Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 147

Đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Vĩnh Binh yên tâm cho hắn ở lại bên cạnh Mộ Dung Tuyết.

“Xin lỗi, a Khải, là tôi luống cuống.” Mộ Dung Tuyết thấy ẻo lả có chút ủy khuất, thở dài, nói: “Được rồi, tôi muốn anh sưu tập tư liệu về Lý Dật, anh sưu tập xong chưa?”

“Tôi đã biết là cô chỉ nhớ nhung tên hỗn đản kia thôi!” Ẻo lả nghe được hai chữ Lý Dật, tức giận đến có chút nghiến răng: “Thu thập tới rồi.”

“Gần đây hắn đang làm gì? Vì sao điện thoại không gọi được cho hắn?” Mộ Dung Tuyết nghe được ẻo lả nói, lập tức khởi hứng thú. Sau khi Cứu Thục xuất thế, nàng một mực bận rộn công tác, thật vất vả mấy ngày nay mới có thời gian, nhưng lại không gọi được điện thoại cho Lý Dật.

Nhìn dáng dấp lo lắng của Mộ Dung Tuyết, ẻo lả thở dài, nói: “Tiểu Tuyết, cô quên hắn đi.”

“Vì sao?” Mộ Dung Tuyết nhăn mày.

Ẻo lả cắn răng nói: “Bởi vì, hiện tại khả năng hắn đã chết!”

“Đã chết?” Mộ Dung Tuyết sắc mặt đại biến, cả người sửng sốt tại chỗ.

Sau đó, Mộ Dung Tuyết giống như phát điên, rống lớn: “Anh nói bậy, hắn làm sao lại chết? Tôi nói cho anh, a Khải, nếu như anh còn dám nói bậy, sau này tôi sẽ không còn người bạn như anh!”

Tiếng rống của Mộ Dung Tuyết có thể nói là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, làm ẻo lả hoảng sợ đến thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.

Mắt thấy có người nhìn qua hướng bên này, hắn lập tức khóc tang nói: “Tiểu Tuyết, theo tôi lên xe trước, lên xe tôi chậm rãi giải thích với cô.”

Nghe ẻo lả vừa nói như thế, Mộ Dung Tuyết cho rằng ẻo lả chỉ nói gạt nàng, vì vậy cũng không nói thêm gì, mà là theo ẻo lả lên xe, sau khi lên xe, Mộ Dung Tuyết lập tức hỏi: “Anh mau nói cho tôi biết, gần đây hắn ra sao?”

“Tiểu Tuyết, tôi không có lừa cô, khả năng hắn đã chết.” Ẻo lả thu hồi tâm tư nói giỡn, gằn từng chữ.

Nhìn biểu tình nghiêm túc của ẻo lả, Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị một cây chùy sắt hung hăng kích vào, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, thậm chí quên cả hô hấp!

“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!” Thấy hình dạng của Mộ Dung Tuyết, ẻo lả bị hoảng sợ biến sắc, vội vã lấy tay nắm lấy vai Mộ Dung Tuyết, nhẹ nhàng lắc lư.

Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: “Đã chết? Hắn đã chết? Hắn đã chết!”

“Sẽ không, sẽ không chết đâu, anh gạt tôi!” Mộ Dung Tuyết giống như bị phát điên, hung hăng đấm mạnh vào ngực ẻo lả: “Anh nói cho tôi biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra!”

Thấy biểu tình của Mộ Dung Tuyết, ẻo lả hiểu được, nếu như ngày hôm nay không cho Mộ Dung Tuyết một sự giải thích thỏa mãn, Mộ Dung Tuyết sẽ không từ bỏ ý đồ. Từ sau khi Mộ Dung Tuyết trở về từ Thượng Hải, ẻo lả liền phát hiện lúc Mộ Dung Tuyết làm việc thường hay thất thần, sau mới biết được là vì nhớ tới Lý Dật.

“Tiểu Tuyết, tôi thu thập được tin tức, trong đó nói, Lý Dật đã đích tay giết chết cháu nội của Đái Hồ, kết quả toàn bộ Mãnh Hổ Bang đều đang truy sát hắn.” Ẻo lả giải thích.

