Nghỉ Hưu Thất Bại! Tôi Tại Giải Trí Hoành Hành Bá Đạo Khét Lẹt

Chương 94

Giang Tùy xoa đầu cô bé: "Anh nói vậy không phải muốn em tự sa ngã, chỉ là không muốn em tự gây áp lực quá lớn cho mình, khả năng của cuộc đời rất nhiều, học hành không phải là con đường duy nhất."

"Không thi đậu đại học tốt cũng không sao, không tạo dựng được sự nghiệp gì cũng không sao, bởi vì sau lưng em có anh, không phải không có ai nâng đỡ."

Tại sao nhiều người lại phải lao đầu vào con đường giáo dục đến sống chết như vậy?

Bởi vì học hành là hy vọng duy nhất để thay đổi cuộc đời.

Nhưng Thẩm Dư Hoan thì không phải vậy.

Giang Tùy có thể đảm bảo cho cô bé một đời giàu sang thuận lợi, và chỉ mong cô bé khỏe mạnh vui vẻ.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của cô, cổ họng Thẩm Dư Hoan nghẹn lại: "Nhưng nếu không học đại học, sau này em có thể làm gì?"

Giang Tùy dùng đầu ngón tay xoắn nhẹ lọn tóc ở đuôi của cô gái, cười tít mắt: "Anh mua cho em một tòa nhà, em chán thì đi thu tiền thuê nhà."

"Kỳ cục quá đi mất!" Thẩm Dư Hoan cũng không nhịn được cười.

"Nói tóm lại." Giang Tùy cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc: "Em muốn làm gì thì cứ làm cái đó."

Thẩm Dư Hoan nắm lấy quai cốc sứ, hơi nóng lướt qua hàng mi dài của cô bé, cô bé im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm..."

Giang Tùy vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Thôi được rồi, ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá."

"Vâng."

Giang Tùy đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, để lại ánh đèn và sự tĩnh lặng cho Thẩm Dư Hoan.

Về đến phòng mình, Giang Tùy phát hiện điện thoại trên đầu giường rung lên hai tiếng.

Cầm lên xem, là có người gửi yêu cầu kết bạn.

Ảnh đại diện của người gửi là một quả bóng tennis, tên chỉ đơn giản là chữ cái "L", bên dưới còn có một tin nhắn đính kèm: [Lục Dạ An]

Đầu ngón tay Giang Tùy dừng lại trên màn hình nửa giây.

Cùng lúc đó, Lục Dạ An ngửa người ngả xuống nệm, nhìn chằm chằm vào vết nứt trên trần nhà, ngón tay cái vô thức v**t v* cạnh điện thoại.

Ting dong——

Khoảnh khắc tiếng thông báo vang lên, anh nhanh chóng trượt màn hình để mở khóa.

Mấy chữ “Đối phương đã từ chối yêu cầu kết bạn của bạn” như một con dao phẫu thuật đâm vào võng mạc.

Yết hầu Lục Dạ An trượt lên xuống, giây tiếp theo, điện thoại bị anh ném vào giường, nảy lên hai cái trên chăn rồi cuối cùng nằm im.

Vài sợi tóc rủ xuống trán anh, nhưng không che giấu được sự sốt ruột trong đáy mắt.

“Giận đến mức đó sao? Chẳng lẽ tôi đã phạm tội chết rồi à?”

Anh không cam lòng nhặt lại điện thoại, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tùy, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm sẽ lại bị từ chối.

Do dự một lát, cuối cùng anh đành từ bỏ việc gửi lại yêu cầu kết bạn.

Mở cửa sổ, đợi cơn gió mát lạnh của đêm tràn vào phòng, Lục Dạ An mới cảm thấy sự sốt ruột trong người được thổi bay đi phần nào.

Anh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không kìm được thở dài.

Phải làm sao đây…...

Khi màn sương sớm bị ánh nắng xé toạc, Giang Tùy đẩy cửa lớn bước ra, tay vung vẩy chìa khóa xe máy.

Thẩm Dư Hoan đi theo cô vào thang máy, ngón tay v**t v* nếp gấp trên váy: “Em thật sự có thể tự mình đến trường mà, anh ngày nào cũng đưa em đi sẽ rất phiền phức phải không?”

“Chỉ cần tôi ở nhà thì không thể nào.” Giang Tùy chọc một ngón tay vào số 1.

“Nhưng sau này anh còn phải đi đóng phim mà?”

“Tôi đang tìm tài xế riêng rồi, sau này em cũng sẽ như các bạn khác, được xe đưa đón tận nơi.”

Thang máy “ding” một tiếng đến nơi, Giang Tùy vừa dắt cô bước ra, bước chân liền khựng lại.

Ngoài cửa kính của đại sảnh, Lục Dạ An khoanh tay dựa vào tường, dáng người cao lớn được ánh nắng tô vẽ một viền vàng, như một pho tượng không dính bụi trần.

Bình Luận (0)
Comment