<tbody>Cầm trong tay đầu lâu của Chu Thành, trên mặt Trương Ðức Khôn vẫn lộ vẻ tươi cười như cũ, hơn nữa nụ cười so với ngày thường càng đậm nét rõ ràng.
Ba người Lý Dật, Jester, Anh Hoa đều Sống trên máu tươi, hơn nữa dưới tay mạng người vô số, sở dĩ bọn hắn kinh ngạc chính là bởi vì không ngờ Chu Thành sẽ chết ở trong tay Trương Đức Khôn mà thôi. về phần đầu lâu người chết, bọn hắn cũng chẳng lạ gì.
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, biểu tình của ba người đã lần lượt khôi phục về bình thường.
Lý Dật nheo mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia của Trương Đức Khôn. trong con ngươi lóe sáng ra một tia âm trầm, sau vài giây đồng hồ mới chậm rãi hỏi: “Trương lão. ông thích gì?"
“Lý Dật. cậu nhìn ngoài kia xem, ven bờ biển có du thuyền, trên đó còn chuẩn bị mỹ tửu. chúng ta lên trên thuyền đàm luận được không?” Nghe hỏi một đằng nhưng Trương Đức Khôn lại trả lời một nẻo. nói.
Trương Đức Khôn này không phải đơn giản ah!
Lý Dật thầm nghĩ trong lòng một câu. theo sau cũng gật đầu cười nói: “Nếu Trương lão có nhã hứng như vậy. Làm sao tôi có thể thoái thác được đây? Đúng rồi, Trương lão, không biết ông mang theo đầu người này là muốn hầm, hay là muốn trộn rau?”
Trương Ðức Khôn mang theo đầu lâu của Chu Thành đến là muốn cấp cho Lý Dật một cái ám chỉ, làm sao nghĩ tới chuyện ăn đầu người?
Lúc này, ngạc nhiên nghe được thanh âm ôn hòa kia của Lý Dật. Trương Đức Khôn cùng thủ hạ vô thức run rẫy, nhưng may mắn tố chất tâm lý của hắn kinh niên, chung quy vẫn cầm chặt không làm cho túi đen rơi Xuống mặt đất, chính là nụ cười trên mặt đã không còn Sáng lạng giống như lúc trước. tương phản, cười đến mức trong thực miễn cưỡng: “Lý Dật. không phát hiện ra cậu còn có tế bào hài hước ah!”
Lý Dật im lặng không nói thêm gì, mà sau hàng lông mày đang Suy nghĩ về mục đích của Trương Đức Khôn đến nơi này.
Anh Hoa cùng Jester chứng kiến Lý Dật không nói gì, theo bản năng muốn Xông lên động thủ, cuối cùng bị Lý Dật ra hiệu ngăn cản. Trương Đức Khôn đã dám một mình một người đến nơi này gặp hắn. nếu như Lý Dật biểu lộ nhược thế liền sẽ làm hổ thẹn lương tâm. Trước khi không rõ ràng mục đích thực sự của Trương Đức Khôn. khí thế nhất định không được giảm Xuống.
Lúc này vầng mặt trời đã treo cao cao, nhiệt độ trong không khí tăng nhanh, ánh nắng cay độc chiếu trên mặt sông, trải qua nước Sông phản Xạ rọi vào trong mặt người. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, nước sông cũng không trong suốt bao nhiêu, ngược lại trong dòng nước nơi nơi đều dơ bẩn, phía trên mặt sông còn lơ lững vài thứ túi nhựa rác rưỡi
Hiển nhiên. đối với New York được mọi người ca tụng là “Thế Giới Chi Đô" mà nói, hoàn cảnh nơi này cũng không tốt bao nhiêu, kinh tế tăng trưởng theo cấp số nhân mang đến những lời ca tụng mỹ diệu cho New York, đồng dạng cũng phá hủy cảnh quan môi trường sinh thái vốn có của nó, trên thực tế, không chỉ riêng New York, mà bất luận một cái góc nào trên toàn cầu cũng đều như vậy cả. Tuy rằng nhân loại cũng ý thức được điểm này, mạnh mẽ đề Xướng hoạt động bảo vệ môi trường, nhưng hiệu quả cực kì nhỏ bé, dù sao đang phát triển đời sống, có mấy người chịu quan tâm đến môi trường chung quanh.
Nói khó nghe một chút, mọi người đến là ích kỉ, thời gian đời của bọn hắn cho dù có bảo vệ hoàn cảnh sinh thái đi chăng nữa. cũng không hết nổi ô nhiễm môi trường, còn sau khi bọn hắn chết đi, địa cầu sẽ biến thành cái bộ dạng gì, có mấy người thèm quan tâm chuyện này.
Nói theo cách hoa mỹ hơn, là một nam nhân có tiền đi mua trinh nữ nhân. hắn sẽ mạnh mẽ hưởng thụ cho thỏa mãn, còn về phần người thiếu nữ kia có đau hay không. chuyện này cùng hắn không có quan hệ!
Nhưng chiếc tàu thủy chở đầy hàng hóa vận tải ở phía Xa Xa trên con sông. Đang thỏi còi inh ỏi, thanh âm như phá trường không. lan đi thật Xa. Trương Đức Khôn cũng không dám mang theo đầu lâu của Chu Thành đi lên du thuyền nữa, hắn đem đầu lâu giao cho thủ hạ tâm phúc của mình. Hình Phong. đồng dạng cùng Lý Dật giống nhau, hắn cũng chỉ một mình đi lên thuyền, không phân phó Hình Phong đi theo.
Chiếc du thuyền này mặc dù hơi nhỏ. tuy nhiên nó thập phần Xa hoa. từ boong thuyền cho đến khoang cửa đều được trải tấm thảm dài màu đỏ, chiếc thảm này chính là mặt hàng cao cấp nhập khẩu từ Trung Đông. Trung ương boong thuyền bài trí bàn ăn, trên bàn ăn tràn ngập những món lót dạ tinh tế, cùng hai chai rượu nho Xa Xỉ.
Nhìn những món lót dạ này, Trương Ðức Khôn nhớ lại câu nói của Lý Dật phía trước, hắn lại không có một chút...thèm ăn nào.
So Sánh cùng Trương Đức Khôn mà nói, Lý Dật thì lộ ra bộ dáng vô cùng thản nhiên, sau khi hắn đi tới bên cạnh chiếc bàn, lập tức ngồi Xuống, tiếp theo tinh thần không chút hoang mang chậm rãi thưởng thức, lại rót hai ly rượu nho đưa Sang cho Trương Đức Khôn một chén: “Trương lão, mặc kệ ông muốn nói chuyện gì cùng tôi. ông đã đến đây, như vậy tôi cũng không thể lạnh nhạt Chúng ta trước tiên đàm luận thì hãy cạn một chén cái đã!”
Lúc này trong bụng Trương Đức Khôn đã hoàn toàn kinh tởm, bất quá lại không có từ chối lời đề nghị của Lý Dật, mà thập phần ung dung tiếp nhận ly rượu, tượng trưng cụng chén cùng Lý Dật. Thế nhưng khi nâng chén lên trên miệng, cũng không uống cạn. mà chỉ hơi nhấm nháp một chút.
Nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm rượu nho, Lý Dật từ trong túi ngực Xuất ra Xì-gà ném cho Trương Ðức Khôn một điếu, tiếp theo hung hăng châm thuốc, phun ra sương khói nồng đậm: “Được rồi. Trương lão. hiện giờ ông có thể nói mục đích đến nơi này của ông. Tôi không tin ông mang theo đầu lâu Chu Thành đến tìm tôi. chỉ là muốn cùng nhau uống rượu, ngắm nhìn phong cảnh đơn giản như vậy.”
Ngữ khí Lý Dật tuy rằng thoải mái, rlhưng trong giọng nói tuyệt đối không thoải mái chút nào.
Lúc trước hắn và Chu Thành âm thầm giao dịch đều là chuyện tình được tiến hành bí mật. thế nhưng hiện giờ Trương Đức Khôn lại mang theo đầu lâu Chu Thành đến gặp hắn. Riêng chuyện này đã quá rõ ràng, Trương Đức Khôn biết chuyện tình giao dịch của hắn và Chu Thành.
Dưới dạng tình huống này, mục đích Trương Đức Khôn tìm đến đã làm cho hắn phải nghiền ngẫm
Đầu tiên Trương Đức Khôn mạnh mẽ đem cảm giác ghê tởm trong bụng đè nén Xuống, Sau đó mỉm cười nói: “Lý Dật. cậu có biết hôm nay tôi tìm cậu đàm luận là có mục đích gì không?”
“Không” Lý Dật không có hứng thú cùng Trương Ðức Khôn chơi trò đoán mò, nên dứt khoát lắc đầu.
