Anh ta không dám nghĩ, chỉ riêng khuôn mặt này của Giang Tùy có thể giúp anh ta thu hút bao nhiêu fan hâm mộ!
Giang Tùy móc điện thoại ra quét mã, khẽ cười một tiếng: “Tôi từ chối.”
Tiếng than vãn của Tony lẫn với tiếng thông báo tài khoản đã nhận tiền vang lên.
Cánh cửa kính đóng mở, Giang Tùy đã xách túi đeo vai bước ra ngoài.
Gió lướt qua đuôi tóc xanh xám của cô, kéo dài bóng cô thật mảnh dưới ánh nắng.
Cô nhân viên cửa hàng bên cạnh liếc thấy cô, động tác lắc trà sữa cũng quên mất. Chàng trai đi xe đạp chia sẻ đuổi theo vệt sáng ấy mà quên dời mắt, suýt chút nữa đâm vào cột điện.
Trước đây, cô luôn cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình trong đám đông. Cảm giác được chú ý đến vậy, Giang Tùy hiếm khi trải nghiệm. Nhất thời, cô có chút không quen.
Đến trước cổng trường học nguy nga tráng lệ, Giang Tùy ngước nhìn mấy chữ phía trên – Đại học Nghệ thuật Phồn Tinh.
Đây là học viện nghệ thuật hàng đầu trong nước.
Giang Tùy năm nay là sinh viên năm nhất, theo học khoa Mỹ thuật, chuyên ngành hội họa sơn dầu.
Ban đầu, Tống Uyển muốn cô đăng ký ngành tài chính hoặc quản trị doanh nghiệp. Nguyên chủ đã lấy cái chết ra để phản đối, Tống Uyển mới chịu nhượng bộ.
Giang Tùy xem giờ, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu buổi họp lớp.
Dựa theo ký ức, Giang Tùy tìm đến nơi tổ chức buổi họp lớp.
Cánh cửa phòng học vừa được kéo ra, luồng gió cuốn theo vài chiếc lá ngân hạnh vẽ một vòng tròn trên sàn nhà. Giang Tùy vắt túi đeo vai ra sau lưng, đế giày vải bố nghiến qua lớp bụi chưa được quét sạch ở mép khung cửa, phần đuôi tóc xanh xám ánh lên dưới nắng.
Trong lớp học, hàng chục cặp mắt đồng loạt đổ dồn về.
Bụi phấn lơ lửng trong luồng sáng, cô gái hàng đầu ôm chặt ống hút trà sữa mà quên buông ra, trân châu trượt xuống ống hút phát ra tiếng “ực” nhẹ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thiếu niên với mái tóc wolf-tail highlight, lướt qua ngũ quan tinh xảo như tranh sơn dầu cổ điển của cô, từng người đều tròn mắt kinh ngạc.
“Trời ơi, soái ca đâu ra vậy?”
“Kiểu tóc này mà cũng cân được, đỉnh thật.”
“Là sinh viên trường mình à? Sao trước giờ chưa thấy bao giờ nhỉ?”
“Trật tự!” Lớp trưởng đứng dậy, đẩy gọng kính hỏi: “Bạn học, đây là lớp Hội họa 3, bạn có nhầm lớp không?”
Giang Tùy tựa vào khung cửa nhìn mã số phòng học, những sợi tóc xanh xám ở thái dương khiến người ta hoa mắt: “Không nhầm, không phải họp lớp ở đây sao?”
“Vậy bạn là......”
“Giang Tùy.”
Sau một thoáng im lặng.
Hàng loạt tiếng hít hà vang lên, cả lớp học như chảo dầu vừa nổ tung.
“Đây là Giang Tùy ư? Đây đù là Giang Tùy sao???”
“Mẹ nó, tôi có phải đang bị ảo giác không, Giang Tùy đẹp trai từ bao giờ vậy?”
“Bây giờ tôi theo đuổi cậu ấy còn kịp không?”
Trong giới hào môn Hải Thành, Giang Tùy là thiếu gia phế vật của nhà họ Giang.
Trong mắt bạn học ở thành phố A, Giang Tùy là một kẻ lập dị, u ám, thích thu mình vào góc, mái tóc dài gần như che khuất cả khuôn mặt, những bức tranh cậu ta vẽ luôn tràn ngập bạo lực, máu me và sự đè nén.
Nhưng Giang Tùy trước mắt lại khác hẳn với người trong trí nhớ của mọi người. Dưới mái tóc gọn gàng mà đầy cá tính, đôi mắt đẹp sâu thẳm đầy thần thái, vẻ u ám bao phủ như sương mù đã tan biến, chỉ còn lại chút vẻ bất cần lười nhác.
Ở hàng sau, một cậu con trai mặc áo khoác da đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Giang Tùy, mày có phải nghỉ đông đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Học kỳ trước mày vẫn còn trông như Sadako!”
Mấy cậu con trai xung quanh bật cười ồ.
Chàng trai mặc áo khoác da vừa nói tên là Ổ Minh Vũ.
Trước đây anh ta vẫn luôn thích bắt nạt Giang Tùy để tìm niềm vui.
Giang Tùy chậm rãi đi đến bục giảng, trong khay đựng phấn trên đó có một nửa viên phấn màu xanh.