Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 226

Nam Kinh Vào tháng tư đã có khí tức của mùa hè, chỉ là sáng sớm độ nóng đã chiếu Xuống, ánh mặt trời nóng hực không ngừng tàn phá tòa cổ thành này. Chiếc Jeep một đường điên cuồng lao Vào cổng lớn của NJ quân khu, binh sĩ gác cửa nhìn thấy chiếc Jeep quen thuộc liền trực tiếp cho đi. Sau đó, chiếc Jeep phảng phất giống như con quái thú sắt thép chạy ào VàO quân khu đại viện. Xuyên qua Vài trạm gác nữa minh nữa ám, thẳng đến biệt thự đại Viện.

Chỉ chốc lát, chiếc Jeep đã ngừng lại ngay trước cửa biệt thự. Một nữ nhân tóc ngắn từ trong Xe đi ra. Có thể do khí trời quá nóng, trên thân nữ nhân chỉ mặc một chiếc áo thun ba lỗ mỏng cùng chiếc quần lính rằn ri, cùng đôi giày cao cổ đen bóng.

Làn da của nữ nhân cũng không trắng như những cô gái khác, mà có màu lúa mạch, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác mỹ cảm khỏe mạnh. Ngũ quan của nàng thập phần tinh Xảo. phối hợp cùng một chỗ cũng thập phần Xinh xắn, cùng làn da màu lúa mạch, hơn nữa khí chất oai hùng hiên ngang trên người, làm cho người ta cảm giác được một Vẻ đẹp không tầm thường.

Nữ nhân bước Xuống Xe Jeep. trực tiếp đi VàO biệt thự. Bước trên cửa nàng có chút gấp, tựa hồ có việc gì Vội vàng. Rất nhanh, nữ nhân đi tới phòng khách biệt thự. Khác với phòng khách của những biệt thự nhà giàu có, phòng khách của tòa biệt thự không có trang trí hoa lệ. Bố trí thập phần giản đơn. thoạt nhìn làm cho người ta có loại cảm giác đơn giản mà nghiêm túc.

“Vũ Ðình.” Vừa vào biệt thự, nữ nhân không nhìn thấy người muốn tìm, không khỏi nhìn lên lầu hô to.

“Trần Lâm tỷ, em ở đây.” Trên sân thượng rất nhanh truyền đến một thanh âm dễ nghe. chỉ là thanh âm có chút lo lắng.

Nghe thanh âm đó, Trần Lâm bước nhanh lên lầu, trực tiếp đi tới sân thượng. Ngoài sân thượng đặt một chiếc ghế, một nữ nhân mặc quần áo màu trắng đang lẳng lặng ngồi trên ghế, bàn tay chống cằm, ánh mắt nhìn lên bầu trời Xa Xa. cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Khác hẳn màu sắc làn da của Trần Lâm, làn da của Hạ Vũ Ðình rất trắng. bất quá là màu trắng tái nhợt bệnh hoạn. thoạt nhìn rõ ràng là không đủ dinh dưỡng.

Nghe được tiếng bước chân, Hạ Vũ Đình cũng không quay đầu lại. vẫn nhìn lên bầu trời Xa Xa. biểu tình trên mặt Vô cùng yên lặng.

Trần Lâm đi ra sân thượng. nhin bóng lưng cô đơn kia, trong lòng không khỏi thoáng đau Xót. Trong trí nhớ, nàng tựa hồ đã nữa tháng không về, mà ở nữa tháng này, Hạ Vũ Đình tựa hồ gầy hơn một ít, bóng lưng cũng yếu ớt hơn một chút.

“Trần Lâm tỷ, chị đã đến rồi.” Ngay lúc Trần Lâm đang ngây người. Hạ Vũ Đình ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó đứng lên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, chỉ là cười Vô cùng miễn cưỡng.

Nhìn hai gò má tái nhợt mà gầy gò của Hạ Vũ Đình. Trần Lâm nhịn không được đi ra phía trước, thở dài nói: “Vũ Đình muội, em lại gầy, em Tiếp tục như Vậy thì không được đâu.”

