Đoàn trưởng, Bạch Lang và Lạc Tinh Thần đều nhìn sang.

"Chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Xảy ra chút phiền phức, thể không rõ kia đã chạy mất."

Giọng kia nói với vẻ ngượng ngùng.

"Cái gì! Chạy mất!"

Liễu Bình không nhịn được mà hét lên.

"Bởi vì nó thừa nhận mình thất bại, còn đánh cược với chúng ta, nói chúng ta chắc chắn không thể nhắm mắt lại đếm ngược hai trăm... Quên đi, đây là lỗi của chúng ta, cho nên chúng ta lập tức tới tìm ngươi, hi vọng người và các bạn của ngươi có thể bắt nó trở về."

Giọng nói kia nói.

"Chẳng lẽ nó còn chưa trở về thế giới của nó?"

Liễu Bình hỏi.

"Sau khi chúng ta biết đã bị lừa, lập tức đánh thức một Thánh Trụ khác."

Toàn bộ thế giới bỗng hóa thành ánh sáng tản đi.

Một thế giới hư vô xuất hiện trước mắt mấy người.

Trong thế giới này, có một cột trụ thanh đồng khổng lồ dựng đứng tản ra ánh sáng nhạt.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi gặp được một trong Tứ Thánh Trụ thời đại quá khứ: Thánh Trụ - Phong.]

Giọng nói kia nói: "May mắn các ngươi đã nghiên cứu ra thẻ không gian, bởi vậy chúng ta mới có thể đánh thức Thánh Trụ này, lực lượng của nó đã trải rộng hư không và toàn bộ thế giới chân thật."

"Sẽ phát sinh cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Bất cứ tồn tại nào muốn rời khỏi phạm vi hư không và thế giới chân thật, đều sẽ bị kéo một Cánh cửa Thế Giới."

Lời vừa nói xong.

Một cánh cửa thanh đồng xuất hiện trước mặt bốn người.

Giọng nói kia nói: "Nó cần phải chiến thắng người mà chúng ta đã chọn, mới có thể rời khỏi nơi đây."

"Như vậy, ai trong số các ngươi vào chiến đấu với nó?"

"Chỉ một người được vào thôi sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, đây là chiến đấu tuyệt đối công bằng, người thắng có thể rời khỏi Cánh cửa Thế Giới, đi tới bất cứ vị trí nào mà mình muốn."

Giọng nói kia nói.

Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, lại nghe được giọng nói của Đoàn trường truyền tới từ phía sau:

"Để ta vào đi."

Hắn ta nhanh chân bước tới cánh cửa thanh đồng, nói: "Thỏ Tử còn quá nhỏ, Bạch Lang cần được bảo vệ mới có thể phát huy thực lực mạnh mẽ, mà năng lực của ta khá cân đối, đủ để ứng đối Thể không rõ."

"Đoàn trưởng, không sao thật chứ?"

Liễu Bình hỏi.

"Yên tâm đi, ta sẽ mang theo thi thể của Thể không rõ kia trở về."

Đoàn trưởng nói.

"Được, vậy thì nhờ ngươi."

Liễu Bình nói.

Đoàn trưởng đẩy cửa thanh đồng ra, đi vào.

Trong thế giới hư vô chỉ còn lại Liễu Bình, Bạch Lang và Lạc Tinh Thần.

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Chiếc trụ thanh đồng này cũng không phải là trụ thanh đồng mà các ngươi cư trú, tại sao các ngươi lại có thể sử dụng lực lượng của nó?"

"Trên chiếc Thánh Trụ - Phong này, ban đầu cũng có Linh giống với chúng ta tồn tại, thế nhưng có vẻ như chúng nó đã bị giết chết, vĩnh viễn không thể phục sinh."

Giọng nói kia nói.

"Cho nên các ngươi có thể lợi dụng lực lượng của nó?"

Liễu Bình hỏi.

Chương 564: Hiện tại, trở về!

Giọng nói kia nói với giọng ấp úng: "Đáng nhẽ là không thể, thế nhưng chúng ta đã dùng rất nhiều tâm sức, mới miễn cưỡng kích hoạt lực lượng của nó."

"Linh của cây cột này cũng không có ở đây... Như vậy, những Thánh Trụ khác thì sao?"

Lạc Tinh Thần bỗng hỏi.

"Không rõ nữa."

Giọng nói kia trả lời.

"Các ngươi không quan tâm lẫn nhau như thế nào sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Hừ, Linh của ba cây cột khác đều nói chúng ta không đáng tin cậy, còn hợp lại với nhau tiên đoán, nói bộ tộc chúng ta trong tương lai sẽ lơ là sơ suất thả ra Thể không rõ, từ đó dẫn tới thế giới bị hủy diệt."

Giọng nói kia nói với vẻ căm tức.

Liễu Bình, Lạc Tinh Thần và Bạch Lang đều im lặng.

Lạc Tinh Thần lấy một bộ bài ra, xào bài cực nhanh, sau đó rút một tấm thẻ bài ra.

Trên thẻ bài có vẽ một kẻ ngu mặc trang phục đủ mọi màu sắc.

"Nghịch Vị Ngu Giả... vắng mặt... Đoàn trưởng sẽ không chết, thế nhưng sẽ bị quấn vào trong phiền phức."

Lạc Tinh Thần cau mày, nói.

Bạch Lang bỗng giật mình, nói ra: "Cạm bẫy mà ta đặt tại phụ cận Giáo hội đều đã bị kích hoạt, có vẻ như bên ngoài xảy ra chuyện gì đó, ta cần phải đi xem chút."

"Để gã ra ngoài."

Liễu Bình nói.

"Không có vấn đề gì."

Giọng nói kia vang lên.

Trong nháy mắt, Bạch Lang biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Liễu Bình lấy lại bình tĩnh, nói: "Còn hai Thánh Trụ nữa đâu? Ta hi vọng các ngươi buông bỏ thành kiến, tìm kiếm bọn chúng, có lẽ còn kịp cứu Linh trên đó."

Giọng nói kia nói: "Thôi được, chuyện này là do lỗi của chúng ta, hiện tại chúng ta sẽ triệu hồi bọn chúng tới đây.

Thế nhưng các ngươi cần phải chú ý, khi Tứ Thánh Trụ cùng hiện thân, có lẽ sẽ có dị tượng xuất hiện, không cần ngạc nhiên."

"Dị tượng gì?"

Lạc Tinh Thần hỏi với vẻ cảnh giác.

Chỉ cần trò chuyện mấy lần, nàng đã không còn tín nhiệm đối phương nữa.

"Khi Tứ Thánh Trụ cùng xuất hiện, có lẽ sẽ dẫn tới Thần trụ Hư Không hiện lên.

Các ngươi đều là phàm nhân, chỉ cần không nhìn chằm chằm vào nó, cũng sẽ không có chuyện gì."

Giọng nói kia vang lên.

Ngay sau đó... Từng chú ngữ dài dòng khó đọc được nói ra.

Trong thế giới hư vô, dần dần xuất hiện ba hư ảnh hùng vĩ nối liền trời đất.

Ba hư ảnh này dần dần ngưng thực, hiện ra hình dạng của trụ thanh đồng.

Một chiếc trong đó có mây mù lượn lờ.

Chính là Thánh Trụ - Hỏa.

Mà hai trụ thanh đồng còn lại, một cái hiện đầy hoa văn rạn nứt, một cái khác thì có hơi nước mịt mù màu xanh đậm.

Xem ra, hai cái này là Thánh Trụ - Địa và Thánh Trụ - Thủy.

