Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 21



Đến khi Cung Tứ và Thu Hạ tân tân khổ khổ dọn hết tuyết về đến nhà, liền thấy nhà mình hoàn toàn thay đổi.


Trong phòng khách tất cả đều là băng, băng thật dầy, từ trần nhà, tường, tới sàn nhà, hết thảy trước mắt bọn họ đều bị bao vây ở trong một tầng băng, thoạt nhìn giống như khi còn bé bọn họ đã làm tiêu bản băng.


Cửa cũng bị đông lại, cuối cùng vẫn là Cung Tứ cân nhắc đạp một lỗ lớn để vào.


" Đông Xuân! A Cát!" Cung Tứ lập tức nghĩ tới hai tiểu tử ở lại trông nhà, trong lòng lạnh lẽo, cậu nhanh chóng chui vào.


Toàn bộ phòng khách nhiệt độ thấp đến không thể tưởng tượng nổi, so với bên ngoài còn lạnh hơn, thực sự bọn họ giống như ở trong hầm băng.


"Hai đứa ở cạnh bàn." Thanh âm của Thu Hạ từ phía sau truyền đến, so với cậu phát hiện thân ảnh của em trai sớm hơn, Thu Hạ kêu.


Cung Tứ vội vàng chạy tới đó.


Đông Xuân quả nhiên nằm ở chỗ này, cả người ghé vào trên một khối băng, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đỏ bừng, không biết là sốt hay là đông lạnh.


A Cát mông trần bên cạnh bò tới bò lui, thấy Cung Tứ chạy tới, tiểu tử kia ngẩng đầu đồng dạng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, há mồm ra cười một chút, một dòng nước mũi lập tức chảy xuống.


Trước tiên đem thằng bé bế lên, sau khi kiểm tra không có việc gì, Cung Tứ lập tức quay người hướng Đông Xuân ...


Thu Hạ vừa vặn đem áo khoác của mình cởi ra đắp ở trên người thằng bé.


Vỗ thế nào cũng không tỉnh dậy, Đông Xuân mặt đỏ dọa người!


" Đi bệnh viện!" Mím môi một cái, Cung Tứ dứt khoát nói.


Mỗi người phụ trách một đứa, hai anh em không ngừng nghỉ lần thứ hai chạy đến trạm xe bus.


Vận khí bọn họ không tốt lắm, chờ thật lâu xe buýt cũng không có đến, đang lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi trạm xe, một chiếc xe dọn tuyết dừng đến ngay trước mặt bọn họ, hạ xuống cửa thủy tinh, lộ ra khuôn mặt mang khẩu trang dày.


"Các cháu muốn chờ xe bus à? Đừng đợi, hôm nay tuyết quá lớn, xe bus không đi được." Người nọ lớn tiếng nói.


" Cảm ơn ngài báo!" Cung Tứ cũng lớn tiếng trả lời.


Cúi đầu, nhìn em trai khuôn mặt hồng nhuộn không bình thường trong lòng Thu Hạ, Cung Tứ nhanh chóng nghĩ tới người giúp đỡ.


Khê Lưu nhanh chóng lóe qua trong đầu cậu, rất nhanh biến mất trong sâu ý nghĩ.


"Các cháu muốn tới trung tâm trấn à?" Không ngờ, người nọ lại nói chuyện cùng cậu.


Ngẩng đầu lên, Cung Tứ chỉ chỉ Đông Xuân trong lòng Thu Hạ, nói: "Đi phòng khám bệnh trong trung tâm trấn, em trai cháu lên cơn sốt, sốt cao!"


Tầm mắt ở trên gò má hồng hồng của Đông Xuân vòng vo chuyển, người nọ vẫy vẫy tay với cậu: "Đi lên!"


"A?!" Cung Tứ còn chưa có phản ứng, đối phương đã đem khẩu trang kéo xuống, lộ ra khuôn mặt Cung Tứ quen thuộc - tài xế xe bus.


