Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 77

Thấy Lý Dật nói ra câu nói kia, binh sĩ trước mắt cũng không hề hỏi thêm, Andrew có chút cổ quái.

Trước đó tên binh sĩ khi hồi báo tuy rằng dùng tiếng phổ thông, thế nhưng nàng cũng nghe hiểu đại khái ý tứ. Khi nàng biết Trần Diêm Vương trong miệng Lý Dật là một tư lệnh, biểu tình của nàng trở nên có chút cổ quái.

Trong tư liệu về Lý Dật ngày đó nàng nhìn thấy, cũng không có nêu lên Lý Dật quen biết với người của quân đội, thế nhưng hôm nay lại thật kỳ lạ toát ra một vị tư lệnh…

Giờ khắc này, Andrew bỗng nhiên nghĩ, thân phận Lý Dật càng thần bí hơn trong sự tưởng tượng của nàng!

Trước khi Trần Phong tới, binh sĩ tuy rằng không tiếp tục hỏi Lý Dật và Andrew hai người, thế nhưng vẫn như cũ dùng họng súng chĩa thẳng vào hai người, thậm chí, ngay cả binh sĩ bắn tỉa trên núi vẫn duy trì tư thế nhắm thẳng vào họ.

Hiển nhiên, khi chưa xác thực thân phận hai người, những binh sĩ này cũng sẽ không lơi lỏng cảnh giác.

Vài phút sau, một chiếc Hummer từ trên đường cái chạy tới, người lái xe không phải ai khác, chính là Trần Phong.

Rất xa, Trần Phong thấy được Lý Dật, mà Lý Dật cũng thấy được Trần Phong.

Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Phong, Lý Dật thở phào nhẹ nhõm, mà Trần Phong càng nhanh hơn tốc độ.

Binh sĩ nghe được thanh âm của xe Hummer, lập tức xoay người hướng xe chạy đi, mà những người khác vẫn như cũ dùng súng nhắm vào Lý Dật và Andrew.

“Cởi trói cho bọn họ!” Xe còn chưa tới trạm gác, Trần Phong liền lớn tiếng hô to.

Binh sĩ nghe được mệnh lệnh của Trần Phong, đầu tiên là hơi ngây ra, sau đó lập tức thu hồi súng, dùng dao găm cắt đứt sợi dây trói Lý Dật và Andrew. Mà tay súng bắn tỉa trên núi cũng thu hồi súng đồng thời lại ẩn núp trong bụi cỏ không hề lộ diện.

Cùng lúc đó, Trần Phong nhanh nhẹn dừng xe lại, từ trên xe nhảy xuống rất nhanh hướng hai người chạy tới.

Trên mặt Trần Phong mặc một bộ trang phục của bộ đội đặc chủng khi tác chiến. Trên quần áo dính đầy bụi bặm bùn đất, thậm chí trên mặt hắn cũng có vài dấu loang lổ màu đen cùng mồ hôi, bụi dính đầy mặt để lại vết tích.

“Lý huynh đệ, thật đúng là cậu!” Trần Phong vừa chạy, vừa cười hô.

Trần Phong nói làm biểu tình đám binh sĩ có chút vô cùng kinh ngạc. Trong trí nhớ bọn họ, Trần Phong là một người phi thường nghiêm khắc, khi bọn họ huấn luyện không hợp cách tất sẽ bị ăn đòn của Trần Phong, bị đánh vào bệnh viện là chuyện thường như cơm bữa. Có mấy người không may bởi vì huấn luyện không qua ải, bị Trần Phong đánh gãy chân, đuổi ra khỏi bộ đội đặc chủng.

Lý Dật cũng cười khổ một chút, không biết nên làm sao trả lời.

Trần Phong vài bước chạy đến bên cạnh Lý Dật vỗ vai Lý Dật nói: “Lý huynh đệ thế nào lại đến đây? Cô ta là?”

Đang khi nói chuyện, Trần Phong nhìn thoáng qua Andrew, vừa nhìn thấy tướng mạo hại dân hại nước của Andrew thì trước mắt đầu tiên là sáng ngời, nhưng rất nhanh vùng lông mày nhíu lại, lại có chút tức giận nhìn Lý Dật.

Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Phong, Andrew tựa hồ đoán được cái gì, nói: “Tôi là người hợp tác làm ăn với Lý tiên sinh.”

“Hợp tác làm ăn?” Vùng lông mày Trần Phong chậm rãi giãn ra, không giải thích được nhìn Lý Dật.

Lý Dật nghe Andrew nói liền nhớ tới nàng đang bị sốt, vì vậy nghiêm mặt nói: “Chuyện này chút nữa sẽ giải thích với anh, ở chỗ anh có bác sĩ không? Cô ấy bị sốt, hơn nữa bệnh tình nghiêm trọng, cần lập tức trị liệu.”

“Quân y của chúng ta tiêu chuẩn nhất lưu.” Trần Phong đắc ý cười cười, nói: “Đi, tôi mang hai người vào căn cứ!”

