Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 6

" Tướng gia quá lời." Nghe lão ta mở lời khen, nàng cười nhạt, giọng nói càng thêm mềm mại không xu nịnh, không hào hứng, khiêm tổn đáp lại. " Tiện nữ không tài không mạo, sao dám múa rìu qua mắt thợ, để Thừa tướng đại nhân chê cười." Khóe mắt thấy được hai chữ "kinh nghi" trong mắt lão ta, mi cong hơi hạ xuống thu liễm biểu tình nơi đuôi mắt, nàng mới nhẹ nhàng thu tay, vén lại vạt tay áo, cẩn trọng đặt bút vào đế. 

Nghe rõ lời nàng đáp lời. Tranh này là do nàng họa?! Đúng là Thừa Tướng không khỏi ngạc nhiên. Nét đề tựa cùng nét đề thơ quả nhiên tương đồng, Thừa tướng không khỏi một trận kinh ngạc, còn không phải tận mắt chứng kiến, lão ta cũng không tin người mà thiên hạ đồn thổi nữ nhân dâm ô tác loạn này có thể có thi họa bực này, chỉ riêng khí chất xuất thần trong từng câu thơ chữ viết, nét họa xuất thần sinh động như thật, sợ là ngay cả lão ta không bằng nổi nàng huống hồ đám phàm phu tục tử khác. Nhưng càng là như vậy, sự hứng thú của lão ta với nàng càng tăng cao, khó trách Thường đế chú mục nàng. 

Nhìn tranh, trong lòng Thừa tướng dâng lên một đợt dao hồi, ánh mắt cũng theo đó dời về phía nàng. Bên ngoài một trận gió thổi vào trong đình mang theo tia nóng bức, cũng làm ba ngàn sợi tóc đen khẽ phất lên dệt vào trong gió một trận mùi hương thanh thuần ý lệ. Chỉ thấy mày nhỏ khẽ nhíu, nàng tùy ý nâng tay, đem ba ngàn sợi tóc đen như huyền tơ vấn thành một búi cao, rồi lấy dãi lụa tím buộc lại, để lộ ra toàn bộ cái cổ trắng ngần trong trẻo. Thuận theo đó, cổ tay vốn đã được nàng vén đến khuỷu lại được thế trượt xuống đầu vai làm cho đôi cánh tay thon thon trắng hồng xinh đẹp hiện ra trước mắt lão nam nhân. Vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống hai bên, phớt qua gò má phấn nộn, gương mặt nàng thoáng chốc hồng hào và trong trẻo đến lạ. 

Thấy lão ta nhìn mình, nàng liền cười nhẹ nhàng đáp lại, vừa đó nàng vấn xong mớ tóc, tay cũng hạ đem tay áo rũ xuống, kéo theo đó một bên áo ngoại bào vốn còn đang tựa lỏng lẻo vào vai liền theo đó tuột xuống theo. Chẳng biết từ lúc nào vạt áo đã trở nên phong phiêu như thế, mối buộc trước bụng đã lỏng lẻo, chỉ cần một động tác nhỏ, một bên trường bào liền theo nó chạy xuống, sau bờ vai trắng hồng hào cũng tuần tự lộ ra là một mảng lớn da thịt mịn màng hồng phấn của cánh tay, da dẻ đương độ thanh xuân đẹp đẽ đến không gì diễn tả được. 

Bỗng chốc Thừa Tướng chỉ thấy toàn bộ khí huyết đều xông lên mặt, ánh mắt hóa thành lửa đỏ, bởi lẽ, vạt áo tùy tiện kia đang từng chút phơi bày khối da thịt trước ngực nàng, đầu hoa nhũ giờ này thành một điểm tựa, khiến cho vạt áo mắt một nửa phía trên bầu ngực sữa thơm ngon của nàng, thành một điểm nhỏ lộ liễu lên sau lớp ngoại bào. Mà nàng giống như không nhận ra chút tiểu tiết đó, không chỉnh chu lại y phục, thấy trên mặt lão ta đã tươm ra một tầng mồ hôi mỏng, liền không chút câu nệ lễ tiết, lắc cơ thể mềm mại tiến gần về phía lão ta, nghiêng người nhẹ nhàng lấy tay áo còn lại lau đi vài giọt trong suốt trên trán lão. " Đại nhân thấy nóng?" Nàng nhỏ giọng mềm yếu hỏi, đôi mắt chăm chú giúp lão ta lau, cũng không chú ý ánh mắt vẫn đục cảu lão ta đang nhìn đi đâu.

Mà nàng làm như vậy càng khiến lão ta cảm thấy nóng bức hơn, gương mặt càng lúc càng xung huyết, ánh mắt dâm ô của lão ta dán chặt lên người nàng, lên khối cơ thể mềm mại của nàng, vốn cách lão ta chưa đầy một gang tay, bàn tay to lớn chai sần của lão ta lúc này không còn khống chế được nữa, chỉ biết làm theo tham vọng của bản thân, lão ta muốn nhìn thấy bầu ngực tròn trịa của nàng, thấy được mềm mại nhũn nhặn của nàng. Ngón tay liền theo đó luồng theo vạt áo rộng rãi, cẩn trọng không chút dấu vết vén ra da thịt đang bị vải vóc che hờ lấy. 