"Coi như mấy đứa vận khí tốt, ngày hôm nay tuyết lớn xe bus không chạy, bác chỉ sợ mấy người như bọn cháu, không có nhìn tin tức trên trấn, bởi vậy liền chạy xe dọn tuyết ven đường nhìn thấy người thì thông báo một tiếng."


"Bác, ngài cũng lái xe dọn tuyết ư?" Cố sức cùng bọn Thu Hạ chen chúc vào, Cung Tứ lúc này mới đóng cửa lại.


"Ừ, dù sao cũng không thể chỉ chạy xe bus, cũng khá nhàn rỗi, thời điểm này bác liền lái xe dọn tuyết một chút." Nói xong liền đã mang lại khẩu trang.


"... Ngài đưa chúng cháu đi thì không thể dọn tuyết làm thế nào bây giờ?" Cung Tứ nhớ kỹ trên trấn chỉ có một chiếc xe dọn tuyết mà thôi.


"Đứa nhỏ quan trọng hơn, không có cách nào dọn tuyết thì để cho mọi người nhịn một chút, mọi người cũng sẽ không ngại." Người đàn ông sảng khoái nói.


"...Cảm ơn ngài." Không biết nói cái gì cho phải, Cung Tứ chỉ có thể thấp giọng lại nói một tiếng cảm ơn.


Khoang điều khiển xe dọn duyết rất nhỏ, tối đa chỉ có thể ngồi hai người đàn ông trưởng thành, hôm nay quá tải ngồi bốn anh em bọn họ, bọn họ không thể không chen chúc một chỗ, thành thật mà nói không quá khó chịu, chính là rất ấm áp.


Tuy rằng so với bình thường chậm rất nhiều, nhưng bọn họ còn là kịp thời chạy tới phòng khám bệnh.


"Đây là số điện thoại của bác, nếu như trở về còn không bắt được xe, liền gọi số này, bác sẽ lái xe dọn tuyết tới đón." Trước khi chia tay, tài xế viết một tờ giấy đưa cho Cung Tứ.


"Cái này... Cảm on ngài." Siết chặt tờ giấy trong tay, lúc này Cung Tứ rũ bỏ tuyết trên người xuống.


"Thuận tiện dọn tuyết mà thôi ~" khoát tay với Cung Tứ, đối phương một lần nữa mở xe dọn tuyết chầm chậm quay về.


Không có thời gian nhìn theo đối phương rời đi, Cung Tứ mang theo Thu Hạ vọt vào phòng khám bệnh.


Chính là phòng khám bệnh trước kia Thu Hạ đã tới, cách vài năm, bọn họ lần thứ hai tới nơi này.


Lúc này đây, ngoài cửa phòng cấp cứu cũng chỉ có anh em bọn họ, bên cạnh không có ai.


Tiếp nhận Đông Xuân vẫn là người bác sĩ trước kia, lần này thời gian tương đối ngắn, không đầy nửa tiếng, bác sĩ đã đi ra từ phòng cấp cứu, sau đó trực tiếp hướng Cung Tứ và Thu Hạ đi tới.


"Em trai cháu có sao không?" Cung Tứ không kịp chờ đợi hướng đối phương hỏi bệnh tình em mình. "Trước chỉ là cảm cúm thông thường, hơn nữa đều nhanh khỏe rồi, không hiểu sao lại bỗng nhiên phát sốt..."


Tháo xuống khẩu trang, bác sĩ nhìn Cung Tứ, tầm mắt lại chuyển qua Thu Hạ bên cạnh.


"Một chút suy đoán cũng không có sao?"


Ông ta nhìn thu hạ nói những lời này.


Quay mạnh đầu nhìn về phía Thu Hạ, Cung Tứ sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ, Đông Xuân cũng..."


"Về nhà nhìn đến dáng vẻ của Đông Xuân, chúng cháu còn có chút hoài nghi, thế nhưng không thể xác định." Thu Hạ nhẹ giọng nói: "Đông Xuân và giống như.... học viện bọn em...."


Từ then chốt bị Thu Hạ nuốt mất, chau mày, Cung Tứ nhìn thẳng hỏi: "Như cái gì ở học viện bọn em?"


"...Khí." Thu Hạ nhẹ nhàng nói.