“Trần Lâm tỷ, em không sao.” Hạ Vũ Đình mỉm cười nói.

Trần Lâm thở dài nói: “Còn nói không sao, đã bị gầy thành như Vậy! Nếu còn tiếp tục như thế sẽ thành Xương bọc da luôn đó!"

Đối mặt câu trách cứ của Trần Lâm, Hạ Vũ Đình tuyển chọn trầm mặc. Nàng biết Trần Lâm là Vì muốn tốt cho nàng. thế nhưng nàng thực sự ăn không Vô. mỗi lần nhấc chén ăn cơm, trong đầu luôn hiện ra gương mặt quen thuộc của Lý Dật. Mỗi lần nhớ lại khuôn mặt hắn, nàng luôn kìm lòng không được buông chén Xuống, sau đó, chống cằm nhìn khoảng không trước mặt ngồi đờ ra, tựa hồ, mỗi lần nàng đều có thể cảm giác được Lý Dật đang bồi nàng ăn cơm, nàng Vẫn như dĩ vãng lẳng lặng nhìn Lý Dật như gió cuốn mây tan ăn hết thức ăn trên bàn.

Nhưng mỗi một lần chờ nàng lấy lại tinh thần. cơm nước trên bàn không bớt đi. Mà thành lạnh lẽo. Vì thế. đại đa số thời gian nàng cũng chỉ thở dài. sau đó đem cơm nước dọn về nhà bếp. chỉ có số ít thời gian tùy ý ăn được một chút.

“Vũ Ðình muội, không ai biết lúc nào Lý Dật có thể trở về...” Nhắc tới hai chữ Lý Dật, giọng nói của Trần Lâm nhiều ít cũng run lên, bởi Vì hiện tại nàng cũng không biết Lý Dật còn sống hay đã chết.

Trong lòng tuy cũng giống như Hạ Vũ Đình lo lắng cho an nguy của Lý Dật, bất quá Trần Lâm cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tình một chút. nói: “Cho nên em phải chiếu cố cho chính mình, bằng không. em sẽ ngã Xuống trước khi hắn trở về, chị cũng không biết làm sao giải thích với hắn.”

“Trần Lâm tỷ. chị yên tâm, em sẽ tự chiếu cố cho mình." Hạ Vũ Đình lại đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời Xa Xôi, biểu tình vô cùng an tường, tiếng an tường mang theo sự kiên định không thể nào lay động: “Trước khi hắn chưa trở về, em sẽ không bao giờ ngã Xuống.”

Dứt lời, Hạ Vũ Đình quay đầu mỉm cười nhìn Trần Lâm, nhẹ giọng nói: “Trần Lâm tỷ, vẫn không có tin tức của hắn, đúng không?”

Nhận thấy được vẻ thất lạc không thể che giấu trong con người Hạ Vũ Đình, tiếng lòng Trần Lâm cảm thấy khó chịu. bất quá cũng nhẹ nhàng gật đầu.

“Không sao, lúc này mới nữa năm mà thôi. Nữa năm không được thì một năm, một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm, mười năm...” Hạ Vũ Đình yếu ớt thở dài: “Em nghĩ, hắn cũng sẽ trở về.”

Chính mình có thể chờ hắn mười năm sao?

Nghe Hạ Vũ Đình nói, trong đầu dần hiện ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng Trần Lâm tự hỏi.

Ngực không có đáp án. nàng không biết chính mình có thể chấp nhất được như Hạ Vũ Đình hay không, đồng thời nàng cũng rõ ràng, tình yêu của Hạ Vũ Đình đối với Lý Dật, còn sâu sắc hơn nàng yêu Lý Dật rất nhiều.

Nàng rõ ràng nhớ kỹ, ngày Lý Dạt nói đi, nàng khóc, thế nhưng Hạ Vũ Ðình không khóc. Thậm chí, khi nàng đưa Hạ Vũ Đình đến quân khu đại viện, Hạ Vũ Đình cũng không hề khóc trước mặt của nàng. Chỉ là người hầu từng nói cho Trần Lâm, mỗi ngày khi thu dọn phòng cho Hạ Vũ Ðình. áo gối đều ướt đẫm, cả hai bên áo gối.

