Mấy ngày qua, trời vẫn cao, mây vẫn xanh, thiên tượng cũng chẳng có gì bất
thường, vậy mà ngay tại Thiên Đô, kinh đô Hiên Thiên quốc lại rần rần
dậy sóng,vì một chuyện duy nhất mà người đến kẻ đi ồn ào nói chuyện,
bàn luận sôi nổi, trên Thiên triều cũng vì chuyện này mà gà bay chó sủa, vua quan đấu khẩu gay gắt, nhưng nguyên nhân là gì, cuối cùng chỉ xoay
quanh một người duy nhất, Vu nữ Man vực, Hoan Tâm mà thôi.
Nhưng lúc này đây, nữ nhân đang là tâm điểm của mọi cuộc bàn luận, xào xáo
ấy, lại nghiễm nhiên bàng quan trước cục diện rối rắm mà mình là nguyên
nhân. Ngón tay ngọc ngà mân mê môi đỏ, nàng thư thả nhấp một ngụm trà,
tư thái thoải mái tựa vào yên tọa, để cho hương vị thơm ngào ngạt thanh
mát pha chút đắng chát của trà Long tĩnh luân chuyển trong miệng, nhấm
nháp thưởng thức từ từ hương vị đặc trưng của nó. Đúng là trà ngon, nàng nhẹ nhàng cười.
Bên ngoài, một nha hoàn nhẹ chân bước vào, đứng ngoài rèm thưa, cẩn thận hạ thấp người bẩm báo với nàng. “ Hoan Tâm
tiểu thư, có người của phủ Thừa tướng mang lễ vật đến mong được cầu
kiến.” ánh mắt nàng ta vừa có chút run rẫy vừa có chút sợ sệt, cẩn thận
nhìn người trong rèm, nhìn đến gương mặt xinh đẹp bên trong, nàng ta lại không nhịn được đỏ cả mặt lên. Đẹp như vậy, đến nữ nhân còn si mê huống hồ là nam nhân.
Nha đầu này hôm nay lại cả gan nhìn thẳng nàng? Chắc phải cho nàng ta một bài học mới được, trong đầu nàng nhất thời
nổi lên ý đồ xấu, nghĩ đến không biết nên trêu chọc thế nào đây. Môi đỏ
mân mân, đáp lại nàng ta một câu hỏi. “ Nam nhân hay nữ nhân?” Lại có
người cầu kiến, đến biệt cung này chưa được mười ngày, đã có người lục
tục kéo đến, đều là mấy nữ nhân tài sắc vẹn toàn hơn thua tranh đua vi
trí thánh sủng, một phần lại là đám phu nhân tự nhận am tường nữ đức đến lại muốn thuyết phục nàng nên chia sẻ chút quân ân, còn có một đám
người từ trong Thường cung, trong tay Thái hậu cũng muốn gặp nàng, nàng
cứ như vậy liền trở thành nữ nhân được Thường đế coi trọng, khiến y phải đích thân đến nơi Man vực lạnh lẽo xa xôi đón về.
Nhưng thực
ra, từ lúc y đem nàng về đây, nàng còn chưa gặp mặt y lần nào, đừng nói
cái gì mà quân ân, sủng ái ngoài mỹ thực do ngự thiện phòng phục vụ nàng ra, thì hầu như nàng thấy chẳng có hứng thú với điều gì. Suốt ngày
chuyện nàng làm chính là tưởng thưởng khung cảnh biệt cung xa hoa lộng
lẫy, theo miêu tả của văn nhân là. “ Biệt cung, nhìn xa xa như một thiên cung, cùng với Tây sơn như mỹ nhân tựa đầu vào lòng phu lang, đình đài
lầu các sắp xếp trật tự ngói đỏ thiếp vàng, như sáng lên trong ánh mặt
trời. Bên trong lại là tầng tầng lớp lớp các đình viện, hoa viên, hồ
nước trong veo được dẫn ra từ dòng sơn khê tinh khiết, từng lớp từng lớp như những cánh hoa nở rộ ra, đẹp đẽ đến say lòng.”nhưng cảnh đẹp nàng sớm đã thừa thải thời gian mà nhìn đã, giờ thấy cũng chẳng còn chút mới mẻ gì, nhàm chán! Chẳng bằng lúc ở Hoan Nhân quán, người ra người vào
tấp nặp, còn giờ bình bình đạm đạm, thực sự là quá tẻ nhạt, quá không
thú vị rồi.
“ Là nam nhân, là Ngự sử Dương đại nhân.” Nha hoàn kia phúc thân đáp.
“ Vậy cho người đó vào đi.” Cuối cùng đám người này cũng thông suốt, nàng nghĩ nghĩ liền phân phó thêm. “ Hôm nay thời tiết hơi nóng, ngươi sai
người kéo màn xuống đi. Còn có, tối nay, Tiểu Lan ngươi phục vụ ta tắm.” Giọng nói nàng nhẹ nhàng như tiếng hồ cầm, không dễ nghe một phần trêu
cợt, vào tai nha hoàn kia lại khiến nàng ta run lẩy bẩy, liền tuân mệnh
rồi vội vã rời đi. Còn nàng, nhìn theo bóng lưng nàng ta nâng môi cười
nhạt, hạ thấp mi cong, nhắm mắt lại ngã người xuống yên toạ, ngẫm nghĩ
xem nên tiếp đón nam nhân này như thế nào.