Cung Tứ bỗng cứng ngắc tại chỗ.


***


"Không sai, đứa nhỏ này là Khí, mới bắt đầu tiềm lực giá trị A+ thủy hệ, vô luận là giá trị tiềm lực hay là loại hệ năng lực mà nói, đều là Khí thượng phẩm." Vẫn là gian phòng lần trước kia, vẫn là người phụ nữ giúp Thu Hạ kiểm tra lần trước, nàng cười ha ha tuyên bố tin tức tử hình với Cung Tứ.


Nhìn phản ứng của bọn họ là kết quả này nhất định tốt, viện trưởng cũng cười hướng Cung Tứ vỗ tay.


" Chúc mừng chúc mừng ~"


Nhưng Cung Tứ không biết chính mình có cái gì đáng giá để chúc mừng, khóe miệng hướng lên kéo kéo, cậu thế nào cũng không cười nổi.


Đông Xuân cự tuyệt đi tới trong phòng kiểm tra, một đường tới trước người Cung Tứ, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Anh, em rất lợi hại đúng không? Bọn họ đều vỗ tay!"


Miễn cưỡng nặn ra một chút dáng tươi cười, Cung Tứ nói: "Anh cũng không rõ lắm, thế nhưng chắc là rất lợi hại."


" Không sai, cháu rất lợi hại." Theo bọn họ đi tới, vẫn bồi ở bên người Cung Tứ, viện trưởng cười nói với thằng bé.


"Cùng người sử dụng chia làm đẳng cấp bất đồng như nhau, khí cũng có đẳng cấp phân chia riêng biệt, thậm chí so với người sử dụng phân chia càng thêm tỉ mỉ."


Tựa như một ông bác hiền lành, viện trưởng khom người xuống, cười híp mắt giảng giải cho Đông Xuân: "F, E, D tiềm lực giá trị như là nhập môn, gọi chung là loại xấu, C và D có thể gọi là trung bình, mà A thì là cao cấp, hơn nữa cháu còn là A+, đây đặc biệt là phi thường ưu tú, cùng anh trai cháu ưu tú như nhau."


Ngây thơ mà nghe, đầu tiên Đông Xuân gật đầu, sau đó lại mở miệng hỏi một vấn đề: "Cháu đây là lợi hại nhất sau?"


Nghe thằng bé hỏi vậy, viện trưởng đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức cười lắc đầu: "Thật đáng tiếc, còn có người lợi hại hơn."


"Trên cấp A còn có S và SS, hai cấp bậc này được xưng là siêu phẩm, thế nhưng bởi vì hai cấp bậc này thực sự quá ít người, cho nên A+ được xưng là chuẩn siêu phẩm."


"À, nguyên lai còn có người lợi hại hơn!" Nghe được còn có cao cấp hơn cũng không khó chịu, Đông Xuân gật đầu, dáng vẻ vừa lại biết thêm một vấn đề rất vui vẻ.


Nó còn không biết cuộc sống tương lai sẽ phát sinh thay đổi thế nào.


"Đi tìm anh hai lấy cho em cốc nước uống, anh còn muốn nói chuyện với viện trưởng một chút." Nhẹ giọng phân phó nói với Đông Xuân, đợi khi Đông Xuân rời khỏi, Cung Tứ mới gian nan hỏi ra vấn đề bản thân e ngại: "Cái đó... Ngài Viện trưởng, Đông Xuân hôm nay thế này, sẽ không trông thấy một người sử dụng sẽ .... sẽ tùy thời cả người như nhũn ra quỳ xuống chứ?"


"Sẽ không." Nhìn ra Cung Tứ phi thường để ý, viện trưởng vẻ mặt nghiêm nghị bác bỏ: "Ta biết cháu để ý cái gì, xin yên tâm, tạm thời Đông Xuân sẽ không xuất hiện loại tình huống này."


"Bởi vì người sử dụng có thể cùng thằng bé ghép đôi quá ít."


"Chỉ có người sử dụng cấp bậc như Thu Hạ trở lên mới có thể khiến cho thằng bé tiến nhập giai đoạn "Kích phát", người sử dụng phổ thông căn bản vô pháp lay động thằng bé nửa phần."


