Lục Dạ An ném hộp thuốc lá cho Ngải Lãng.
Ngải Lãng rút ra một điếu châm lửa, nhét vào miệng Bí Nhĩ Đức.
Trong lúc ông ta đang phì phèo nhả khói, Lục Dạ An lạnh lùng hỏi: “Ông quen Zero như thế nào?”
“Sau vụ nổ lớn ở đảo Tapa, Interpol bắt đầu truy quét các thành viên Ám Uyên. Ngôn Mặc cái tên phản bội đó đã bán rất nhiều thông tin của mọi người cho cảnh sát, bao gồm cả tôi.”
Bí Nhĩ Đức hít một hơi thuốc thật sâu: “Lúc đó cảnh sát còn nửa tiếng nữa mới đến chỗ ẩn náu của tôi, Zero đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, thông báo cho tôi chạy trốn.”
Ngón tay Lục Dạ An vô thức xoa xoa chiếc đồng hồ đeo tay, cảm giác kim loại lạnh lẽo thấm vào da: “Nói tiếp đi.”
“Đầu dây bên kia là một người đàn ông, giọng nói rất trẻ, nghe chừng chỉ khoảng hai mươi tuổi.”
Bút máy của Ngải Lãng chọc ra một vết mực trên giấy: “Ông chắc chứ? Nghe nói hắn ta gọi điện thoại cho người khác đều dùng thiết bị thay đổi giọng nói.”
“Tình hình khẩn cấp, hắn ta không kịp dùng, đó là giọng thật.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi tôi trốn đi tránh phong đầu, sau này hắn ta lại liên lạc với tôi vài lần qua tài khoản mã hóa trên mạng, muốn tái hợp những người còn lại của Ám Uyên, bảo tôi giao quyền quản lý chi nhánh châu Âu cho hắn ta.”
“Ông đồng ý à?”
“Ban đầu tất nhiên không đồng ý, một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra, còn nói mình là tâm phúc của thủ lĩnh, tôi nào có quen người này.”
“Sau này tại sao lại đồng ý?”
“Thằng nhóc này rất có thủ đoạn.” Bí Nhĩ Đức đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thậm chí còn tìm được cháu gái mà tôi giấu mấy chục năm, dùng cô bé để uy h**p tôi.”
“Ông đến nước F vì hắn ta à?”
“Đúng vậy, chi nhánh châu Âu lớn như vậy, tôi không thể nào giao cho một người ngay cả mặt cũng chưa từng gặp đúng không? Ai ngờ người còn chưa gặp, tôi đã bị cảnh sát bắt rồi.”
“Người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, ông chỉ biết có bấy nhiêu thông tin thôi sao?” Ngải Lãng đầy vẻ thắc mắc dang tay.
Bí Nhĩ Đức nghĩ ngợi: “Lần đầu tiên nói chuyện với tôi, hắn ta ở Hoa Hạ, tôi nghe thấy có người nói chuyện ở hậu cảnh, nhưng giọng tiếng Anh của hắn ta lại không giống người Hoa Hạ.”
Lục Dạ An bật dậy, chân ghế cà lên nền gạch tạo ra tiếng chói tai: “Đi.”
“Ơ, đi đâu?” Ngải Lãng lảo đảo chộp lấy sổ ghi chép, đuổi theo bóng lưng thẳng tắp đó vào hành lang.
Đèn tuýp quang lạnh nhấp nháy trên đầu họ, tiếng giày quân đội dậm đất vang vọng trong hành lang kim loại.
Lục Dạ An dáng người cao lớn, chân dài, ba bước thành hai, căn bản không đợi anh.
“Đại ca, tại sao phải đi chứ?” Ngải Lãng theo sát phía sau anh, bước nhanh.
“Ban đầu tôi nghĩ Bí Nhĩ Đức đến nước F là Zero giao nhiệm vụ gì đó, nhưng nếu Bí Nhĩ Đức đến đây để gặp chính Zero, bản chất vấn đề sẽ hoàn toàn khác.” Lục Dạ An không dừng bước dù chỉ một khắc.
“Cái này nói làm sao?”
“Zero nhạy cảm nhất với việc lộ thân phận, ngay cả gọi điện thoại cũng phải dùng số mã hóa và thiết bị thay đổi giọng nói, làm sao có thể dễ dàng đồng ý gặp mặt Bí Nhĩ Đức? Nhưng nếu Bí Nhĩ Đức khăng khăng không gặp mặt thì sẽ không giao chi nhánh châu Âu, Zero sẽ làm gì?”
“Giết hắn ta?”
“Đúng vậy.” Vạt áo Lục Dạ An lướt qua cửa kính hộp chữa cháy, lông mày anh cau lại thành hình chữ X, “Có rất nhiều cách để giết hắn ta, tại sao Zero lại lợi dụng cảnh sát để bắt hắn ta?”
Gió từ cửa xoay thổi vào làm tung vạt áo, ánh nắng bên ngoài làm Ngải Lãng nheo mắt: “Mượn dao giết người có thể tiết kiệm sức lực, còn có thể lấy việc Bí Nhĩ Đức bị bắt làm cái cớ, thuận lý thành chương thu phục các thành viên chi nhánh châu Âu sao?”
“Còn một điểm thứ ba nữa.” Khoảnh khắc bước ra khỏi tòa nhà, Lục Dạ An đột nhiên quay đầu nhìn lại: “Câu cá.”
“Câu ai?”
“Chúng ta.”
Rầm!