Chân ghế cọ xát trên gạch men phát ra tiếng rít chói tai, Lục Dạ An đột nhiên đứng dậy, bóng tối bao trùm thân hình còng lưng của tù nhân.
“Ông Bí Nhĩ Đức, dù có giả vờ điếc lác thế nào, cũng không thể thực sự điếc hay câm được.” Anh chống một tay lên lưng ghế, ống tay áo lướt qua thái dương bạc trắng của đối phương, mang theo một làn hương gỗ tuyết tùng: “Từ chối hợp tác cũng là một dạng thông tin.”
Bí Nhĩ Đức không hề phản ứng, cứ như thể đã quyết tâm sắt đá không giao tiếp với anh.
Lục Dạ An thong thả chỉnh lại đồng hồ đeo tay, nhìn Ngải Lãng: “Đi thôi, thông báo cho cảnh sát nước F thi hành án tử hình. Lão già này căn bản không biết quá nhiều thông tin về Zero.”
Ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt, anh quay người bước về phía cánh cửa sắt, tiếng giày quân đội dậm đất như nhịp đếm ngược của tiếng chuông tang.
“Anh dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?” Bí Nhĩ Đức cuối cùng cũng mở mắt.
Lục Dạ An dừng bước: “Với tính cách của Zero, nếu ông thật sự nắm giữ nhiều thông tin về hắn ta, hắn ta một là sẽ liều mạng cứu ông ra, hai là sẽ liều mạng g**t ch*t ông. Làm sao có thể để ông sống sót trong tay cảnh sát đến tận bây giờ?”
Ngải Lãng trơ mắt nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Bí Nhĩ Đức lập tức mất hết sắc máu, trông như miếng vỏ quýt bị rút hết nước.
Lục Dạ An cười khẩy một tiếng: “Ông Bí Nhĩ Đức, nếu ông muốn mang chút thông tin ít ỏi về Zero này xuống mồ, thì cứ tiếp tục từ chối hợp tác đi.”
Giờ phút này, Lục Dạ An đã tìm thấy điểm yếu của Bí Nhĩ Đức – sợ chết.
Bí Nhĩ Đức bị bắt đã một tháng, nhưng vẫn chưa bị thi hành án tử hình, chính là vì các nước đều muốn moi thông tin về Zero từ ông ta.
Nhưng nếu lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ông ta căn bản không nắm giữ quá nhiều thông tin về Zero, liệu họ có tiếp tục giữ ông ta lại không?
Chưa đầy nửa tiếng thẩm vấn, Lục Dạ An đã hoàn toàn kiểm soát cục diện thông qua đấu trí tâm lý và suy luận logic.
Giờ đây, tình thế đã đảo ngược hoàn toàn, người ung dung tự tại là Lục Dạ An, còn Bí Nhĩ Đức thì hoàn toàn rơi vào thế yếu, bị nhìn thấu mọi con át chủ bài.
Trong không khí tĩnh lặng, Ngải Lãng nhìn thấy một mảng mồ hôi sẫm màu thấm ra trên bộ quần áo tù nhân của lão già, chân trái bắt đầu run rẩy không kiểm soát, còng tay va vào ghế sắt phát ra những tiếng động lách cách vụn vặt.
“Đúng vậy, về Zero tôi biết không nhiều.” Nửa khắc sau, Bí Nhĩ Đức cuối cùng cũng lên tiếng, những ngón tay gầy guộc bấu chặt đến trắng bệch: “Nhưng dù chỉ là một chút thông tin, các anh cũng muốn biết đúng không?”
“Nói thẳng đi, điều kiện của ông là gì.” Lục Dạ An hiểu rõ đây là biểu hiện của việc ông ta đã nhượng bộ, rồi ngồi xuống trở lại.
“Để nước F sửa án của tôi thành chung thân.”
“Không làm được.” Lục Dạ An từ chối dứt khoát: “Chúng tôi là người Hoa Hạ, làm sao có thể can thiệp vào nước F?”
“Vậy chúng ta còn gì để nói nữa?”
“Bây giờ là ông cầu xin chúng tôi, không phải chúng tôi cầu xin ông.” Lục Dạ An cười khẽ, mang theo một chút chế nhạo: “Chỉ cần tôi tuyên truyền ra ngoài chuyện ông không nắm giữ nhiều thông tin về Zero, ông nghĩ ông còn đường sống sao?”
Đồng tử của Bí Nhĩ Đức đột nhiên co rút mạnh.
Lục Dạ An gõ nhẹ vào đồng hồ đeo tay: “Tôi nhiều nhất chỉ cho ông ba phút để suy nghĩ.”
Ngải Lãng nhìn lão già cứng đơ như tượng, cố nhịn cười đến mức hai má nhức mỏi.
Khi ánh ban mai xuyên qua tấm màn voan rải vào căn phòng khách sạn sang trọng, Giang Tùy đang dùng mũi chân móc vào gầm ghế sofa, hai tay kê sau gáy tập gập bụng.