Nghe ẻo lả giải thích, Mộ Dung Tuyết lại đột nhiên lãnh tĩnh lại, lắc đầu nói: “Không có khả năng! Dù Đái Hồ có muốn hạ thủ với hắn, Tiêu Thanh Sơn cũng sẽ không khả năng ngồi xem mặc kệ.”

Hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết đã biết quan hệ giữa Lý Dật và Tiêu Thanh Sơn, nàng có thể suy đoán qua lễ mừng mười năm của tập đoàn Hoa Thanh, so sánh với Tiêu Cường mà nói, Tiêu Thanh Sơn càng coi trọng Lý Dật.

“Tiểu Tuyết, kỳ thực cái nhìn của tôi và cô như nhau. Thế nhưng cô đoán xem, Tiêu Thanh Sơn hắn làm như thế nào?” Ẻo lả nghĩ đến những gì ghi trong tư liệu, trong lòng nhiều ít có chút đồng tình Lý Dật.

Mộ Dung Tuyết lập tức hỏi: “Làm như thế nào?”

“Hắn không chỉ không đứng ra bảo hộ Lý Dật, còn tự mình phái người đuổi theo giết Lý Dật, nếu như không phải Lý Dật mạng lớn, khả năng đã táng thân tại Thượng Hải.” Ẻo lả nói.

Mộ Dung Tuyết cả kinh: “Cái gì? Tiêu Thanh Sơn phái người truy sát Lý Dật? Điều này sao có thể!”

“Tiểu Tuyết, chuyện này là thật. Là do một người bạn của tôi ở trong Hồng Tinh nói cho tôi biết, không tin cô có thể hỏi Lăng tiên sinh, tin tưởng hắn cũng rõ ràng chuyện này.” Ẻo lả nghiêm mặt nói.

Nghe xong ẻo lả nói, Mộ Dung Tuyết hầu như dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra điện thoại trong túi xách bấm số của Lăng Vĩnh Binh, đợi điện thoại vừa chuyển được, trực tiếp chất vấn: “Lăng tiên sinh, rốt cục Lý Dật đã phát sinh chuyện gì?”

“Tiểu Tuyết, sao cô đột nhiên lại hỏi chuyện của Lý Dật?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm nghi hoặc của Lăng Vĩnh Binh.

Biểu tình Mộ Dung Tuyết có chút dữ tợn: “Lăng tiên sinh, ông không cần hỏi vì sao, tôi chỉ muốn ông nói cho tôi biết, Lý Dật rốt cục làm sao vậy? Hắn có phải giết chết cháu nội của Đái Hồ, sau đó bị Tiêu Thanh Sơn và Đái Hồ phái người truy sát?”

“Đúng vậy, chuyện này là ai nói cho cô? Cô hỏi cái này làm gì?” Giọng nói của Lăng Vĩnh Binh trở nên nghiêm túc rất nhiều, tuy rằng hiện tại Mộ Dung Tuyết là cây tiền của hắn, thế nhưng hắn biết chuyện của Lý Dật cũng không phải chuyện đùa, nếu như Mộ Dung Tuyết có quan hệ với Lý Dật, thì đối với tiền đồ của Mộ Dung Tuyết có sự đả kích trí mạng.

Nghe được câu trả lời của Lăng Vĩnh Binh, trong lòng Mộ Dung Tuyết chấn động, biểu tình trở nên có chút ngây ngốc.

Sau đó nàng như nhớ tới điều gì, rống lớn: “Vậy ông biết hiện tại hắn ở đâu không? Hiện tại hắn có an toàn không? Hắn có chết hay không? Hắn có việc gì hay không?”

Giờ khắc này, Mộ Dung Tuyết luống cuống, triệt để luống cuống!

Nghe câu hỏi của Mộ Dung Tuyết, Lăng Vĩnh Binh có chút bất mãn: “Nghe, tiểu Tuyết, tôi thậm chí chuyện hắn chết hay không cũng không rõ ràng. Bất quá, tôi có thể minh xác nói cho cô, hắn bị toàn bộ hắc đạo phía nam truy sát, tỷ lệ còn mạng sống không vượt lên một phần trăm! Còn có, tôi kiến nghị cô không nên giao trái tim đặt lên trên người hắn, mà là phải đặt vào sự nghiệp của cô…”

Không đợi Lăng Vĩnh Binh nói cho hết lời, điện thoại di động đã từ trong tay Mộ Dung Tuyết rớt xuống đất.

Cả người Mộ Dung Tuyết giống như bị choáng váng, ngơ ngác nói: “Tỷ lệ còn mạng sống không được một phần trăm?”

Mà ẻo lả lại nhặt lên điện thoại của Mộ Dung Tuyết, cung kính hồi đáp: “Lăng tiên sinh, tâm tình của tiểu Tuyết có chút không ổn định.”

“A Khải, mấy ngày nay cho cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, anh xem chừng cô ấy, ngàn vạn lần đừng cho cô ấy làm ra chuyện gì quá khích động.” Đầu kia điện thoại Lăng Vĩnh Binh có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: “Anh phải cho cô ấy điều chỉnh tốt tâm tình trước ngày một tháng một, ngàn vạn lần không thể để cho buổi biểu diễn thất bại, mặt khác nếu như tâm tình của nàng khôi phục, lập tức gọi điện thoại cho tôi!”

Ẻo lả đang chuẩn bị đáp lời Lăng Vĩnh Binh, đã thấy Mộ Dung Tuyết giật lấy điện thoại di động, lạnh lùng nói: “Lập tức giải trừ toàn bộ hợp đồng của tôi với tập đoàn Hoa Thanh!”

“Tiểu Tuyết!” Lăng Vĩnh Binh nóng nảy, hắn và Tiêu Thanh Sơn không chỉ có quan hệ làm ăn, còn là bạn bè tốt, tự nhiên sẽ không thừa nhận đề nghị của Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết cũng nghiêm mặt, mỗi chữ mỗi câu quát: “Mời nhớ lời tôi nói, tôi muốn ông lập tức giải trừ toàn bộ hợp đồng của tôi với Hoa Thanh, nếu như ông làm không được, như vậy tôi sẽ rời khỏi công ty!”

“Ba!”

Nói xong, Mộ Dung Tuyết không cho Lăng Vĩnh Binh trả lời liền cắt đứt điện thoại.

“Tiểu Tuyết…” Ẻo lả nỗ lực nói gì đó, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền dừng lại.

Bởi vì…thấy Mộ Dung Tuyết khóc.

Hai hàng nước mắt từ vành mắt Mộ Dung Tuyết tuôn ra, khuôn mặt mê người của Mộ Dung Tuyết phối hợp với biểu tình thật bi thương, nhìn vào làm người ta tan nát cõi lòng.

“A Khải, anh biết không? Tôi có được địa vị ngày hôm nay toàn bộ đều là hắn cho tôi.” Mộ Dung Tuyết cũng không lau nước mắt trên mặt, tùy ý cho nước mắt đẫm ướt mặt nàng, nhẹ giọng kể ra.

“Tiểu Tuyết, tôi biết, tôi hiểu được tâm tình của cô. Yên tâm đi, Lăng tiên sinh cho tới nay luôn xem cô là con gái, sẽ hiểu cô thôi.” Ẻo lả thoải mái nói.

“Tôi nói chính là Lý Dật.” Nói đến hai chữ Lý Dật thì Mộ Dung Tuyết cắn cắn môi, nguyên đôi môi gợi cảm đã bị nàng cắn ứa máu, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.

“Lý Dật?” Ẻo lả chợt ngây ra sau đó lập tức móc khăn tay lau máu trên miệng Mộ Dung Tuyết, nói: “Tiểu Tuyết đừng nói xằng bậy!”

“Tất cả mọi người cho rằng Cứu Thục là do tôi sáng tác, mà tôi cũng bởi vì ca khúc này mới có được danh khí ngày hôm nay.” Mộ Dung Tuyết nở nụ cười, cười đến làm tan nát cõi lòng: “Thế nhưng, chỉ có chính tôi mới rõ ràng, ca khúc này là lễ vật hắn cho tôi! Nếu như không có hắn, tôi không có khả năng có được thành tựu của hiện tại!”

Nghe được Mộ Dung Tuyết nói, ẻo lả ngây ngẩn cả người!

Hiển nhiên, hắn thật không ngờ Mộ Dung Tuyết lại nói ra câu nói như vậy.

Mà theo hắn xem ra, Lý Dật không có khả năng viết ra một khúc dương cầm kinh điển như Cứu Thục!

“Tiểu Tuyết, cô không nói giỡn đi?” Ẻo lả nuốt nước bọt, vẻ mặt biểu tình không tin.

“Khi lần đầu tiên tôi đàn xong ca khúc kia, tôi tự nói cho chính mình, trong khi tôi còn sống, tôi nhất định phải vì hắn đơn độc đánh một bản.” Mộ Dung Tuyết không đáp câu hỏi.

Nói đến đây, nàng nhớ tới lời Lăng Vĩnh Binh nói, nước mắt đong đầy viền mắt của nàng, làm đường nhìn của nàng nhòa nhạt không rõ.

Lúc này đây, ẻo lả tin, hắn ngoại trừ khiếp sợ, còn có chút không biết làm sao, hắn không biết nên làm sao an ủi Mộ Dung Tuyết.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự xa hoa tại Hong Kong.

Tiêu Cường ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong tay cầm một ly rượu màu đỏ tươi, vừa lắc nhẹ ly, vừa nhìn vẻ mặt phiền muộn của Lăng Vĩnh Binh, nói: “Lăng thúc, có phải tiểu Tuyết lại không nghe lời hay không?”

“Đâu chỉ là không nghe lời, quả thực là hồ đồ!” Lăng Vĩnh Binh hổn hển mắng, đúng như lời ẻo lả, hắn xem Mộ Dung Tuyết như con gái, cho nên mới thương yêu, nếu đổi lại là nghệ sĩ khác, hắn đã sớm bão nổi.

Thấy Lăng Vĩnh Binh luôn luôn bình tĩnh lại phẫn nộ như vậy, Tiêu Cường hơi có chút hiếu kỳ nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Lăng Vĩnh Binh đầu tiên là châm một điếu xì gà, hung hăng rít vài hơi, đem sự tình trải qua nói cho Tiêu Cường.

Nghe xong Lăng Vĩnh Binh nói, khóe miệng Tiêu Cường hiện lên dáng tươi cười đắc ý: “Yên tâm đi, Lăng thúc, hắn rất nhanh sẽ rời khỏi thế giới này, chờ hắn chết, tiểu Tuyết sẽ khôi phục lại bình thường.”

“Mong muốn thế, nàng hay nhất có thể quên đi tên ngu ngốc kia, mau chóng cùng cậu chung một chỗ, có cậu bên người nàng, tôi cũng không cần tốn hao nhiều tâm tư như vậy.” Lăng Vĩnh Binh cười khổ một tiếng, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói: “Tên tiểu tử và lão Tiêu quyết liệt, thế nhưng lão Tiêu đến nay lại không gọi điện cho cậu trở lại, thực sự là kỳ quái.”

“Tôi không vội.” Tiêu Cường uống một ngụm rượu, âm trầm nói: “Tôi lao lực tâm tư bố cục lớn như vậy, sẽ không lưu ý chờ thêm vài ngày, chờ tên tiểu tử vừa chết, lão già kia sẽ không có lý do gì không giao Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang cho tôi phải không?”

Dứt lời, Tiêu Cường nở nụ cười, cười đến rất lạnh.

Dáng tươi cười của Tiêu Cường khiến Lăng Vĩnh Binh như hiểu ra điều gì, trong lòng nhất thời cảm thấy lạnh cả người.
Bình Luận (0)
Comment