Tôi và chồng tôi yêu nhau khoảng một năm thì chúng tôi cưới nhau, cái đám cưới của chúng tôi nó nghèo nàn và đơn sơ lắm chỉ vỏn vẹn khoảng mấy người khách là những người thân gần nhà, vì tôi và Quân đều là trẻ mồ côi, cha với mẹ tôi ly hôn lúc mẹ tôi sinh tôi ra, cha đi theo người khác đến bây giờ tôi cũng chẳng gặp lại nữa, mẹ tôi sinh tôi được ba tháng thì bị bệnh hiểm nghèo nên qua đời, tôi được bà ngoại chăm sóc, đến khi tôi 20 tuổi ngoại cũng bỏ tôi mà đi.
Từ đó tôi sống một mình trên đời chẳng ai thân thích, chẳng ai ruột rà cũng may nhờ khéo tay, tôi xin được vào xưởng may tư nhân làm cho đến khi gặp Quân chồng tôi bây giờ. Gia cảnh của anh chẳng khá hơn tôi là mấy vì từ nhỏ hai anh em anh đã nương tựa vào nhau mà sống do cha mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất rồi.
…
Tôi nghe kể lại lúc cha mẹ mất anh chỉ mới 15 tuổi , chú Tú em anh lên 13. Quân khi ấy đành phải nghỉ học xin đi làm phụ hồ để kiếm tiền lo cho em mình. Rồi tôi còn nghe nói vì muốn Tú sau này có tương lai Quân đã phải bán luôn căn nhà hai anh em anh đang ở. Được một số tiền Quân cho Tú đi học tiếng để ra nước ngoài lao động, vì lúc nhỏ học khá ít nên Tú chỉ có thể chọn đất nước Đài Loan để dừng chân.
Đa em trai đi rồi Quân cũng dời ra ngoài ruộng để ở, tôi khi ấy sau khi nghe kể về hoàn cảnh của anh em anh tự dưng tôi lại có cảm tình với anh ngay và vì hai hoàn cảnh khó khăn gặp nhau, đã quen sống những tháng ngày cơ cực nên chúng tôi dần đồng cảm rồi nên duyên vợ chồng luôn...
...Ngày tôi theo anh về, trong tay tôi có gần hai cây vàng mà tôi đã dành dụm được suốt thời gian đi làm, còn anh chẳng có nỗi một xu dính túi, ngôi nhà lá nằm xa tít ngoài ruộng được dựng tạm bợ, chắn lá lá sơ sài hai bên, có khi chỉ một cơn gió thổi qua thôi cái nhà như muốn bị cuốn đi vậy đó.
Sống ở cái thời hiện đại, người ta ở nhà biệt thự đi xe hơi còn chúng tôi như trở về cái thời nguyên thuỷ, điện, nước, các thứ dường như rất xa xỉ đối với nơi này. Rồi những khi anh đến ngày ra ghe, chỉ mình tôi ở lại, nỗi cô đơn, trống vắng, giữa đêm đông không lạnh lẽo, tiếng ếch nhái vang lên càng thêm sầu não, rồi vì nghèo, vì đói, bà con dòng họ, tình xóm làng cũng chẳng ai dòm ngó nói chuyện với tôi hết, vì họ sợ, sợ tôi mượn tiền họ.
Dòng đời bạc bẽo dần dần tôi cũng thu mình lại, sống khép kín hơn, và đã có lúc tôi rất hối hận với quyết định của mình, đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc nhưng khi thấy ngày Quân về, trên tay anh cầm một giỏ cá lớn có, nhỏ có, dáng vẻ mệt mỏi bộ quần áo trên người cũ sờn cũng chẳng nỡ vứt đi thế mà khi thấy tôi, gương mặt anh tươi rói, về được bao nhiêu tiền anh đều đưa tôi giữ, anh lo lắng, quan tâm tôi từng chút. Đêm hôm anh ôm tôi ngủ thủ thỉ bao điều, thì cái quyết tâm từ bỏ anh của tôi cũng trôi đi mất, lại nhìn anh khắc khổ như thế tôi đã không đành lòng, tự nhủ thôi thì trời cho sao cứ sống như thế...
....Thời gian thấm thoát cũng qua đi, một năm sau cái ngày tôi và anh Tú vợ chồng, chúng tôi cũng đã tích lũy được một số vốn, may mắn ngay chỗ ruộng nhà tôi ở người ta đang triển khai mở lộ lớn nên đất từ từ lên giá.
Lúc đó Quân bàn với tôi bán miếng ruộng đi rồi vào đất dòng mua một miếng đất khác nhỏ nhỏ để xây nhà, tôi nhớ không lầm lần đó chúng tôi bán miếng ruộng được hơn 900 triệu, với số vốn hiện có sau mỗi lần anh đi ghe về, rồi cộng thêm tiền chú út gửi về trả lại , chúng tôi mua được miếng đất khác nhỏ thôi khoảng 500 triệu và xây được ngôi nhà ba gian khang trang để thờ cúng cha mẹ...
Còn lại bao nhiêu vốn, tôi mua lúa về dựa để bán kiếm lời, Quân vẫn đi ghe bình thường như ngày trước lâu lâu mới vào một lần…
…Cuộc đời thì lạ lắm.
Từ ngày thấy nhà tôi trở nên khấm khá là người thân họ hàng họ gặp tôi họ liền cười nói hỏi han rất đon đả, rồi ngày nào cũng sang chơi, tôi trước mặt cũng cười cười nói nói, chứ sâu trong bụng tôi không hề thấy thân thiện với họ, việc họ đối xử không ra gì ngày trước tôi vẫn còn ghi nhớ trong lòng và không bao giờ quên.
…