Trong hư không Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Tứ Thánh Trụ Địa, Thủy, Hỏa, Phong đều bị đánh thức.]

[Lực lượng của Tứ Thánh Trụ đang cộng hưởng với nhau, sắp triệu hồi Thần trụ Hư Không xuất hiện]

Ánh mắt Liễu Bình thu lại, hỏi: "Thế nào? Trên những Thần trụ kia có còn Linh hay không?"

Một lát sau... Từ trong Thánh Trụ - Hóa truyền ra tiếng nghẹn ngào: "Không có, hình như bọn chúng đều đã bị diệt sát hoàn toàn... đây đúng là một bi kịch."

Bỗng nhiên... Liễu Bình cảm thấy có một luồng lực lượng khổng lồ kéo hắn, dùng tốc độ vượt xa tưởng tượng rơi xuống phần hư không phía dưới.

Có lẽ chỉ trong một nháy mắt, hoặc là thời gian đã mất đi ý nghĩa.

Tóm lại.

Một giây sau....

Hắn phát hiện mình bỗng chui vào trong một thế giới hoàn toàn tối tăm và hư vô.

Không, đây không phải là thế giới.

Đây mới thật sự là Hư Không! Sau đó, Liễu Bình nhìn thấy một cột trụ thanh đồng.

Đây là một trụ thanh đồng to lớn vượt xa Tứ Thánh Trụ, thậm chí vượt xa cả Thần trụ Luyện Ngục và Vĩnh Dạ, hầu như nó chiếm hết toàn bộ tầm mắt của Liễu Bình, đứng sừng sững tại hư không vô tận.

"Hắn tới."

Một giọng nói vang lên.

Liễu Bình ngẩng đầu, lại thấy bên cạnh trụ thanh đồng, có hai người đang yên lặng lơ lửng.

Một nam một nữ.

Người đàn ông kia đang quan sát hắn một cách tỉ mỉ.

Cô gái thì khoanh tay, nói nhỏ: "Nói xong chuyện này, chúng ta cần phải rời đi ngay lập tức, nếu không sẽ không kịp tới bên kia."

"Ngươi nói đúng."

Người đàn ông đáp xong, bay tới trước mặt Liễu Bình, đưa một tấm thẻ bài cho hắn.

Liễu Bình không nhịn được mà hỏi: "Các hạ là..."

"Không còn kịp rồi!"

Vẻ mặt người đàn ông này trở nên nghiêm túc: "Coi như Thời Gian ở đây, cũng không kịp nói tỉ mỉ, nghe đây:".

"Chẳng mấy chốc mà Tứ Thánh Trụ Hư Không sẽ vỡ vụn, người cần phải thu thập mảnh vỡ của bọn chúng, đồng thời sau khi hoàn thành chuyện này cần phải rời khỏi thế giới chân thực trong đoạn lịch sử này ngay lập tức, nếu không phía bên người sẽ không còn bất cứ hi vọng nào."

Liễu Bình không hiểu ra sao, còn chưa kịp nói cái gì đã thấy trên tay rất đau đớn.

Tấm thẻ bài kia dán chặt bàn tay của hắn, hóa thành đồ án màu đỏ ngòm, nhập vào máu thịt của hắn rồi biến mất không thấy gì nữa.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Trong lịch sử của thế giới chân thật, có một ngày không tồn tại.]

[Nó ở trong tấm thẻ bài này.]

Liễu Bình đang quan sát, lại nghe được người đàn ông kia nói: "Nhớ kỹ, lịch sử chia làm hai con đường, một đường đi về phía 'Hỗn Độn', một con đường khác đi về phía đột sinh, người cần phải đảm bảo con đường bên phía người không xảy ra vấn đề gì, tương lai mới có một tia hi vọng."

"Hiện tại, trở về!"

Người đàn ông kia bỗng đẩy hắn đi.

Liễu Bình bị đẩy bay ra ngoài, trong nháy mắt gia tốc, bay về nơi ban đầu.

Vào khoảnh khắc cuối cùng.

Hắn nhìn về phía hai người kia.

Hai người kia đã biến mất không thấy gì nữa.

Trên trụ thanh đồng sau lưng hai bọn họ, có một bộ Thi thể khổng lồ vẫn luôn bị đóng đinh trên đó.

Toàn thân Thi thể này mặc áo giáp đen, cho dù đã chết mất, vẫn tản ra khí thế khủng bố ngập trời, làm cho người ta cảm thấy run rẩy liên tục.

Chỉ trong chớp mắt... Cảnh tượng toàn bộ biến mất.

Hai chân Liễu Bình rơi xuống đất.

Hắn trở về vùng thế giới hư vô mà Tứ Thánh Trụ hiện lên.

Chương 565: Chính là Lưỡi Đao Hư Vô!

Liễu Bình bỗng mở mắt ra.

Hắn quan sát bốn phía.

Lại thấy Lạc Tinh Thần đang đứng cạnh mình, ngẩng đầu quan sát bốn cột trụ hùng vĩ.

Bạch Lang vừa mới rời đi.

Đoàn trường tiến vào cánh cửa thanh đồng, đang nghĩ cách tóm lại Thể không rõ ý đồ chạy trốn kia.

Mọi thứ đều không khác biệt gì, tựa như là... Từ khi mình đi khỏi Thần trụ Hư Không trở về, thời gian mới bắt đầu lưu động trở lại.

Trên Thánh Trụ - Hóa truyền ra từng đợt tiếng nức nở.

"Hóa ra trong tứ Thánh tộc, chỉ còn bộ tộc chúng ta còn tồn tại, nếu biết các ngươi phải gặp tai nạn, chúng ta sẽ.."

Trên Thánh trụ, giọng nói kia buồn bã nói: "Sớm nên dừng lại việc chơi trốn tìm."

Lạc Tinh Thần nghe không nổi nữa, không nhịn được mà hỏi: "Chẳng lẽ trừ chơi ra, các ngươi không còn chuyện gì cần làm nữa sao?"

Giọng nói kia hơi ngừng lại, mới nhỏ giọng nói: "Coi như xét trong tứ thánh tộc Địa, Thủy, Hỏa, Phong thì bộ tộc chúng ta cũng là tồn tại cổ xưa nhất, chúng ta thông hiểu mọi thứ trên thế giới, đối với chúng ta thì cuộc sống chỉ là một trò chơi mà thôi, thể nhưng khi chúng ta sinh ra đã phải chịu một loại bệnh lạ, nó gọi là..."

"Bệnh khi không còn tìm kiếm thú vui thì sẽ buồn bã mà ngủ mất, nếu như sau khi tỉnh lại vẫn không tìm kiếm thú vui nữa thì sẽ buồn tủi mà chết'."

Lạc Tinh Thần im lặng.

Đối với loại chủng tộc làm cho người khác không còn lời nào để nói, cũng không thể diễn tả được này, người nói cái gì với bọn chúng đều vô dụng.

Liễu Bình lại bị những lời nói này hấp dẫn.

Tồn tại cổ xưa nhất.

Thông hiểu mọi thứ.

Ý nghĩ trong đầu hắn xuất hiện liên tục, bỗng nhiên nói: "Các ngươi đã lợi hại như vậy, ta lại có một việc muốn nhờ ngươi."

"Ngươi nói đi."

Giọng nói kia vang lên.

Liễu Bình lật tay rút Lưỡi đao Hư Vô ra, lắc nhẹ một cái, tách Trấn Ngục đao ra khỏi đao Hư Vô.

Hắn giơ cao trường đao thanh đồng, giơ tới trước Thánh trụ - Hỏa, cao giọng hỏi: "Thanh đao này thiếu mất một vỏ đao, các ngươi có biết phương pháp chế tạo vỏ đao là như nào hay không?"