Trần Lâm hiểu được, mỗi đêm, Hạ Vũ Đình chưa từng ngủ ngon, mỗi đêm đều dùng nước mắt rữa mặt.

Nữ tử có bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường này, ở trước mặt người ngoài không bao giờ biểu lộ. Nhưng vào đêm khuya khi yên tĩnh thì nàng lại yên lặng nghĩ đến nam nhân mà nàng muốn giao phó cả đời. lại kìm lòng không được mà rƠi nước mắt.

Rất nhiều thời gian, Trần Lâm vừa về đến biệt thự liền không được tự nhiên, nàng rõ ràng biết Hạ Vũ Đình đang ở trong biệt thự, thế nhưng trong biệt thự lại tràn ngập bầu không khí trầm lặng.

Mà đại bộ phận thời gian, Hạ Vũ Ðình đích Xác cấp cho Trần Lâm một loại cảm giác không khí trầm lặng. Nàng rõ ràng đứng ở nơi đó, thế nhưng sẽ không cảm giác được thân thể nàng có sự sôi động, hơn nữa rất nhiều thời gian. khi Hạ Vũ Ðình đang làm gì đó lại đột nhiên dừng lại, sau đó đờ ra, trong lúc đờ ra lại cười. sau khi đờ ra thì con mắt lại đỏ, thế nhưng vừa nhìn thấy có người ngoài ở đó, nàng lại lập tức lộ ra dáng tươi cười, Sau đó lại tiếp tục đi làm chuyện mà nàng chưa làm Xong.

Nhìn bề ngoài như không khổ, thế nhưng nội tâm khổ hơn bất luận kẻ nào. Đây là hình dáng chân thực nhất về Hạ Vũ Đình.

“Vũ Đình muội tử. nếu như hắn vẫn không trở lại?” Trần Lâm nhịn không được hỏi. vừa nói ra miệng liền thấy hối hận.

Hạ Vũ Ðình nở nụ cười. cười đến vô cùng yên lặng: “Trần Lâm tỷ, cho tới nay trong lòng đều biết rõ, hắn sẽ trở về, hắn sẽ trở về tìm em Đương nhiên, nếu như hắn thực sự không trở lại, để em đợi cả đời, như vậy em cũng cam chịu.”

Nhìn biểu tình kiên định của Hạ Vũ Ðình. trong lòng Trần Lâm run lên!

“Trần Lâm tỷ, kỳ thực em cũng biết, thời gian dài như vậy mà hắn không liên hệ chúng ta, chỉ có ba loại khả năng, một, hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Hai, hắn không chết. thế nhưng có niềm vui mới, quên đi chúng ta. Ba, hắn không chết. nhưng vẫn nhớ tới chúng ta, chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù nên không thể liên hệ chúng ta.” Hạ Vũ Đình chăm chú phân tích: “VỚi sự hiểu biết của em đối với hắn, khả năng thứ nhất và thứ ba sẽ nhiều hơn một chút. Ðương nhiên, nếu như là loại khả năng thư hai. em cũng sẽ không hối hận."

Nói đến đậy, Hạ Vũ Đình lại nở nụ cuời, chỉ là dáng tươi cười không thể che giấu được nỗi khổ trong nội tâm: “Một lần, lúc chị đi bệnh viện tìm hắn. em đã nói. Lý Dật thích ai, muốn kết hôn với ai, là tự do của hắn. em không thể yêu cầu hắn đi làm cái gì. Em chỉ là một nữ nhân ngu ngốc, không cách nào giúp đỡ cho sự nghiệp của hắn. Em có thể làm đó là mỗi ngày ở nhà làm cơm sẵn. chờ hắn về cùng hắn ăn. Khi quần áo hắn bẩn thì em tẩy giặt cho hắn, khi tâm tình hắn không tốt em lại bồi hắn tâm sự, khi hắn làm việc mệt mỏi, dùng nước nóng cho hắn ngâm chân. Sau đó chờ khi hắn muốn kết hôn với em, sẽ giao thân thể cho hắn. Nếu như hắn thực sự đã thích nữ nhân khác, quên em, em chỉ có thể nghĩ do em làm không tốt, không thể mang đến sự vui sướng cho hắn. em sẽ không trách hắn, lại càng không hận hắn. Chỉ cần hắn hài lòng là tốt rồi.”

