Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 44

Buổi tối hôm nay, Trịnh Dũng Cương mượn rượu kình cùng Lý Dật tâm sự rất nhiều, trong đó đủ một ít chủ đề mang tính mẫn cảm, mà Trịnh Dũng Cương nói được nhiều nhất vẫn là chuyện tình có quan hệ đến Trịnh Thiết Quân.

Lý Dật nhìn ra được, Trịnh Thiết Quân chính là thần tượng siêu việt trong lòng của Trịnh Dũng Cương, đây cũng là nguyên nhân tại sao lớn bằng từng này, Trịnh Dũng Cương chỉ mở miệng cầu qua Trịnh Thiết Quân có một lần.

Mặc dù đã có vài phần ngà ngà say nhưng Trịnh Dũng Cương cũng là người luyện võ từ thuở nhỏ, thân thể phi thường cường hãn. Rời khỏi quán lẩu, những cơn gió mát ngày hè vi vu, cảm giác rượu kình đã giảm bớt đi rất nhiều.

“Dũng Cương, hiện tại chúng ta đến nhà anh lấy những loại dược liệu kia.” Lý Dật nghiêm mặt nói.

Trịnh Dũng Cương vốn đang muốn rủ Lý Dật đi tới nơi khác vui chơi, nghe được hắn vừa nói như thế, đành trả lời: “Đi! Bất quá, Dật ca, anh cần những dược liệu kia làm cái gì?”

Thời gian hai người uống rượu, Dũng Cương khăng khăng muốn làm huynh đệ cùng với Lý Dật, Lý Dật vốn còn mang tâm tư mượn sức Trịnh Dũng Cương, bởi vậy cũng không có cự tuyệt. Hai người báo tuổi cho nhau, kết quả Lý Dật lớn tuổi hơn Trịnh Dũng Cương, vì thế Trịnh Dũng Cương phải nhận Lý Dật làm anh.

“Dũng Cương, bản thân cậu là người luyện võ, cậu nên biết người luyện võ sẽ thường xuyên bị tổn thương thân thể, giai đoạn đầu trước tiên nhất định phải dùng rượu thuốc xoa bóp toàn thân.” Lý Dật do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Trịnh Dũng Cương thấu triệt, dù sao Trịnh Dũng Cương đã biểu lộ hảo cảm với hắn, mà hắn muốn có sở thành trong giới hắc đạo thì cũng không thể thiếu người giúp đỡ, Trịnh Dũng Cương chính là lựa chọn tốt nhất.

Thuở nhỏ Trịnh Dũng Cương theo chân một lão sư học võ thuật truyền thống qua vài năm, tự nhiên hiểu điều Lý Dật nói là sự thật, đồng thời cũng có chút nghi hoặc nhìn hắn nói: “Dật ca, chẳng lẽ trước đây anh cũng luyện qua võ? Lúc trước nhìn anh động thủ, xem ra phi thường lợi hại, nhưng luận kĩ thì đó không phải là võ thuật truyền thống.”

“Dũng Cương, thứ tôi luyện không phải là võ thuật truyền thống, mà chính là thuật giết người.” Lý Dật nói xong lại cảm giác như vậy có chút không ổn, lại nói tiếp: “Cũng giống như võ thuật của bộ đội đặc chủng, chỉ luyện một loại công phu đối kháng, khi lâm trận nhất chiêu liền dồn địch nhân vào trong tử địa.”

“Nguyên lai là như vậy, chẳng trách ngày đó người trung niên kia bại dưới tay anh không quá mấy chiêu, hóa ra thứ anh luyện chính là thuật giết người!” Trịnh Dũng Cương nhớ lại tình huống lúc đó, lập tức minh bạch rõ ràng, cũng hưng phấn nhìn Lý Dật nói: “Dật ca, nếu như có thời gian, anh dạy cho tôi dăm ba chiêu, lão cha của tôi thường mắng tôi chỉ luyện cái thứ võ thuật khoa chân múa tay đẹp mắt, chờ tôi học được của anh, trở về khiến cho hắn phải chấn động!”

“Ưm.”

Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu, Trịnh Dũng Cương cũng không biết, một cái gật đầu này của Lý Dật, để cho ngày sau hắn liền có thành tựu siêu việt hơn cả Trịnh Thiết Quân, trở thành đệ nhất chiến tướng trong giới hắc đạo của toàn bộ hai miền nam bắc.

…..

Cùng lúc đó, Thượng Hải, trong một căn biệt thự tại khu nhà giàu.

Tiêu Cường ngồi ở trên ghế sofa bắt chéo hai chân, trong tay cầm theo một điếu xì-gà, chậm rãi thưởng thức.