"Ồ? Nó lại ở trong tay của ngươi sao?"

Giọng nói kia kinh ngạc hỏi.

Ngay sau đó... Trong Hỏa Thánh Trụ vang lên từng đợt xì xào bàn tán.

Một lúc lâu sau... Giọng nói kia vang lên lần nữa: "Chắc hẳn thế giới chân thật đã phát hiện vận mệnh tương lai là hủy diệt, nên nó đã tiêu hao tất cả lực lượng tinh hoa, ngưng tụ ra thanh đao này, muốn dùng nó để bảo vệ toàn bộ thế giới."

"Có thể nói, thanh đao này chính là Linh của thế giới, là ý chí thế giới."

"Cho nên, khi nó vừa xuất thế, cũng đã nhận được danh hiệu "Lưỡi đao bảo hộ chủ thế giới."

Liễu Bình nghe vậy thì rất rung động, hỏi: "Như vậy, làm thế nào mới có thể chế tạo ra một vỏ đao thuộc về nó?"

Trên Hỏa Thánh Trụ, giọng nói kia trả lời: "Thứ có thể chứa đựng thanh đao này, sẽ chỉ tới từ Tứ Thánh Trụ cũng đang bảo vệ thế giới này."

"Vỏ đao của thanh đao này cần được Tứ Thánh Trụ công nhận, mới có thể xuất thế!"

Liễu Bình lại cảm thấy thanh đao trên tay đang run lẩy bẩy.

Từ trong trường đao truyền ra một giọng nói: "Nó nói đúng, chỉ có lực lượng của Tứ Thánh Trụ mới có thể chứa đựng ta, ngươi nhanh hỏi chúng nó nên làm như thế nào.

Liễu Bình lập tức hỏi: "Cần phải làm những gì, mới có thể thu hoạch được sự công nhận của Tứ Thánh Trụ?"

Giọng nói kia lại vang lên từ trên Hỏa Thánh Trụ: "Ngươi tạo ra thẻ không gian vượt thời đại, cống hiến trong lĩnh vực không - thời gian làm cho cả thế giới thăng cấp, Phong Thánh Trụ cũng vì vậy mà hiện lên."

"Ngươi đã đạt được sự công nhận của Phong Thánh Trụ, thế nhưng tiếc rằng bộ tộc cư trú trên Thánh trụ đã biến mất hoàn toàn..."

"Được rồi, chúng ta có thể giúp ngươi, ngươi đi tới trước mặt Phong Thánh Trụ đi."

Liễu Bình theo lời đi tới trước Phong Thánh Trụ.

Mấy giây sau... Giọng nói kia lại vang lên từ Phong Thánh Trụ: "Chúng ta có thể miễn cưỡng giả mạo bộ tộc kia, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Lúc nào cũng có thể."

Liễu Bình giơ Trấn Ngục đao lên, nói.

Giọng nói kia ho nhẹ, rồi lấy giọng điệu trang nghiêm bình thản mà nói: "Thời gian, ngươi là cát lưu động mà chúng sinh không thể cầm giữ, lại là bạn chí thân của ta."

"Trong hư không vô tận, ta dùng cát thời gian ban cho ngươi sự công nhận của Thánh trụ, làm đạo của ngươi có nơi có thể ở lại!"

Từ trên Phong Thánh Trụ truyền ra ánh sáng màu xanh mênh mông.

Những ánh sáng này như là một biển ánh sáng, dần dần hội tụ tại hư không phía trên đỉnh đầu Liễu Bình, rồi ầm ầm lao xuống, bắn thẳng về phía lưỡi đao của Trấn Ngục đao.

"A!"

Liễu Bình nắm chặt trường đao, lớn tiếng hét lên.

Hắn chỉ có thể dùng toàn lực nắm chặt chuôi đao, không cho nó bị ánh sáng vô tận đẩy bay ra ngoài.

Khoảng bảy tám giây sau....

Tất cả ánh sáng đều nhập vào trong lưỡi đao của Trấn Ngục đao, tản ra từng đợt ánh sáng xanh bên ngoài thanh đao.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trong hư không:

[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Phong Thánh Trụ."

[Trường đao có một loại uy năng mới phụ thuộc:]

[Hư Thần.]

[Thuyết minh: Phát động uy năng này, ngươi có thể triệu hồi bản thân người tại một thời không song song khác, chiến đấu giúp người trước khi người xuất đao.]

[Tới từ lực lượng vĩ đại của Phong Thánh trụ.]

Liễu Bình giật mình Khi mình thu hoạch được Trấn Ngục đao, đã từng thấy được uy năng này tại phần thuyết minh của binh khí Hư Thần..

Nó chính là uy năng của vỏ đao! Hiện tại mình đã được uy năng đầu tiên, còn mấy uy năng khác, chắc hẳn cũng cần những Thánh Trụ khác công nhận, mới có thể hiện lên.

Trần Ngục đao run lên, nói: "Thực ra ta sắp không thể chịu đựng nổi nữa, rất nhanh sẽ không thể ngăn cản lực lượng vận mệnh cắn trả ngươi, thế nhưng may mà đạt được uy năng này, nó có thể cho ta nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tăng cường lực lượng của ta"

"Cho nên người còn có thể kiên trì tiếp?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, thậm chí người còn có thể thử lực lượng uy năng của vỏ đao nữa."

Trấn Ngục đao nói.

Liễu Bình hơi tò mò, vung trường đao lên, âm thầm kích hoạt "Hư Thần".

Hư không tách ra.

Một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Liễu Bình.

Hình dáng của nó giống hệt với Liễu Bình, trên tay còn cầm một thanh đao hư vô.

Chính là Lưỡi Đao Hư Vô!

"Đây là chính ta tại thế giới song song sao? Tại sao lại là cái bóng?"

Liễu Bình tò mò hỏi.

Giọng nói kia lại vang lên tại Phong Thánh Trụ: "Đây là ý của chúng ta..."

"Bởi vì mỗi lần ngươi kích hoạt 'Hư Thần, nó bắt được đều là chính người tại thời không song song vừa bị chia tách khi người kích hoạt 'Hư Thần', dù là thực lực hay những thứ khác, đều giống hệt với người, cho nên hắn cần phải xuất hiện với hình thái là cái bóng, bất cứ khi nào đều có thể tiêu tán, để tránh cho luật nhân quả trở nên hỗn loạn."

Chương 566: Kết minh

Liễu Bình lại nhìn về phía thuyết minh trong hư không, phát hiện phần thuyết minh của "Hư Thần"

lại thêm nửa câu nữa:

[Hư Thần.]

[Thuyết minh: Khi kích hoạt uy năng này, ngươi có thể triệu hồi chính người tại thời không song song, chiến đấu giúp người trước khi người xuất đao, cũng có thể tiêu tán bất cứ khi nào mà người muốn.]

Liễu Bình gật đầu, nói: "Như vậy, ta nên làm cái gì để đạt được những Thánh trụ khác công nhận?".

Giọng nói kia nói: "Ngươi muốn đạt được sự công nhận của Hỏa Thánh Trụ, cần phải đạt được chúng ta công nhận."

"Ta phải làm thế nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Ngươi chờ một lát."

Từ trên trụ thanh đồng truyền ra những tiếng xì xào bàn tán, giống như những tồn tại đang cư trú trên trụ thanh đồng đang bàn luận điều gì đó vậy.

Một lát sau... Giọng nói kia ho nhẹ, nói: "Nếu như kết cục của thế giới này là hủy diệt, người cần phải tìm tới một nơi ở mới giúp chúng ta.