Trần Lâm là một nữ nhân thích tranh cường háo thắng. Chỉ cần thứ gì nàng thích sẽ nỗ lực đi tranh thủ, cảm tình đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi đó, tuy nàng biết Lý Dật và Hạ Vũ Đình đang ở chung một chỗ. thế nhưng Vẫn công khai đi tìm Lý Dật, mục đích muốn từ trong tay Hạ Vũ Đình cướp đi Lý Dật, thế nhưng ở lần đó, nàng bại cho Hạ Vũ Đình, hơn nữa bị bại đến rối tinh rối mù.

Hôm nay. lần thứ hai lại nghe lại lời nói kia, Trần Lâm ngây người, triệt để ngây người!

Trong võ hiệp chú ý nhất là vô chiêu thắng hữu chiêu, trong tình trường làm sao lại không phải?

Trần Lâm khe khẽ thở dài, trong lòng cũng hiểu được, đời này vĩnh viễn không cách nào chiến thắng được Hạ Vũ Đình trong tình trường.

Thời gian của New York và Nam Kinh hơn kém nhau mười hai tiếng đồng hồ. Chín giờ sáng tại Nam Kinh. ngoài vạn dặm là đêm tối của New York. Vầng trăng lạnh đọng trên bầu trời. ánh trăng rơi Xuống trang viên của gia tộc Gambino. làm tòa trang viên cực lớn có vẻ thập phần an tĩnh. Xuyên thấu qua ánh trăng. có thể tinh tường nhìn thấy một mảnh vườn lan được tu bổ chỉnh tề.

Ở tòa biệt thự trung tâm, là địa phương cư ngụ của các đời tộc trưởng gia tộc Gambino.

So sánh với một ít đại gia tộc, biệt thự này của trang viên Gambino cũng không Xa hoa. Gia cụ cổ Xưa, sàn nhà nặng nề. Rèm cửa sổ màu đen cực lớn, phù điêu La Mã, còn có lò sưỡi trong vách tường, tòa biệt thự mang phong cách thời Xưa nồng đậm Giản đơn mà phong cách cổ Xưa.

Đây là hình dung thỏa đáng với tòa biệt thự.

Chín giờ tối. nhưng trong tòa biệt thự vẫn sáng đèn. ngọn đèn bắn ra từ phòng sách. Bên trong phòng sách bày mấy giá sách đã có niên đại từ lâu. Trên giá sách bày đủ kiểu dáng sách báo, những loại sách này đã quá lâu, có quyển thậm chí không có cả bìa sách.

Ngoại trừ vài giá sách, bên trong phòng hấp dẫn người nhất là bức hình trên vách. Có thể nói. đối với bất luận người Mỹ nào, nhất là thành viên gia tộc mafia mà nói. đều nhận ra người trong ảnh chính là Carlo Gambino!

Nếu như nói tại các đảo Sicily của Ý, Vito Cashio Feier Luo là người vĩ đại. bất hủ. dám làm dám chịu, là thủy tổ hắc bang hiện đại, như vạy Carlo Gambino là một huyền thoại!

Trong lòng thành viên các gia tộc mafia. Carlo Gambino tương đương với sự tồn tại giống như Thượng Đế.

Làm vị tộc trưởng đầu tiên của gia tộc Gambino, hắn đưa gia tộc lớn mạnh đồng thời sáng tạo một kỳ tích!

Đã từng, Carlo Gabino cùng mười hai vị đầu lĩnh gia tộc mafia mời ủy ban mafia dự hợp toàn quốc. lại bị cảnh sát tấn công bắt ngờ. Lúc đó đối mặt cảnh sát. mọi người đều biến sắc, mà Carlo Gambino không ngờ lại hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào phản kháng.