Lý Dật gật đầu, sau đó đỡ Andrew hướng xe Trần Phong đi đến.

Thấy cử động của Lý Dật, vùng lông mày Trần Phong lần thứ hai nhíu lại, tựa hồ đối với cử động của Lý Dật có chút bất mãn, nhưng hắn cũng không nói gì nữa.

Ba người lên xe, Trần Phong cấp tốc khởi động xe hướng căn cứ chạy đi, mà đám binh sĩ trở lại chỗ cũ, tiếp tục nhiệm vụ canh gác.

Trong dòng máu của người Trần gia tựa hồ đều có chứa nhân tố táo bạo, cũng giống như Trần Lâm, Trần Phong lái xe rất hoang dã, mặc dù là đường cái dựa núi, thế nhưng tốc độ xe phóng rất nhanh.

Cũng may vô luận là Lý Dật hay Andrew đều là cao thủ đua xe, nên cũng không hề sợ hãi.

Nhìn hai gò má tái nhợt của Andrew cùng hai chân loang lổ máu, Lý Dật nhiều ít có chút xót xa.

Mà Andrew mặc dù thân thể khó chịu muốn chết, thế nhưng cũng không tựa vào người Lý Dật như trước, mà là vô lực dựa ra sau ghế, tựa hồ như đang lảng tránh điều gì.

Vài phút sau, Trần Phong lái xe đi tới cửa một căn cứ.

Dọc theo đường đi, tổng cộng gặp ba trạm gác ngoài sáng, trạm gác ngầm hơn mười chỗ, so với trạm gác ngầm của quân khu NJ còn nhiều hơn một ít.

Phát hiện này làm Lý Dật càng thêm khẳng định Trần Phong là người của bộ đội đặc chủng, bất quá hắn cũng không nói ra, lúc này, tâm tư của hắn đại khái đều đặt trên người Andrew.

Căn cứ nằm trong một sơn cốc, bốn mặt đều là núi cao, ở bên ngoài căn cứ kiến tạo hàng rào điện cao hơn mấy chục thước. Vật kiến trúc bên trong sơn cốc cũng không hoa lệ, nhưng thật ra thập phần giản dị, một đám nam nhân ăn mặc quân phục tác chiến của bộ đội đặc chủng, đang tập luyện bắn súng, tiếng súng thanh thúy truyền khắp toàn bộ đại viện, chỉ là không biết trong viện có phương tiện gì, giảm nhỏ được thanh âm tiếng súng truyền ra, chỉ có đứng gần sát căn cứ mới có thể nghe được.

Trong trường bắn, những binh sĩ cũng không vì sự xuất hiện của Trần Phong mà rối loạn đội ngũ, vẫn giống như lúc không có mặt Trần Phong, tiến hành huấn luyện bắn súng.

Trần Phong cho xe chạy đến trước một tòa kiến trúc phía đông bắc, dừng xe lại, nhìn Lý Dật nói: “Đưa cô ấy vào đi.”

Lý Dật gật đầu, đỡ Andrew theo Trần Phong đi vào.

Bên trong là một phòng làm việc điển hình, ở giữa có một bàn giải phẫu, chung quanh bày chút dụng cụ y tế.

Khi Trần Phong và Lý Dật đi vào thì tên quân y bên trong đang tháo bột cho một binh sĩ bị thụ thương.

Tên binh sĩ kia là trước đó không lâu bị Trần Phong một cước đá gãy chân, nguyên nhân rất đơn giản, lúc tên lính tập bắn đã bắn phải vòng tám điểm…

“Ban trưởng!” Thấy Trần Phong vào cửa, tên binh sĩ lập tức đứng thẳng chào, biểu tình tương đương cung kính, cũng không bởi vì lần trước Trần Phong đá hắn gãy chân mà tức giận.

“Mau tháo băng rồi lập tức cút ra ngoài huấn luyện cho ta, lần sau còn phạm lỗi, lão tử sẽ không đoạn gãy chân chó của ngươi đơn giản như vậy!” Trần Phong tức giận nói một câu, sau đó nói: “Lão Cao, anh nhìn xem cô gái này bị làm sao.”

Người được Trần Phong gọi là lão Cao là một bác sĩ khoảng chừng bốn mươi tuổi, người rất gầy, thoạt nhìn có vẻ rất tinh tế. Nghe được Trần Phong nói, lão Cao đứng thẳng thân thể, bình tĩnh liếc mắt nhìn Trần Phong, sau đó nói: “Được.”

“Lý huynh đệ, y thuật của lão Cao có thể nói là đệ nhất trong quân khu, giao cô ấy cho lão Cao thì chỉ cần một giờ là tốt rồi.” Ánh mắt Trần Phong không kém, tự nhiên nhìn ra Andrew là bị phong hàn nên mới sốt nặng.

Nguyên bản với thân phận của lão Cao, dù là đại lão chính giới của Giang Tô chỉ bị cảm mạo hay sốt gì đó hắn cũng sẽ không trị liệu, thế nhưng Trần Phong nói hắn cũng nghe bởi vì Trần Phong là người nắm quyền trong căn cứ này, là thủ trưởng của hắn.