Đầu tiên Cung Tứ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà một giây kế tiếp liền bởi lời nói này của viện trưởng mà lại khẩn trương.


"Nói cách khác chỉ cần đụng tới người sử dụng cấp bậc cao, Đông Xuân cũng sẽ trở nên cùng những Khí ấy... như nhau sao..." Cậu lẩm bẩm.


Viện trưởng gật đầu: "Sở dĩ thằng bé cần phải tiến vào trường học đặc biệt học tập, học tập phương pháp khống chế, học tập sẽ không dễ dàng bị người kích phát, trước khi gặp phải người cấp bậc cao có thể kích phát, nó phải học tăng cho mình thêm một tầng lá chắn, tầng lá chắn này có thể bảo vệ nó không dễ dàng bị người khác định đoạt."


"Tuy rằng nghe có chút tàn khốc, thế nhưng thực tế chính là tàn khốc như vậy, khí ở phương diện này tương đối bị động."


Cúi đầu, Cung Tứ nhìn hai nắm tay nắm thật chặt của chính mình, hồi lâu không nói gì.


"Lần trước ta hình như đã nói, một khi anh em trong nhà xuất hiện khí hoặc là người sử dụng, như vậy những người khác liền đều có khả năng trở thành khí hoặc người sử dụng, hơn nữa năng lực của bọn họ sẽ gần giống nhau."


"Thu Hạ là người sử dụng băng hệ, Đông Xuân là khí thủy hệ, chính là chứng thực điểm này."


"Có điều là lần này các ngươi rốt cuộc gặp bác sĩ tốt, đúng lúc trợ giúp Đông Xuân củng cố hình thái, bằng không với giá thị tiềm lục cao như vậy, lại hệ tự nhiên, rất dễ ở thời điểm thức tỉnh lần đầu tiên phân giải, không cẩn thận đã đã thất lạc thậm chí hoàn toàn phân giải hết, thực sự là vạn hạnh."


"A?" Nghe nói như vậy, Cung Tứ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Đấy là chuyện gì? Cháu hoàn toàn không biết, cái gì gọi là giúp Đông Xuân củng cố hình thái? Chúng cháu đưa Đông Xuân đến phòng khám bệnh thì vị bác sĩ kia cũng chỉ giúp thằng bé truyền dịch mà thôi, lẽ nào thằng bé còn làm chuyện khác mà chúng cháu không biết?"


"Chờ một chút, cháu nói là các cháu đưa Đông Xuân đến phòng khám bệnh, không phải vị bác sĩ kia đi qua trợ giúp Đông Xuân thành hình, sau đó mới mang đi phòng khám bệnh?" Viện trưởng hỏi Cung Tứ.


"Dĩ nhiên không phải, là chúng cháu đưa Đông Xuân đi." Cung Tứ nói đương nhiên.


Viện trưởng ngây ngẩn cả người, chậm rãi nhíu mi.


"Có cái gì không đúng sao ..." Bản năng nghĩ có thể có chuyện ở đâu đó, Cung Tứ hỏi đối phương.


"Có... Cháu đem tình hình về nhà lúc đó ta nói với tôi một lần." Viện trưởng vội vàng nói.


Trong lòng cảm thấy bất ổn, Cung Tứ tận lực đem tình huống phát hiện ở nhà nói cho Viện trưởng nghe một cách khách quan.


"Sai, quả nhiên còn có chỗ nào đó không đúng. Lúc trở về trong nhà các cháu đều là băng, băng là nước đông lạnh mà thành, cái đó tương xứng với thuộc tính của Đông Xuân, chứng minh Đông Xuân có xuất hiện tình huống bạo phát năng lực thức tỉnh, nhưng mà Đông Xuân khi đó lại chính là hình người..."


"Thế nhưng hệ Khí tự nhiên cấp bậc A+ trở nên cơ bản không có cách nào tự mình khôi phục hình thái bằng năng lực của mình, dưới tình huống không ai giúp đỡ, tám phần mười là sẽ bị phân giải, cư nhiên có thể tự mình khôi phục ư? Không thể nào ..."