Sau đó không tới một giờ. hắn dùng hơn một trăm vạn Mỹ kim bãi bình chuyện này. Phải biết rằng, đó là niên đại của thế kỷ sáu mươi, ở thời gian đÓ một trăm vạn Mỹ kim chính là hai ngàn vạn Mỹ kim hiện tại!

Ông trùm truyền kỳ này lúc qua đời. toàn bộ thế giới có một trăm nhà truyền thông trực tiếp phát sÓng buổi lễ tang!

Cho nên có thể không hề khoa trương mà nói. lễ tang của hắn còn muốn long trọng hơn cả một quốc vương.

Khi hắn còn sống từng có rất nhiều truyền kỳ, hậu thế vẫn có người nối nghiệp nhưng không thể sánh bằng.

Carlo Gambino sau khi qua đời, các tộc trưởng đời sau của gia tộc Gambino tuy rằng không Xuất sắc được như Carlo Gambino, thế nhưng vẫn kế thừa phong cách của hắn. đồng thời lại dùng nhân mạch cùng thực lực do hắn tích góp từng tí một để củng cố địa vị của gia tộc.

Vì thế. gia tộc Gambino có thể trở thành hắc bang gia tộc kinh khủng nhất của toàn bộ thế giới ngầm, công lao của Carlo Gambino lớn nhất, không ai có thể thay thế được công lao của hắn.

Bức hình của Carlo Gambino được treo đối diện bàn làm việc. người ngồi ngay bàn làm việc chỉ cần nhấc đầu là có thể nhìn thấy bức hình của Carlo Gambino. Bức hình này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm Hơn nữa vị trí chưa từng thay đổi qua, đây là do đời tộc trưởng thứ hai của gia tộc Gambino làm như vậy. vẫn bảo lưu cho tới hiện tại.

Mỗi một đời tộc trưởng gia tộc Gambino khi gặp phải trắc trở và nghi nan đều đi vào trong phòng sách ngồi đối diện bức hình của Carlo Gambino trầm tư. từ ý nghĩa nào đó mà nói. bức hình của Carlo Gambino là một loại ký thác tinh thần, cũng là một loại thúc giục, làm các đời tộc trưởng gia tộc Gambino không dám thư giãn.

Đêm nay, tộc trưởng Edward của gia tộc Gambino cũng ngồi đối diện bức hình. hắn đã nhìn suốt gần một giờ. trong một giờ nầy, cũng không có bất luận kẻ nào vào quấy rối hắn. Edward khẽ thở dài, sau đó cầm lấy điếu Xì gà trên bàn, châm lửa nhẹ nhàng hút. Làn khói thuốc nồng đậm vờn quanh bên cạnh hắn. Cặp mắt cơ trí của hắn vô cùng sáng sũa.

Chẳng qua bao lâu, nhẹ nhàng dập tắt Xì gà, sau đó bấm một dãy số điện thoại, sau khi điện thoại chuyển được. dùng thanh âm khàn khàn nói: “Annie, con đến phòng sách một chuyến.”

Mười phút sau, Andrew mặc một thân áo đen bằng da đi tới phòng sách, cung kính đứng ngây trước người Edward. Dù là hôm nay Andrew đã là trụ cột vững vàng cỦa gia tộc Gambino, cũng là nữ nhận toàn mỹ Xuất sắc nhất trong giới thượng lưu. thế nhưng khi đối mặt Edward, Andrew vẫn luôn thập phần tÔn trọng, nàng biết, cha nàng vĩnh viễn luôn cơ trí hơn nàng!

“Annie, ngồi đi.” Edward lộ ra nụ cười nhợt nhạt. chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Andrew gật đầu, sau đó ngồi Xuống ghế, tôn kính hỏi thăm: “Cha, cha tìm con tới có chuyện gì nói với con sao?”

“Ân” Edward mỉm cười, sau đó dựa người vào sau ghế, nói: “Chuyện lần nầy con làm rất tốt, giúp chúng ta thu được lợi nhuận thật lớn.”

Nghe được Edward hỏi, trong lòng Andrew thở dài một tiếng. nàng rõ ràng. đây đều do Lý Dật cấp cho nàng, không có Lý Dật, nàng không có khả năng giúp gia tộc thu được lợi nhuận lớn như vậy.

