Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 166

So sánh với khí trời Los Angeles, cô đảo không biết tên này oi bức vô cùng. Trên hải đảo, Lý Dật lẳng lặng ngồi trong bụi cỏ, trong tay đùa giỡn một thanh Hq mã tấu.

Cây cối trên đảo nhỏ thật tươi tốt, cỏ dại mọc thành bụi, cảnh sắc coi như không tệ, rất nhiều hải âu sau khi đánh bắt cá mệt mỏi, sẽ dừng lại trên đỉnh núi ngay giữa hải đảo để nghỉ ngơi.

Theo Lý Dật xem ra, nếu không phải hòn đảo này cách lục địa quá xa, cộng thêm thủy vực chung quanh quá mức phức tạp, sợ rằng đã sớm bị khai phá thành vị trí du lịch.

Khi mặt trời chiều sắp hạ xuống đỉnh núi, Lý Dật từ trong lòng lấy ra một đồng hồ, nhìn thời gian một chút.

Căn cứ tin tức do a Quý cung cấp, nhóm đi ngang qua hải đảo chính là thuyền buôn lậu, đại khái thời gian là sáu giờ chạng vạng một chút sẽ tới.

Mắt thấy thời gian theo lời a Quý nói đã sắp tới, Lý Dật đứng dậy hoạt động thân thể cứng ngắc một chút, sau đó cởi áo khoác, thay một bộ đồ lặn.

Sau khi thay xong y phục, Lý Dật lại đeo hai quả bom hẹn giờ lên người, làm xong tất cả, Lý Dật chậm rãi đi tới cạnh biển, lẻn vào trong nước, chậm rãi tiết tấu hướng con đường vận chuyển bơi đi.

Sau khi vào trong nước, Lý Dật dùng kính không thấm nước, rõ ràng nhìn thấy hải vực gần hải đảo, khắp nơi đều là đá ngầm, thậm chí có thể nhìn thấy một ít cá nhỏ du động qua lại chung quanh.

Chẳng qua bao lâu, Lý Dật bơi tới con đường vận chuyển mà a Quý đã nói.

Con đường này là một hải vực không có đá ngầm, bề rộng chừng trăm mét. Một trăm mét đối với đại dương vô biên vô hạn mà nói, thực sự quá mức chật hẹp. Bất quá một trăm thước chật hẹp này, lại biến thành thiên đường của người buôn lậu, thuyền buôn lậu không to lớn như du thuyền, một trăm thước cũng đủ cho thuyền hàng thuận lợi đi qua.

Sau khi thử một chút, Lý Dật bơi tới một chỗ đá ngầm, trồi lên mặt biển, một tay nắm đá ngầm, một tay cầm kính viễn vọng quân dụng, hướng phía xa nhìn lại.

Đi qua kính viễn vọng, Lý Dật rõ ràng nhìn thấy, hai chiếc thuyền hình dạng có chút cũ nát đang từ xa xăm đi tới. Có thể do hai chiếc thuyền cũng không cách Lý Dật quá xa, Lý Dật thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy trên boong thuyền hàng có hai tên hắc quỷ đang đứng.

Hai hắc quỷ đang cười nói gì đó, một tên đang hút thuốc, thoạt nhìn tựa hồ thập phần hài lòng. Dù sao, bọn họ còn cách nước Mỹ không bao xa, chờ đến lục địa, nhiệm vụ của bọn họ xem như hoàn thành.

Ngay sau đó, vài tên hắc quỷ lần lượt từ trong khoang thuyền đi ra, đi tới boong thuyền hút thuốc thả lỏng.

Trên người bọn họ đều có súng ống, là loại AK, uy lực không nhỏ, thế nhưng sức giật cũng rất lớn, người bình thường căn bản rất khó dùng được loại súng này. Được một điều là giá tiền khá tiện nghi, nên rất được người trong hắc đạo yêu thích.

Thấy tất cả, trong lòng Lý Dật thầm tính nhẩm cự ly thuyền hàng còn cách hắn bao xa, sau đó thu hồi kính viễn vọng, lần thứ hai lẻn vào trong nước.