Ngồi ở bên cạnh hắn là một gã nam nhân niên kỉ khoảng ba mươi tuổi. Gã nam nhân này cạo đầu trọc, trong tay không cầm xì-gà như Tiêu Cường mà là nắm một cái tẩu thuốc.

Đầu trọc, chiếc tẩu thuốc, hai thứ này làm cho gã nam nhân kia đi tới nơi nào cũng đều hấp dẫn sự chú mục của những người khác.

Nhưng trên người hắn để cho người ta thật sự hấp dẫn chính là bàn tay đang cầm chiếc tẩu thuốc kia.

Tay phải của hắn chỉ còn ngón cái và ngón trỏ, những ngón khác đều bị chặt đứt, nhìn qua giống như đã bị lợi khí chém rụng!

Nếu như lúc này có người trong giới hắc đạo phương nam ở đây, nhất định sẽ biết thân phận của gã đầu trọc.

Kiều Thất Chỉ, nhân vật đứng đầu trong giới hắc đạo tại Hàng Châu, đồng dạng hắn cũng là đại ca Nhân Tự Đầu trong Mãnh Hổ bang, một con chó của Đái Minh Hải, chính xác mà nói thì hắn là một con chó điên, chỉ cần nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, ai cũng dám cắn!

“Cữu Cữu*, hắn có khỏe không?” Tiêu Cường nhẹ gẩy tàn thuốc, cầm ly rượu vang trên bàn, nhợt nhạt uống một ngụm, nhìn sang Kiều Bảy Ngón hỏi. ( *:ông cậu, em trai của mẹ.)

Kiều Thất Chỉ hung hăng rít một hơi thuốc, gật gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào Tiêu Cường nói: “Lần này cậu vội vàng kêu tôi lên đây làm cái gì?”

“Muốn nhờ anh giúp tôi đối phó một người.” Tiêu Cường nhích thân tới phía trước, hành văn mạch lạc nói.

“Hắc! Dựa vào địa vị Tiêu thiếu gia của cậu tại Thượng Hải, người nào không có mắt mà dám đi trêu chọc cậu?” Kiều Thất Chỉ trào phúng cười nói: “Phải chăng là cái tên thô bỉ Trịnh Dũng Cương kia hay sao? Không nên ah! Tiểu tử đó tuy rằng tính tình cùng lão tử của hắn có chút giống nhau, nhưng đối với cha cậu thực tôn kính, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đối nghịch cùng cậu đâu!”

Nghe Kiều Thất Chỉ khuyên giải, nhớ lại ngày đó Trịnh Dũng Cương vì tên Lý Dật, chẳng những không để cho mình mặt mũi, còn phá lệ cầu xin Trịnh Thiết Quân. Tiêu Cường nhịn không được hừ lạnh một tiếng, diễn cảm có chút trở nên âm trầm.

“Không phải hắn, chỉ là một tên mao đầu tiểu tử được Trịnh Thiết Quân coi trọng, chuẩn bị tiến cử làm nhân tài bồi dưỡng.” Tiêu Cường âm trầm nói.

“Oh?” Kiều Thất Chỉ hai mắt tỏa sáng, hứng thú nhìn Tiêu Cường nói: “Người được Trịnh Thiết Quân xem trọng? Ngạc nhiên, con mẹ nó thực ngạc nhiên, cậu nói cho tôi nghe một chút đi, chuyện này đầu đuôi ra làm sao?”

Khi nói chuyện, Kiều Thất Chỉ lại nhồi thêm sợi thuốc vào trong tẩu

Tiêu Cường cầm ly rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi kéo vài hơi thuốc, mới trầm giọng đem chuyện ngày đó kể ra cho Kiều Thất Chỉ nghe.

Nghe xong Tiêu Cường tường thuật, Kiều Thất Chỉ cũng không có phát biểu ngay, mà lẳng lặng nhấp vài ngụm rượu, theo sau vài hơi khói thuốc liền cười nói: “Đủ rồi, mẹ nó, thật là loạn, khiến cho Ngô thiếu kinh thành phải quỳ xuống không nói, còn muốn xử lý cậu! Tiểu tử này quả nhiên có phách lực!”

“Anh không cần phải châm chọc.” Nhắc tới Lý Dật, trong lòng Tiêu Cường liền nổi giận.

Kiều Thất Chỉ cười lạnh nói tiếp: “Cậu dùng đầu óc hảo hảo ngẫm lại, chuyện này đều không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu!”