Chỉ cần người thề sẽ làm được điều này, chúng ta sẽ ban cho ngươi sự công nhận của Hỏa Thánh Trụ."

Lạc Tinh Thần đứng bên người Liễu Bình, âm thầm truyền âm: "Đám tồn tại này không đáng tin cậy, người cần nghĩ rõ ràng."

Liễu Bình hỏi: "Các ngươi đã mạnh như vậy, chẳng lẽ còn cần gửi hi vọng nơi ta?"

"Không có cách nào cả, là do người không biết kẻ địch khủng bố tới mức nào... ngươi có thể đáp ứng chúng ta hay không?"

Giọng nói kia hỏi với vẻ hồi hộp.

"Thế nhưng ta chỉ là một Thẻ bài sư cấp 43."

Liễu Bình nói.

Giọng nói kia nghiêm túc nói: "Thế nhưng người có được danh hiệu 'Mộ Quang chi Ủng, trong tương lai, ngươi chắc hẳn đã từng làm được chuyện mà vô số người đều chưa từng làm được, chúng ta đi theo ngươi bởi vì ngươi là ánh sáng duy nhất trong hủy diệt."

"Tốt, ta đáp ứng."

Liễu Bình nói.

Việc khẩn cấp bây giờ là chế tạo vỏ đao, nếu như có được vỏ đao, vận mệnh cắn trả sẽ không xảy ra, chính mình mới có cơ hội đi làm càng nhiều chuyện hơn! Về phần tộc đàn trên Hỏa Thánh Trụ này, lực lượng lẫn tri thức của bọn chúng đều rất kinh người.

Cùng lắm thì có việc sẽ hỏi bọn chúng, thế nhưng không giao việc cho chúng đi làm.

Điều này cũng có thể được! Trên Thánh trụ, giọng nói kia trở nên vui vẻ: "Tốt, chúng ta sẽ kích hoạt Hỏa Thánh Trụ... chờ đã, nơi này là Phong Thánh Trụ, chúng ta cần trở về Hỏa Thánh Trụ, ngươi cũng tới đi."

Liễu Bình xoay người, đi vào trước Hỏa Thánh Trụ bị mây mù che phủ.

Một giọng nói từ trên Hỏa Thánh Trụ vang lên, âm điệu như ca hát: "Cuối cùng cũng tới thời điểm này, trước khi Thánh trụ bị hủy diệt, chúng ta nhận được một lời hứa."

"Tứ Thánh Trụ cần dựa vào lực lượng của tộc chúng ta, mới có thể truyền thừa tới tương lai."

"Mà chúng ta cũng ban cho Mộ Quang Giả kỳ tích mà hắn hi vọng."

Tất cả mây mù tản đi.

Trên trụ thanh đồng xuất hiện vô số nhà gỗ, vườn hoa, dòng sông, cây cối, bãi cỏ và mộ bia.

Những thứ này như bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, xoay chung quanh trụ thanh đồng, liên tục xoay quanh mà lên, hầu như hiện đầy thân trụ.

Tới cùng là loại lực lượng nào, mới có thể làm được tới mức này? Liễu Bình quan sát một cách tỉ mỉ.

Phía dưới những chiếc nhà gỗ kia, đều có tấm ván gỗ dài mảnh được đóng đinh trên thân trụ.

Toàn bộ trụ thanh đồng đều có vô số đinh dài rỉ sét.

Tất cả mọi thứ đều bị đóng trên thân trụ.

Trong những kiến trúc này, có từng nhóm sinh vật hình người kích thước nhỏ bé, sau lưng còn có đôi cánh chim bay múa liên tục.

Một người tí hon đội vương miện, ngồi trên bảo tọa do tảng đá xếp thành, một tay cầm ly kem ly đã ăn một nửa, một tay khác thì gãi bàn chân, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Mộ Quang Giả, từ giờ trở đi, chúng ta coi như đã kết đồng minh."

"Không có vấn đề."

Liễu Bình nói.

Tất cả người tí hon đều hoan hô.

Người tí hon đội vương miện gật đầu, rút ra một chiếc gậy nhỏ bẩn thỉu phía dưới vương tọa, chỉ vào Liễu Bình, nói: "Hôm nay, tại nơi này, tộc Yêu Tinh chúng ta quyết định ban cho ngươi lực lượng của Hỏa Thánh Trụ."

Nó vừa nói xong.

Trụ thanh đồng bắt đầu vang lên những âm thanh nhỏ.

Ánh sáng như ngọn lửa màu đỏ thẫm từ trong cột trụ tản ra, chiếu sáng toàn bộ thế giới hư vô.

Thế giới bị luồng sáng đỏ chiếu sáng.

Ánh sáng đỏ thẫm như dung nham sôi trào nhập vào trong Trấn Ngục đao, làm cho bề ngoài của nó dát lên một tầng đỏ máu.

Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Hỏa Thánh Trụ.]

[Trên trường đao có một uy năng mới phụ thuộc:]

[Luân Chuyển]

[Không nhận bất cứ tổn thương nào bởi đòn tất trúng, mọi tổn thương đều do pháp thuật phòng ngự hoặc vật phẩm tiếp nhận]

[Tới từ lực lượng vĩ đại của Hỏa Thánh Trụ.]

Trấn Ngục đao phát ra tiếng reo hưng phấn.

Liễu Bình hiểu ý, đưa mắt về phía Thủy Thánh Trụ và Địa Thánh Trụ, hỏi: "Ta cần làm cái gì mới có thể đạt được sự công nhận của hai Thánh trụ này?"

Vua Yêu Tinh nói: "Thủy Thánh Trụ biết được mọi tri thức và bí mật trên thế gian, ngươi cần phải nói cho nó biết mười tri thức hoặc bí mật mà nó không biết, mới có thể thu hoạch được lời chúc phúc của nó.".

Liễu Bình suy nghĩ một lát, đi tới cạnh Thủy Thánh Trụ, nói: "Trong tương lai, lực lượng hệ thần bí sẽ xuất hiện dưới hình thức thẻ bài, cung cấp lực chiến đấu mạnh mẽ cho mọi người."

Thủy Thánh Trụ không phản ứng chút nào.

"Vô dụng, Thủy Thánh Trụ còn được gọi là Toàn Tri Trụ (trụ biết tuốt, hừm hùm)."

Vua Yêu Tinh lắc đầu, nói: "Những tri thức xuất hiện trong tương lai, nó cũng biết, nó biết toàn bộ kiến thức trong quá khứ lẫn tương lai, toàn bộ tri thức và bí mật đều không thoát khỏi cảnh bị nó ghi chép lại."

"Nó biết mọi thứ?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng."

Vua Yêu Tinh nói.

"Như vậy, chẳng phải là chúng ta muốn biết cái gì cũng có thể hỏi nó rồi?"

Liễu Bình hỏi.

Vua Yêu Tinh nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lộ ra nét thương hại, nói: "Không nên hỏi nó bất cứ vấn đề gì, đồng minh của ta, nếu không người sẽ bị phá sản."

"Nói như vậy, giá cả còn rất cao..."

Liễu Bình thở dài, chậm rãi bước đi trước Thủy Thánh Trụ.

Đây là cột trụ biết được mọi thứ.

Nếu như đã biết được mọi thứ, vậy thì tìm đâu ra mười tri thức hoặc bí mật mà nó không biết chứ? Liễu Bình ngẫm nghĩ vài giây, bỗng dừng lại.

Đúng vậy.

Chỉ có tri thức mà trong quá khứ lẫn tương lai đều chưa từng xuất hiện, mới phù hợp yêu cầu.

