Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 66

Đợi giải thích lý do, đóng dấu xong xuôi mấy cái, Giang Tùy cất giấy xin nghỉ, vừa mới trèo lên mô tô chuẩn bị rời đi, gương chiếu hậu đột nhiên phản chiếu ánh đèn đỏ từ đèn hậu của một chiếc Jeep.

Chiếc xe này Giang Tùy từng thấy ở trường – là của Lục Dạ An.

Ban đầu cũng không có gì đặc biệt, Lục Dạ An với danh nghĩa giáo viên, xuất hiện ở cửa sau tòa nhà Giáo vụ là điều dễ hiểu.

Nhưng người ngồi ở ghế lái không phải Lục Dạ An, mà là một người đàn ông lạ mặt đội mũ lưỡi trai đen.

Điều này khiến Giang Tùy nhìn thêm một cái.

Chiếc Jeep khởi động, cuốn bay những chiếc lá khô trên mặt đất.

Khoảnh khắc lướt qua Giang Tùy, hình xăm sau gáy người đàn ông lờ mờ hiện ra trong ánh nắng ban mai – đó là hình rắn quấn quanh đầu lâu, biểu tượng của thành viên Ám Uyên.

Giang Tùy không khỏi nheo mắt lại.

Trước đây cô từng thấy biểu tượng của Ám Uyên trong phòng thay đồ ở trường.

Chẳng lẽ người này chính là thành viên Ám Uyên đang ẩn náu trong trường?

Nhưng tại sao lại lái xe của Lục Dạ An?

Nhận ra có chuyện, Giang Tùy “phạch” một tiếng đóng kính mũ bảo hiểm.

Mùi dầu máy hòa lẫn trong gió ẩm ướt tháng tư len lỏi vào khoang mũi, chiếc mô tô đen quay đầu tại chỗ tạo thành một nửa vòng cung, đuổi theo chiếc Jeep đang đi xa.

Ưu điểm của mô tô là linh hoạt, có thể tự do luồn lách giữa dòng xe cộ, về cơ bản không thể mất dấu mục tiêu.

Còn nhược điểm, đó là quá nổi bật.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, người lái chiếc Jeep rõ ràng đã học qua cách chống theo dõi.

Giang Tùy không có cơ hội dừng lại đổi xe, chỉ có thể bám sát.

Nhìn bóng dáng thiếu niên như quỷ mị cứ bám riết không rời trong gương chiếu hậu, Shimada Kishio trên chiếc Jeep cau chặt mày.

Thế này mà vẫn không cắt đuôi được ư? Cũng có chút bản lĩnh đấy.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Có cái đuôi, đến giúp xử lý.”

“Được.”

Cúp điện thoại, hắn quay đầu nhìn lại.

Lục Dạ An đang bất tỉnh trong cốp xe lộ ra một góc tóc, lúc này đang bị gió tràn vào xe thổi bay tán loạn.

Đi theo khoảng hai mươi phút, Giang Tùy phát hiện chiếc Jeep càng ngày càng đi vào nơi hẻo lánh.

Ở một ngã tư nọ, Giang Tùy bám sát phía sau chiếc Jeep băng qua đèn giao thông, một chiếc xe tải đột nhiên phóng ra từ điểm mù, tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía cô.

Giang Tùy phản ứng cực nhanh, dùng lực cổ tay bẻ đầu xe tạo thành một góc bốn mươi lăm độ.

Bánh xe ma sát với mặt đường nhựa phát ra tiếng rít chói tai như sắp chết, khi chiếc mô tô trượt ngang về phía dải phân cách, cô cũng bị văng xuống đất.

“Keng!”

Mũ bảo hiểm đập vào lề đường, chấn động truyền từ chân răng xuống tận ngón chân, cảm giác choáng váng cùng mùi máu tanh tràn lên cổ họng, cô xuyên qua tấm kính bảo hộ nứt vỡ nhìn thấy một người đàn ông gầy gò bước xuống từ chiếc xe tải.

“Hình như ngất rồi.” Người đàn ông tháo mũ bảo hiểm của Giang Tùy ra, đang định rút súng từ sau lưng để bắn chết cô, thì bị một bàn tay giữ lại.

“Xử lý ở đây quá phiền phức, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến.” Shimada Kishio kéo đồng bọn, nhìn xung quanh: “Thằng nhóc này khá giỏi bám đuôi, có thể là người của Đội Đột Kích Liệt Diễm, mang đi luôn.”

“Được.”

Hai người nâng Giang Tùy lên, trói tay chân cô rồi ném vào cốp chiếc Jeep.

Trong lúc xóc nảy, chóp mũi Giang Tùy đột nhiên chạm vào làn da ấm áp.

Hơi thở của Lục Dạ An ở rất gần, lông mi anh khẽ run lên trong cơn hôn mê.

Nửa giờ sau.

Trong nhà máy bỏ hoang, bụi bay lượn trong không khí.

Xác nhận xung quanh không có ai, Giang Tùy mò ra lưỡi dao lam, nhanh nhẹn cắt đứt sợi dây trói tay chân.

Ngất đi đương nhiên là cô giả vờ.

Bình Luận (0)
Comment