Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 122

Tiêu Thanh Sơn có thể hất đi những đối thủ cạnh tranh khác, một ít là tốn tâm tư trên bề mặt, thậm chí có mấy công ty khi đến dự lễ mừng của Hoa Thanh tập đoàn cũng đồng ý bán mặt mũi cho Tiêu Thanh Sơn.

Tên Trình Giảo Kim Kiều Uy nửa đường xẹt ra này có thể nói làm cho Tiêu Thanh Sơn mười phần đau đầu, thứ nhất, Tiêu Thanh Sơn đang nỗ lực tẩy trắng, không thể vận dụng biện pháp đặc thù cướp khối đất, thứ hai, thế lực của Kiều gia xác thực rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức Tiêu Thanh Sơn cũng không dám vận dụng ám chiêu.

Lý Dật dùng thời gian cả buổi chiều đem tư liệu của Kiều Uy nhìn qua một lần, trong lòng phải bội phục Kiều Uy là một thiên tài thương nghiệp.

Mọi người đều biết, người Ôn Châu được xưng là người Do Thái trong quốc nội, họ rất giỏi việc buôn bán.

Từ trước về sản xuất vật dụng gia đình đến địa ốc thậm chí là xí nghiệp khoáng sản, người Ôn Châu dùng thế lực cùng mạng lưới quan hệ cường đại của bọn họ mở đường, tại trong quốc nội dấy lên một cơn lốc tài chính thật kinh khủng.

Kiều gia từ Thanh triều đã phát triển thành một đại gia tộc vùng duyên hải đông nam, có mười năm thời gian, Kiều gia từng bị trùng kích, lực ảnh hưởng và tài chính sụt giảm thật nhiều, cộng thêm người thừa kế cũng không xuất sắc, gia tộc vẫn suy sụp, thẳng cho đến khi Kiều Uy hoành không xuất thế mới có thể thay đổi được cục diện này.

Sự xuất hiện của Kiều Uy làm Kiều gia một lần nữa hồi sinh, mà sau thế kỷ 21, Kiều Uy mang theo tập đoàn Ôn Châu phát triển khắp toàn quốc, thu hút nhiều khoản làm ăn rất lớn.

Kiều Uy có thể làm cho Kiều gia sống lại trong thời gian chưa tới hai mươi năm, trở thành đệ nhất đại gia tộc tại vùng duyên hải đông nam, ngoại trừ thực lực của bản thân hắn ra, còn bởi vì hắn có một người vợ tốt.

Vợ của Kiều Uy là hậu đại của Hồng gia, hơn nữa hai chữ Hồng gia lại nồng đậm, Kiều gia hồi phục cùng gia tộc của vợ Kiều Uy tương trợ có quan hệ khắng khít khó thể phân chia.

….

Mặt trời đã hạ xuống, dư quang của mặt trời chiều xuyên thấu qua kính thủy tinh chiếu vào trong phòng.

Đây là một phòng làm việc cực kỳ rộng mở, phòng làm việc lắp đặt thiết bị thật xa hoa, các loại dụng cụ cần làm việc cái gì cần có đều có.

Lý Dật ngồi trong phòng làm việc do Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị riêng cho hắn, nhìn mặt trời đỏ đang dần dần hạ xuống, vùng lông mày cau lại thật chặt.

Hắn nhớ tới câu chuyện xưa của Lưu Tư Cầm.

Câu chuyện của Lưu Tư Cầm cũng không phức tạp, thậm chí có thể dùng từ “cẩu huyết”(buồn nôn sướt mướt) để mà hình dung.

Vài chục năm trước, Kiều Uy còn chưa ra mặt gây dựng lại Kiều gia, Lưu Tư Cầm là bạn gái của hắn, mà bản thân hắn cũng rất yêu Lưu Tư Cầm, thậm chí bởi vì trầm mê trong tình cảm, không hề quan tâm đến sinh ý của gia tộc.