Liễu Bình xoa tay.

Hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ tri thức nào vẫn chưa từng xuất hiện.

Một giây... Hai giây... Hắn nghĩ tới đáp án.

Đó chính là hiện tại.

Chỉ có hiện tại.

Đó nhất định phải là tri thức hoàn toàn mới, chỉ xuất hiện tại hiện tại!

Chương 567: Vỏ đao Tứ Thánh Trụ

"Vừa lúc ta đã nắm giữ Hồn lực, có thể dùng để kích thích toàn bộ lực lượng thuật pháp của các văn minh khác nhau, thế nhưng chưa bao giờ thâm nhập thử nghiệm cả..."

"Dùng lực lượng nguyên tố, ngưng tụ quả cầu lửa!"

Hắn niệm chú ngữ.

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Người tiêu hao 0.5 điểm Hồn lực, kích hoạt ma pháp cấp thấp.]

Liễu Bình xòe tay ra.

Vù...

Một quả cầu lửa nóng bỏng lớn chừng quả đấm xuất hiện trên lòng bàn tay Liễu Bình.

"Đây là Hỏa Cầu thuật của văn minh ma pháp, là Toàn Tri Trụ, chắc hẳn người đã biết mọi tin tức của nó."

"Thế nhưng đây cũng không phải là trọng điểm."

Hắn nâng tay khác lên, sử dụng pháp quyết.

Một con rồng do lửa ngưng tụ xuất hiện trong hư không tăm tối, bay múa vài vòng trên bầu trời.

Liễu Bình điều khiển thủ quyết, quát khẽ: "Nuốt!"

Con rồng lửa sinh động như thật kia bay thấp xuống, mở miệng rộng, nuốt quả cầu lửa trên tay Liễu Bình xuống.

Liễu Bình nhắm mắt lại, thủ quyết trên hai tay biến ảo, đồng thời lẩm bẩm: "Dùng lực lượng nguyên tố, ngưng tụ quả cầu lửa!"

Con rồng lửa kia xông lên bầu trời, liên tục bay múa, bỗng nhiên dùng giữa không trung, há miệng phát ra tiếng gầm về một vùng tăm tối trong hư không.

Trong chốc lát.

Từng quả cầu lửa cháy hừng hực từ trong miệng rồng phun ra ngoài.

Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ con rồng đều biến mất.

Nó hóa thành quả cầu lửa bay đầy trời, bay vụt tới sâu trong hư không, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.

Liễu Bình nhìn qua Thủy Thánh Trụ, nói: "Đây là thuật pháp mà ta vừa sáng tạo, kết hợp Hỏa Long Quyết của văn minh tu hành và Hỏa Cầu thuật của văn minh ma pháp với nhau."

"Thuật này chưa từng xuất hiện trong quá khứ lẫn tương lai, nó chỉ xuất hiện tại nơi này, với lại ta đảm bảo trong tương lai cũng không ai sử dụng nó."

"Chắc hẳn loại thuật pháp này, có thể coi như là một kiến thức mới nói cho nó biết."

"Thử xem đi!"

Vua Yêu Tinh nói.

Liễu Bình đi tới một bên Thánh Trụ, phối hợp với thủ quyết giảng giải phương pháp thi triển thuật pháp một lần, sau đó nghiêm túc nói: "Thuật này có tên là: "

"Kết cục bi thảm của Hỏa Long bị tiêu chảy nặng do ăn quá nhiều."

Thủy Thánh Trụ lay động nhẹ.

Vua Yêu Tinh bỗng đứng dậy từ vương tọa, lớn tiếng nói: "Có tác dụng! Nó công nhận thuật pháp do người sáng tạo!"

Liễu Bình phấn chấn.

"Tên của thuật thứ hai ta cũng đã nghĩ kỹ, cứ gọi là: "

"Vì để Trấn Ngục đạo thu hoạch được vỏ đao âu yếm cho nên sáng tạo ra thuật thứ hai."

Lạc Tinh Thần cảm thấy hứng thú, hỏi: "Như vậy, thuật này là như thế nào?"

"Ta vẫn chưa nghĩ ra."

Liễu Bình đi tới đi lui một vòng, rồi mới vỗ tay.

Sau lưng hắn, bóng ma vẫn luôn theo sát hắn cũng cùng vỗ tay.

Đây là Liễu Bình tới từ thế giới song song do "Thần Hư"

sáng tạo ra.

Trong tương lai, chưa từng có người nào tìm được vỏ đao.

Cho nên cũng không có bất cứ người nào lợi dụng "Thần Hư"

sáng tạo ra bất cứ thuật pháp nào.

Hoàn mỹ! Liễu Bình nói: "Nhìn kỹ, thuật này là như vậy."

Hắn và cái bóng phía sau đều cùng giơ trường đao lên.

Cách Không Tràm - Song Trọng Bạo! Từ trên song đao truyền ra từng trận gợn sóng vô hình, va chạm lẫn nhau, tạo ra bão đao sắc bén hoàn toàn hỗn loạn vô tự.

Thủy Thánh Trụ lại phát ra từng đợt tiếng vang nhỏ.

"Có tác dụng, Liễu Bình!"

Lạc Tinh Thần giơ ngón tay cái, nói.

Đứa nhóc này một lời không nói lại sáng tạo ra thuật pháp.

Đây là thiên tài cỡ nào chứ! Vua Yêu Tinh đứng dậy khỏi bảo tọa, cao giọng nói: "Ngay cả Thủy Thánh Trụ đều giải quyết được, xem ra có hi vọng!"

Đám yêu tinh cũng vỗ tay.

Liễu Bình mỉm cười, nói: "Nếu "Thần Hư' đã sinh ra ta trong thế giới song song, là chuyện chưa từng xuất hiện, như vậy chuyện này cũng quá dễ làm mà."

Sau đó... Hắn cùng cái bóng của hắn phối hợp một cách hòa hợp, một hơi sáng tạo mười thuật pháp hoàn toàn mới.

"Đáng tiếc, một vài thuật pháp trong này rất không tệ, về sau không thể dùng chúng nó nữa sao?"

Lạc Tinh Thần hỏi.

"Không sao cả, về sau lại sáng tạo thuật pháp mạnh hơn."

Liễu Bình nói.

Khi hai người nói chuyện, Thủy Thánh Trụ tản ra luồng sáng màu xanh đậm, tản ra toàn bộ thế giới hư vô, làm cho mọi thứ trở nên như mộng như ảo.

Vua Yêu Tinh bay ra ngoài, rơi xuống trên Thủy Thánh Trụ, che miệng, bắt chước một loại giọng điệu tràn ngập trí tuệ nào đó: "Lấy tri thức và bí mật của vạn vật và chúng sinh là biển, ta tán thành hành động của ngươi, cũng ban cho ngươi chúc phúc bí mật nhất, thâm sâu nhất."

Vừa dứt lời.

Ánh sáng tản khắp hư không liên tục phun trào, tụ tập lại một cách dịu dàng, hoàn toàn bám lên lưỡi đao của Trấn Ngục đạo.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:

[Trường đao: Trấn Ngục của người đã thu được chúc phúc của Thủy Thánh Trụ.]

[Một loại uy năng mới đã phụ thuộc trên trường đao.]

[Giam Mặc.]

[Người cầm đao này, có thể nghe nói mọi bí mật, không cần sợ hãi.]

[Tới từ lực lượng vĩ đại của Thủy Thánh Trụ.]

Tên trường đao đã phụ thuộc ba loại lực lượng, theo thứ tự là Hỏa, Phong, Thủy.