“Annie, con lại thất thần.” Edward bỗng nhiên nháy mắt một chút, nói: “Nhớ hắn sao?”

Lời nói thình lình của Edward làm Andrew có chút khẩn trương. mặc dù nàng kiệt lực che giấu. thế nhưng sự khẩn trương ẩn sâu trong con ngươi vẫn thập phần rõ ràng.

“Cha, những điều nầy là con phải làm.” Andrew điều chỉnh tâm tình một chút, trầm giọng nói: “ Lúc con còn nhỏ, cha từng nói với con. con là thành viên của gia tộc Gambino. con phải vì gia tộc nổ lực hết thẩy, bao gồm cả sinh mạng của mình.”

“Annie, con vẫn luôn làm được rất Xuất sắc. Điều này làm cho cha rất vui mừng." Edward khẽ thở dài, sau đó lẳng lặng nhìn Andrew. tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của nàng: “Thế nhưng con à, lần nầy con gặp phải phiền phức rồi sao?”

Edward hỏi làm trong lòng Andrew không khỏi hung hăng chấn động!

Nàng tự nhiên hiểu rõ sự phiền phức trong miệng cha nàng nói là gì.

“Cha. con...” Andrew nổ lực muốn giải thích.

Edward nhẹ nhàng khoát tay, ngăn cản lời tiếp theo cỦa Andrew, lại dùng thanh âm khàn khàn tiếp tục nói: “Con gái, mặc dù chúng ta là thành viên cỦa gia tộc Gambino, nhưng chúng ta cũng là người. chỉ cần là người đều có cảm tình, đây là điều không cách nào tránh khỏi. Con động chân tình. đây cũng không có gì kỳ quái.”

Nói đến đây. Edward lại đột ngột chuyển lời: “Bất quá con gái. dù là con động chân tình, con cũng phải nhìn cho rõ ràng tình thế. Tư liệu của Lý Dật cha Xem qua, có thể nói những gi hắn làm rất vượt ngoài sự dự liệu của cha. Cha thừa nhận, hắn là một nhân tài phi thường ưu tú. Thế nhưng, nguyên nhân chính vì hắn quá ưu tú, nên ta mới lo lắng."

Sắc mặt Andrew có chút ảm đạm, nàng không nói gì, chỉ chăm chú nắm chặt tay.

“Con gái, sinh ý lần nầy đặt cơ sở ở con. tộc trưởng đời tiếp theo cơ bản đã là con rồi. Đây là sự khẳng định đối với thành tích của con, đồng thời cũng là một loại áp lực. Con sẽ trở thành nữ tộc trưởng đầu tiên trong lịch sử gia tộc Gambino.” Giọng nói cỦa Edward không nhanh không chậm, tựa hồ đang mang theo ma lực nào đó, có thể đọc thấu tâm linh của Andrew: “Tộc trưởng tượng trưng cho quyền lực, tượng trưng cho vinh dự. đồng thời cũng là một loại ràng buộc. Lên làm tộc trưởng, trách nhiệm của con càng lớn hơn nữa so với các thành viên khác, con phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm của gia tộc. Trong tình hình nầy, hôn nhân của con...”

“Cha, không cần nói nữa. con hiểu được.” Andrew hung hăng cắn môi, thế cho nên cắn chảy máu, máu tươi nhiễm đỏ đôi môi khêu gợi, biểu tình cỦa nàng trở nện cực kỳ kiên định. tựa hồ đã làm ra quyết định.

“Làm tộc trưởng cỦa gia tộc, tuyển chọn cỦa con làm cha rất vui mừng.” Edward thẳng ngoắc ngoắc nhìn Andrew, nhẹ giọng nói: “Thế nhưng, con gái. Làm cha cỦa con. cha cảm thấy tiếc hận cho con.”

“Cha” Con mắt Andrew đỏ lên, nàng kiệt lực khống chế tình tự cỦa mình, không cho nước mắt chảy Xuống.

Andrew nở nụ cười, cười đến rất hiền lành: “Con gái, ngày mai cha cho con một cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment