Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 61

“Không thoát được đâu… A Mặc.” Khóe mắt Thẩm Mẫn đong đầy lệ, quay đầu nhìn ra biển cả mênh mông.

Trong màn đêm, những chiếc xuồng cao tốc vũ trang của Ám Uyên giăng thành một tấm lưới dày đặc trên mặt biển, cuồn cuộn lao về phía họ.

Ám Uyên hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù có lên thuyền cao su, cô cũng không chạy thoát được.

Đầu ngón tay Ngôn Mặc cắm sâu vào lớp vải thấm máu của Thẩm Mẫn, tiếng nức nở vỡ vụn trào ra từ cổ họng: “Nhiệm vụ của chị không cần nữa sao? Chị không phải là cảnh sát sao?! Chị không muốn về nhà ư!”

Để cô một mình làm gì?

Để cô sống sót làm gì?

Rõ ràng cô mới là người đáng chết nhất mà!

Mưa bão đột nhiên ập xuống, hòa lẫn với nước mắt của Ngôn Mặc, làm nhòe vết máu trên ngực Thẩm Mẫn.

Tiếng động cơ xuồng cao tốc từ bốn phương tám hướng ập đến, những ngón tay dính máu của Thẩm Mẫn run rẩy, phác họa nốt lệ chí nơi khóe mắt Ngôn Mặc:

“A Mặc, đừng khóc.”

“Ngay từ ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ nằm vùng, chị đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi.”

“Chị chết sẽ được truy phong liệt sĩ, nhưng nếu em chết, em sẽ chỉ bị coi là kẻ xấu, mà chị biết em không phải đứa trẻ hư...”

Khi thều thào thì thầm, giọng cô ấy càng ngày càng yếu ớt.

Ngôn Mặc vùi mặt vào hõm cổ dần lạnh giá của cô ấy, tiếng nức nở nghẹn ngào bị tiếng sấm nghiền nát.

Khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Giang Tùy thấy gối đã ướt đẫm nước mắt.

Cô vén chăn xuống giường đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt.

Thành phố lúc rạng sáng không chút sức sống, mưa bão đập vào cửa sổ kính sát đất như vô số bộ xương trắng đang cào.

Giang Tùy cụp mắt nhìn những gợn sóng rung động trong bồn rửa mặt, ngón cái vô thức xoa xương quai xanh của mình.

Nơi đó còn sót lại cảm giác nóng bỏng, như thể máu của Thẩm Mẫn vẫn còn dính trên da.

Thật ra lúc đầu, cô không hề phát hiện ra những chuyện làm ăn ghê tởm của Ám Uyên.

Sau khi phát hiện vào năm 16 tuổi, cô vô cùng hoang mang, không biết phải làm sao.

Phải phản bội sao? Chắc chắn sẽ bị truy sát đến chân trời góc bể.

Không chỉ bị Ám Uyên truy sát, mà còn bị cảnh sát truy bắt.

Mọi sự hoang mang cho đến khi Thẩm Mẫn chết, tất cả đều tan biến.

— Chết một cách oanh liệt, rồi tan vào cát bụi, dù sao cũng tốt hơn là sống một cuộc đời hèn hạ.

Một người phụ nữ dịu dàng như vậy còn có thể làm nội gián để phá hủy Ám Uyên, sao cô lại có thể co mình trong xó tối?

Vì vậy, hủy diệt Ám Uyên trở thành mục tiêu sống duy nhất của cô.

Tất cả tội lỗi mà cha đã gây ra, cô phải tự tay mình trả giá.

Cho dù Ám Uyên có bị cảnh sát dẹp bỏ, cô cũng sẽ bị đưa ra tòa, đều không sao cả.

Đây là số phận của Ngôn Mặc.

Ngay từ khoảnh khắc sinh ra, cô đã định sẵn phải đọa vào địa ngục vô gián.

Ánh nắng sau cơn mưa bão xuyên qua khe rèm, khi chuông cửa lần thứ ba vang lên inh ỏi, Giang Tùy mới lê dép đi mở cửa.

“Vừng ơi mở cửa! Ơ, mở thật này!” Cô bé bên ngoài cửa nhón chân, ốc tai điện tử sau tai lóe lên ánh lạnh.

“Cậu sao lại đến đây?” Giang Tùy móc khóa an toàn, dây xích kim loại kêu leng keng giữa các ngón tay cô, như đang giữ một con thú buồn ngủ lười biếng.

“Đương nhiên là có việc rồi.” Lâm Thính liếc thấy vùng da dưới mắt cô thâm quầng, kinh ngạc kêu lên: “Cậu đang cosplay gấu trúc à?”

“Không ngủ ngon, mơ cả đêm.” Liếc thấy máy chơi game cô bé ôm trong lòng, Giang Tùy một tay chống khung cửa: “Đừng nói với tôi là cậu đến tìm tôi chơi game đấy nhé.”

Lâm Thính cười hì hì, đột nhiên ngồi xổm xuống, định chui vào huyền quan qua vòng tay cô, bị cô túm chặt cổ áo sau.

Bình Luận (0)
Comment