Lý Dật “Ưm” một tiếng liếc mắt nhìn Andrew, ý bảo Andrew không cần lo lắng. Thấy Andrew gật đầu, Lý Dật theo Trần Phong đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng, Trần Phong rút ra một hộp thuốc lá đặc biệt cung cấp cho quân đội, rút một điếu đưa cho Lý Dật, sau đó tự mình đốt một điều hút một ngụm, nói: “Lý huynh đệ, rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

Tuy rằng tiếng nói của Lý Dật có chút khàn khàn, thế nhưng cũng không cự tuyệt, đốt thuốc lá hút mạnh.

So sánh với những loại thuốc lá khác, thuốc lá của quân đội đặc biệt nồng, Lý Dật vốn không thường hút thuốc, nhất thời hút quá mạnh, không khỏi ho khan hai tiếng.

“Tôi bị người truy sát.” Lý Dật cũng không giấu diếm Trần Phong.

“ Bị người truy sát?” Trần Phong trừng lớn con ngươi, sau đó biểu tình lạnh xuống tới: “Là khốn khiếp nào làm?”

“Là người do Ngô Vũ phái tới.” Lý Dật tùy ý cười cười nói: “Chẳng biết hắn từ nơi nào điều động được một nhóm quân nhân, đem toàn bộ Vân Sơn phong tỏa. Cũng do tôi tương đối may mắn, nhân cơ hội trốn thoát.”

“Tên khốn khiếp Ngô Vũ này, lão tử sẽ lột da hắn!” Trần Phong quát lớn một tiếng, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói: “Quân nhân? Sai. Ngô Vũ khốn khiếp mặc dù ở Bắc Kinh có chút bối cảnh, thế nhưng ở tại Giang Tô cũng chẳng là cái rắm gì. Hắn thế nào khả năng điều động được quân nhân?”

“Điều này tôi không rõ ràng lắm.” Lý Dật lắc đầu, đồng thời dập tắt điếu thuốc, lần này Ngô Vũ thiếu chút nữa hại chết hắn, Ngô Vũ đã nằm trong danh sách những người mà hắn phải giết.

“Cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi thử.” Sắc mặt Trần Phong âm trầm dập thuốc lá, sau đó rút điện thoại bấm một dãy số.

Ước chừng hai phút sau, Trần Phong cười lạnh nói: “Tốt! Ngô Vũ khốn khiếp cư nhiên cấu kết Diệp gia, để người của Diệp gia phái người của Võ Cảnh trung đoàn đến đối phó cậu! Tốt, tốt! Ngô Vũ hắn và đám người Diệp gia có gan!”

Đang khi nói chuyện, Trần Phong ném xuống tàn thuốc trong tay, xuất ra bộ đàm chuyển tiếp: “Đình chỉ huấn luyện, ngoại trừ người canh gác, những người khác dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ ta tập hợp! Con mẹ nó ai đến chậm nhất, lão tử cắt đứt chân chó của hắn!”

Lý Dật nghe được Trần Phong nói hơi ngây ra, sau đó liền hiểu rõ Trần Phong làm gì.

“Trần đại ca…” Lý Dật bóp tắt tàn thuốc, nói.

Trần Phong tựa hồ đoán ra Lý Dật muốn nói gì, không đợi Lý Dật nói xong, nặng nề vỗ vai Lý Dật, nói: “Lý huynh đệ, cậu không cần nhiều lời, việc này Trần Phong ta xuất đầu cho cậu! Con mẹ nó, Ngô Vũ hắn là cái thá gì, không ngờ dám liên hợp Diệp gia đối phó người của Trần gia ta! Lẽ nào hắn cho rằng Trần gia không người sao?”

Nghe Trần Phong nói như thế, Lý Dật cũng không nói thêm cái gì, trong lòng cũng có chút cảm động.

Một trận tiếng bước chân hỗn độn từ phía xa truyền đến, trong đường nhìn của Lý Dật, những binh sĩ khi nãy đang huấn luyện bắn súng, lưng đeo súng và ba lô, dùng tốc độ nhanh nhất hướng bên này chạy tới.

Rất nhanh, những binh sĩ trước sau tiến tới cách chỗ Trần Phong năm thước, tự giác đứng thành đội ngũ.

Có thể là vì lý do tránh khỏi bị nghiêm phạt, đi đến cuối cùng có tới năm tên binh sĩ, năm tên binh sĩ tựa hồ đã đạt được sự ước hẹn trước.

Trần Phong cũng không nghiêm phạt năm tên binh sĩ đến cuối cùng, mà là trầm giọng nói: “Ta cho các ngươi mười phút thời gian, mười phút sau, vũ trang hạng nặng, theo ta đi chấp hành nhiệm vụ!”

“Rõ!” Thanh âm to rõ chỉnh tề vang lên.
Bình Luận (0)
Comment