Biểu hiện của Kiều Uy làm Lưu Tư Cầm thập phần cảm động, trước khi kết hôn, Lưu Tư Cầm đã hiến thân cho Kiều Uy. Trong đêm đó, Kiều Uy thề thốt sẽ có một ngày cưới Lưu Tư Cầm vào Kiều gia.

Nhưng…Một cuộc hôn nhân bất thình lình xảy ra phá hủy cảm tình của hai người, cũng làm lời thề hẹn của Kiều Uy trở thành lời nói dối.

Khi đó Kiều Uy anh tuấn tiêu sái không nói, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là bạch mã vương tử trong lòng của rất nhiều cô gái.

Trong đó có cả người vợ hiện tại của Kiều Uy, Lý Ngọc Hồng.

Sau khi người của Kiều gia biết được tin tức này, lập tức đến nhà bái phỏng Lý gia, sau khi được Lý gia đồng ý, quyết định để Kiều Uy và Lý Ngọc Hồng kết hôn.

Khi đó địa vị Lý gia ở toàn bộ nam Trung Quốc thập phần hiển hách, Kiều gia vốn không hề lọt vào được pháp nhãn của họ, đơn giản là khi đó Lý lão gia tử đối với cháu gái Lý Ngọc Hồng đặc biệt cưng chiều, cho nên mới đáp ứng lời cầu hôn của Kiều gia.

Cố sự phía sau cũng sẽ trở nên thật giản đơn, vì lợi ích của gia tộc, Kiều Uy buông tha tình yêu với Lưu Tư Cầm, mà khi đó Lưu Tư Cầm cũng đã mang thai.

Lưu Tư Cầm biết được tin tức Kiều Uy và Lý Ngọc Hồng đính hôn, ngay trong ngày đính hôn vọt tới Lý gia, quỳ trên mặt đất hỏi Kiều Uy có yêu nàng hay không…ngày hôm đó, Kiều Uy ngay con mắt cũng không hề liếc nhìn Lưu Tư Cầm, cuối cùng Lưu Tư Cầm bị người của Kiều gia xem như con chó đuổi ra khỏi Lý gia.

Ngay lúc đó Lưu Tư Cầm tuyệt vọng, thậm chí nảy ra ý nghĩ tự vẫn, thế nhưng cốt nhục trong bụng khiến cho nàng không thể hại bản thân mình, mà tuyển chọn con đường khác, nàng đem tình yêu hóa thành cừu hận, lại mang cừu hận hóa thành động lực, một mình đi tới nước Mỹ đào vàng.

Lúc còn ở bên cạnh Kiều Uy, nàng từng nghe nói về chuyện thương trường, sau khi tới nước Mỹ, lại có được trí óc cũng không ngu ngốc, cùng tâm lý tuyệt tình, dùng vài chục năm thời gian đứng vững gót chân tại nước Mỹ, thậm chí đạt được thành tựu thật lớn!

Nhưng mà…tuy rằng Lưu Tư Cầm đã rất nỗ lực, hơn nữa nữ thần may mắn cũng rất chiếu cố nàng, thế nhưng với thực lực hiện tại muốn đấu với Kiều gia, hầu như không có phần thắng, cho nên tới bây giờ, Lưu Tư Cầm vẫn còn đang phấn đấu tại nước Mỹ.

….

Trong đầu hiện lên cố sự của Lưu Tư Cầm, biểu tình của Lý Dật âm tình bất định, hắn nhớ nụ hôn của Lưu Tư Cầm đêm đó, hắn nhớ tới nước mắt cố nén trong ngày sinh nhật của Lưu Vi.

Lẳng lặng hút điếu thuốc, Lý Dật lấy điện thoại di động gọi vào số Kiều Uy, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một giọng đàn ông thật từ tính, trong giọng nói mang theo một cỗ tự tin không cách nào xóa đi: “Cậu gọi điện cho tôi chậm tới bốn tiếng đồng hồ so với dự tính.”

“Thời gian, điểm.” Lý Dật trầm giọng hỏi.

Đầu kia điện thoại, Kiều Uy cười cười: “Người thanh niên, tựa hồ cơn tức của cậu không nhỏ.”

“Cơn tức không lớn còn gọi là thanh niên sao?” Lý Dật cười nhạt.

“Hắc!” Kiều Uy đồng dạng cười lạnh một tiếng: “Xã hội thượng lưu Thượng Hải truyền lưu cậu là một người phi thường trầm ổn, xem ra, nghe đồn quả nhiên cũng không có thể tin.”

Lý Dật cũng không nói gì, mà là đợi Kiều Uy nói ra thời gian và địa điểm.

Đầu kia điện thoại, Kiều Uy tựa hồ nhìn ra Lý Dật không có tâm tình nói chuyện phiếm với hắn, cười cười, nói: “Người thanh niên, buổi tối bảy giờ rưỡi, tôi chờ cậu ở biệt thự số hai Tử Viên, tôi rất muốn kiến thức một chút, người thanh niên trẻ tuổi mà Lưu Tư Cầm thưởng thức là hình dạng gì, mong muốn cậu đừng làm cho tôi thất vọng!”

Nói xong, Kiều Uy trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Lúc bảy giờ rưỡi tối, Lý Dật đúng giờ đi tới biệt thự số hai tại Tử Viên.

Bên trong phòng ăn của biệt thự, Lý Dật gặp được Kiều Uy.

Kiều Uy có gương mặt thành thục anh tuấn, khóe mắt hơi có chút nếp nhăn, thế nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không làm hắn già đi, ngược lại càng làm cho hắn có loại cảm giác cơ trí. Mũi hắn rất cao, con ngươi rất sáng, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười như có như không, cả người thoạt nhìn cho người ta cảm giác đầy khí thế của một nhân sĩ thành công.

Kiều Uy mặc một bộ áo ngủ màu trắng, ngồi bên cạnh bàn ăn, trên bàn có bày bộ chén dĩa bằng bạc, bên cạnh còn có một chai rượu vang đắt tiền.

Trong lúc Lý Dật quan sát Kiều Uy, Kiều Uy cũng quan sát Lý Dật, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, thản nhiên nói: “Ngồi.”

Lý Dật cũng không khách khí với Kiều Uy, mà trực tiếp ngồi xuống ghế, cùng lúc đó, người hầu chờ đã lâu lập tức đưa thức ăn lên. Bữa cơm thuộc cơm Tây chính tông, là thịt bò cùng điểm tâm, đa dạng không ít, chỉ nhìn từ màu sắc đã biết xuất xứ từ tay đầu bếp nổi tiếng.

“Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.” Kiều Uy nhàn nhạt cười, tựa hồ, hắn rất thích cười, hơn nữa cười đến rất tự nhiên, làm cho người ta có loại cảm giác như tắm trong cơn gió mùa xuân.

Lý Dật lắc đầu, nói: “Tôi nghĩ, cùng ăn với ông, tôi không có khẩu vị.”

“Cậu tựa hồ rất có địch ý đối với tôi?” Kiều Uy tự giễu cười cười, sau đó cầm lấy xì gà trên bàn, đầu tiên đặt lên mũi ngửi ngửi rồi đốt.

Lý Dật trào phúng liếc mắt nhìn Kiều Uy: “Tôi nghĩ, những lời này hẳn là tôi nói mới đúng.”

“Được rồi, cậu đã ôm thái độ địch ý tới, tôi cũng không vòng vo với cậu.” Dáng tươi cười trên mặt Kiều Uy cũng không hề biến mất, thế nhưng giọng nói đã lạnh xuống tới: “Nếu muốn có được khu đất kia cũng được, rời khỏi mẹ con Lưu Tư Cầm.”

“Hắc!” Lý Dật tựa hồ từ lâu đoán được Kiều Uy sẽ nói như vậy, cũng không có tức giận, nhưng vẻ mặt khinh miệt nói: “Không biết là do ông thiện tâm, muốn bù đắp cho hai mẹ con nàng, hay trong lòng tự xem mẹ con nàng là người của ông? Tôi nghĩ, với tâm tính tự đại của ông mà xem, hẳn nên thuộc về lý do phía sau đi?”