Hiện tại, chỉ thiếu chúc phúc của Địa Thánh Trụ mà thôi! Vua Yêu Tinh vừa mới bay trở về Hỏa Thánh Trụ, cao giọng hét lớn: "Ta không thể tin nổi, đã bao nhiêu năm rồi, lại có thể chính mắt nhìn thấy vỏ đao Trấn Ngục sinh ra!"

Nó còn kích động hơn cả Liễu Bình nữa.

"Chỉ còn lại Địa Thánh Trụ, xin hãy nói cho ta biết."

Liễu Bình nói.

Đám người cùng nhìn tới.

Thánh trụ đầy vết rạn có vẻ như cũng đã cảm ứng được cái gì đó, bắt đầu phát ra những tiếng vang nhỏ.

Thế nhưng khi nó vừa mới kêu vang, những vết rạn phía trên thân trụ lại bắt đầu lan tràn phức tạp hơn.

Nét mặt Vua Yêu Tinh biến đổi, lớn tiếng nói: "Nhanh! Ba cột trụ khác công nhận cùng chúc phúc đã làm cho nó bắt đầu công minh, nó sắp vỡ vụn, người cần phải hoàn thành yêu cầu của nó ngay lập tức!"

"Mặt đất chứa đựng mọi thứ."

"Liễu Bình, người cần phải tìm tới đồ vật không thuộc thế giới chân thật, chôn nó xuống phía dưới Địa Thánh Trụ, trợ giúp nó kích hoạt lần chúc phúc cuối cùng!"

Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Liễu Bình, hắn vội vàng hỏi: "Cái thứ gì là vật không thuộc thế giới chân thật?"

Vua Yêu Tinh nói nhanh: "Là thứ dù là quá khứ hay là hiện tại, tương lai đều chưa từng chôn xuống mặt đất! Ngươi cần phải tìm tới nó!"

Nó vừa nói xong.

Trên Địa Thánh Trụ, những vết rạn kia lại tiếp tục lan tràn.

Thần Thánh trụ bắt đầu lay động, thế nhưng vẫn luôn phát ra những tiếng vang.

Nó cũng đang thúc giục nhanh chóng vậy! Liễu Bình bỗng quay đầu nhìn về phía cửa thanh đồng.

Trong của thanh đồng, có thể không rõ không thuộc về thế giới này.

Nếu như Đoàn trưởng có thể chiến thắng Thể không rõ kia... Thi thể của nó rất phù hợp yêu cầu! Thế nhưng... Thế nhưng... Đoàn trưởng vẫn chưa đi ra.

Thân hình Liễu Bình bay qua, rồi bay thấp xuống phía dưới Địa Thánh Trụ.

Tiếng vang của Thánh Trụ càng thêm gấp rút.

Nó sắp không chịu đựng nổi nữa! Liễu Bình bỗng có một ý nghĩa Có vẻ như, cái trụ này đang muốn nói với mình cái gì đó... Cảnh tượng trước mắt bỗng biến mất.

Liễu Bình như đang chứng kiến một cảnh tượng... Thi thể khổng lồ mặc áo giáp đen bị đóng đinh trên Thần trụ Hư Không kia đã sống lại.

Nó tránh thoát toàn bộ trói buộc, bám vào Thánh trụ mà leo lên phía trên.

Trong bóng đêm và hư không vô tận, tốc độ của nó càng ngày càng nhanh.

Mục tiêu của nó là đỉnh của Thần trụ! Thế giới chân thật ở tại nơi đó!

Chương 568: Nghênh chiến!

Trong khoảnh khắc.

Tất cả cảnh tượng đều biến mất.

Liễu Bình cũng hạ quyết tâm.

"Cám ơn người đã nói cho biết những điều này, xem ra đã không thể do dự, cần phải để cho Trấn Ngục đao thu được vỏ đao phù hợp với nó."

Hắn lấy xuống một vật từ bên hông.

Gấu trúc.

Nó chính là tù phạm bị một bộ bài "Nơi Lưu Vong"

phong ấn.

Thế giới loài người chỉ giam giữ nó mà thôi.

"Làm gì vậy? Tới lượt ta ra sân phát huy tác dụng sao?"

Gấu trúc hưng phấn hỏi.

"Đúng vậy, chưa từng có kẻ nào chôn được người, chúng ta cần chôn một lát."

Liễu Bình nói.

Hắn đào một hố đất phía dưới Địa Thánh Trụ, bỏ gấu trúc vào, sau đó lại lấp đất lên.

Ngay sau đó..

Cả vùng đều chấn động Địa Thánh Trụ bỗng hiện lên ánh sáng màu vàng óng.

Vua Yêu Tinh lướt qua, có vẻ như sợ Địa Thánh Trụ vỡ vụn vậy, cũng không dám leo lên Thánh trụ, chỉ dám đưa tay đặt lên Thánh Trụ, nói: "Mặt đất chứa đựng mọi thứ, dung nạp mọi thứ, sinh ra mọi thứ."

"Phàm nhân, ta sẽ phóng xuất lực lượng, chúc phúc cho người và trường đao của ngươi."

Nó vừa nói xong.

Ánh vàng xông lên bầu trời đêm, rồi lao thẳng vào người Liễu Bình và Trấn Ngục đao.

Trong khoảnh khắc đó.

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Trường đao: Trấn Ngục của ngươi đã thu được chúc phúc của Địa Thánh Trụ.]

[Trường đao đã thu hoạch được vỏ đao.]

[Vỏ đao này có thể tiếp nhận toàn bộ uy năng của thanh đao, đó chính là ân huệ của đại địa.]

[Tới từ lực lượng vĩ đại của Địa Thánh Trụ.]

[Đã tập hợp đủ lực lượng của Địa, Thủy, Hỏa, Phong.

Tứ Thánh Trụ đã chế tạo vỏ đao này cho ngươi.]

[Vỏ đao này có ba uy năng là 'Giam Mặc', 'Luân Chuyển', 'Hư Thần, cũng đã hoàn toàn xuất hiện.]

[Vận mệnh cắn trả đã bị loại bỏ hoàn toàn.]

[Ngươi đã trở thành chủ nhân chân chính của Trấn Ngục đao.]

Đây là một vỏ đao màu xanh đen.

Trên vỏ đao có sương mù bốn màu lượn lờ, bọn chúng lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng khi người ta quan sát cẩn thận, lại không nhìn thấy gì cả.

Khi Trấn Ngục đao cắm vào trong, hư không xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ:

[Đạo đã về vỏ.]

[Lực lượng Tứ Thánh Trụ trong vỏ đao đã kích hoạt.]

[Ngươi có thể sử dụng Giam Mặc, Luân Chuyển', 'Hư Thần'.]

Liễu Bình thắt đao tại bên hông, ánh mắt lại chuyển tới Địa Thánh Trụ.

Hắn nói nhỏ: "Cảnh tượng mà người truyền cho ta... là sự kiện đang phát sinh, đúng không?"

Địa Thánh Trụ sừng sững bất động.

"Ngươi thấy được cái gì?"

Lạc Tinh Thần hứng thú, hỏi.

Liễu Bình đang định nói chuyện, lại cảm thấy lay động mạnh.

Toàn bộ thế giới hư vô như bị thứ gì xung kích, lắc lư liên tục như là động đất vậy.

Tất cả mọi người đều bay lên, lơ lửng giữa không trung.

"Nó sắp nát!"

Vua Yêu Tinh hét lớn.

Địa Thánh Trụ lung la lung lay, vết rạn bên ngoài càng dày hơn, cuối cùng... Toàn bộ Thánh trụ đều nổ vang sụp đổ.