Tiêu Cường nghe được, nghiêm mặt nói: “Tôi hiểu ý của anh, coi như Trịnh Thiết Quân nhìn trúng tiểu tử đó, nhưng cha của tôi cũng sẽ không vì một ngoại nhân mà đi đắc tội với Ngô gia.”

“Thông minh!” Kiều Thất Chỉ cười cười, cổ quái nói: “Cha của cậu như thế nào, so với tôi thì cậu hiểu rõ ràng nhất! Lúc trước vì tranh giành ngôi thượng vị có thủ đoạn nào mà chưa dùng qua? Mấy năm trước sau khi mẹ cậu qua đời, hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ thống nhất giới hắc đạo tại Thượng Hải, ngay cả Đái lão gia muốn chia bát canh ngon cũng đều không được! Hắc! Phải nhớ rằng, năm đó không có Đái lão gia nâng đỡ, sẽ không có Tiêu Thanh Sơn của ngày hôm nay, cái loại người vong ân phụ nghĩa như hắn, sẽ vì một ngoại nhân mà chịu đắc tội với Ngô gia hay sao?”

Nghe được Kiều Thất Chỉ nhắc tới mẹ của mình, biểu tình Tiêu Cường càng trở nên âm trầm, quyền đầu gắt gao nắm chặt lại, trong con ngươi lóe lên hận ý khắc cốt ghi tâm.

“Vậy anh nói xem chuyện này là tại sao?” Qua mười giây đồng hồ, Tiêu Cường điều chỉnh lại một chút cảm xúc nói.

Kiều Thất Chỉ lắc lắc đầu nói: “Dường như chỉ có một mình Tiêu Thanh Sơn mới biết được.”

“Hừ.” Tiêu Cường khẽ lắc đầu, phun ra một ngụm tức khí, nói: “Tạm thời không cần nhắc đến chuyện trước kia. Ngày mốt, Trịnh Thiết Quân phải đi ra ngoài hành sự, hôm đó vừa vặn trong Vĩnh Hòa hội sở có một trận đấu chó. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, hôm đó Trịnh Thiết Quân sẽ giao quyền quản lí của Vĩnh Hòa hội sở lại cho tên tiểu tử kia, mục đích tôi tìm anh, chính là muốn anh đi phá rối.”

“Đơn giản chỉ là phá rối thôi sao?” Kiều Thất Chỉ thâm ý nhìn Tiêu Cường.

“Đương nhiên không phải, nếu có thể xử lý được hắn, tôi cũng không có ý kiến!” Tiêu Cường cười lạnh một tiếng nói: “Dù sao chỉ cần anh rời khỏi Thượng Hải, coi như Trịnh Thiết Quân có tâm tình tìm anh đòi nợ, cũng chẳng có biện pháp.”

“Ưu đãi.” Kiều Thất Chỉ thân mình hơi nghiêng tới phía trước, liếm liếm môi.

Tiêu Cường minh bạch rõ ràng, Kiều Thất Chỉ làm một con chó điên cho Đái Minh Hải, hắn dám cắn bất luận kẻ nào đều không phải giả, nhưng đó là vì Đái Minh Hải mà cắn, những người khác muốn phát động hắn, không có lợi ích là chuyện không thể nào.

“Đoạn một chân, tôi chuyển giao tòa biệt thự cá nhân, thêm hai chiếc xe thể thao cho anh!” Tiêu Cường cười lạnh nói: “Nếu khử được hắn, hai thành lợi nhuận của Phượng Hoàng dạ tổng hội sẽ thuộc về anh.”

“Mặc dù cậu quản lý Phượng Hoàng dạ tổng hội, nhưng thu chi đều phải báo cáo lên cho Gia Cát Minh Nguyệt, cậu có thể qua mắt được cô ả, mệnh danh là Xà Mỹ Nữ kia hay sao?” Kiều Thất Chỉ không một chút dao động.

“Hừ!” Tiêu Cường hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ anh đang hoài nghi năng lực của tôi?”

Chứng kiến Tiêu Cường tự tin khẳng định như thế, Kiều Thất Chỉ cũng không muốn cò kè mặc cả thêm, cười híp mắt nhìn vào Tiêu Cường nói: “Cậu không nói thì tôi cũng hiểu, cậu mượn sức tôi đi giáo huấn tiểu tử đó chỉ là hư, muốn nhờ vào chuyện này thăm dò địa vị của tiểu tử đó ở trong lòng Tiêu Thanh Sơn như thế nào, đúng không?”

Tiêu Cường sắc mặt hơi đổi, xem như chấp nhận lời giải thích của hắn.
Bình Luận (0)
Comment