Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 81

Tắm xong, Thi Ý vừa bước ra khỏi phòng tắm, tay đang nắm chặt dây thắt lưng áo choàng tắm, thì cả khuôn mặt cô chìm vào chiếc khăn bông đột nhiên phủ xuống.

Giang Tùy nhẹ nhàng giúp cô vắt khô đuôi tóc ẩm ướt, rồi lại bưng một ly thủy tinh từ trên bàn lên: “Sữa nóng này, uống xong thì ngủ đi.”

Hơi nóng bốc lên phả vào mắt, Thi Ý nhìn lớp váng sữa nổi trên miệng ly: “Thi thể của Vương Tuyền...”

“Anh sẽ xử lý ổn thỏa.” Giang Tùy dùng ngón cái lau đi bọt xà phòng chưa rửa sạch sau tai cô: “Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như bên đường chết một con chó thôi.”

“Vậy còn anh...”

“Suỵt——” Giang Tùy dùng miệng ly chặn môi cô lại, “Uống xong sữa, đếm sáu trăm con cừu, đến khi em đếm đến con thứ năm trăm chín mươi chín, mọi rắc rối sẽ biến mất.”

Thi Ý cầm lấy ly thủy tinh, ngửa đầu đang uống thì một hồi còi gấp gáp từ bên ngoài cửa sổ làm cô giật mình run tay, chất lỏng màu trắng sữa trượt dọc cằm chảy vào trong cổ áo.

“Không phải còi cảnh sát, chỉ là xe cứu thương thôi.” Giang Tùy quay người đi lấy khăn giấy, đột nhiên cảm thấy vạt áo bị người ta nắm chặt.

“Chị ơi.” Các khớp ngón tay Thi Ý trắng bệch, âm cuối vỡ vụn như giấy kẹo bị vò nát: “Chúng ta có sao không...”

Cách xưng hô này khiến Giang Tùy thoáng nhớ về những năm tháng mình gọi Thẩm Mẫn, tờ khăn giấy trên tay

rơi xuống thảm.

“Sẽ không sao đâu.” Giang Tùy kéo rộng cổ áo khoác, nốt ruồi son ở xương quai xanh phập phồng theo hơi thở: “Đừng gọi chị, sau này gọi anh.”

Thi Ý gật đầu mạnh.

Giang Tùy cười, xoa đầu cô rồi xoay người rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Thi Ý thấy anh nhét một chiếc tai nghe Bluetooth vào tai.

“Tình hình thế nào rồi?” Giang Tùy đẩy cánh cửa sắt của lối thoát hiểm, đèn cảm ứng âm thanh lần lượt bật sáng trên đầu.

Tiếng gõ bàn phím lách cách của Lâm Thính truyền đến từ tai nghe:

“Đã điều tra rồi, Vương Tuyền này là con ngoài giá thú. Bố hắn có một công ty cho vay nặng lãi, có dính líu đến xã hội đen, nói chung là không làm ăn chính đáng.”

“Vậy thì dễ xử lý rồi.” Giang Tùy đeo găng tay, bước xuống cầu thang uốn lượn, “Người biến mất rồi, bố hắn cũng chỉ nghĩ là do thế lực đối địch làm thôi.”

“Vâng, hơn nữa tuyệt đối không dám báo cảnh sát.”

“Camera giám sát xử lý xong chưa?”

“Đã xóa sạch sẽ.”

“Tối nay tôi sẽ vất vả một chút.” Giang Tùy giọng lạnh như băng: “Chôn thi thể tên khốn kiếp đó vào tường.”

Lâm Thính gật đầu mạnh: “Vâng, tôi sẽ hack vào hệ thống hộ khẩu ngay, tạo cho Thi Ý một thân phận khác... À phải rồi, còn bên Thẩm Khoát thì sao?”

Gió đêm thổi tung vạt áo khoác, Giang Tùy đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng mười hai.

Cô gái ôm gối ngồi trên bệ cửa sổ lồi, bóng dáng co ro được ánh trăng in lên rèm cửa, giống như một đóa linh lan bị mưa bão làm úa tàn.

“Đương nhiên là g**t ch*t hắn.”

Màn đêm đặc quánh như nhựa đường, Thẩm Khoát trằn trọc trên đệm, đột nhiên cảm thấy cổ họng lạnh toát.

Mở mắt ra nhìn, ánh trăng xuyên qua rèm cửa đang phác họa một bóng đen trước giường.

Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát động mạch hắn, hơi lạnh yếu ớt len lỏi qua da thịt thấm vào tận xương tủy, khiến hắn nổi da gà khắp người.

“Anh... anh là ai?” Giọng Thẩm Khoát run rẩy như sàng cám.

Bóng đen không lên tiếng, như thể đang thích thú thưởng thức biểu cảm méo mó vì sợ hãi của hắn.

“Đại ca, có gì thì từ từ nói... anh muốn gì tôi cũng cho anh...” Thẩm Khoát giơ hai tay lên.

Lưỡi dao dịch đi nửa tấc, Thẩm Khoát cảm thấy máu rịn ra ở cổ mình, giọng nói lập tức xen lẫn tiếng khóc: “Đừng mà đại ca, tôi không muốn chết! Tôi... tôi còn có một đứa con gái!”

Thẩm Khoát như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vã nói: “Con bé còn nhỏ, không thể không có bố, cầu xin anh tha cho tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh...”

Bình Luận (0)
Comment