Mảnh vỡ của Thánh trụ rải xuống đất, chất đống một chỗ.

Một luồng sương mù nhạt hiện lên phía trên đống mảnh vỡ, liên tục cuồn cuộn, sôi trào, cuối cùng hóa thành một màn hình to lớn.

Trong bóng đêm hư không vô tận, một Thần trụ đứng sừng sững bất động.

Một người khổng lồ mặc chiến giáp màu đen đang bò lên phía trên Thần trụ.

Bỗng nhiên... Người khổng lồ hơi dừng lại, nhìn về phía bóng đêm hư không vô tận.

Những người nhìn tới màn hình cũng có thể nhìn thấy, người khổng lồ này đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn và vặn vẹo, làm cho không thấy rõ mặt mũi của nó là gì, thế nhưng đám người Liễu Bình lại sinh ra một cảm giác rất quái dị.

Nó đang nhìn chúng ta.

Đúng vậy.

Nó phát hiện chúng ta! Người khổng lồ rít gào, nói: "Bắt đầu tiến hành diệt vong toàn bộ linh hồn."

Nó vừa nói xong.

Từng lớp vảy màu đen từ trên người người khổng lồ khoác giáp rớt xuống.

Những mảnh vảy đen này vừa bay đi, vừa hóa thành các loại quái vật khổng lồ lại quỷ dị.

"Thể không rõ!"

Lạc Tinh Thần thất thanh nói.

Đám thể không rõ dùng tốc độ cực nhanh xẹt qua hư không tăm tối, bay về phía đỉnh của Thần trụ Hư Không.

Tất cả sương mù đều tiêu tán.

Cảnh tượng cũng biến mất.

"Thế giới chân thật sẽ bị hủy diệt thật sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Không đơn giản như vậy!"

Vua Yêu Tinh nhảy dựng lên, hét lớn.

"Còn có cách nào nữa sao?"

Liễu Bình hỏi.

Vua Yêu Tinh nói: "Khi trước chúng ta đã lợi dụng lực lượng của Hỏa Thánh Trụ, đã thiết lập một quy tắc mới tại thế giới chân thật: "

"Sau khi toàn bộ Thể không rõ giáng lâm, chỉ có thể hoạt động trong một khu vực nào đó, không thể xưng bá toàn bộ thế giới!"

Liễu Bình bỗng nhớ tới.

Khi trước, mình vừa gặp mặt chúng nó, tại phía sau giảng đường, bọn chúng đã lợi dụng lực lượng của Hỏa Thánh Trụ, thiết lập quy tắc này.

Vẫn còn hi vọng! Liễu Bình nói: "Chúng ta cần phải trở lại thế giới chân thật ngay lập tức, nghĩ cách ứng đối nhũng Thể không rõ kia tấn công!"

Vua Yêu Tinh nhảy lên, bay tới Phong Thánh Trụ, lớn tiếng nói: "Chờ ta kích hoạt lực lượng của Phong Thánh Trụ!"

Nó vỗ mạnh lên Thánh trụ, quát: "Dựa vào lực lượng của Phong Thánh Trụ, thiết lập quy tắc thế giới là: "

"Mỗi lần chỉ có một Thể không rõ có thể tiến vào thế giới chân thật!"

Ngay sau đó, Vua Yêu Tinh lại bay tới Thủy Thánh Trụ, vỗ mạnh rồi lớn tiếng nói: "Thiết lập: Thể không rõ không thể biết được tình huống của Thể không rõ khác là như thế nào."

Nó bay thấp tới trước đống mảnh vỡ của Địa Thánh Trụ, lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc, nếu như Địa Thánh Trụ vẫn còn, chúng ta hoàn toàn có thể cấm tuyệt toàn bộ lực lượng không rõ."

Liễu Bình suy nghĩ vài giây, nói: "Quy tắc thế giới do Tứ Thánh Trụ thiết lập, không thể đánh vỡ sao?"

Vua Yêu Tinh nói: "Không, có một hạn mức cao nhất, một khi Tứ Thánh Trụ không thể thừa nhận nổi thì bọn chúng đều sẽ vỡ vụn, thế nhưng hiện tại chúng ta đã không có cách nào khác cả, chỉ có thể hi vọng trước khi tình huống đó xuất hiện, có thể chiến thắng hết thảy kẻ địch!"

Liễu Bình bỗng nhớ tới hai người mình gặp phải trong hư không.

Bọn họ căn dặn mình, cần phải thu thập được mảnh vỡ của Tứ Thánh Trụ... Liễu Bình bay tới trước đống mảnh vỡ của Địa Thánh trụ, vung tay lên, thu hồi toàn bộ mảnh vỡ.

Lạc Tinh Thần rút một tấm thẻ bài ra, ném ra ngoài.

Bụp! Hư không tách ra một cái khe, dần dần mở rộng, hiện ra cảnh tượng thế giới chân thật bên ngoài.

Toàn bộ thế giới, mỗi một địa phương đều bị động đất kinh khủng ảnh hưởng.

Phòng ốc sụp đổ.

Nhà cao tầng gãy vỡ.

Sóng thần cao tới mấy trăm mét xuất hiện trên biển.

Ầm...

"Chúng ta sẽ ở nơi đây duy trì Thánh Trụ, các ngươi hãy ra ngoài nghênh địch!"

Vua Yêu Tinh nói.

"Được."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần bay ra ngoài, lại rơi xuống đại sảnh của Giáo hội Khoa Học.

Lạc Tinh Thần tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, nói: "Thể không rõ đầu tiên sẽ giáng lâm tại trung tâm thành phố, xem ra người khổng lồ kia thật sự biết được chúng ta vừa mới nhìn trộm nó."

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Một tiếng rít sắc nhọn truyền tới: "Giải khai pháp tắc hạn chế của Tam Thánh Trụ ngay lập tức, nếu không ta sẽ làm cho các người biết cái gì gọi là đau đớn cùng tuyệt vọng vô tận."

Liễu Bình và Lạc Tinh Thần mở cửa lớn ra, nhìn tới cảnh tượng bên ngoài.

Chương 569: Ngươi đã tăng lên cấp 50

Tại quảng trường trung tâm thành phố, mặt đất đã bị xé rách, tạo thành một hố sâu không đáy.

Một cây đại thụ màu đen có rất nhiều trái cây từ trong hố sâu vươn ra.

Phóng tầm mắt nhìn tới, mỗi một trái cây màu đen trên đại thụ đều là một cái đầu quỷ Khi Liễu Bình và Lạc Tinh Thần xuất hiện, tất cả đầu lâu đều quay tới, nhìn chằm chằm vào hai người.

"Ta chưa bao giờ thấy loại sinh vật này."

Lạc Tinh Thần lẩm bẩm.

Liễu Bình không nói chuyện.

Hắn nhớ tới Đoàn trưởng đã tiến vào cánh cửa thanh đồng.

Cũng không biết tình trạng của Đoàn trưởng ra sao, có thể chiến thắng Thể không rõ kia hay không.

Đại thụ treo đầy đầu người phát ra những tiếng vù vù: "Trên thân các ngươi tản ra lực lượng đột sinh' của hệ thần bí, xem ra các ngươi chính là tồn tại mạnh nhất trên thế giới này."

Liễu Bình đang định bước lên trước, lại bị Lạc Tinh Thần ngăn cản.

"Bộ bài lẫn sách thẻ của người đều không có bên người, trận chiến này hãy giao cho ta đi."

Lạc Tinh Thần nói.

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại lùi về phía sau một bước, đặt tay lên vỏ đao.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Ngươi đã thả ra uy năng: Hư Thần của Vỏ đao Tứ Thánh Trụ.]