“Tôi biết, cậu rất tò mò việc tôi mang theo đầu lâu Chu Thanh đến tìm cậu! Trên thực tế, nếu tôi là cậu thì cũng sẽ nghi hoặc mà thôi.” Trương Đức Khôn nhấc chân lên bắt chéo, châm điếu Xì-gà, mới chậm rãi nói tiếp: “Ngày hôm qua kẻ ám sát cậu chính là do tôi phái đi, Chu Thành là tôi cho người giết!"
“Ông rất thẳng thắn.” Lý Dật hai mày gắt gao chau lại với nhau, Trương Đức Khôn trước mắt làm cho hắn nảy Sinh một loại cảm giác thâm sâu khôn lường. Hắn nhìn chằm chằm Trương Đức Khôn quá vài giây đồng hồ, mới lạnh lùng hỏi: “Trương Đức Khôn, chẳng lẽ ông không nghĩ rằng. tôi sẽ giết ông ném cho cá dưới Sông ăn Sao?"
“Vì sao tôi phải Sợ?” Trương Đức Khôn vẻ mặt nghiêm túc, theo sau tủm tỉm cười hỏi: “Cậu dám không?”
Cậu dám không?
Ba chữ nầy tràn ngập hương vị khiêu khích. trong nháy mắt nầy, biểu tình của Lý Dật hoàn toàn băng lãnh, nhưng chính hắn lại không động thủ, mà gắt gao nhìn như đóng đinh lên người Trương Đức Khôn.
Hiển nhiên, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Lý Dật liền không còn là cỗ máy giết người chỉ biết phóng Xuất đồ đao.
“Cậu không dám!" Trương Đức Khôn mỉm cười phun ra một ngụm khói thuốc. biểu tình trên mắt phi thường tự tin.
Nhin vẻ mặt tự tin của Trương Đức Khôn, bỗng nhiên Lý Dật buông lỏng hai hàng lông mày đang nhíu chặt. nguyên bản biểu tình lạnh lùng cũng biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Ngược lại, trên mắt hắn treo lên một nụ tươi cười: “Trương lão, tôi vô cùng hiếu kì, ông vì sao khẳng định tôi không dám động thủ với ông? Phải biết rằng, ngày hôm qua người ông phái đi. thiếu chút nữa đã đoạt được cái mạng của tôi!”
“Không phải lúc nầy cậu vẫn Sống khỏe mạnh đó sao?” Trương Ðức Khôn không cho là đúng nói.
“Còn sống, cũng không có nghĩa là Sẽ quên cừu hận!” Khi Lý Dật nói những lời này, thanh âm không lớn, nhưng giọng điệu thập phần kiên định, trong nháy mắt đó biểu tình càng trở nên phức tạp!
Những lời nầy dùng để miêu tả nội tâm của hắn. Hiện giờ Lý Dật chẳng những còn Sống, hơn nữa cuộc Sống cũng không tồi chút nào, nhưng điều này không có nghĩa là hắn Sẽ quên đi cừu hận trước kia!
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Lý Dật, Trương Ðức Khôn dường như đoán ra được cái gì. không dám tiếp tục dây dưa ở cái đề tài này nữa. mà nghiêm mặt nói: “Tôi không dối gạt cậu, tôi đã từng an bài người ở bên cạnh Chu Thành. Mà hiện giờ người nọ chính là tâm phúc của Chu Thành, chẳng qua bản thân hắn không biết được mà thôi. Cho nên chuyện tình cậu cùng Chu Thành âm thầm giao dịch, tôi đều biết.”
“Tiếp tục đi." Lý Dật lẳng lặng hút Xì-gà. giọng điệu trầm ổn.
Trương Ðức Khôn dường như cũng rõ ràng, Lý Dật muốn nghe Xong ngọn ngành đầu đuôi mới quyết định phát biểu ý kiến. bởi vậy hắn mau chóng nói tiếp: “Ngay từ đầu. Sau khi tôi biết được tin tức này đã phi thường kinh ngạc. Bởi vì tôi thật không ngờ dã tâm của cậu lại lớn đến mức như thế! Tôi vẫn cho rằng cậu quật khởi thành công tại phân bộ LoS Angeles chỉ là do vận khí may mắn. Thế nhưng Sau khi biết được dã tâm của cậu, tôi mới phát hiện ra chính mình đã sai lầm rồi. nếu như tôi đoán không nhầm lão gia hỏa Ðường Hải kia chính là do một tay cậu giết chết!"