"Kỳ quái, thật là kỳ quái."


Vài câu phía sau hiển nhiên là Viện trưởng tự mình lẩm bẩm.


Tầm mắt của ông vô ý thức rơi vào trên người Cung Tứ, chậm rãi xuống phía dưới, rơi vào trên người A Cát trong lòng Cung Tứ.


Đối mặt một đôi mắt to của A Cát.


Bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, viện trưởng đột nhiên hỏi: "Cung Tứ, khi các cháu phát hiện Đông Xuân, nó đang mặc y phục đúng không? Còn A Cát thì lại là mông trần?"


Bị hỏi đến vấn đề không biết tại sao, thế nhưng Cung Tứ còn là trả lời: "Vâng"


Cậu không có cảm thấy cái gì sai, A Cát không thích mặc quần áo nhiều lắm, mặc quần áo cũng sẽ không bò, để cổ vũ nó bò sát nhiều học tập bước đi bước đi, Cung Tứ cố ý đem căn phòng sưởi ấm một chút, A Cát bình thường sẽ chỉ mặc một cái tã lót bò khắp lơi, bò tới bò lui khố nhỏ rớt cũng không phải việc gì kỳ quái.


Trầm tư đặt tay trên miệng một lúc, Viện trưởng hướng Cung Tứ ngoắc tay: "Đông Xuân, có thể tới đây một chút không? Ông có vài việc muốn hỏi cháu."


Ở bên kia nói chuyện phiếm với anh hai, Đông Xuân không rõ cho nên chạy tới.


Cung Tứ cũng rất khỏe, hạ sốt không bao lâu liền khôi phục khỏe mạnh, ngược xuôi cũng không thành vấn đề.


"Ông hỏi cháu chút, Đông Xuân, cháu và em trai ở nhà một mình đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại bỗng nhiên thức tỉnh vậy?" Viện trưởng tủm tỉm hỏi Đông Xuân.


Cung Tứ và Thu Hạ liếc mắt nhìn với nhau, ngây ngẩn cả người.


Đúng rồi, bọn họ chăm sóc mang Đông Xuân đến phòng khám, sau đó lại vội vàng dẫn nó đi kiểm tra, bọn họ cho rằng đó chỉ là Đông Xuân "Thức tỉnh" Kết quả tất nhiên, lại không để ý đến nguyên nhân dẫn đến cái kết quả này.


Bởi vì Thu Hạ là "Thức tỉnh Tự nhiên", bởi vậy bọn họ liền đương nhiên cho rằng Đông Xuân cũng là "Thức tỉnh Tự nhiên", chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?


Cung Tứ và Thu Hạ đồng thời nhìn về phía Đông Xuân——


Dưới ánh nhìn chăm chăm của hai ông anh, đầu tiên Đông Xuân rụt đầu một cái, sau đó từ từ, từ từ, nó ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nó lớn tiếng nói: "Xin lỗi anh! Em không nên biết thân thể không thoải mái còn đun nước!"


"Khi đang đun nước em ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại A Cát đang muốn với tay tới ấm nước, em không nhúc nhích được đã bất tỉnh!"


"Lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Cung Tứ nhìn chòng chọc hỏi thằng bé.


"Em, em cũng không biết a a a a a!" Bị anh cả nhìn đến áp lực lớn như núi, Đông Xuân rống lớn ra.


Khi Mọi người đều an tĩnh lại, A Cát trong lòng Cung Tứ bỗng nhiên "A" Kêu một tiếng.


Gãi gãi tay anh cả, nó lai "A" tiếng nữa.


Mắt nhìn thấy không ai để ý tới mình, tiểu tử kia vươn tay nhỏ bé lên không trung nắm lại nắm.


Sau đó ——


Một giọt ... Hai giọt...


Một lần nữa mưa to như trút hạ xuống.


--------------------


A Cát: A Cát biết chuyện gì xảy ra! Thế nhưng, A Cát sẽ không nói!

Bình Luận (0)
Comment