Tại một góc khác của
Thiên đô, Vịnh Xuân lâu, ban ngày, không làm ăn, chỉ có thể là thanh
lâu, ngoài cửa có vẻ yên ắng, bên trong càng yên tĩnh gấp bội, ngoài một bà lão quét dọn xấu xí thường ngày, không có bất kì hoa điểm nào bước
xuống tầng, ngay lúc này, âm thanh của một nha hoàn đột nhien thất thanh réo lên, nàng ta chạy hầm hập vào trong, thân hình nghiêng ngả, miệng
lại vừa hô. “ Tiểu Thư, Tiểu Thư, 'Trêu Nhân kí' vừa mới ra tập mới!!!”
Bóng dáng nàng ta chạy ào vào trong phòng tiểu thư nhà mình, còn là kim
bài mỹ nhân của lâu.
Thấy trên tay nàng ta quả nhiên là 'Trêu
Nhân kí' nữ tử kia liền hài lòng cười, thưởng cho nàng ta một xâu tiền,
vẫy tay cho nàng ta lui ra. Đây được xem như là tạp thư gối đầu giường
của bất kì nữ nhân nào muốn tranh sủng, mỗi quyển gồm một vài mẫu chuyện nhỏ, dạy người ta cách phục vụ nam nhân chốn phòng the, nên trêu chọc
như thế nào, mời gọi như thế nào, phòng túng ra làm sao đều đủ cả. Mà
tạp thư này, không những khiến cho đám nữ nhân thanh lâu, thê thiếp các
nhà lấy làm bí kíp, mà ngay cả chính thê chính thất, cũng không ngại sử
dụng chút tạp kĩ trong đây để lấy lòng phu quân mình. Chính thì có cách
dụ dỗ của chính, phụ thì có cách mê hoặc của phụ, thành thử, thư bản có
hạn, lần nào cũng có một đám nha hoàn vào tranh mua cho chủ nhân.
Lần này, nam nhân vật là một tướng quân, uy phong lẫm liệt, tính tình có
chút cuồng loạn, không hiểu đạo phong tình, tuy lúc hoan ái có mạnh tay, nhưng nữ nhân trong truyện thế nhưng có thể mềm dẻo uốn nắn, còn có thể làm cho nam nhân cọc cằn kia biết thế nào là hoan ái thoải mái và sung
mãn nhất. Kim bài mỹ nữ vừa nhìn vừa đọc, liền cảm thấy đại khai nhãn
giới, thảo nào lần trước tiếp nam nhân mạnh mẽ kia, lại khiến hắn ta
không vui nửa chừng bỏ về, lẽ ra nên vừa nhu nhược và mãnh kiều như thế
này đây.
Lại nói đến, chuyện Ngự sử Dương đại nhân quá thân đến
biệt cung cầu kiến, không ngờ là làm theo lời mà đám lính canh ngoài
cổng mà mình tốn vài chục lượng bạc để bọn hắn phong phanh, lại có thể
nhận được lời đồng ý cho gặp của nữ nhân kia. Sở dĩ, quà là của Thừa
tướng, nhưng lại do hắn ta mang đến, bởi vì thứ nhất lão ta sợ lời dị
nghị của bá tánh, đương triều Thừa tướng lại muốn cùng nữ nhân như Hoan
Tâm gặp mặt, rõ là chuyện không nên, thân là bào đệ của lão ta, Dương
ngự sử lại tự hiến thân thay mặt lão ta gặp nàng, thứ nhì cũng vì bản
thân hắn ta, năm nay đã sắp tam tuần nhà cửa thê thiếp đầy đàn, nhưng
đến giờ vẫn không có tử nữ qua, dựa theo lời đồn của bá tánh về thần lực của nàng, hắn đến cầu y, há chẳng phải là hợp lẽ thường sao.
Vậy nên, mặc cho đám nữ nhân trong nhà hắn mấy ngày qua ăn ngủ không yên,
vì sợ hắn sẽ bị Hoan Tâm nghe đâu xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, còn
có biết bao chiêu trò dụ dỗ nam nhân, đều người người chèo kéo đủ điều
không định để hắn đi, nhưng hắn vẫn đinh ninh quyết định không xê dịch,
bị một đám nữ nhân làm phiền không phải là chuyện dễ chịu gì, hắn ta
càng nghĩ càng cho rằng, chính họ mới là nguyên nhân khiến hắn đến bây
giờ vẫn không có hậu nhân. Cho nên, từ sáng sớm, hắn ta đã khăn gói, mũ
miệng đàng hoàng, theo đoàn người hướng đến biệt cung nằm về phía Tây
kinh thành mà xuất hành.
“ Dương đại nhân, tiểu thư cho gặp.”
Nhất đẳng nha hoàn tên Tiểu Lan kia, liền đi ra ngoài cổng, phân phó cho đám binh lính đem quà cáp vào trong, bản thân lại tự mình mời Ngự sử
vào trong, đi qua đình viện, hành lang gấp khúc, cuói cùng cũng đi đến
nơi nàng đang đợi, là một biệt lâu, thế tựa vào núi, đông, tây, nam khán thiên, chỉ có duy nhất một đường đi đến đó.
Bước chân nàng ta
dẫn hắn sắp gần tới nơi, liền thấy những nha hoàn, và binh lính hầu hạ,
canh gác đều đã được nàng hạ lệnh cho lui xuống hết, nàng ta cũng tự
khắc hiểu, liền cấp một tư thế mời, dừng bước để hắn tự đi vào trong.
( Còn tiếp)