“Tuy rằng tôi không thưởng thức cậu, nhưng tôi phải thừa nhận, cậu thông minh hơn trong sự tưởng tượng của tôi.” Kiều Uy không vội không nóng nói: “Cậu nói không sai, hai người họ, một người là vợ của tôi, một người là con gái tôi.”

“Con mẹ ông đó!” Nghe được Kiều Uy nói, Lý Dật nổi giận, con ngươi hắn lóe ra ánh sáng phẫn nộ: “Ông có tư cách gì nói như vậy? Vài chục năm trước, con mẹ nó ông đã làm gì?”

“Chuyện của tôi chừng nào tới phiên cậu nói ba nói bốn?” Kiều Uy dùng ngón tay cầm xì gà chỉ Lý Dật, tư thế như thiên hạ không ai làm gì được ta.

“Ông biết không? Lão tử hận nhất loại người như ông.” Lý Dật không chút nào tỏ ra yếu kém: “Đã từng vì lợi ích của ông, ông từ bỏ mẹ con nàng, hiện tại ông lại dùng giọng nói bá đạo nói họ là người của ông, ông cho rằng mẹ con nàng là ai? Ông cho rằng bọn họ sẽ nhận thức ông sao?”

Nghe được câu nói của Lý Dật, sắc mặt Kiều Uy hơi đổi, hắn tự nhiên biết, Lưu Tư Cầm hiện tại không có khả năng vẫn còn thương hắn, mà Lưu Vi cũng sẽ không chắc nhận thức người cha như hắn.

“Bọn họ có nhận tôi hay không, đó là chuyện của bọn họ, cậu chỉ cần rời khỏi bọn họ là được rồi.” Kiều Uy rất nhanh điều chỉnh tốt biểu tình, chỉ là biểu tình càng phát lạnh.

Lý Dật cười nhạt: “Lão tử dựa vào cái gì phải nghe ông?”

“Cậu là con riêng của Tiêu Thanh Sơn, Tiêu Thanh Sơn dự định cho cậu nối nghiệp cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tôi nói thật cho cậu biết, nếu như Tiêu Thanh Sơn biến thành kẻ địch của bạch đạo chúng ta, như vậy, hắn đừng mong tẩy trắng thành công, cậu tin hay không tin?” Kiều Uy dù sao cũng là con cáo già ngang dọc thương trường nhiều năm, một chút liền tìm ra tử huyệt của Lý Dật.

Lý Dật toàn thân sát ý tăng vọt, gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi của Kiều Uy, gằn từng chữ: “Tin hay không hiện tại tôi sẽ giết ông?”

“Ha ha!” Kiều Uy nở nụ cười, cười đến không chút kiêng nể gì cả!

“Phanh!”

Sau một khắc, Lý Dật đột nhiên từ chỗ ngồi bắn lên, vung nắm tay đấm Kiều Uy một quyền, Kiều Uy nhất thời bị té sấp xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, hai gã đại hán mặc tây trang màu đen trong nháy mắt chạy vào phòng ăn, móc súng lục bên hông nhắm ngay Lý Dật, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”

“Lão tử không tin ông dám giết lão tử!” Lý Dật cũng không hề dừng tay, mà còn vung tay lên tát vào mặt Kiều Uy hai cái.

Trong lúc nhất thời, Kiều Uy bị Lý Dật đánh cho mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ròng.

Mà lúc này, bảo tiêu của Kiều Uy cũng không có nổ súng, tựa hồ đang đợi mệnh lệnh của Kiều Uy.

Lý Dật chụp tóc Kiều Uy, lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt hắn: “Không nên uy hiếp tôi, cũng đừng có bày ra hình dạng tự đại, nếu không tôi sẽ thực sự giết ông, không tin, ông thử xem!”
Bình Luận (0)
Comment