Nói đến đây. Trương Đức Khôn không khỏi có chut hư suyễn. là đồng niên cùng Đường Hải. hắn và Ðường Hải có giao tình không cạn. đương nhiên cái này cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, bởi vì hai nhân vật thích giở âm mưu quỷ kế thì sẽ không bao giờ trở thành tri kỷ được.
Bất quá, tuy rằng giữa Trương Đức Khôn và Đường Hải phần lớn những lần tiếp Xúc đều liên quan đến lợi ích, nhưng chính miệng nói ra nguyên nhân Đường Hải chết đi, vẻ mặt của hắn vẫn có chút phức tạp.
Có lẽ mọi người rất kì quái, thời gian những người mình quen biết còn Sống Sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng một khi chết đi rồi thì trong lòng lại thấy thương cảm Ðối mặt với câu hỏi của Trương Đức Khôn. Lý Dật lựa chọn trầm mặc, trước khi không rõ ràng mục đích thực sự của Trương Đức Khôn. tự nhiên hắn sẽ không đem chân thực chuyện tình Đường Hải nói ra.
Dường như Trương Đức Khôn cũng hiểu được điểm nầy, hắn không tiếp tục truy vấn thêm nữa, mà giận dữ nói: “Lý Dật, thái độ làm người của Đường Hải tuy rằng ngoan độc, nhưng hạng người như chúng ta đây. không tâm ngoan thủ lạt, liền có thể Xuất đầu nổi không?"
Đột nhiên Trương Đức Khôn cảm thán, làm cho Lý Dật có chút nghi hoặc, mặc dù hắn biết lời nói của Trương Ðức Khôn rất đúng!
Người trong giang hồ, một số việc không phải bản thân mình có thể quyết định được!
Cái gọi là nghĩa khí tồn tại trong giới hắc đạo, chung quy chỉ là đám lưu manh ở tầng dưới chót mới nhắc đến thôi. Nếu như đã trở thành nhân vật kiêu hùng trong giới hắc đạo, có người nào không tâm ngoan thủ lạt?
So ra mà nói. cũng chỉ có một người ngoại lệ mà thôi, đó chính là Trịnh Thiết Quân, chiến thần hắc đạo phương nam
Tuy nhiên sở dĩ ngoại lệ nầy Xuất hiện. hoàn toàn là bởi vì Trịnh Thiết Quân đối với kiếm tiền không có bao nhiêu hứng thú, hơn nữa cũng không mang tính uy hiếp địa vị của Tiêu Thanh Sơn.
“Từ Sau khi tôi biết được dã tâm của cậu, tôi bắt đầu âm thầm chú ý đến câu, có thể nói những chuyện cậu làm tại LOS Angeles hết thẩy tôi đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Theo dõi cậu càng lâu, trong lòng tôi càng gia tăng khiếp Sợ! Bởi vì thành tựu mà cậu đạt được nên phải dùng hai chữ kì tích để hình dung! Chẳng những cậu đã khống chế phân bộ Hoa Nhân bang, thế nhưng còn độc chiếm phương diện Sinh ý buôn lậu tại Los Angeles, lại trở thành đồng minh của hai gia tộc Gambino và Heyde Gus! Nói một câu thật lòng, mạng lưới quan hệ như vậy, tất cả những long đầu Hoa Nhân bang trước kia đều không bằng! Đồng thời ở trong nổi khiếp Sợ, tôi cũng dự cảm được, nếu như không có chuyện gì bất ngờ Xảy ra. chẳng bao lâu Sau, cậu Sẽ cầm quyền cả tổng bộ Hoa Nhân bang!” Trương Đức Khôn nói đến đây, thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật một cái.
Lý Dật nhẹ nhàng nhả khói thuốc. sau đó cười nói: “Nếu ông đã nhìn thấu dã tâm của tôi. cũng muốn tôi tranh giành quyền lực, tại sao còn phái cho thủ hạ đi ám Sát tôi đây? Chẳng lẽ ông nghĩ rằng tôi chết đi, ông Sẽ là người thay thế đương kim long đầu của Hoa Nhân bang Sao?”
“Không phải!" Giờ khắc này. biểu tình Trương Đức Khôn hơi khẽ ảm đạm, giọng điệu của hắn nhiều ít có chút không cam lòng: “Vô luận cái gã ngu ngốc Chu Thành kia có nói cho cậu biết chuyện hội trưởng lão cùng long đầu bất hòa hay không! Nhưng lấy chỉ Số thông minh của cậu. chắc hẳn cũng có thể đoán được chuyện nầy. Hiện tại, nói trưởng lão cùng long đầu đang bằng mặt mà không bằng lòng."</tbody>