Không biết qua bao lâu, coi như lúc Lý Dật bị đàn cá nhỏ du động qua lại đến mức bực tức, Lý Dật nhìn thấy thuyền hàng đang tiếp cận hắn.

Lý Dật không chỉ không tránh né, ngược lại còn bơi qua hướng hai chiếc thuyền hàng.

Rất nhanh, Lý Dật bơi tới bên cạnh một thuyền hàng, trong quá trình thuyền hàng vận hành tạo ra lực ép nước cường đại, trực tiếp đánh bay Lý Dật ra ngoài.

Lý Dật không chút hoang mang từ phía sau móc ra một dây thừng có đầu móc sắt, nhắm ngay một cây móc dưới thuyền hàng phóng ra.

“Đương!”

Trong nước phát sinh một tiếng trầm muộn, bất quá so sánh với tạp âm khi thuyền hàng vận hành mà nói, âm thanh trầm muộn kia trong nháy mắt đã bị bao phủ.

Lý Dật lôi kéo sợi dây, xác định đã móc dính vào thuyền, theo sợi dây, cật lực lướt tới thuyền hàng.

Mặc dù lực nước vẫn rất lớn, bất quá có sợi dây giúp đỡ, Lý Dật thuận lợi đi tới bên cạnh thuyền hàng.

Lý Dật nhanh chóng lấy ra một trái bom hẹn giờ trong ba lô, lắp đặt bom hẹn giờ bên dưới đáy thuyền, cố sức giật mạnh một chút, phát hiện không giật trái bom ra được, lúc này mới cởi dây móc ra.

Vừa cởi dây móc ra, lần thứ hai Lý Dật lại bị lực nước ép đánh bay.

Mặc dù phía sau có bình dưỡng khí, thế nhưng liên tục bị nước ép đánh bay hai lần, làm Lý Dật nhiều ít có chút khó chịu, cũng may thân thể hắn tương đối rắn chắc, nên cũng không bị thụ thương.

Chiếc thuyền hàng thứ hai và chiếc thuyền đầu tiên cách nhau cũng không xa, khoảng hơn mười thước.

Lý Dật lần thứ hai bị lực nước đánh bay, rất nhanh thu hồi dây thừng, tính toán một chút ảnh hưởng của lực nước đối với độ chuẩn xác của dây thừng, nhắm ngay cây móc dưới đáy thuyền hàng, quả đoán phóng ra!

Cũng như lần đầu tiên, Lý Dật một lần phóng liền trúng mục tiêu, dây thừng thuận lợi móc vào cây móc dưới đáy thuyền.

Lý Dật hít sâu một hơi, lần thứ hai cật lực bơi tới bên cạnh thuyền hàng, dựa theo như trước, lắp đặt bom hẹn giờ dưới đáy thuyền, xác định sẽ không bị lực nước hất đi, mới cẩn thận cởi ra dây móc, sau đó nương theo xung lượng của lực nước, hướng hải đảo xa xa bơi đi.

“Đông!”

“Đông!”

Không đợi Lý Dật bơi tới hải đảo, hai tiếng nổ lần lượt vang lên ngoài khơi, năng lượng ba động thật lớn làm nước biển cuồn cuộn dữ dội, hình thành một đạo sóng biển, sóng biển đánh vào trên người Lý Dật, trực tiếp đánh bay Lý Dật ra ngoài.

Lý Dật chậm rãi bơi lên mặt biển, xuất ra kính viễn vọng quân dụng vừa nhìn, thình lình nhìn thấy ngoài khơi bốc lên hai đoàn lửa lớn.

Hiển nhiên, hai trái bom hẹn giờ đã đến lúc, tự mình bạo tạc, hai thuyền hàng biến thành một đống phế tích, người bên trên không có khả năng sống sót.

Thấy tất cả, Lý Dật nhiều ít có chút may mắn. May mắn Phương Cảnh Minh chuẩn bị trang bị thật hoàn mỹ, uy lực chuẩn xác, kinh khủng tạc nát bấy cả một chiếc thuyền hàng vẫn còn dư dả.

Mắt thấy nhóm thuyền buôn lậu đầu tiên của Phi Châu Bang bị tạc hủy, Lý Dật nhanh hơn tốc độ bơi về phía hải đảo.

Tuy rằng cự ly của hải đảo đối với vùng biển quốc tế cũng không gần lắm, thế nhưng Lý Dật cũng không dám bảo chứng, có phi cơ lên thẳng đi qua kiểm tra hay không, nếu rơi vào sự phát hiện của phi cơ lên thẳng thuộc hải quân nước Mỹ, vậy thì có thể sẽ không ổn.

Phải biết rằng, kiếp trước Lý Dật chính là bị máy bay ném bom luân phiên oanh tạc mà chết, lần đó, toàn bộ hải đảo cũng bị xóa tên…

Lý Dật lên tới hải đảo, cởi bộ đồ lặn, lập tức giấu vào trong bụi cỏ.

Lúc này, mặt trời chiều đã hạ xuống mặt biển, sắc trời dần dần phai nhạt xuống tới, Lý Dật trốn trong bụi cỏ, cơ bản không có khả năng bị phát hiện.

Đúng như Lý Dật suy nghĩ, hai chiếc thuyền hàng bị tạc nổ không lâu, một trận âm thanh phi cơ trực thăng vũ trang gào thét từ xa bay tới.

Phi cơ trực thăng xoay quanh vài vòng quanh địa phương thuyền hàng bị tạc hủy, sau đó trực tiếp rời đi, hiển nhiên, người trên phi cơ cũng không phát hiện được đầu mối gì.

Mắt thấy phi cơ trực thăng rời đi, Lý Dật thoáng thở phào nhẹ nhõm, theo hắn xem ra, những người trên phi cơ trực thăng cho rằng hai chiếc thuyền hàng va phải đá ngầm khiến cho nổ tung, cũng không hoài nghi phương diện khác.

So sánh với ban ngày, hải đảo chạng vạng trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhất là gió biển thổi qua, làm cho người ta có một loại cảm giác băng lãnh đến tận xương.

Cũng may Lý Dật có kinh nghiệm về phương diện này, lúc rời thuyền cũng cầm theo một cái áo khoác dài.

Mặc áo khoác, lại khoác thêm áo khoác dài, Lý Dật cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, sau đó cầm lấy một hộp thịt bò, mở ra bắt đầu ăn.

Bữa ăn chỉ là hai ổ bánh mì và một hộp thịt bò, chỉ có thế! Đỡ đói, thế nhưng còn hơn kiếp trước khi chấp hành nhiệm vụ tại Phi Châu mà nói, có thể dùng từ phong phú để hình dung.

Thậm chí, a Quý lo lắng buổi tối Lý Dật có thể bị cảm lạnh nên để lại cho Lý Dật một bình rượu trắng.

Rượu trắng được làm từ Bắc Kinh, tại Los Angeles vốn không thể nhìn thấy, theo lời a Quý, là hắn mang tới từ quốc nội, vẫn tiếc rẻ không uống.

Mở nắp bình rượu, Lý Dật chỉ uống hai hớp, liền không uống nữa.

Uống hai hớp, một cỗ cảm giác nóng rực từ dạ dày hướng khắp thân thể lan tràn, Lý Dật nhất thời cảm thấy nóng hơn rất nhiều.

Sau đó, Lý Dật căng lều đã chuẩn bị sẵn, rắc một ít phấn lưu hoàng chung quanh lều, sau đó chui vào ngủ.

Nguyên bản, nếu như Lý Dật đốt lửa, làm mặt đất nóng lên một chút, có thể giúp bên trong lều ấm áp hơn, nhưng vì bảo hiểm nên hắn cũng không làm.

Một đêm này, Lý Dật ngủ cũng không an ổn, lúc bị đông lạnh hồi tỉnh ba lần.

Đợi khi trời dần sáng, nhiệt độ không khí trên hải đảo bắt đầu khôi phục, Lý Dật cũng không thức, mà tiếp tục ngủ.

Dù sao, căn cứ tin tức do a Quý cung cấp, nhóm thuyền hàng thứ hai phải chạng vạng cùng ngày mới đến, cách thời gian hành động còn rất sớm.

Lý Dật ngủ đến buổi trưa mới tỉnh lại, là do bị nhiệt độ quá nóng mà tỉnh dậy.

So sánh với buổi tối, buổi trưa chỉ có thể dùng sự nóng bức để hình dung.

Lý Dật đứng lên thu thập xong lều trại, lại lấy đồ hộp, chuẩn bị ăn, nhưng chợt thấy ngoài khơi xa xa hiện ra một điểm đen.

Sắc mặt Lý Dật biến đổi, cầm lấy kính viễn vọng quân dụng hướng điểm đen nhìn lại.

Vừa nhìn, vùng lông mày Lý Dật không khỏi nhíu lại!

Điểm đen xa xa là một con thuyền đánh cá, thể tích thuyền cũng không lớn, cũng không lớn hơn chiếc thuyền đánh cá mà a Quý đưa Lý Dật tới hải đảo.

Nhưng làm Lý Dật lo lắng chính là, chiếc thuyền đánh cá từ phương hướng Los Angeles tới!

Nói cách khác, chiếc thuyền đánh cá kia rất có thể là do người Phi Châu Bang thấy thuyền buôn lậu không đến đúng hạn, riêng phái thuyền đi ra tiếp ứng. Dù sao, con đường buôn lậu này thuộc khu không thể tiếp sóng, công cụ thông tin vốn không thể sử dụng.

Theo Lý Dật xem ra, rất có thể hai thuyền hàng buôn lậu bị nổ tạc lưu lại vết tích, vì thế người trên thuyền đánh cá kia muốn đi tới tiếp ứng nhóm thuyền buôn lậu thứ hai.

Nếu để cho người trên thuyền đánh cá họp mặt thuyền buôn lậu, phương pháp tiếp tục dùng bom của Lý Dật sẽ rất khó có tác dụng.

Dù sao, có chuyện hôm qua, người của Phi Châu Bang sẽ vô cùng cẩn thận, sẽ phái người chuyên nhìn chằm chằm dưới đáy thuyền.

Trong đầu hiện lên tất cả, con mắt Lý Dật hơi mị lên, hắn biết, vô luận như thế nào cũng không thể để chiếc thuyền đánh cá tiếp ứng nhóm thuyền buôn lậu thứ hai.

Nghĩ tới đây, Lý Dật hầu như trong nháy mắt làm ra quyết định, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc đồ lặn, mang theo trang bị đi tới cạnh biển, lẻn vào trong nước, hướng phương hướng thuyền đánh cá bơi đi.

Thể tích thuyền đánh cá không lớn lắm, theo đạo lý người trên thuyền hẳn là sẽ không nhiều.

Một bên bơi tới thuyền đánh cá, một bên hắn thầm nghĩ trong lòng, đồng thời cũng nhớ tới lời a Quý nói với hắn: “Nếu như anh có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, anh giúp tôi cứu nó. Hài tử kia từ nhỏ cha mẹ đã chết, chỉ có một mình tôi là người thân. Nó ở trong thuyền của nhóm buôn lậu thứ hai, gọi a Quế, năm nay mười chín tuổi.”

Nếu như muốn cứu cháu trai của a Quý, như vậy biện pháp tốt nhất là phải bắt cóc thuyền đánh cá này, vào lúc chạm trán với nhóm thuyền buôn lậu thứ hai, nhân cơ hội giết chết người trên hai chiếc thuyền hàng.

Ngay khi Lý Dật đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được phía trên bầu trời truyền đến tiếng phi cơ trực thăng ầm ầm bay tới.

Trong lòng Lý Dật chấn động, chẳng lẽ là phi cơ trực thăng của hải quân Mỹ lại tới?
Bình Luận (0)
Comment