Ngay sau đó... Sau lưng Liễu Bình lại có một cái bóng xuất hiện.

Cái bóng đó hóa thành hình người, cùng đi theo Lạc Tinh Thần nghênh đón cái cây kia.

Lạc Tinh Thần liếc hắn.

Hắn giải thích: "Đây là ta trong một thế giới song song khác, thực lực giống hệt với ta, chỉ không có Trấn Ngục đạo lẫn Vỏ đao Tứ Thánh Trụ mà thôi, hắn sẽ kề vai chiến đấu với ngươi."

Cái bóng cũng nói: "Đúng vậy, ta sẽ không bị giết chết, cùng lắm thì chỉ bị tiêu tán mà thôi."

"Cũng được, mang theo một chức nghiệp trị liệu, cũng có thể sống lâu hơn chút."

Lạc Tinh Thần nói.

Lúc này, đại thụ cũng phát ra những tiếng ầm ầm: "Nói lần cuối cùng, giải khai quy tắc do Thánh trụ thiết lập, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi sa vào đau đớn tới tận vĩnh hằng!".

"Ngươi nói nhảm nhiều quá."

Ánh mắt Lạc Tinh Thần trở nên lạnh lùng, đưa tay đặt trên sách thẻ.

Vù... Một tấm thẻ bài được rút ra, hóa thành một luồng sáng lướt qua trời cao, cắm vào một tấm xi măng ngay trước mặt đại thụ.

Trên tấm thẻ bài này không có thứ gì khác, chỉ có một mặt trời tản ra ánh sáng chói mắt.

Lạc Tinh Thần lại rút một tấm thẻ bài khác ra, đặt trước mặt mình.

"Để ta xem tiêu chuẩn của ngươi là gì."

Nàng nói nhỏ.

Trong nháy mắt, hai quả cầu khổng lồ cùng xuất hiện.

Quả cầu khổng lồ trước mặt đại thụ treo đầy đầu lâu màu đen tựa như một mặt trời, chiếm cứ gần như toàn bộ quảng trường, hầu như trong nháy mắt đã thiêu cháy toàn bộ vật chất xung quanh thành tro tàn.

Mà trước mặt Lạc Tinh Thần lại có một lỗ đen, ngăn cản nhiệt độ hừng hực, làm cho Lạc Tinh Thần và khu vực sau lưng nàng đều bình yên vô sự.

Vô số đầu người trên đại thụ đều phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Năm giây qua... Mặt trời cỡ nhỏ cùng lỗ đen mới cùng nhau biến mất.

Lại nhìn về phía đại thụ.

Toàn bộ máu thịt của những cái đầu trên đại thụ đều bị thiêu sạch, chỉ để lại xương trắng.

Đại thụ phát ra tiếng gào thét điên cuồng làm người sợ hãi: "Ta sẽ tra tấn linh hồn của các ngươi tới tận vĩnh hằng!"

Từng cái đầu lâu trên cây rơi xuống, hội tụ lại với nhau, tạo thành một con quái vật cồng kềnh hoàn toàn do đầu lâu ghép thành.

Con quái vật cồng kềnh này như một tên mập kỳ dị, bước từng bước về phía Lạc Tinh Thần.

"Như vậy cũng không chết?"

Lạc Tinh Thần kinh ngạc nói.

Nàng lật sách thẻ ra, bắt đầu rút bài.

Mà cái bóng Liễu Bình bên người nàng, bỗng giơ tay lên nói: "Bọn chúng bị thương rồi, như vậy sẽ khiến sức khỏe bọn chúng giảm đi mất."

Ánh sáng thần thánh từ trên cái bóng bay ra ngoài, rơi xuống trên người con quái vật kia.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả đầu lâu đều có máu thịt xuất hiện, lại thu được ngũ quan một lần nữa.

Vết thương trên người bọn nó đã được chữa trị hoàn toàn! Thế nhưng chẳng biết tại sao, con quái vật do bọn chúng tạo thành lại chậm rãi ngừng lại, khom lưng, thở không ra hơi.

Nó không thể chạy được nữa rồi! Liễu Bình đứng trên bậc thang phía xa, đang chăm chú quan sát chiến đấu giữa song phương.

Bỗng nhiên, có từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Cái bóng của ngươi đã thả ra Cứu Tử Phù Thường thuật, thu hoạch được 200.000 điểm Hồn lực từ trên người đối phương.]

[Cái bóng của ngươi là do người thả ra.]

[Ích lợi do cái bóng của ngươi thu hoạch được, nên thuộc sở hữu của ngươi.]

[Ngươi thu được 200.000 điểm Hồn lực.]

Liễu Bình đọc xong, ngẩn người ra.

Đúng vậy, làm sao lại quên mất điều này chứ.

Thể không rõ rất mạnh, thế nhưng chúng nó cũng có thể cung cấp lượng lớn Hồn lực! Trên thực tế, trong đoàn đội này, dù là Mãnh Hổ hay Bạch Lang, Lạc Tinh Thần và Đoàn trưởng thì đều có lực công kích cực mạnh, chỉ là thiếu sót nhân viên trị liệu mà thôi.

Mình là trị liệu giả của trận doanh Thần Thánh, phối hợp với bọn họ thực sự là duyên trời tác hợp mà! Nghĩ tới đây, Liễu Bình phất tay với cái cây kia, nói: "Cố lên, ngươi sẽ giết chết được chúng ta mà, bời vì một đòn vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ lực lượng của chúng ta rồi!"

Đại thụ gầm thét: "Vậy thì cái chết của các ngươi sẽ không xa!"

Nó vừa nói xong.

Lại có tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt Liễu Bình:

[Lời nói của ngươi đã cổ vũ đối phương, ngươi có thể rút ra một lượng Hồn lực nhất định từ trên người đối phương.]

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Liễu Bình: “Hồn lực mà người đạt được đã đủ để tăng lên cấp 50."

"Nhưng hiện giờ người đang ở thế giới chân thật của thời đại quá khứ, không thể sinh ra cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ, cũng không thể thăng cấp kỹ năng, chỉ có thể tăng lên cấp 50."

"Chờ đến khi trở về thời đại vốn thuộc về ngươi, ngươi mới có thể thực hiện chuyện này."

"Tạm thời người chỉ có thể tăng lên các dạng thuộc tính."

"Muốn hoàn thành lần thăng cấp này hay không?"

Liễu Bình không chút do dự mà nói: “Thực hiện."

Cho dù không tăng kỹ năng lên được, nhưng chỉ cần các thuộc tính được gia tăng, cũng có thể trợ giúp hắn toàn lực nghênh chiến vật thể không rõ.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Chúc mừng."

"Ngươi đã tăng lên cấp 50."

"Các thuộc tính hiện giờ của ngươi tăng lên toàn diện, cũng sẽ sinh ra lột xác ở cấp 50."

"Đây là tiết điểm cộng minh với Thần Trụ Vĩnh Dạ."

"Ngươi cần trở lại thời đại của mình, hoàn thành lần cộng minh này thì mới có thể tiếp tục đột phá lên trên."

Liễu Bình lẳng lặng cảm nhận hồn lực trào dâng trên người, hắn tùy tiện rút ra một thẻ bài.

Thẻ bài Thu Hút Sự Chú Ý.

Phanh!

Thẻ bài biến mất.

Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới bắt đầu nhìn thấy chuyện xảy ra trên quảng trường giáo hội Khoa Học.

Một cây đại thụ treo đầy đầu người.

Cùng với....

Lạc Tinh Thần đang chiến đấu với nó.

Bình Luận (0)
Comment