Chỉ cần động tay một cái, bầu vú của nàng đã hiện ra trước mắt lão, hồng hào căng mọng như quả mặt đào, phì nhiêu tròn bóng như một món ăn ngon miệng, chỉ thấy đầu nhũ nàng hồng nộn trơn bóng hơi cương vểnh cao hấp háy theo từng nhịp thở, tuyết phong trắng trong mịn màng càng làm cho hơi thở lão ta gấp gáp. Ánh mắt tràn đầy tham muốn nhìn khối cơ thể của nàng, một tia suy tính lóe lên trong mắt lão ta, thấy nàng vẫn đang chăm chú lau mồ hôi cho mình, lão bên dưới, liền giơ chân, làm như vô tình đạp phải chân nàng, khi bóng dáng nàng vừa chao đảo, thì cánh tay của lão ta vương tới, vờ như đỡ lấy nàng, nhưng một tay lại ôm lấy eo nàng, tay còn lại đặt lên khối tròn trịa. 

" A.." Bị đạp đau, lại ngã vào vòng tay to lớn của Thừa tướng nàng vừa yêu kiều hô nhỏ một tiếng đáng yêu, vừa giống như bị làm sợ không chút phản kháng. 

Thấy dáng vẻ có chút sợ sệt của nàng, Thừa tướng âm thầm cười, còn không phải chỉ là một tiểu nữ nhân, bàn tay ôm lấy eo nàng liền men theo đường cong lả lướt xộc vào trong vạt áo của nàng, bắt lấy cái mông căng tròn mềm mịn, lại tùy ý vuốt ve lên xuống bắp chân nàng, bàn tay còn lại không chút e ngại bắt lấy bầu vú của nàng, nhẹ nhàng nhào nặn trong tay, ánh mắt toát lên vẻ ham muốn, da thịt mềm mại như vậy, lão ta còn chưa có nếm qua đâu, trong lòng liền sinh ra tâm niệm muốn cưỡng đoạt nàng. 

Mà nàng nằm trong ngực lão ta cũng im thin thít, được một lúc, giống như đã bình định được cảm xúc, nàng mới ngẩn đầu lên nhìn lão ta, ánh mắt sũng nước như đầm sâu vạn trượng, mang theo vô vàn tia mê mang võng tình nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy dục niệm của lão ta, mới yếu ớt đứng dậy. Bản thân giống như không phát hiện lão ta động tay động chân lên người mình, nàng vén lại mái tóc, gương mặt hồng hồng ngây ngô nhìn lão ta, nhẹ cúi người phúc thân. " Đa tạ tướng gia." 

Thiên hạ trong ngực đột nhiên rời khỏi, lòng Thừa tướng có chút hụt hẩng, nhiệt hỏa dưới thân còn chưa có tan, giọng nói khàn đục đám đáp lại. " Cô nương không cần đa lễ." Nói xong liền phụ họa thêm vài cái che dấu đi biểu tình có chút bức bối của mình. Trong lòng vừa cảm thấy may mắn vì hành vi của mình không bị phát hiện, lại không nhịn được mà muốn thỏa mãn dục vọng của mình. Ánh mắt lão ta vẫn dính lấy khối cơ thể vút cao lộ liễu của nàng, càng nhìn lại càng thấy ngon miệng, nhất là đầu nhũ phấn khích kia của nàng đang nhô cao vào vểnh lên như đang mời gọi. 

Mà nàng, bị lão ta động chạm, cũng cảm thấy có chút khô nóng, liền tự rót một tách trà uống một ngụm vội vã, một giọt vô tình rơi ra, lăn theo đường gò má của nàng, chạy dọc xuống hàm, xuống cổ lướt qua xương quai xanh khiêu gợi rồi chạy thẳng xuống đôi tuyết phong, rẽ một nửa vòng cung quanh hoa nhụy rồi rơi xuống, thấm vào lớp ngoại bào thành một đốm nhỏ. Ánh mắt lão ta bám riết theo từng chút dao động của nó, rồi cảm thấy khó khăn mà nuốt khan một ngụm, con ngươi nhìn nàng lại càng thêm nóng rực. Uống một ngụm liền thấy thoải mái, nàng lại nhìn thấy lão ta nãy giờ vẫn không uống gì, liền rót một chung trà cho lão ta, nghĩ đến nãy giờ vẫn còn chưa nói chuyện rõ ràng. Nàng liền ngồi xuống vị trí bên cạnh, mở lời. " Tướng gia, mời dùng trà. Không biết hôm nay người đến gặp tiện nữ có chuyện gì." 

Đánh Thái cực một hồ cũng nên quay về chính đạo. 
Bình Luận (0)
Comment